LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 46

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 46

Yêu vương của trước đây, Tiêu Dao của hiện tại.

Tôi vốn cho rằng hai người này khác nhau, giống như con người sau khi chết, uống một chén Mạnh Bà thang đi qua một cây cầu Nại Hà, thì toàn bộ duyên phận kiếp trước đều quên hết. Kiếp sau, bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.

Nhưng giờ này khắc này, trong con ngươi đã in dấu thời gian hàng vạn năm của Liễm Trần, trước sau chỉ phản chiếu một bóng hình duy nhất.

Có thể, ngày đó Liễm Trần không hiểu thích là cái gì, cũng giống như lời y vừa nói, sau đó lại không tiếc bất kỳ giá nào để nàng được sống, chỉ là để có thể cho chính mình một cơ hội, một cơ hội mặc dù không thể đời đời kiếp kiếp động tâm trước, nhưng có thể tích góp tình cảm từng chút một.

Cho dù biết rõ, dù tình sâu tận xương tủy, tận hồn phách, thì cũng mãi mãi không nhận được bất cứ hồi đáp nào.

Cho nên trong bóng tối vô biên của chuông Đông Hoàng, khi ngày ngày chịu đựng cực hình khủng khiếp trên thân thể, y vẫn có thể cảm nhận được toàn bộ sự sống lại của nàng, trút bỏ mọi lạnh lùng hờ hững, để cho nụ cười nhàn nhạt mà nàng thích nhìn nhất từ từ nở đầy khóe mắt bờ môi, ấm áp như vậy…

Cho nên, mặc dù nàng đã không còn giống ngày xưa nữa, nhưng đối với người đã đã nỗ lực thay đổi bản thân vì nàng trong thầm lặng, thì chẳng có chút khác biệt nào.

Còn với tôi mà nói, mặc dù không có bất cứ cảm giác cùng ký ức gì của nàng, nhưng lại vẫn cứ có hàng ngàn hàng vạn mối liên quan với y.

Vì vậy cho tới hôm nay, cuối cùng y cũng đã có thể làm rõ tình cảm trong lòng mình rồi, còn tôi thì không thể.

Có lẽ bởi vì tôi mãi mãi không thể xác định, tình cảm như có như không không sao hiểu nổi thỉnh thoảng vẫn dâng lên trong lòng, nỗi không đành khi thấy y buồn phiền, nỗi xót thương khi thấy y đau khổ, đến tột cùng là phát sinh từ trong trái tim tôi, hay là vì mảnh vỡ hồn phách nàng còn sót lại, hay chỉ là rung động xuất phát từ việc gắn liền nguyên thần với y…

Tình cảm, nếu như trộn lẫn quá nhiều yếu tố phức tạp, chỉ e sẽ dẫn đến chuyện trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

Tôi cười khổ lắc đầu, thở dài: “Huynh nói huynh bỏ ra nhiều công sức như vậy, rốt cuộc là vì cái gì đây? Rõ ràng huynh vẫn biết cho dù là nàng của ngày trước hay ta của hiện tại, đều tuyệt đối không có khả năng cảm kích huynh, càng không có khả năng sẽ có chút dây dưa gì với huynh nữa. Bởi vì với nàng, cho dù tình sâu ý đậm thế nào cũng không thể vượt qua nổi mối nhục phản bội, mối hận diệt tộc. Mà với ta…”.

“Ta biết…”. Liễm Trần vẫn mang dáng vẻ ấm áp nhàn nhạt, cúi đầu cắt đứt lời tôi: “Ta vẫn biết”.

“Vậy huynh…”.

“Nàng có quyền xem…”. Y cúi thấp đầu, khẽ giật khóe môi: “Là ta ích kỷ”.

Tôi bỗng nhiên nhớ lại hoàng hôn nơi đầu cầu Giang Nam mưa rơi tầm tã, tôi từng cùng y tranh luận cái gọi là kiếp trước kiếp này.

Tôi nói cứ khư khư ôm lấy những chuyện đã qua, còn muốn người đã sống một kiếp khác nhớ lại chuyện của kiếp này, chính là ích kỷ. Mà như Tên Mập Chết Tiệt từ bỏ tất cả để đổi lấy kiếp sống vô tri vô lo cho người kia, cũng là ích kỷ.

Tôi còn nói, nếu đổi lại là tôi, cho dù hồn phi phách tán vạn kiếp bất phục, cũng không muốn quên hết tất cả mà sống tiếp. Cho dù tình yêu giống như thuốc độc, khiến người ta đứt ruột nát gan, cho dù nỗi hận đã như giòi dưới chân, cho dù lúc nào lúc nào cũng thống khổ như chịu dày vò dưới A Tị địa ngục, cũng nhất định phải nhớ cho rõ ràng. Nếu không thể sống rõ ràng, chẳng bằng chết quách đi cho xong…

Hôm nay nghĩ lại, không biết khi ấy y nghe được những lời này, sẽ có cảm giác thế nào.

Y từng tình nguyện đời đời kiếp kiếp luân hồi, chỉ vì muốn động lòng trước nàng. Y cũng từng chịu đựng khổ sở vạn năm, chỉ mong nàng mãi mãi vô tư không hiểu.

Mà tôi lại nói, làm vậy chẳng qua để mình được sống thoải mái, là ích kỷ mà thôi.

Tôi của ngày ấy thẳng thắn vô tư, lời lẽ hùng hồn đến thế, hiện tại lại thế nào rồi?

Nếu thật sự có thể lựa chọn, tôi thà rằng không biết gì hết, cũng không nhớ gì hết, tôi lại càng không muốn ôm mối hận ghi xương mà sống qua ngày trong dày vò đau khổ.

Thật ra sống mơ mơ màng màng thì có gì không tốt đâu? Tôi có thể cùng Dạ Mặc chơi đùa quậy phá sáng thăm biển cả chiều về nương dâu, có thể vô lo vô nghĩ đón nhận sự bảo vệ nuông chiều vô tổ chức của Dạ Mặc. Hoặc còn có thể bỗng nhiên một ngày nào đó sục sôi tâm huyết nói với Dạ Mặc, chúng ta tìm một chỗ, xây một cái nhà đi…

Chết rồi, sẽ không còn gì hết.

Nhưng cho dù thật sự có thể lựa chọn, tôi vẫn cứ không còn lựa chọn nào khác.

Giống như Vô Si, giống như Dương Tiễn, thậm chí giống như Côn Bằng, giống như Thông Thiên, giống như Liễm Trần…

Không còn lựa chọn nào khác.

Tôi lại cười khổ, hỏi lại: “Phải rồi, Tên Nát Rượu cũng tham gia trận chiến đó đúng không?”.

“Không có”. Liễm Trần thoáng chần chừ, nhưng lập tức bình thường trở lại: “Huynh ấy bẩm sinh lười nhác, không hứng thú với bất cứ tranh đấu nào. Huynh ấy cho rằng so với việc tính toán sắp đặt hao tâm tổn sức như ta, chẳng bằng uống thêm vài bầu rượu cho sảng khoái. Sau lại cảm thấy chán cảnh hồng hoang loạn thế, bèn dứt khoát dọn ra ngoài ba mươi ba cõi trời mà sống qua ngày. Pháp lực của huynh ấy cao sâu vô cùng, thân phận địa vị lại chẳng ràng buộc gì với ai, cho nên, ta mới có thể giao phó nàng cho huynh ấy”.

Tôi vỗ vỗ ngực: “Hay à nha, cuối cùng cũng coi như không nhận giặc làm cha rồi”.

Liễm Trần mỉm cười: “Mặc dù hắn biết hết, nhưng cũng không phải là cố ý giấu diếm nàng, có lẽ chỉ là cảm thấy việc đã đến nước này, nói hay không cũng chẳng khác nhau là mấy, cho nên cũng lười nói ra”.

“Ồ, vậy chung quy hắn là ai?”.

“Là Lục Áp, tên tuổi sánh ngang Hồng Quân”.

Tôi nháy nháy mắt, ráng làm ra vẻ kinh ngạc: “Oa! Thật lợi hại!”.

Liễm Trần nhìn tôi: “Có phải nàng đã biết từ lâu rồi không?”.

“Ha ha, trùng hợp mà thôi…”.

Y thì thản nhiên không chút gợn sóng: “Nàng vừa có được Côn Lôn kính, cũng chẳng có gì là lạ”.

Tôi thật sự có chút kinh ngạc: “Sao huynh…”.

“Những người biết trận chiến ngày ấy, không qua đời thì cũng thoái ẩn rồi, gần như không còn một ai, cho nên đương nhiên nàng không thể nào nghe được chuyện này từ miệng người khác. Huống hồ, có vài… chi tiết, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết”.

“Ví dụ như, lần đầu tiên ta nắm tay huynh?”.

Liễm Trần hơi ngập ngừng, nhưng không để ý đến tôi, tự mình nói tiếp: “Theo ta được biết, sau khi Côn Lôn kính rơi vào tay Thông Thiên giáo chủ của Tiệt giáo, thì ông ta đã dùng máu của chính mình tu luyện lần nữa, người còn vật còn, người mất vật mất. Cho nên nếu hôm nay pháp khí vẫn còn dùng được, thì chủ nhân cũng tất nhiên không có việc gì. Trước đây Dương Tiễn từng nói trên đỉnh Côn Lôn có một vị tiền bối tính tình cổ quái, ta và Lục Áp chỉ cho rằng đó là một vị ẩn sĩ Tiệt giáo, cũng không hỏi nhiều nữa. Giờ xem ra, ông ta hẳn là Thông Thiên giáo chủ được người ta đồn đại đã tan thành tro bụi từ lâu”. Y dừng một lát, lại quay ra mỉm cười với tôi: “Cho nên cũng chẳng trách, có thể dạy dỗ được một đồ đệ như Dạ Mặc”.

Tôi há hốc mồm, hết sức kinh ngạc: “Huynh còn có thể đoán được cái gì nữa?”.

“Ông ta đưa Côn Lôn kính cho nàng, chính là muốn nàng biết rõ lai lịch của mình. Mà ông ta không đưa nàng quay về đỉnh Côn Lôn, là vì muốn nàng đi đối diện làm rõ một vài thứ. Mục đích cuối cùng hẳn là, vì đồ đệ của mình”.

“… Trong tay huynh cũng có cái gương có thể rình trộm hả?”.

“Chẳng qua chỉ là chút suy đoán trong lòng mà thôi… Thông Thiên đã từng vô cùng cuồng ngạo, một lòng muốn dựa vào pháp lực của chính mình mà  san bằng rồi xây dựng lại trật tự thiên địa, kết quả lại tự tay đẩy các đệ tử vào tử lộ, cuối cùng vô tình lại chỉ còn mình ông ta còn sống. Tạm thời chưa nói đến việc hơn hai nghìn năm nay ông ta sống ra sao, nhưng những gì mắc nợ môn đồ, e rằng đều bù đắp lại hết lên mình đồ đệ duy nhất còn lại hôm nay”. Liễm Trần mím môi, nhìn tôi nhỏ nhẹ: “Cho nên đương nhiên cũng không thể dễ dàng chấp nhận người con gái mà đồ nhi mình thích lại còn chưa cắt đứt tiền duyên, không thể toàn tâm toàn ý với đồ nhi của mình”.

Tia nắng ban mai rải lên băng vụn, chiếu vào ánh mắt ôn hòa ẩn chứa ý cười, khiến cho con ngươi tựa hổ phách ánh lên mạt hồng cực nhạt, phảng phất như thấy được tận đáy, lại hiện lên một giọt huyết sắc trong tim.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy hơi gai mắt, liền cúi đầu đá vào tuyết đọng ở ven đường: “Thằng cha kiểm soát đồ đệ này không sợ ta chạy theo tiền duyên, Dạ Mặc sẽ liều mạng với lão ta sao!”.

Yên lặng chốc lát, tôi mới nghe Liễm Trần nhẹ nhàng nói: “Sao có thể?”.

Tôi giậm chân một cái, chỉ có thể cười hì hì: “Phải ha”.

Ánh mặt trời ngày đông từ từ nhô lên, tuyết trắng bắt đầu tan ra, vài giọt nước mưa từ mái hiên nhỏ xuống.

“Nếu Thông Thiên ở Côn Lôn, thì ông ta nhất định có cách có thể đưa nàng trở lại, cũng sẽ không phải phiền ta phí sức rồi”. Liễm Trần vừa kịp lúc mở lòng bàn tay ra, hứng được một giọt nước thiếu chút rơi trúng trán tôi, lại tiện tay kéo tôi qua một bên, tránh khỏi góc hiên có rãnh xả nước: “Ta vốn tưởng rằng nàng mãi mãi sẽ không biết những chuyện này. Giống như nàng nói đấy, nàng hiện tại chỉ là Tiêu Dao, chỉ cần sống vui vẻ thoải mái qua ngày là được, những thứ khác không liên quan gì đến nàng”. Y buông tay, thu bàn tay vào trong áo, nét mặt vẫn ấm áp dịu dàng: “Có điều nếu như hiện tại nàng đã biết rồi, thì cũng không sao cả, cứ coi như vừa nghe người ta kể một câu chuyện là được. Hơn nữa câu chuyện này cũng đã rất xưa rất xưa rồi, ân oán tình thù thị phi phải trái đã sớm chôn vùi trong cát bụi, không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa. Cho nên nghe xong thì coi như gió thoảng qua tai, không cần giữ ở trong lòng”.

Đã, rất xưa rất xưa rồi…

Tôi ngẩng đầu, nhìn y vốn dĩ chỉ là tóc mai nhiễm sương, vậy mà chỉ sau một đêm ngắn ngủi đã gần như bạc trắng đầu, không biết đằng sau nét dịu dàng trầm tĩnh chưa bao giờ thay đổi kia là bao nhiêu gắng gượng kiên cường. Tôi khịt khịt mũi, chỉ cảm thấy cuống họng khô rát: “Huynh, đã từng hối hận chưa?”.

Liễm Trần giật mình, lông mày hơi chau lại, tạo nên một nếp nhăn thật sâu tựa như đao khắc vào xương cốt, vậy mà bên môi lại vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ: “Nói thật lòng, chứng kiến thiên đình hủ bại, tam giới mục ruỗng như hôm nay, đúng là ta đã từng hoài nghi, từng dao động, nhưng chưa bao giờ hối hận. Bởi vì việc mà chúng ta làm ngày đó không sai, tạo nên sự cân bằng là cách duy nhất có thể khiến cho các tộc đều có thể bình yên cùng tồn tại và nghỉ ngơi lấy sức. Chỉ là tập trung quyền lực tối cao vào một thế lực duy nhất, thời gian lâu dần, khó tránh khỏi nhiều vấn đề nảy sinh. Điều hiện tại chúng ta cần làm là sửa đổi cải tiến, chứ không phải là phủ định hoàn toàn, tạo dựng thế giới mới. Tám trăm năm trước Dương Tiễn đã dốc sức sửa chữa, sau đó đến lượt ta tiếp tục có tiến hành quan sát nghiên cứu, ta tin tưởng cũng như khẳng định, trật tự hiện tại vẫn chưa tới nông nỗi hết thuốc chữa…”. Y ngừng lại, cơ mặt đông cứng, giọng nói chậm lại: “Nói chung nàng cứ yên tâm đi Tiêu Dao, có ta ở đây, chắc chắn có thể thay đổi được kết cục như lời nàng nói ngày đó “Tiên có thiên đình, người có nhân gian, quỷ có u minh, nhưng không có mảng đất nào cho yêu tộc sinh sống”.

Tôi nghe xong cảm thấy cõi lòng nặng trĩu, nhưng chỉ yên lặng nhìn vào đôi mắt y, giọng nói đều đều như tự kể: “Cho nên nếu tất cả lặp lại, huynh vẫn cứ làm vậy”.

Liễm Trần ngừng lại, lập tức gật đầu: “Phải”.

Tôi nghiêng đầu: “Thế nhưng nếu tất cả lặp lại, không biết nàng có thích huynh không”.

Sắc mặt y lại càng nhợt nhạt, nhưng lại chỉ rủ mi mỉm cười, giọng điệu nhàn nhạt: “E là, sẽ không đâu”.

“Như vậy coi như bớt việc, các ngươi chỉ đơn thuần là kẻ địch, ai chết cũng chẳng sao”. Tôi dừng lại, vỗ ót: “Ây da nếu vậy, vậy thì không còn ta nữa sao”.

“Có”.

“Cái gì?”.

Y không đáp, chỉ lắc đầu, xoay người, nhẹ nhàng nói: “Cứ như vậy đi, ta quay về thiên đình, nàng ở đây chờ tin của Thông Thiên”.

Vẫn tựa hồ không chút do dự, không hề lưu luyến.

Mặt trời nhô lên ở đằng Đông, ánh nắng trải xuống thế gian vô cùng đẹp mắt.

Chỉ trong chốc lát, trong tầm mắt tôi chỉ còn bóng lưng mờ nhạt khuất dần, dáng hình vốn đã cao ngất lại càng thêm gầy guộc, lẻ loi cô quạnh tựa như mãi mãi một mình bước đi giữa đường cùng không lối thoát.

Vì vậy thốt nhiên tôi đã hiểu.

Ý của câu nói kia chính là, không cần biết nàng có thích huynh hay không, ta đều sẽ tồn tại, bởi vì lần này huynh nhất định sẽ động tâm trước nàng.

Nhưng mà cho dù có làm tổn thương đến tình cảm, việc cần làm thì vẫn cứ phải làm. Yêu tộc nhất định sẽ bại vong, nàng nhất định phải tan biến, ta chắc chắn sẽ thay nàng sống lại.

Cho dù biết tương lai sẽ xảy ra cái gì, sẽ phải chịu đựng đau khổ ra sao, y vẫn mãi mãi yêu mà không thể yêu được…

Cũng vẫn như cũ, không hối hận.

Cho nên huynh hãy trông xem, không cần biết hiện tại trông huynh ôn hòa ấm áp ra sao, thì sự tàn nhẫn quyết tuyệt trong xương cốt vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Cho nên Liễm Trần à, thật ra huynh vẫn luôn là chàng trai lạnh nhạt bạch y ô phát, một mình lặng lẽ đứng trước trận, giống như nét mực tao nhã vảy vào giữa nút tuyết mênh mang.

Mà tôi, còn có thể là cái gì…


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp