LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 45

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 45

Câu chuyện này không dài cũng chẳng tính là phức tạp, cho nên kể xong, trên trời vẫn là ngôi sao mai lẻ loi lơ lửng giữa màn trời bình minh mở mắt.

Tôi nhìn lên bóng lưng phảng phất đã trở thành tảng đá lạnh như băng giữa từng đợt tuyết nhẹ nhàng đổ xuống, thở dài: “Nói ra cũng thật buồn cười, yêu vương kia đến chết cũng không biết người mình thích, tên là gì”.

“Bởi vì…”. Một lúc sau “tượng đá” mới mở miệng, giọng điệu bình thản không gợn sóng, nhưng âm thanh đã khàn đặc đến vỡ vụn: “Thời gian ở bên nhau, chỉ có mỗi hai người bọn họ, cho nên cũng tỉnh lược luôn tên gọi của hai bên”.

“Cũng có thể còn bởi vì, với nàng mà nói, người kia là ai căn bản không quan trọng, tên họ là gì thân phận ra sao, thì có liên quan gì cơ chứ? Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu nàng đã đồng ý không làm yêu vương nữa, vì sao hắn nhất định muốn nàng phải chết chứ?”.

“Chỉ cần nàng còn sống, yêu tộc vẫn còn hi vọng, như vậy sẽ không bao giờ sụp đổ hoàn toàn. Giống như vừa biết nàng gặp nguy hiểm, tộc của nàng đã không tiếc dốc hết sức lực liều mạng đánh một trận. Cũng như vậy, nếu như nàng biết tộc mình gặp nạn, cũng sẽ không chịu ngoảng mặt làm ngơ”.

“Ờ đúng, vấn đề này không cần phải hỏi nhỉ, nói một cách đơn giản chính là, bắt cướp trước phải bắt tướng cướp…”. Tôi cười rộ lên: “Xin lỗi nhé, ta lại bị ngu rồi”.

“Tượng đá” giật mình, quay mặt nhìn tôi, hàng mi rủ xuống che mất toàn bộ cảm xúc trong mắt y, tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt như sương hơi run rẩy, tựa như muốn nói cái gì.

Tôi vẫn ngửa mặt nằm đó, tranh nói trước: “Huynh vẫn còn là Liễm Trần, nhưng yêu vương thì đã không còn tồn tại từ lâu, cho nên không cần nói ra tên của nàng đâu”.

“Nàng…”.

“Kẻ vô dụng không cả biết làm tuyết rơi lớn hơn một chút, thì làm yêu vương làm sao được?”. Tôi nhìn thấy bờ vai thẳng tắp kia tựa như tảng đá vỡ vụn từ trong ra ngoài, sau đó khom xuống, tiếp tục thờ ơ chống đỡ: “Lúc ở Bắc Hải, hình như ta đã nói với huynh, rằng một khi không còn ký ức, thì tất cả những gì đã xảy ra, đối với ta mà nói chẳng qua chỉ là một câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình mà thôi”.

Liễm Trần lặng thinh một hồi mới mở miệng, giọng nói đã rõ ràng như trước, nhưng nhịp điệu lại chậm vô cùng, tựa như mỗi chữ đều vô cùng khó khăn: “Nàng chưa… nhớ ra…”.

“Chỉ là tình cờ biết một ít, huống hồ phong ấn chính mình tạo ra đã bị phá hay chưa, hẳn huynh phải là người rõ ràng nhất không phải sao?”. Tôi lấy ra một chuỗi ngọc trai từ trong áo, từng viên đều mịn màng trong sáng, giống như tại bờ biển mênh mông bốn mùa đều là băng tuyết, hạt tuyết nho nhỏ ôm lấy giọt nước mưa trong suốt kia: “Từ khi ta có ý thức đã đeo nó trên mình, chưa từng rời khỏi người nửa bước. Có đôi khi ta cũng buồn bực, vì sao trong đầu ta chưa từng có ý định tháo nó xuống, chỉ cho rằng là vì ta đã quá thích nó thôi. Hiện tại mới hiểu được, rất có khả năng là bởi vì câu nói thuận miệng ngày ấy của huynh, đừng tùy tiện gỡ xuống… Thật nực cười, rõ ràng cô ấy đã nói dù có chết cũng phải mang nó cùng tan thành tro bụi, thế mà cuối cùng lại không thực hiện được, ngược lại còn khư khư làm theo lời nói đùa của huynh đến chết không thôi. Không biết đây là chết không nhắm mắt hay oan hồn không tan đây…”.

“Đó không phải lời nói thuận miệng, cũng không phải trêu đùa…”. Liễm Trần khép mắt lại, quay mặt đi, lời nói chìm giữa làn gió sớm trầm thấp đến cực điểm: “Đã Nữ Oa ngoại trừ khởi tử hồi sinh, còn có thể ngưng tụ hồn phách. Nàng… Nàng ấy đeo nó lên người, thì không cần biết luân hồi thế nào, ta cũng có thể tìm được…”.

“Tìm được rồi thì làm sao?”.

“Đời đời kiếp kiếp, đến lượt ta động tâm trước nàng”.

Tôi nhếch khóe môi không nói, đưa tay lên, vân vê con mắt đã cay xè đến đau buốt của tôi, miệng lại liên tục cười nhạt, chữ nào cũng đầy chua ngoa: “Giờ ta rất là hiếu kỳ đó nha, nàng chuyển thế rồi chẳng còn nhớ gì nữa, sao còn có thể yêu huynh? Rồi huynh dựa vào cái gì mà cho rằng, một nhân loại bình thường như nàng, sao còn có thể động tâm với huynh? Huống chi, huynh từng lừa gạt nàng làm tổn thương nàng, hại chết huynh trưởng của nàng, diệt sạch tộc dân của nàng, huynh cho rằng mình dựa vào cái gì mà tiếp tục cùng nàng dây dưa vướng mắc? Huống chi, nàng thân là yêu vương, lại chỉ lo tư tình nhi nữ mà bỏ mặc trách nhiệm của mình, còn vì sự bồng bột ngu xuẩn của mình mà lôi cả tộc vào tuyệt cảnh. Nếu nàng thật sự ở bên huynh, thì phải làm sao đối mặt với những vong linh mãi mãi không được siêu thoát kia?… Liễm Trần à Liễm Trần, từ đầu chí cuối, huynh đặt nàng ở chỗ nào? Huynh thật sự, thích nàng sao?”.

Lần này, Liễm Trần im lặng một lúc lâu, lâu đến nỗi đã có tia nắng sớm len qua kẽ ngón tay rồi, y mới cúi đầu nói tiếp: “Trước khi gặp được nàng, ta không biết cái gì là thích. Sau đó, nàng vẫn luôn bám lấy ta hỏi đi hỏi hỏi lại, ta mới miễn cưỡng bắt đầu suy nghĩ. Sau đó nữa, ta nhận ra mình hẳn là thích nàng, nhưng ta càng hiểu rõ, sau này chính mình sẽ tự tay giết chết nàng. Khi đó ta cho rằng, thích một người tất nhiên là quan trọng, nhưng nếu xảy ra mâu thuẫn với đại cục, thì nhất thiết phải lựa chọn, cho nên ta không chút do dự lợi dụng nàng mà bố trí cạm bẫy kia. Ta nghĩ, đợi tất cả kết thúc, ta sẽ cùng nàng nhập vào lục đạo luân hồi vừa mới hình thành. Nàng không làm yêu vương, ta cũng không phải thần tiên, chúng ta chỉ làm một đôi phu thê nhân loại bình thường. Như vậy, coi như cũng thành toàn ước muốn mãi mãi bên nhau của nàng… Nhưng mà, khi nhìn nàng cả người đầy máu từng bước từng bước đi đến trước mặt ta, nhìn Tế Ti yêu tộc trọng thương chết thảm trước mặt nàng, cuối cùng ta cũng biết, như thế nào là thích. Nhưng, đã quá muộn rồi”.

Tôi hừ lạnh.

Còn y thì cúi đầu cười một tiếng: “Mặc dù yêu tộc bị thua, nhưng đúng như nàng nói, gần như dùng một mạng đổi một mạng, khiến thần tộc nguyên khí đại thương. Mà vào giây phút cuối cùng nàng liều mình triệu hoán, đã khiến cho toàn bộ vong hồn trong tộc ngưng tụ lại thành một sức mạnh đáng sợ, hơn nữa càng ngày càng mạnh thêm, đến mức có thể hủy diệt trời đất. Cuối cùng, Cộng Công phá sập Bất Chu Sơn dẫn đến thiên thủy chảy ngược, những vị thần như Nữ Oa, Phục Hy may mắn sống sót trong trận đại chiến ấy đã dốc toàn bộ tu vi, hợp sức đối phó, mới có thể miễn cưỡng áp chế chúng lại, cũng chính là lệ khí tại Mắt Bắc Hải ngày hôm nay… Từ đó trở đi, linh mạch trong thiên địa mất đi đến tám chín phần, toàn bộ tinh anh của hai tộc thần, yêu đều chết hết. Yêu tộc mất đi thủ lĩnh thành ra tan đàn xẻ nghé, thần tộc may mắn còn có các trưởng lão sống sốt nên đã nhanh chóng phục hồi, trở thành thế lực đứng đầu thuở hồng hoang, cuối cùng cũng xây dựng được một trật tự mới. Mà ta, cuối cùng cũng có thể làm một chuyện”.

“Thu gom tàn phách của nàng, khôi phục thân thể của nàng, phong ấn ký ức của nàng, giấu kín hành tung của nàng. Vì thế huynh không tiếc tiêu hao bảy thành pháp lực, chịu đựng nỗi đau đớn tách đôi nguyên thần, cũng bởi vậy mà phải chịu đựng nỗi khổ giam cầm cả vạn năm…”. Tôi không thể nhịn được nữa, xoay người nhảy lên, giận dữ mắng to: “Mẹ nó huynh bị điên à! Vì sao phải làm như vậy? Vì hổ thẹn? Bồi thường? Hay là bố thí?”.

Y lẳng lặng nhìn lên, lẳng lặng đáp: “Bố thí”.

“Mẹ nó huynh…”.

“Là bố thí cho chính ta”.

Tôi sửng sốt.

Liễm Trần chậm chạp đứng lên, đi tới trước cửa sổ thư phòng, đưa tay phẩy đi tuyết vụn trên song cửa: “Nàng còn nhớ không, nàng từng ở chỗ này hỏi ta, làm sao mà sống qua nổi chuỗi ngày ẩn cư lánh đời cô độc buồn tẻ thế này”.

Tôi ráng nhớ lại: “Lúc đó huynh chỉ nói có việc để làm, nhưng không nói là cái gì”.

“Thật ra tại nơi ấy, thứ ta có thể làm cũng chỉ có một việc mà thôi, dùng chút cảm ứng yếu ớt giữa hai nguyên thần nối liền nhau…”. Y xoay người đối mặt với tôi, ánh ban mai chiếu rọi một bên mặt gầy guộc của y, mặt mày tao nhã mà khóe môi khẽ giật: “Biết nàng sống, biết nàng khỏe mạnh, biết nàng có tính cách và dáng vẻ như hôm nay. Sau đó nghĩ những chuyện này, học được cách cười”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp