LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 44

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 44

Thuở hỗn độn sơ khai, thiên địa sinh ra vạn vật, vạn vật sinh ra bộ tộc, mà bộ tộc lại sinh ra tranh đấu.

Trải qua hàng chục vạn năm, qua vô số lần sinh sôi rồi diệt vong của các loài, cuối cùng trở thành cục diện giằng co giữa hai bộ tộc.

Thế lực của thần tộc và yêu tộc ngang nhau, chiến tranh liên miên không ngớt mà vẫn không bên nào dành được chiến thắng sau cùng.

Thế gian đại loạn đến không còn trật tự gì nữa, thứ duy nhất mà người ta tuân theo, chính là mạnh được yếu thua.

Pháp lực của nàng cao nhất trong yêu tộc, cho nên đương nhiên nàng trở thành yêu vương.

Chỉ là mặc dù ngồi trên vương vị này, nàng cũng không thay đổi bản tính, quẳng hết những chuyện nhức đầu trong yêu tộc cho Đại Tế Ti xử lý, còn nàng chỉ nhàn tản ngao du khắp nơi, vui vẻ hài lòng mà làm một bà chủ hiệu buôn chỉ tay năm ngón.

Chỉ khi nào có chiến sự nổi lên thì nàng mới trở về giữ tộc, thỉnh thoảng sẽ tham gia chiến đấu.

Nhưng mà giữa chiến tranh, người có năng lực xuất hiện lớp lớp, dưới trướng nàng có thể nói là chiến tướng nhiều vô số kể, tình thế cần đến nàng tự mình ra trận thật sự không có bao nhiêu.

Lâu dần, nàng cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, rồi thì ngay chiến tranh cũng lười tham gia, chỉ bỏ lại một câu “Có gì không thể giải quyết được thì hãy đến tìm bản vương”, sau đó tìm một chỗ mà bế quan ngủ say.

Ngủ một giấc, nàng đã bỏ lỡ bao lần vật đổi sao rời.

Mãi cho đến một ngày bị Đại Tế Ti gọi dậy, nàng mới biết được, thần tộc vừa xuất hiện một nhân vật hết sức lợi hại, phe mình đã có rất nhiều đại tướng thất bại trong tay hắn.

Nàng lập tức cảm thấy hứng thú.

Nàng vội vã xông ra chiến trường, vừa đúng lúc trận chiến dừng lại, yêu tộc lại thua lần nữa, mà người đứng trước trận là một thanh niên, không mặc áo giáp, không mang binh khí, chỉ buông hai tay bấu hờ tay áo đứng ở đằng kia, chẳng nói chẳng rằng sắc mặt lạnh băng, con ngươi như hàn ngọc giống như không có chút hơi ấm nào, lạnh lùng cực độ.

Nhưng tóc đen áo trắng mặt mày thâm sâu, tựa như vẩy mực lên núi tuyết, một nét bút đã vẽ thành một bức tranh phong hoa tuyệt đại.

Nàng nghiêng đầu quan sát, chợt nghĩ, ồ, y thật đẹp.

Rất nhanh, nàng liền biết, bản lĩnh của y cũng đẹp như vẻ ngoài vậy.

Đối với một người vừa gặp được đối thủ xứng tầm như nàng mà nói, thật sự quá đỗi vui mừng.

Bọn họ đánh nhau thật lâu vẫn bất phân thắng bại, sau đó, y muốn tạm thời đình chiến, nàng lại nhất định không buông tha, y bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục đánh.

Đánh mãi đánh mãi, đã rời thật xa khỏi chiến trường rồi.

Nàng vốn pháp lực mạnh mẽ, tính tình lại tàn nhẫn quyết tuyệt, hứng lên là chỉ quan tâm đến vui vẻ của mình mà không để ý nặng nhẹ, thường ra tay một cái là hủy diệt cả một phương trời.

Lúc ấy, loài người đã sinh ra. Mặc dù Nữ Oa đã nặn ra cho họ hình dạng của thần tộc, nhưng lại không cho họ sức mạnh và tuổi thọ tương đương.

Nhân tộc yếu đuối như con ong cái kiến, số mệnh lại ngắn như phù du, giữa biển khổ loạn lạc tranh đấu không ngừng giữa các thế lực lớn này, họ hèn mọn nhỏ bé không cả bằng rơm rác.

Nhưng mà, họ lại có ba hồn bảy vía, sau khi chết hồn phách không có chỗ quay về, chỉ có thể vật vờ khắp nơi không được giải thoát, dần dần tuyệt vọng sinh ra oán hận.

Hắn nhìn những nơi bị nàng phá hủy, những vong hồn tăng lên vô số, thì đôi mày càng lúc càng cau chặt, cuối cùng vì không đành lòng, đã chấp nhận ngừng tay trước.

Nàng bất ngờ không kịp đề phòng, dốc hết toàn lực khó khăn lắm mới tung được sát chiêu dừng ngay tại ấn đường của y, chỉ thiếu chút xíu thôi, là có thể phá nát nguyên thần đối phương.

Nàng nhất thời kinh sợ: “Ngươi làm gì?”.

Nhưng y chỉ thản nhiên đáp lại: “Không đánh nữa”.

“Ngươi nói không đánh là không đánh hả?”.

“Ừm”.

“… Vậy ta giết ngươi!”.

“Tùy cô”.

“…”.

Hắn cứ như vậy thoải mái quay người bỏ đi, hoàn toàn không còn phòng bị gì nữa.

Nàng ngây người ngẩn ngơ tại chỗ, con ngươi khẽ chuyển: “Ê, không đánh cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện”.

Nhưng y vẫn không quay đầu lại, tiếc chữ như vàng: “Không”.

“… Sao chưa nghe đã từ chối hả? Nói không chừng có lợi với ngươi thì sao?”.

Lần này, y thậm chí ngay một chữ cũng không buồn đáp lại.

Nàng nhướn đuôi mày, phất tay lập ngược cả mấy con sông lớn, khiến vô số sinh linh chìm trong bể nước, tiếng khóc than dậy trời.

Y dừng bước, cuối cùng quay đầu, sắc mặt vẫn lạnh lùng hờ hững, nhưng con ngươi đã khó nén tức giận.

“Thật ra điều kiện rất đơn giản…”. Nàng đã đạt được mục đích, vô cùng đắc ý, hất cằm với y: “Chỉ cần cho ta nhìn một cái, xem y phục bên trong của ngươi có phải cũng là màu trắng hay không”.

Y sửng sốt, hai gò má đột nhiên giống như sơ tuyết nhiễm tịch dương, phảng phất hiện lên vẻ rối ren.

Nàng cũng sửng sốt, không khỏi nhìn đến ngẩn người.

Mà thấy dáng vẻ ngây thơ hoàn toàn khác với sát ý ngang dọc lúc chiến đấu vừa rồi, y không khỏi lại ngẩn người lần nữa.

Hai bên nhìn nhau, mỗi người ôm một nỗi lòng, trong nháy mắt chỉ còn là yên tĩnh.

Chỉ trong chốc lát, không biết tại sao mặt nàng chợt giãn ra, nàng cười rộ lên, đã vậy cười dài không dứt.

Y không hiểu ra sao mà nhìn nàng cười đến nghiêng ngả, đầu tiên y hơi nhíu mày, sau đó từ từ, bên môi cũng vô thức vẽ lên một đường cong nhè nhẹ.

Nàng bỗng dưng mở to hai mắt, khắc sâu vào ngực, nét cười yếu ớt chợt lóe qua trong tích tắc vừa rồi.

Thoáng chốc đã siêu lòng.

Từ đó về sau, nàng và y như hình với bóng.

Đúng ra phải nói, là nàng khư khư bám lấy y.

Y đánh không lại cũng bỏ không xong, thật sự không biết phải làm sao. Hơn nữa y cũng sợ nếu thật sự chọc giận nàng khiến nàng không vui lại chạy đi làm xằng làm bậy gây ra sát nghiệt. Đến cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể tùy nàng.

Thế là hai người vốn là kẻ thù không đội trời chung, rốt cuộc lại trở thành bạn bè một cách kỳ quái. Cùng nhau đi dạo khắp thế gian, còn tìm một nơi yên tĩnh bên bờ biển mà xây nhà ở tạm.

Nàng nói nàng thích tuyết, cho nên tùy ý xóa đi sự luân chuyển bốn mùa ở nơi này, khiến không gian chỉ còn là mùa đông giá rét.

Thấy y có vẻ không hề trách cứ chuyện này, nàng liền kéo ống tay áo y chạy đến mặt biển vạn dặm đã đóng băng, sóng vai ngắm nhìn tuyết phủ trắng ngần giăng mắc khắp không gian: “Huynh nhìn xem đẹp biết bao, mênh mông trắng xóa, giống màu y phục của huynh lắm đó”.

Y nghiêng đầu thoáng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy chờ mong của nàng, lại đưa mắt nhìn chân trời gió mây cuồn cuộn giữa sương mù dày đặc, lắc đầu, không nói gì nữa, chỉ tùy nàng làm bậy mà thôi.

Đến một ngày, nàng trở về sau khi chơi đến khắp người đều là tuyết đọng băng tan, cười ha ha lắc đầu với y: “Ta có giống búp bê tuyết mà mấy đứa trẻ nhân loại hay bốc tuyết nặn thành không?”.

“Ừm”.

“Huynh thích búp bê không?”.

“Ừm”.

“Huynh thích tuyết không?”.

“Ừm”.

“Huynh thích búp bê tuyết không?”.

“Ừm”.

Nàng hỏi một tràng, mà y lại chỉ đứng trước cửa sổ rủ mi như ngẫm nghĩ thứ gì, cứ thế thuận miệng trả lời nàng thôi. Cho đến khi giật mình tỉnh lại, mới phát hiện nàng đã đứng trước mặt mình, ngẩng mặt lên, hơi thở giao nhau: “Huynh thích ta sao?”.

Y ngơ ngẩn.

Nàng thì không hề chớp mắt, ánh mắt trong veo mà nóng bỏng tựa như chiếu thẳng vào hai tròng mắt của y: “Huynh thích ta thật rồi”.

Giọng điệu chắc chắc như vậy, tựa như không cho y lấy một cơ hội để phủ nhận.

Y tức khắc ngây người.

Chóp mũi của nàng đỏ lên, băng tuyết trên đầu từ từ tan ra, chậm rãi chảy xuống giữa hai hàng lông mày của nàng.

Y rời tầm mắt, hứng lấy giọt nước nho nhỏ chưa kịp rơi xuống vào giữa lòng bàn tay.

Dừng một chút, y lại giơ tay kia lên, nhẹ nhàng nhặt lấy nửa mảnh hoa tuyết vương lại trên đầu vai nàng, cùng giọt nước trong suốt ban nãy hợp thành một hạt ngọc trai trắng ngần ẩn chứa ánh sáng ấm áp.

Nàng thấy rất hứng thú, muốn cầm lấy chơi.

Nhưng y lại nắm chặt tay lại, cúi đầu hỏi: “Có thích không?”.

Nàng cuống quít gật đầu liên tục.

Y thoáng yên lặng, chợt thản nhiên nói: “Chờ mấy ngày nữa, ta sẽ làm vài viên cho nàng chơi”.

“Thật hả?”. Nàng vui mừng quá đỗi, ôm chầm lấy thắt lưng y: “Đã nói là phải làm đấy nhé!”.

Thắt lưng y chợt cứng đờ, y vội tránh đi nhưng không được: “Nàng… nàng làm ướt y phục của ta rồi”.

“Vậy thì cởi ra đi, đến giờ ta vẫn chưa được nhìn qua màu áo trong của huynh đó”.

“…”.

Lại đến chạng vạng một ngày, y quả nhiên đưa cho nàng một chiếc vòng ngọc trai trắng ngần, từng hạt từng hạt đều mịn màng trong sáng, y còn dặn dò tỉ mỉ một cách hiếm thấy: “Đừng tùy tiện tháo xuống”.

“Đương nhiên rồi!”. Nàng vô cùng thích thú tự đeo vào cổ mình: “Món quà đầu tiên mà huynh tặng ta, đương nhiên ta có chết cũng phải cùng nó tan thành tro bụi”.

Nhưng mi mắt của y lại vì câu nói thuận miệng này mà hơi run lên, giọng nói trước nay vốn cực kỳ thản nhiên lại chứa đựng chút nghẽn đặc: “Nàng, sẽ không chết”.

“Huynh cũng sẽ không mà”. Nàng cười đến sáng lạn: “Hãy để chúng ta làm một đôi lão bất tử không bao giờ chết, có được không?”.

Y khép mắt lại: “Chúng ta… vẫn là khác nhau”.

“Có gì khác nhau chứ?”. Nàng ngẩng đầu, chăm chú nhìn y: “Thật ra cứ đánh tới đánh lui như vậy thì có gì hay ho cơ chứ, lẽ nào huynh không cảm thấy chán à? Ta chỉ muốn mãi mãi ở bên huynh, giống như bây giờ vậy đó”.

“Nếu…”. Y lặng thinh hồi lâu, sau đó mới nói tiếp: “Đổi cách khác thì sao?”.

“Nghĩa là sao?”.

“Ví dụ như, không còn mang thân phận như hiện tại nữa…”.

Không đợi y nói hết, nàng đã cười rộ lên: “Được à nha, yêu vương gì gì đó, ta không thèm làm nữa”.

Chỉ bằng một câu nói vô cùng đơn giản, nàng đã vì y mà buông hết tất cả. Dứt khoát như vậy, dễ dàng như vậy.

Dường như cuối cùng y cũng bị chấn động mạnh, sớm chiều bên nhau mấy trăm năm, lần đầu tiên y nhìn nàng lâu như vậy, con ngươi chưa bao giờ bộc lộ nhiều cảm xúc, cũng dường như lấp lóe quang hoa.

Nàng mấp máy bờ môi nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay y, dựa lên đầu vai y.

Nàng nghĩ, tuy rằng y chưa từng nói gì cả, nhưng trong ánh mắt này đã viết ra lời hứa hẹn rõ ràng. Cho nên nàng cảm thấy, cho dù lập tức hồn phi phách tán, với nàng cũng là đáng giá.

Nhưng mà sáng sớm hôm sau, y bỗng nhiên biến mất.

Rất nhanh, nàng đã biết được, y bị thần tộc giam giữ vì tội thông đồng với địch, sắp bị xử tử rồi.

Nàng vừa giận dữ vừa hoảng sợ, không dám nán lại một khắc, lập tức đơn thương độc mã đánh giết thẳng vào địa bàn của thần tộc. Cuối cùng, nàng cũng thấy được y.

Y đứng một mình giữa nhà tù, vẫn giống như lần đầu tiên gặp mặt, bạch y ô phát.

Trong ánh mắt dường như luôn duy trì sự bình tĩnh, y nhìn thấy nàng cả người đầy máu, từng bước chân in màu đỏ đậm, đang dần tiến tới trước mặt y.

Đối với những người có thể trường tồn cùng thiên địa như bọn họ mà nói, chút xa cách này căn bản không bằng một chớp mắt. Nhưng mà, nàng lại cảm thấy như là đã xa y lâu lắm, lâu đến nỗi nhớ thương đã thấm vào xương thịt, để lại dấu vết mãi không phai.

Y cứ đứng như vậy, nhìn nàng đi đến gần. Lập tức, y mỉm cười. Khóe miệng cười của y tựa như hạt nước nhỏ rớt xuống hồ nước mùa xuân, nhẹ nhàng lan ra từng vòng, tan biến vào nơi sâu vạn trượng.

Ngày đó, nàng vì nụ cười ấy mà thích y. Chỉ là từ sau khoảnh khắc đó, nàng không còn thấy y cười nữa.

Mãi cho đến lúc này.

Nàng nhìn y đến gần như ngây dại, đưa tay chạm nhẹ vào bờ môi y, giọng nói dịu dàng: “Huynh đẹp nhất là khi cười. Cho nên sau này nhất định phải cười thật nhiều, có biết không?”.

Y vừa cười vừa lau đi tơ máu liên tục chảy ra bên khóe miệng nàng, ấm áp dịu dàng như từng có: “Ta đàn một khúc cho nàng nghe, có được hay không?”.

Nàng ngây ngốc gật đầu, ngoan ngoãn ngả vào khuỷu tay y, hài lòng lẩm bẩm: “Thì ra huynh còn biết đánh đàn nữa, thật lợi hại”.

Y lật cổ tay, một chiếc đàn dài hiện ra, ngón tay thon dài gẩy nhẹ dây đàn bạch ngọc: “Cây đàn này là do Phục Hy mới chế tạo thành, chúng ta thử xem âm sắc ra sao nhé”.

“Ừm”.

Nốt nhạc hài hòa uyển chuyển vang lên lọt vào trong tai, nàng bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi rất buồn ngủ, bèn nhắm hai mắt lại muốn ngủ một giấc.

Nhưng mà chớp mắt tiếp theo, không gian vốn tĩnh lặng lại đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng chém giết ngập trời.

Trong đó có một âm thanh, dường như rất quen thuộc.

Trong lòng nàng không hiểu sao lại trầm xuống, liều mạng dùng hết sức lực mà mở mắt ra.

Lọt vào trong tầm mắt nàng chính là thân thể trọng thương buông thõng của Đại Tế Ti bản tộc, vừa vặn ngã xuống trận pháp đã thiết lập từ lâu.

Nỏ mạnh hết đà, không thể cầm cự.

Yêu tộc tự hóa thành từ thiên địa linh khí, không có bất cứ họ hàng thân thích nào.

Nhưng ở trong lòng nàng, sớm đã coi Đại Tế Ti luôn ở bên nàng dạy dỗ nàng giúp đỡ nàng quan tâm nàng như huynh trưởng ruột thịt của mình.

Hôm nay, nét mặt ôn hòa không màng danh lợi kia đã vì nhễ nhại máu tươi mà trở nên dữ tợn. Nhưng đôi ngươi đen láy lại vẫn nhìn nàng giống như nhìn vị yêu vương luôn tùy hứng không để ý đến chuyện trong tộc trước đây, mang theo một chút bất đắc dĩ cùng dung túng cộng thêm một nụ cười.

Hắn cách nàng một bước chân, dùng hết toàn bộ khí lực cùng sinh mệnh sau cùng muốn nói điều gì, lại chỉ có thể nhẹ nhàng giật giật khóe miệng.

Nhưng nàng biết hắn muốn nói cái gì.

Giống như rất nhiều rất nhiều lần trước đây, chỉ cần có gì không hài lòng một chút là nàng sẽ bỏ đi mặc kệ yêu tộc, tự mình chạy nhảy khắp nơi vô cùng vui vẻ. Còn hắn thì luôn có thể xuất hiện trước mặt nàng một cách đúng lúc, thong thả nói: “Ta tìm được nàng rồi, chúng ta trở lại thôi”.

Nhưng pháp lực của nàng cao như vậy, nếu cố ý che giấu hành tung, thì lẽ ra không thể nào bị tìm thấy dễ dàng thế được.

Nàng cũng từng hậm hực không phục, dùng đủ mọi cách cưỡng ép đe dọa cám dỗ mà hỏi hắn có phải đã hạ pháp thuật gì với nàng hay không, câu trả lời của hắn mãi mãi là, chỉ cần muốn tìm, thì sẽ tìm được.

Nàng cảm thấy mấy lời nhảm nhí như vậy đơn thuần chỉ là trả lời lấy lệ, cho nên thường phát cáu với hắn. Cũng may giữa bọn họ luôn tồn tại niềm tin tuyệt đối, nàng cũng hiểu rõ bất cứ chuyện gì hắn làm đều xuất phát từ thiện ý, thế là từ đó trở đi, mỗi khi nàng mặc kệ tất cả bỏ đi khắp nơi, thì chuyện đó lại lặp đi lặp lại.

Mãi cho đến lúc này, trong chớp mắt cách biệt sinh tử, cuối cùng nàng mới nhớ ra, mỗi lần hắn tìm được nàng, tựa hồ đều là dáng vẻ mệt mỏi nét mặt phong sương.

Cho nên, làm gì có chuyện dễ dàng cơ chứ?

Chỉ là, mặc kệ gian nguy khổ cực thế nào, hắn từ lâu đã quen không đề cập một chữ, cho nên nàng cũng quen thấy mà như không.

Cho nên thật ra, suốt hàng ngàn hàng vạn năm nương tựa lẫn nhau, kề cận bên nhau, giúp đỡ lẫn nhau, Đại Tế Ti của nàng, chưa bao giờ từng qua quýt cho xong.

Chỉ là lần này, hắn lại tìm được nàng, nhưng bọn họ đã không còn quay về được nữa…

Nàng mở trừng mắt mà nhìn hai tròng mắt vỗn dĩ đen nhánh trong vắt đã trở nên tối tăm không còn sức sống, nàng mờ mịt nghe tiếng binh đao ngày càng kịch liệt ở bên ngoài, tựa như đang chìm vào một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.

Mà tiếng đàn kia, từng âm từng âm lại nhẹ nhàng quấn lấy một tia thanh tỉnh cuối cùng trong tâm trí nàng.

Rốt cuộc, nàng cố gắng quay đầu, nhìn người ngay cạnh bên lại phảng phất rơi vào một thế giới khác, y vẫn tập trung đánh đàn như trước: “Tất cả những chuyện này, đều là kế hoạch của ngươi?”.

Y không đáp.

“Ngươi dụ ta đến, chỉ để dùng ta làm mồi nhử?”.

Y vẫn không đáp.

“Ngươi ở bên ta lâu như vậy, là để tìm cơ hội đánh bại tộc của ta?”.

Đầu ngón tay y cuối cùng cũng ngừng lại, nét mặt cùng giọng nói khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh lùng như trước: “Trải qua chiến loạn thì trật tự mới hình thành, chiến tranh liên miên cũng phải có lúc dừng lại. Một trật tự mới sẽ được thành lập, các tộc sẽ có vị trí của chính mình, không còn đấu đá dai dẳng nữa mà sẽ chung sống hòa bình với nhau. Những hồn phách lang thang của nhân tộc cũng sẽ được đưa trở về đúng chỗ, luân hồi chuyển thế, đời đời kiếp kiếp, bất tử bất diệt…”.

Nàng ngẩn người, bắt đầu cười điên cuồng, máu tươi trào ra khỏi miệng: “Nói cả nửa ngày, thì ra ngươi tính để ta làm kẻ bất lão bất tử như vậy hả! Thế mà ta còn tự mình đa tình mà cho rằng, ngươi cũng sẽ vì ta mà không làm thần tiên. Cho rằng… ngươi chung quy hẳn là thích ta…”.

Y cất đàn đi, nhắm mắt lại, giống như cực kỳ mệt mỏi, sau một lúc lâu, y mới chậm rãi nói: “Ta thích nàng, nhưng, thế thì sao”.

“Thế thì sao, ồ, thế thì sao… Ta vẫn luôn suy nghĩ, ta thích ngươi nhiều như vậy, ngươi đến lúc nào mới có thể thích ta? Hiện tại, cuối cùng ta cũng nghe được chính miệng ngươi nói…”. Nàng vất vả lắm mới dừng cười được, đưa tay lau đi vết máu trên miệng mình, quay lại nhìn thi thể của Đại Tế Ti, người đàn ông thông minh bình tĩnh nhất yêu tộc, chưa bao giờ hấp tấp hành sự, nhưng lại có thể đánh mất tính mạng mình trong một cái bẫy đơn giản đến thế, giọng điệu đột nhiên lạnh toát: “Chỉ là, ta đã đánh đổi bằng tính mệnh cả tộc mình!”.

Y vẫn nhằm hờ hai mắt, giọng nói trống rỗng: “Người trong tộc nàng cũng có thể hưởng thụ an lạc thái bình, không cần phải chịu đựng nỗi khổ chiến tranh, chỉ cần…”.

“Đầu hàng chịu thua sao?”. Nàng cắt đứt lời y, nhếch môi, nói một câu đầy giận dỗi: “Thứ mà kẻ thù bố thí, yêu tộc chúng ta không thèm”.

Y bỗng nhiên mở trừng mắt.

Đã thấy bàn tay vừa lau máu của nàng từ từ mở ra, giữa lòng bàn tay xuất hiện ánh sáng màu ngọc bích nhẹ nhàng chảy trôi, tựa như ngọc lưu ly tuyệt thế, kèm theo đó là giọng nói dứt khoát, sát ý ngút trời: “Dùng danh, huyết, mệnh, linh hồn cùng hồi ức của yêu vương, mang sức mạnh chiến đấu đến cho dân tộc ta!”.

Lời nói vừa dứt, quang hoa chói mắt đã tan thành bột mịn, rơi lả tả xuống đất đai khắp chốn.

Cùng lúc ấy, tiếng giết chóc vốn đang yếu dần bên ngoài đột nhiên vang dội trời đất.

Nàng lạnh lùng nhìn y đang đầy trống rỗng mờ mịt, làn váy giống như bị dung nham nấu chảy, không gió mà tự phần phật bay lượn: “Cho dù yêu tộc có thua, cũng phải thua cho đủ vốn. Chúng ta chết mất bao nhiêu, các người cũng phải chết mất bấy nhiêu, một mạng đổi một mạng! Về phần ngươi và ta…”. Nàng dừng lại, cuối cùng thở dài lặng lẽ: “Thôi đi, dù sao ngay từ đầu, ta đã thua thiệt rồi, ai bảo, là ta động tâm trước chứ…”.

Nàng nói hết câu, cẩn thận ôm thi thể Đại Tế Ti, bóng hai người cùng nhau tan biến giữa những mảnh quang mang vỡ vụn, ở đây chỉ còn một nhà tù trắng thuần, tiếng vòng ngọc trai rơi xuống đất, còn có câu nói cuối cùng của nàng: “Đúng vậy, việc ngươi thích ta, ngoại trừ chứng minh ta ngu xuẩn, đúng là cũng chẳng thế thế nào”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp