LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 43

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 43

Con ngươi của Liễm Trần không quá đen, nếu như được ánh sáng chiếu rọi thì đôi lúc còn có thể lóe lên màu nâu nhàn nhạt như hổ phách, thế nhưng đáy mắt lại sâu vô cùng.

Từ lần gặp thoáng qua ở ngoài ba mươi ba cõi trời, sau đó tình cờ gặp lại ở Mắt Bắc Hải, kết bạn đồng hành từ Quán Giang Khẩu đến núi Côn Lôn, tôi đã thấy rõ và nhớ hết, trong đôi mắt y tựa như bất cứ lúc nào, nơi đâu hay tình huống gì, đều chứa đựng sự dịu dàng ấm áp không bao giờ hao cạn, nét cười bao dung vui vẻ, khiến người vừa thấy đã yên lòng.

Mà lúc này trong hai con ngươi nhìn thẳng về phía tôi, lại chỉ có hoang tàn lạnh lẽo.

Có điều, cảm giác này đối với tôi mà nói, cũng không còn coi là xa lạ nữa…

Cho nên mặc dù trong lòng tôi không nén nổi chút run rẩy, nhưng trước sau vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như thường, quyết định lập tức trở thành một con yêu quái đơ ra như khúc gỗ không thèm nhúc nhích.

Cũng may, sát ý đáng sợ đè ép tôi đến hít thở không thông đã nhanh chóng tản đi.

Có vẻ cuối cùng thì Liễm Trần cũng thấy rõ người tới là tôi rồi, nhưng lại giống như không tin vào mắt mình, cứ nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt như vậy, nhất thời tràn đầy vẻ ngẩn ngơ mất hồn hiếm có.

Vì vậy tôi phải ho mạnh một tiếng nhắc nhở.

Mi mắt của y bỗng nhiên run lên, đột nhiên, nơi sâu nhất trong đáy mắt cũng theo đó mà gợn sóng, tựa như những vòng tròn xao động từ dưới đầm băng vạn trượng lan ra, chốc lát ùa lên bề mặt, phá tan lớp băng dày ngàn thước, lại lặng lẽ chốc lát, mới không thể tin nổi mà nhẹ nhàng hỏi một câu đầy nghi hoặc: “Tiêu… Dao?”.

Tôi ai oán thở dài: “Hình như hai ta cũng chưa xa nhau được bao lâu mà, giờ đã thành không quen biết luôn rồi hả? Thật tổn thương đến lòng tự tôn của ta quá đi”.

Y không để ý đến lời tôi nói, mà vẫn còn trố mắt không thể phản ứng nổi, y chỉ bình tĩnh nhìn tôi, rốt cuộc lời nói cũng bắt đầu lộn xộn: “Thế nhưng cô… không phải đáng ra cô đã… sao lại có thể…”.

“Là như vậy, không biết vì sao có vẻ như ta không quay trở về đỉnh Côn Lôn được nữa rồi, nghe nói huynh đang giữ chức thiên thần tư pháp, cho nên đến tìm huynh có cách nào hay không”.

“… Ngày ấy rõ ràng ta đã đưa cô đến chỗ ấy rồi mới đi mà”.

“Đúng vậy, nhưng sau đó ta lại xuống núi rồi”.

“… Vì sao?”.

“Bởi vì đụng phải một thằng cha đào mồ sống dậy, hơn nữa còn là một tên thần kinh giữ khư khư đồ đệ!”.

“…”

Nghe mấy câu trả lời loạn xì ngậu của tôi, Liễm Trần nãy giờ vẫn mê mê tỉnh tỉnh hồn vía trên mây, giờ mới có vẻ hiểu ra vấn đề, sắc mặt tối sầm lại, đột ngột đứng dậy, giữa vầng trán trước nay vẫn ôn hòa nhã nhặn đột nhiên hiện lên vẻ tức giận, nhưng lại chỉ có thể mạnh mẽ gằn lại không bùng nổ trước mặt tôi, bước chân nặng nề mà gấp gáp di chuyển nửa vòng trong căn phòng nhỏ, sau đó mới miễn cưỡng cúi đầu trách cứ: “Cô… cô thật quá bữa bãi!”.

Tôi nháy mắt mấy cái đầy đáng thương, nhìn bộ dạng giận dữ của y bằng vẻ mặt vô tội.

Y giật giật khóe môi đối diện với tôi trong chốc lát, cuối cùng đã bị thất bại hoàn toàn trước sự bừa bãi vô tổ chức thiếu suy nghĩ của tôi, chỉ có thể thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cười khổ: “Xin lỗi, là ta thất lễ… Nhưng cô cũng không khỏi quá lỗ mãng rồi, sao có thể xông bừa ra như vậy? Không may…”.

“Yên tâm, dù sao ta cũng ở chỗ này vài ngày rồi, rất quen thuộc”. Tôi khoát tay cắt ngang lời y, cười hì hì nói: “Huống hồ có huynh ở đây, sao ta có chuyện không may gì được chứ?”.

Y ngẩn ra.

Tôi nghiêng đầu nhìn y, giải thích qua loa: “Chức tư pháp thiên thần to đến vậy, sao có thể không che chở được một yêu quái nho nhỏ như ta?”.

Y ngẩn ra, chợt cười theo, ẩn hiện một tia tự giễu, im lặng chốc lát, mới nghiêm nghị nói tiếp: “Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn cần nhanh chóng rời khỏi đây. Giờ ta sẽ đi báo với Lục… Tên Nát Rượu, cô tạm thời trở về chỗ huynh ấy. Còn về chuyện đỉnh Côn Lôn… ta sẽ nghĩ cách”.

“Ờ, vậy ta nghe lời huynh cả”. Tôi thuận miệng trả lời qua loa, đĩnh đạc ngồi xuống ghế, lại tiện tay lật mớ hồ sơ chất cao như núi trên bàn, bĩu môi: “Hình như có rất nhiều chuyện phải làm, huynh mệt không?”.

“… Ta vẫn ổn”.

“Làm quan có thích không?”.

“Cũng… vẫn ổn”.

“Hay là làm biếng cái đi”.

“… Cái gì?”.

“Nhân gian lúc này vừa đúng Tết Nguyên Tiêu, rất náo nhiệt đấy, ta dẫn huynh đi xem hội hoa đăng ha”.

Liễm Trần hơi chau mày.

Tôi không cho y cơ hội từ chối, liền nghiêng người lướt qua mặt bàn, túm lấy ống tay áo y, giọng nói ngọt xớt đầy nịnh nọt: “Nhất định là huynh chưa từng được ăn bánh trôi, ta làm cho huynh ăn, tự tay làm nhá”.

Nét mặt y khẽ xao động, rủ mắt nhìn tay của tôi, ngập ngừng một chút, bên môi vẽ nên một nụ cười: “Sao ta lại nhớ là, cô không biết nấu cơm nhỉ?”.

“… Học luôn làm luôn không được sao?”.

Y ngẩng lên nhìn tôi, con ngươi hổ phách chuyển động nhiều lần, cũng cùng trả lời một câu vô cùng ngắn gọn: “Được”.

Vẫn là tòa thành Giang Nam nổi tiếng ấy, trời vừa rơi một trận tuyết mỏng, trên đỉnh đầu vẫn còn lấm chấm vài bông tuyết trắng xóa run lẩy bẩy.

Mười lăm tháng Giêng quậy Nguyên Tiêu, nổi bật nhất chính là chữ “quậy” đó.

Hội hoa đăng đó quả nhiên vô cùng náo nhiệt, tôi cùng Liễm Trần đều tự đổi sang trang phục mùa đông bình thường, chen chúc giữa biển người nghìn nghịt mà xem trò chơi đố đèn lồng, mãi cho đến đêm khuya, tôi mới nuối tiếc tản ra theo đoàn người.

Tôi cầm chiếc đèn lồng đầu hổ đong đưa đi trước dẫn đường. Bờ ruộng tuyết đọng chưa tan hơi khó đi, tôi suýt trượt chân mấy lần, những lúc ấy Liễm Trần đi phía sau tôi lại kịp thời đỡ lấy tôi.

Chậm rãi đi tới, gió đêm lạnh buốt, mặc dù không lên tiếng, nhưng cả hai đều cảm thấy khoan thai.

Chỗ mà chúng tôi đang dừng chân, cũng vẫn là một nông trại.

Trước khi đến tôi đã hỏi thăm rồi, nhà chủ vừa lúc đi xa thăm hỏi người thân, khoảng chừng không thể trở về được trong tháng Giêng này.

Tất nhiên là tôi không chút khách khí đi vào chiếm đất dựng ổ, Liễm Trần thấy thế cũng chỉ lắc đầu cười, cũng chẳng lo lắng gì mà đi theo làm đồng lõa luôn. Mấy câu kiểu như “gần mực thì đen” cấm có sai mà.

Nguyên liệu nấu ăn đã có sẵn, cũng may chỉ là nấu bát bánh trôi mà thôi, chắc cũng không quá khó đâu mà.

Đầu óc tôi rối tinh rối mù lên, hình thù thành phẩm cuối cùng trông thật quá sức thê thảm, nhưng tốt xấu gì cũng đã đạt được yêu cầu cơ bản nhất là chín, cho được vào bụng.

Liễm Trần thì lại ra chiều hào hứng lắm, ăn sạch sành sanh bát bánh trôi nhân ra đằng nhân bột ra đằng bột kia, ngay cả nước cũng không chừa một giọt.

Khiến tôi cảm thấy thật là hân hoan với tài nấu nướng thê thảm của mình…

Sau đó, tôi lại lấy mấy cây pháo hoa tự mình chuẩn bị ra thả gần như suốt đêm ở trong sân.

Trò chơi này cùng lắm mới chỉ xuất hiện ngàn năm trở lại đây, cho nên Liễm Trần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, từ đầu đến cuối đều ngửa mặt, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Tôi và y ngồi sánh vai dưới mái hiên, y nhìn pháo hoa, tôi nhìn y.

Lửa hoa khắp bầu trời chiếu lên làn tuyết mỏng, rọi sáng tấm áo lông trắng muốt, ánh lên nếp nhăn giữa gương mặt nghiêng nghiêng cùng với khóe môi khẽ vẽ nên một đường cong nhè nhẹ. Phảng phất cảnh đẹp ý vui, lòng đã tự say từ lúc nào không biết.

Tôi nhìn y, ngũ quan thanh tú, mặt nghiêng hao gầy, tóc mai điểm sương.

Cảnh tượng này, tôi muốn mình sẽ mãi mãi khắc ghi.

Có điều chỉ đáng tiếc, cũng không nhớ được bao lâu nữa…

Khi một cây pháo hoa cuối cùng tan biến nghênh đón sao mai phía chân trời, tôi lại ôm mấy vò rượu trong nhà bếp ra.

Cuối cùng Liễm Trần cũng không nhìn pháo hoa nữa, thấy tôi đi ra không khỏi mỉm cười: “Cô thật đúng là không xem mình là người ngoài mà”.

“Cùng lắm lúc đi ta để lại mấy thỏi bạc thôi”. Tôi giật nắp một vò ra, nốc hai ngụm: “Rượu này đậm đà mát ngọt, không kém mấy so với rượu quý trên trời đâu. Huynh nếm thử không?”.

Y hơi chần chừ, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Tôi cũng không miễn cưỡng y, chỉ tự rót tự uống.

Gió sớm lạnh đến thấu xương, thỉnh thoảng còn cuốn theo vài mảnh băng tuyết vỡ vụn.

Sau khi uống quá nửa vò rượu, tôi cảm thấy trong lòng dâng lên ngọn lửa nóng rực lan ra toàn thân, đến lúc này mới chịu dừng uống. Tôi chống cằm nhìn khoảng sân trống trơn, nơi ấy, từng có một cây liễu thích đong đưa cành lá.

“Huynh còn nhớ câu mà Liễu Khiếm nói không?”.

“Hả?”.

“Một người phụ nữ nếu muốn giữ chân người đàn ông của mình thì phải khống chế được dạ dày của anh ta, còn người đàn ông nếu muốn giữ lấy người phụ nữ của mình thì phải nắm được tóc của cô ấy”.

“… Hình như, có câu ấy thật”.

“Lời nói vu vơ lại chứa đầy đạo lý…”. Tôi nhịn không được nở nụ cười: “Cho nên ngày đó lúc huynh chải đầu cho ta, ta đã nghĩ, có phải cũng nên nấu cho huynh bữa cơm đáp lại không nhỉ. Tuy rằng, chỉ là một ý niệm lóe lên trong đầu… Có điều ngày hôm nay, cũng coi như hoàn thành được nó”.

Liễm Trần không lên tiếng.

Tôi lại tiếp tục: “Thật ra huynh đã sớm biết, núi Côn Lôn sẽ mãi mãi biến mất trong tam giới, nói cách khác, lúc huynh tiễn ta lên đỉnh Côn Lôn, đã quyết tâm không bao giờ gặp lại”.

Liễm Trần vẫn tiếp tục lặng thinh, chỉ cúi đầu ho hai tiếng.

Tôi ngẩng đầu, hít một hơi lạnh thật sâu vào tận trong gan ruột, sau đó quay sang y, lật bài ngửa: “Huynh thích ta đúng không?”.

Sắc mặt vốn tái nhợt của y nháy mắt toát ra vẻ thê thương như tuyết, rủ mi tránh ánh mắt tôi. Một lúc lâu sau, y mới nói ra một câu cực kỳ tối nghĩa: “Tiêu Dao, cô say rồi…”.

“Thật không?”. Tôi cười lớn ngửa về phía sau, nằm trên mặt đất lạnh lẽo, chăm chú nhìn bóng lưng Liễm Trần, y không hề quay đầu lại, bờ vai gầy guộc từ từ cứng ngắc, toàn bộ lạnh lẽo dâng lên trong cơ thể y, đều hòa vào giọng nói khàn đặc quanh quẩn giữa bầu trời nông trại tiêu điều: “Cô còn nhớ rõ lúc ở Mắt Bắc Hải, câu chuyện mà ta đã nói với cô, yêu một người đến nỗi khiến cho người ta quên mất mình không? Ngày hôm nay, ta lại kể cho cô nghe một câu chuyện, tên của nó chính là: Ta thích nàng, nhưng, thế thì sao”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp