LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 42

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 42

Cách khoảng trăm năm, tôi đi đến Mắt Bắc Hải chuyến nữa.

Khác với lần trước, lần này chỉ có một mình tôi.

Ở đây vẫn là tầng tầng màn đen che phủ, không có ánh sáng cũng không có gió, chỉ có nham thạch nóng chảy mà lạnh lẽo cuồn cuộn không tiếng động bên trong, đột nhiên tuyết đen từ trên đỉnh đầu hư không lả tả rơi xuống, chưa kịp chạm đất đã tan biến vào không gian, tựa như những cô hồn dã quỷ không chỗ trốn bị hong khô dưới ánh mặt trời.

Đứng ở nơi Vô Si ngày trước đã thốt cao Phật hiệu mà bước chân vào, tôi lẩm bẩm: “Trước đây không lâu nàng sinh được một cặp song bào thai, hai nhóc rắn một trai một gái, hiện tại còn chưa biết biến hình, chỉ biết bò khắp nơi nghịch ngợm, các loài động vật thực vật nuôi trong vườn đều gặp tai họa cả. Ngày nào nàng cũng rất bận rộn, bận xử lý mớ rắc rối mà hai đứa con gây ra, bận tự tay nấu nướng cho chồng, giống như người vợ bình thường nhất của thế giới loài người vậy. Giống như, niềm khát vọng mà nàng luôn hướng tới, cũng như niềm hi vọng ngươi đã từng ấp ủ trong lòng… Cho nên Tên Mập Chết Tiệt, nàng thật sự sống rất tốt, rất hạnh phúc, ngươi yên tâm đi”.

Vừa dứt lời, tôi liền thấy có một lát cắt móng tay rất mỏng lẫn vào tuyết đen lướt qua giữa không gian rồi lại lặng lẽ biến mất, đó chính là tro vụn còn lại sau khi đại hòa thượng xả thân độ ách.

Tôi nhắm mắt lại, giữa mảnh đất hung hiểm cực độ đến quỷ thần cũng không dám đến gần này, tôi lại không cảm thấy sợ hãi như trước nữa, mà chỉ cảm thấy bình lặng yên ổn, hòa lẫn với nỗi đau thương chồng chất khắc vào nơi sâu nhất trong tâm khảm không cách nào xua tan.

Những thứ được phong ấn ở đây, là những hồn phách thua trận không đường về cũng vĩnh viễn không được giải thoát trong trận chiến giữa thần và yêu ngày trước.

Còn cái gọi là lệ khí, chính là niềm oan ức không cam lòng ngay lúc ấy cộng với nỗi tuyệt vọng thống khổ cả vạn năm sau mà thành.

Ở một nơi như thế này, thời gian trôi qua đã không còn ý nghĩa.

Tôi nhắm mắt ngồi giữa nham thạch sục sôi, tinh tế cảm nhận từng chút một mùi vị hủy diệt ngập tràn xung quanh, không biết qua bao lâu, tôi chỉ còn biết hỏi đi hỏi lại trong lòng: “Nỗi hận của các ngươi phải làm sao mới có thể tiêu tan? Các ngươi muốn ta phải thế nào?”.

Không có tiếng đáp lại, bởi vì đáp án đã rất rõ ràng.

Thế nhưng xin lỗi, ta có thể, lại khiến cho các ngươi thất vọng rồi, dân tộc của ta…

Lúc rời khỏi Bắc Hải, tôi vô tình nhìn thấy thiên ưng Kim Linh đang ngồi xổm bên bờ biển, không hề nhúc nhích nhìn thủy triều lên xuống.

Nước biển xanh lam phảng phất chứa đựng nỗi quyến luyến thắm thiết nhất trên đời, từ đầu đến cuối vẫn quanh quẩn bên chân nàng không đi, khi bọt nước bắn lên người nàng, lông vũ vàng rực của nàng lại càng thêm lấp lánh.

Trên cổ nàng còn đeo một cành liễu xanh mượt ngấn nước, lại dán chặt vào giữa lông mao ấm áp mềm mại nhất giữa ngực bụng nàng.

Sau đó, tôi đi đến Hoa Sơn.

Mặc dù đã vào mùa rét đậm, nhưng hoa đào vẫn cứ phiêu linh như trước.

Nở ra một khoảng trời rực rỡ, nơi có một khoảng sân nhà.

Mọi người ở bên trong đang chạy xuôi chạy ngược vô cùng náo nhiệt, tôi thấy người giúp việc đang dán câu đối lên cánh cửa thì mới giật mình nhớ ra, thì ra, đã đến Tết rồi.

Tết âm lịch được coi là ngày lễ quan trọng nhất trong năm của loài người, thăm hỏi người thân bạn bè, đón cái mới xua cái cũ, và quan trọng nhất, là cả nhà đoàn viên.

Theo kế hoạch của Dương Tiễn, Dương Thiền được phong làm Tam Thánh Mẫu mãi mãi hưởng thụ hương hỏa của nhân gian, chồng của nàng thì được địa phủ gạch tên trên sổ sinh tử, con trai thì được đưa vào sổ tiên, cả nhà không dưng được trường sinh bất lão.

Cũng giống như lúc này, đang hưởng cuộc sống yên vui hạnh phúc.

Thiếu chút bị cảnh tượng tình thân cảm động trời đất này làm cho chói đến mù cả mắt, tôi quyết định xem ít đi thì hơn.

Chuyển vòng qua hậu sơn một cách không mục đích, cuối cùng tôi dừng lại trước một mộ phần nhỏ nhỏ.

Xem chừng, vừa được xây mới không lâu, tuy rằng đơn giản, nhưng không hề qua loa chút nào, trước mộ còn có đồ cúng là mấy món mặn thơm nức mũi.

Đối với một con chó mà nói, đãi ngộ như thế này quả thật quá long trọng rồi.

Vì không muốn làm liên lụy đến huynh đệ bằng hữu, cho nên trước khi chết, Dương Tiễn đã bày kế khiến tất cả trở mặt với mình, thậm chí còn lấy cớ phản bội mà đánh đuổi cả Hao Thiên Khuyển trung thành tận tụy đã theo mình hơn hai nghìn năm, còn xóa đi toàn bộ trí nhớ, hủy mất một nửa tu vi của nó.

Đương nhiên, đây cũng trở thành một trong những chứng cứ lục thân không nhận tính tình bạo ngược làm trái lẽ thường cuối cùng dẫn đến chúng bạn xa lánh tự gây nghiệp trướng không thể tránh được của hắn.

Mà Hao Thiên Khuyển biến thành một cẩu tinh bình thường, lại không giống như hắn dự liệu, được muội muội thiện lương của hắn thu nhận.

Chắc hẳn, đây là kết cục tốt nhất mà Dương Tiễn có thể thu xếp cho chú chó ngốc nghếch của mình.

Nhưng mà chỉ tiếc, cho dù hắn có thể tính hết lòng người khó lường, lại vẫn đánh giá thấp tình cảm của chú chó trung thành đối với chủ nhân.

Tôi ngồi xổm xuống, đưa tay phất nhẹ vài cánh hoa bám trên mộ phần: “Mày đó, thật là cái đồ chó ngốc, cho dù không nhớ gì hết, cũng cứ khăng khăng đòi sinh tử tương tùy sao? Thế nhưng mày như vậy, khiến cho chủ nhân của mày khổ sở đến thế nào… Có điều, dù sao huynh ấy cũng sẽ không biết… Vậy thì cứ đi theo huynh ấy đi nha, ở cùng với huynh ấy, bảo vệ sự bình an yên ấm mà huynh ấy quý trọng nhất”.

Bốc thêm đất đắp vào nấm mộ, lại dựa vào đó ngây ngốc một lúc lâu, mãi cho đến khi gần đến nửa đêm, tôi mới từ từ đứng dậy, giữa tiếng pháo hoa đón giao thừa như xa như gần, nhìn màu xanh biếc như ẩn như hiện giữa núi non trùng điệp, tôi mê man thì thào: “Vì sao lại bắt ta phải tận mắt chứng kiến tất cả những gì huynh làm chứ? Huynh, Tên Mập Chết Tiệt, Côn Bằng, thậm chí Liễu Khiếm… Thứ mà các người liều mạng che chở, lại muốn ta của ngày hôm nay, phải đối mặt thế nào? Dương Tiễn… nhị ca, huynh dạy ta có được không…”.

Gió núi nghẹn ngào, nhưng chung quy vẫn không có tiếng.

Có lẽ tôi biết, tôi đã có đáp án rồi.

Con đường dài cách mấy cũng phải có đầu cùng, điểm đến cuối cùng của tôi, chính là thiên đình.

Tòa phủ đệ u ám đã trở thành chốn không tên, nơi phòng bị nghiêm ngặt nhất tập trung quyền uy chí thượng của tam giới, lại hoàn toàn thông suốt không trở ngại với tôi, mọi lệnh cấm mọi quản thúc đối với tôi đều không tác dụng.

Theo đúng quy củ, thư phòng trong phủ của thần tiên cũng là nơi không được tự ý tới gần, tôi thì lại quen thói tùy tiện cứ tự nhiên mà đẩy cửa bước vào.

Ánh sáng phát ra từ dạ minh châu chiếu rõ toàn bộ đồ đạc bày biện ngăn nắp bên trong, bao gồm cả bóng người mệt mỏi phía sau xấp hồ sơ dày cộp.

Mấy ngày nay, những lúc buồn chán tôi thường tận dụng hết công dụng rình trộm của kính Côn Lôn, dần dần cũng nhìn quen bộ dạng mũ mão chỉnh tề nói năng thận trọng đậm chất quan trường của Liễm Trần.

Mà y của lúc này, đã cởi bỏ bạch ngọc phát quan, để cho những sợi tóc tự do rủ xuống, bám một tay dựa vào thành ghế, đôi mắt nhắm hờ, hơi thở đều đặn… Đường đường một thượng cổ đại thần, thật sự ngủ thiếp đi rồi sao?…

Ngay cả có người đến gần cũng không hề phát hiện, hẳn là, đã mệt đến cực hạn rồi.

Cho nên mới nói, làm quan thì dễ, làm quan tốt mới khó.

Nhìn vị quan cúc cung tận tụy này thật không khác nào con tằm đến thác tơ còn vướng, ngọn nến thành tro lệ mới khô[1]

Tôi vừa cảm thán linh tinh vài câu vừa rón rén đi tới bên cạnh Liễm Trần, dừng bước, nín thở rồi lặng lẽ quan sát, càng nhìn càng cảm thấy bộ dạng không đề phòng của y thật sự vô cùng dễ thương, nhịn không được huơ ngón tay vẽ vào hư không nét mặt say ngủ của y.

Đầu ngón tay lần sờ giữa hư không chợt dừng lại, từ từ nhích về phía, gần như có thể chạm vào đôi môi nhợt nhạt của y.

Mà nếu như, hơi dịch xuống phía dưới hai tấc, thì chính là yết hầu của y.

Vừa đúng lúc này, Liễm Trần đột nhiên mở mắt.

Không khí nặng nề đột nhiên phủ kín lấy tôi, khiến tôi tức khắc không sao thở nổi.

 

Chú thích:

[1] Con tằm nhả tơ cho đến lúc chết thì mới ngừng lại, ngọn nến cháy thành tro thì giọt nến mới khô – xuất phát từ hai câu thơ trong bài thơ “Vô Đề” của Lý Thương Ẩn thời Đường, đây là một trong những bài thơ tình xuất sắc được trích dẫn trong “Đường thi tam bách thủ” (ba trăm bài thơ Đường) của Trung Quốc. Lý Thương Ẩn đã dùng hai hình ảnh là con tằm và ngọn nến để ám chỉ tình yêu thủy chung son sắt, dẫu chết cũng chẳng thay lòng, hay suy rộng ra là sự cống hiến hết mình cho mục đích sống cao đẹp dù phải nhận lấy kết cục đau thương.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp