LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 41

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 41

Tôi lại bắt đầu ngồi chổm hổm dưới tàng cây, mặt đần thối, nhìn tấm Côn Lôn kính trên mặt đất không nói gì.

Thông Thiên nói không sai, có một vài thứ, chung quy phải biết rõ ràng.

Cho dù tôi có muốn mãi mãi đều như vạn năm trước mơ mơ hồ hồ mà sống qua ngày, nhưng mà quãng thời gian ngây thơ không lo nghĩ chung quy cũng phải kết thúc. Chuyện đã đến nước này, không cần biết tôi có muốn hay không, thứ nên đối mặt thì ắt phải đối mặt, thứ nên giải quyết cũng cần phải giải quyết.

Cho dù, phải trả bằng cái giá nào đi chăng nữa.

Sờ sờ vòng ngọc trai trên cổ, tôi hít sâu một hơi. Nhưng rốt cuộc trong thời khắc cầm tấm gương lên, tôi đột nhiên chần chừ.

Có thể một khi nhìn thấy rồi, sẽ giống như bát nước hắt đi không lấy lại được, có những người có những chuyện, cũng không thể trở lại giản đơn thuần túy như trước nữa.

Tôi thừa nhận, tôi rất sợ.

Tôi nhìn quanh bốn phía, cỏ cây xanh biếc suối chảy róc rách, thú chạy băng băng chim ca ríu rít.

Thế mà, tôi lại giống như lẻ loi giữa chốn hư không, không âm thanh không hình hài cũng không cảm xúc.

Từ khi có ý thức tới nay, tôi chưa từng lẻ loi bất lực thế này, cũng chưa từng giống như bây giờ, khát khao được thấy gương mặt anh tuấn biểu cảm ngạo nghễ của Dạ Mặc, thậm chí khát khao nghe được tiếng xương cốt như đứt gãy khi bị cậu ấy kéo mạnh vào lòng.

Dạ Mặc, tôi thật sự rất nhớ cậu…

Vì vậy tôi cũng không còn kiềm chế được nữa.

Đúng vậy, tôi ích kỷ, tôi nhu nhược, tôi chẳng biết gì ngoài giả ngu giả ngốc để trốn tránh, nhưng thế thì làm sao?

Tôi của giờ khắc này, cùng lắm chỉ là một con yêu quái gà mờ chẳng biết cái gì, cùng lắm là muốn tiếp tục vui vẻ mà sống tiếp, mấy chuyện từ thuở hồng hoang rồi thì tương lai tam giới thì liên quan gì đến tôi cơ chứ?

Tôi cùng lắm chỉ hi vọng, có thể có một người, chỉ bởi vì thích tôi, mà hết lòng hết dạ đối xử với tôi thật tốt.

Tôi cùng lắm chỉ là mong muốn, có thể cùng một người nào đó làm bạn bên nhau, sống trọn kiếp này…

Cho nên, đi con mẹ nó đi!

Tôi giậm chân một cái hạ quyết tâm, tóm lấy đám mây bay thẳng lên.

Đang lao thẳng tới, tôi lại đột nhiên có dự cảm bất thường.

Hình như vẫn còn một vấn đề vô cùng quan trọng, mà tôi đã lơ là…

Tôi bình tĩnh lại, đưa bàn tay lên che nắng nhìn xuống dưới, chỉ thấy cả tòa Côn Lôn tiên cảnh chỉ có thể ẩn mình trước những người thường không chút pháp lực, cũng đã biến mất không còn một mảnh ngay trước mắt tôi…

Thông đạo thời không của Côn Lôn quả thực đã đóng lại.

Mà lúc trước tôi vội vàng xem kịch vui vội vàng phân tích còn vội vàng khiếp sợ, nhất thời đã quên động tuyết trên đỉnh Côn Lôn kia, cũng theo đó mà cắt đứt mọi liên quan với tam giới.

Hay nói cách khác, tôi e là, sẽ không còn gặp lại Dạ Mặc nữa…

Hai mắt tôi tối sầm, tôi ngã lộn nhào khỏi đám mây, lăn lộn trên mặt đất ngửa đầu lên trời hét lớn: “Thông Thiên cái đồ thần kinh cất giấu đệ tử, trả chồng ta lại cho ta mau!!!…”.

Nhưng mà không cần biết tôi khóc lóc om sòm chửi bới nguyền rủa ra sao, đáp lại lời tôi cũng chỉ có tiếng cộng hưởng đau thương đứt lòng đứt ruột vang vọng khắp núi đồi.

Tôi kiệt sức nằm vật ra bụi cỏ như cái xác chết trôi, ôm một phần vạn hi vọng mà quờ quạng lấy Côn Lôn kính, nhưng quả nhiên không sao nhìn thẩy đỉnh Côn Lôn, cũng không thấy hồ lô trận bên ngoài ba mươi ba cõi trời.

Hai nơi này, đều là nơi tôi từng cho rằng có thể trốn vào để tránh mưa tránh gió co đầu rụt cổ bất cứ lúc nào mà không cần phải lo lắng gì cả, mà hiện tại đã cắt đứt toàn bộ liên hệ với tôi khi tôi hoàn toàn không hề chuẩn bị.

Vậy là, cuối cùng tôi cũng không thể quay đầu lại, cũng không còn tư cách nhát gan.

Bởi vì không cần biết là đường về hay là đường lui, cũng đều không quan hệ gì với tôi nữa.

Thực ra, trò đời vẫn thường như thế này, tựa hồ trong lúc phát hiện mình chỉ còn có một sự lựa chọn, thì ngược lại lại có thể đạt được sự bình tĩnh hoàn toàn.

Không biết đã nằm vật ra đó bao lâu, khi tôi cầm Côn Lôn kính lên lần nữa, thì xuất hiện trong đó, lại là phủ đệ u ám như mực, lạnh lẽo tựa sắt của hắn.

Liễm Trần ôm Phục Hy cầm, dừng lại ngay ngoài cửa, ngửa đầu nhìn chăm chú.

Thân ảnh trắng thuần xuất hiện trước tòa nhà đen đặc này không có chút nào đối chọi, cũng giống như không thể dung hòa với thiên cung trắng xóa mênh mông.

Y lặng lẽ một lúc lâu, bỗng dưng vung tay lên, bốn chữ lớn “Chân Quân Thần Điện” lóe lên rồi biến mất, chỉ để lại một tấm biển trống không ở trên cao, cũng xóa đi dấu vết cuối cùng của “Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân” Dương Tiễn tại nơi này.

Sau đó, y cất bước tiến vào.

Giữa đại điện trang nghiêm lạnh ngắt có một người đàn ông to cao dáng người hảo sảng đang đổ xiêu đổ vẹo, nghe thấy tiếng bước chân, gã ta ngáp một cái oán trách: “Ta sắp uống sạch rượu rồi, sao huynh chậm chạp thế cơ chứ?”.

Liễm Trần cười không đáp, chỉ mỉm cười đầy ủ rũ.

Người đàn ông vỗ quần áo đứng lên: “Tất cả đều thuận lợi chứ?”.

“Ừm”.

“Huynh thì sao. Mặc dù có khôi lỗi trùng, nhưng tóm lại vẫn phải tiêu hao không ít nguyên thần pháp lực, có cảm thấy trong người không ổn chỗ nào không?”.

“Không việc gì”.

“Vậy là tốt rồi…”. Nam tử hào sảng thở phào nhẹ nhõm, lại lấy một bầu rượu ra, đi qua đi lại một vòng: “Phải rồi, không đặt lại cho nơi này một cái tên mới sao?”.

“Cứ để vậy đi, chẳng qua chỉ là tên gọi mà thôi. Huống hồ, nói không chừng không bao lâu nữa lại đổi chủ”.

“Có thể dễ dàng tìm được người tiếp nhận chức vụ như vậy sao?”.

“Để ý một chút là thấy thôi”.

Người đàn ông do dự một lát: “Nhất định phải làm vậy à? Người có thể mở ra thời không độc lập giữa tam giới, cho đến giờ cũng chỉ có Hồng Quân làm được mà thôi, nhưng lại là lúc trời đất ổn định, linh khí tràn đầy. Thằng nhóc Thông Thiên đó đúng là cũng từng muốn noi theo, nhằm bảo vệ cho các đồ tử đồ tôn của mình, nhưng không làm đến cùng hay đã gắng sức mà thất bại đây?”.

“Đó là bởi vì lúc đó quá vội vàng, bản thân Thông Thiên pháp lực cũng không đủ”.

“Pháp lực của huynh cũng chưa khôi phục mà”.

“Cho nên cũng không gấp trong ngày một ngày hai…”. Liễm Trần nở nụ cười, lời nói thản nhiên, nhưng thần sắc lại vô cùng kiên quyết: “Rồi sẽ có biện pháp”.

Gã nhìn như có chút phiền não, vuốt vuốt râu mép, nốc vài ngụm rượu, giọng nói bỗng nhiên cao lên đầy gấp gáp: “Cứ giống như bây giờ không phải rất tốt sao, dù sao chỉ cần còn có huynh, cảnh ngộ của yêu tộc cũng sẽ không bị như trước đây. Hà tất phải làm việc nghịch thiên như vậy chứ? Lẽ nào huynh nhất định phải giày vò cái mạng nhỏ của mình đến nát bươm, thì mới không khiến cho cô ấy thất vọng, thì huynh mới yên lòng sao?”. Thoáng ngừng lại, gã lại thấp giọng nói tiếp: “Ông bạn của tôi à, tôi chỉ còn có ông thôi đấy…”.

Liễm Trần lặng lẽ chốc lát, sau đó chậm rãi lắc đầu, tựa như mệt lắm rồi, giọng nói khàn đặc, mỗi câu đều chứa đựng đầy khổ sở: “Thật ra mấy trăm năm lại đây rời khỏi chuông Đông Hoàng, ta vẫn luôn nghĩ đến câu nói của Côn Bằng trước khi chết – tạo nên quyền thế một cõi quyền vị độc tôn, lập nên một trật tự thuận ta thì sống chống ta thì chết, dùng tôn nghiêm cùng tự do của vạn vật để đổi lấy cái gọi là cân bằng, lẽ nào lại là thế giới hòa bình trong tâm tưởng của chúng ta sao? Lẽ nào… lẽ nào ta phải buông bỏ tất cả thậm chí không tiếc buông bỏ… nàng…”.

Gã sửng sốt, bầu rượu đang cầm trong tay đột nhiên đập mạnh xuống bàn, quát khẽ một tiếng cắt đứt lời y: “Sao huynh có thể nghĩ như vậy hả?”.

“Lục Áp…”. Liễm Trần nhẹ nhàng thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy, bờ vai trước nay vẫn thẳng tắp vững chãi như tùng bách không khác nào phải gánh chịu sức nặng ngàn cân, mơ hồ khom xuống, tựa như chỉ một chớp mắt sau sẽ hoàn toàn sụp đổ: “Hay là ngày đó, chúng ta thật sự đã sai rồi…”.

Ngẩng đầu nhìn dải ngân hà rực rỡ giữa màn đêm dần mọc lên những ngôi sao lấp lánh điểm xuyết bầu trời, tôi bật cười không tiếng động.

Có lẽ, nên nói như vậy.

Có đôi khi, không cần biết có bao nhiêu lựa chọn, cũng không cần biết lặp lại bao nhiêu lần, kết quả lựa chọn cuối cùng, mãi mãi chỉ có một mà thôi.

Cho dù chông gai gian khổ, cho dù cùng đường cạn lối, cho dù biết rõ sẽ hối hận, nhưng cũng, không có sự lựa chọn nào khác.

Cho nên Dạ Mặc à, thật ra, cho dù hiện tại lối vào Côn Lôn có mở ra, ta cũng không thể nào đi tìm cậu được, bởi vì ta không dám.

Ta sợ chỉ cần gặp được cậu, tôi sẽ mất đi toàn bộ can đảm trong mình.

Cho dù, không cam lòng…

Lật Côn Lôn kính hướng về phía mình, nhìn thấy vòng ngọc trai trắng sáng trên cần cổ, thứ tôi nhìn thấy, là hai nguyên thần, và một đoạn quá khứ.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp