LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 39

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 39

Liễm Trần bỏ đi dứt khoát như vậy khiến cho tôi đột nhiên cảm thấy nuối tiếc.

Nơi này ngập tràn một màu trắng xóa, lại lạnh đến thấu xương, tôi ngồi xổm xuống lặng lẽ vẽ vài vòng tròn trên nền tuyết, hắt xì hơi mấy cái thật to, cuối cùng liếc nhìn hang tuyết đằng sau trận pháp gần ngay trước mặt.

Nơi đó, có Dạ Mặc.

Vẫn đang đợi tôi, đợi tôi trở lại…

Tôi cắn môi, cưỡi mây xuống núi.

Côn Lôn tiên cảnh đã trở thành cấm địa với các vị thần phật hiện tại, mấy loại yêu quái cỏn con như tôi cũng không có phận sự gì mà được tự tiện tiến vào.

Tôi nghênh ngang dựa vào thân ngô đồng chọc trời, ngẩn ngơ nhìn ánh mặt trời và ánh trăng sao luân phiên xuyên thấu qua cành lá, thỉnh thoảng còn có vài trận mưa, khiến cho cả người tôi ướt sũng.

Thật ra, tôi cũng không biết mình đang đợi cái gì, chỉ biết trong lòng rất trống rỗng, là một loại trống rỗng đã rối ren đến cực hạn nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Chớp mắt một cái đã lại là bình minh mở mắt.

Tôi vẫn trốn ở gốc cây mà ngẫm nghĩ phải làm sao mới có thể ngồi giống như một cây nấm lớn, thì chợt nghe thấy một tiếng nổ bên tai, đất đai rung chuyển ầm ầm, cũng may rất nhanh sau đó mọi thứ lại trở lại bình thường.

Tôi không kịp đề phòng bị trận động đất làm cho té ngã, đến khi mình đầy bụi đất mà chật vật đứng lên, thoáng nhìn ra xa đã thấy một làn sáng xanh vọt thẳng lên tận trời.

Tôi ngửa đầu nhìn lên, thì thào tự nói: “Lẽ nào đây là, cánh cửa Côn Lôn sơn đóng chặt hai ngàn năm, vừa mở ra sao…”.

“Khà khà, cuối cùng cũng chịu mở rồi!”.

Trên đỉnh đầu tôi đột nhiên vang lên một tràng cười khiến tôi giật nảy mình: “Ai đấy?”.

“Ta”.

“… Ông là ai mới được chứ?”.

Tôi trố mắt nhìn khuôn mặt hé ra sau cành cây, rút lui nửa bước: “Ông… ông vẫn ở đó hả?”.

“Đúng vậy”.

“… Vì sao không hé răng?”.

“Ta muốn nhìn xem bây muốn làm gì đó”.

“… Ta muốn làm gì thì liên quan gì đến ông?”.

“Ta hiếu kỳ không được sao?”.

“…”.

Tôi chịu thua, quay lưng đi không phản ứng, người nọ nhảy khỏi cành cây, ngồi xổm xuống ngay bên cạnh tôi: “Ê, sao lại tịt ngòi rồi?”.

“Không muốn nói chuyện với cái loại vô liêm sỉ như ông”.

“Ồ, vậy bây có muốn biết thằng cha trên trời kia muốn làm cái gì không?”.

Nhắc tới chuyện này tôi lại càng thêm buồn bực: “Chỉ bằng thứ công phu mèo ba chân của ta mà còn dám qua đó khác nào chê cái mạng mình quá dài rồi?”.

“Ai nói nhất định phải tự mình đến hiện trường mới có thể nhìn thấy chứ?”.

Tôi bật người hai mắt phát sáng nhìn ông ta chòng chọc: “Ông có cách hả?”.

Ông ta nhìn lại tôi bằng ánh mắt sáng quắc: “Tất nhiên rồi!”.

Tôi nghẹn ngào nước mắt: “Anh hùng!”.

Ông ta tưng tửng: “Nhưng mà chuyện của người khác thì liên quan gì đến ông đây chứ?”.

“… Ta tò mò mà”.

“Ồ, thế liêm sỉ đâu rồi?”.

Tôi chắc như đinh đóng cột: “Chó ăn rồi!”.

Ông ta chăm chú quan sát tôi, sau đó vỗ mạnh vào vai tôi: “Cô nương tốt, có tiền đồ đó!”.

Tôi cố kìm nén cơn tức muốn thổ huyết, chìa chân chó ra nắm tay ông bác: “Là do tiền bối biết cách dạy dỗ thôi!”.

Ông ta cười lớn, từ trong lòng lấy ra một tấm gương đồng kiểu dáng vô cùng cổ xưa, ngón trỏ chạm vào bề mặt tấm gương, một hình ảnh từ từ hiện lên rõ ràng, chính là đại môn của Thiên Đình – Nam Thiên Môn.

Tôi vội vàng đi tới, không quên tiếp tục liều mạng khoa chân chó: “Màn hình cảm ứng à nha, thật là kỳ diệu đó!”.

Vừa khen ngợi xong, tôi lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Theo tôi được biết, đúng là có thứ pháp khí có thể giúp người ta lần theo hành tung của mục tiêu định trước, nhưng phải tuân thủ hai điều kiện cơ bản. Thứ nhất pháp lực của người bị lần theo phải yếu hơn người giữ pháp khí, thứ hai là nơi đi đến thường không thể được bảo vệ bằng pháp thuật, nếu không pháp khí ắt bị nhiễu sóng, thậm chí dẫn đến phản phệ gây thương tích cho người dùng.

Không nói đến người vừa mới phá cửa núi đi ra là vị cao nhân nào, nhưng xem chỗ mà ông ta đang đợi hiện giờ, chính là thiên đình, là nhà của Ngọc Đế, là nơi tụ tập của các loại quan to trong tam giới, là nơi mà mọi phần tử khủng bố nằm mơ cũng muốn phá sập, vậy lực lượng phòng ngự… chặt chẽ dày đặc thế nào chắc không cần tôi phải giải thích nữa.

Tôi ngẫm nghĩ, đột nhiên giật thót tim, hoang mang kinh hãi nhìn người đàn ông trung niên càng nhìn càng cảm thấy khó hiểu bên cạnh, cố gắng đè thấp giọng, run run nói: “Vật trong tay ngài đây, chắc không phải là thứ có thể nhìn thấu mọi thứ trong tam giới… thượng cổ thần khí Côn… Côn Lôn kính chứ?”.

Người đàn ông nghe vậy, ngay cả mí mắt cũng không động đậy, chỉ thuận miệng trả lời một câu đầy hời hợt: “Quan sát khá đấy”.

Con tim nhỏ bé của tôi ngay tức khắc đập đến rộn ràng: “Nhưng… Sao ta lại nghe nói, Côn Lôn kính là đồ của Thông Thiên Giáo Chủ, đã tan thành tro bụi theo lão ta từ lâu rồi nhỉ…”.

“Tin vịt thôi”.

“… Anh hùng, chúng ta có thể đừng hời hợt như thế được không? Ta van ngài suy nghĩ cho nỗi lòng sợ hãi của quần chúng vây xem chút đi anh hùng à!”.

Ông ta nhíu mày khó chịu, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn tôi: “Vậy bây cảm thấy, ta giống tro hay giống bụi?”.

“…”

Mặt trời ló dạng ở phương Đông, ánh nắng chói chang rọi chiếu khắp chốn.

Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ cần cười một cái là lông mày càng trở nên rậm dày sắc bén, lại nhìn ngọn Côn Lôn cao ngất bề ngoài tưởng như yên lành tĩnh lặng, thực ra bên trong đã sôi sục cuộn trào, sau đó ngẩng cái đầu đã nóng hầm hập lên nhìn trời cao một cách đầy bi thương yếu ớt. Tôi chợt hốt hoảng, chỉ cảm thấy đời yêu quái của chính mình đã tiến xa vượt bậc, không giống tro cũng chẳng giống bụi, mà đạt tới cảnh giới mới chí cao như sương như mưa lại như gió.

Chỉ có điều, tôi đã không có cơ hội để tỏ bày tâm tình giác ngộ dâng trào như thủy triều đó, bởi vì hình ảnh trong gương đã bắt đầu biến ảo đưa các nhân vật lên sàn diễn.

Tôi vội vàng im bặt, tập trung theo dõi.

Thiên đình vẫn cứ bồng bềnh mây trắng như vậy, chỉ có điều vẻ đẹp cao sang ấy đã bị cảnh tượng đổ nát thê lương khắp chốn phá hủy.

Mà trong Linh Tiêu bảo điện đại diện cho quyền lực tối cao cùng trang nghiêm vô thượng chỉ còn là một đống hỗn bộn như vừa bị nổ tung.

Lúc này mới là sáng sớm, các vị đại thần đến không ít, chứng kiến tai nạn bất ngờ trước mắt ai nấy đều không hề khiêm nhường mà diễn cho trọn vai nạn nhân hết lòng hết sức đầy trách nhiệm.

Tất cả mọi người, đang tập trung vái lạy một người.

Đạo bào màu lam nhạt, trường kiếm dài ba thước.

“Vì sao chúng khanh lại ồn ào như vậy?”.

Giữa không gian ầm ĩ bỗng vang lên một giọng nói già nua mà từ tốn, âm thanh không lớn, nhưng chớp mắt đã dẹp yên cả đại điện hỗn loạn không chịu nổi.

Lão già râu ria bạc trắng mũ mão lấp mặt không biết đã ngồi ngay ngắn trên vương tọa như lúc nào, sắc mặt khó phân hỉ nộ.

Ngọc Đế.

Theo tiếng kiếm xé gió, lam bào đạo nhân mặt không biểu tình giọng không gợn sóng, nhưng từng chữ đều được gằn thật mạnh: “Ta đến đòi lại công bằng cho đồ nhi của ta”.

“Lệnh đồ là ai?”.

|Dương Tiễn”.

“Thượng tiên là…?”.

“Ngọc Đỉnh[1]”.

Hai chữ vang lên, cả đại điện lặng ngắt như tờ.

Ngọc Đế thoáng ngừng lại, sau đó lại nói tiếp: “Dương Tiễn trong lúc xuất trận đánh dẹp nghịch tặc thì chẳng may gặp nạn, dốc sức chiến đấu mà chết. Cậu ta thân là thần tiên tư pháp, chấp chưởng binh quyền tam quân, tận trung vì triều đình cũng coi như chết có ý nghĩa, bất công ở đâu ra chứ?”.

Ngọc Đỉnh vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, nhưng ánh mắt đã lộ vẻ chế giễu, dừng một chút, lão nhắm mắt lại, tựa như chẳng bõ tốn nước bọt tranh cãi vì cái lý do thoái thác đầy sơ hở đến nực cười của thiên đình này, cuối cùng chỉ thản nhiên nói: “Tóm lại, nếu hôm nay ta không thể đưa đồ nhi rời khỏi đây, vậy thì, ngươi đến đền mạng cho đồ nhi ta đi”.

Một câu nói, cả đại điện xôn xao.

Vị quân chủ trên vương tọa khẽ ho một tiếng, tất cả thần tử lập tức đứng nghiêm chỉnh trở lại.

Ngọc Đỉnh thì hoàn toàn không quan tâm đến chuyện xung quanh, chỉ hơi rủ mi nhìn lưỡi kiếm ba thước trong tay mình.

Lặng thinh một lúc lâu, Ngọc Đế mới hòa hoãn trầm giọng hỏi: “Nói như vậy, Côn Lôn muốn đối địch với thiên đình?”.

Ngọc Đỉnh bấm tay hướng xuống thân kiếm, giọng điệu lạnh lùng mơ hồ ẩn chứa tiếng rồng gầm: “Ta báo thù cho đồ đệ, dính dáng gì đến Côn Lôn?”.

“Ông đã là một trong số mười hai vị tiên trên đỉnh Côn Lôn, mọi lời nói hành động tự nhiên cũng đại diện cho sư môn của mình”.

Ngọc Đỉnh rốt cuộc giương mắt nhìn thẳng vào vị chủ nhân của tam giới hôm nay, lam bào không gió tự động: “Nói cách khác, nếu muốn giết ngươi, thì phải kéo theo cả thiên đình chôn cùng ngươi luôn?”.

Ngọc Đế không đáp, chỉ cười thật khẽ.

Ấn đường Ngọc Đỉnh khẽ nhăn lại một vệt mờ đến không thể nhận ra, hiện rõ một tia ngập ngừng do dự.

Mà vẻ thoáng chần chừ trên gương mặt của ông ta đã phá tan bởi một tiểu binh bị quăng lộn nhào vào trong đại điện.

Ngay sau đó xuất hiện trong đại điện, là mười mấy đạo sĩ tay áo tung bay.

Màu sắc y bào khác nhau, dáng dấp tướng mạo khác nhau, nhưng thần thái nhìn như bàng quan mà thực ra lại vô cùng kiêu ngạo thì gần như giống Ngọc Đỉnh y như đúc.

Đột nhiên, từ bên ngoài lao vọt vào một đứa trẻ cưỡi thứ vũ khí có tính sát thương cao không khác gì Kim Cương quyển và Phong Hỏa luân, nhưng bề ngoài lại trắng như viên ngọc, múp như củ sen, xông thẳng về phía một trong số các lão đạo sĩ, ôm lấy chân ông ta mà khóc ầm lên.

Màn thầy trò tình thâm giữa Na Tra và Thái Ất chân nhân rốt cuộc cũng thổi bùng lên ngọn lửa âm ỉ nãy giờ.

Lại có thêm non nửa thần tiên lục tục ra khỏi hàng, đều hướng về phía đám đạo sĩ kia mà hành đại lễ thăm hỏi, trong thoáng chốc khắp Lăng Tiêu bảo điện trang nghiêm đều là tiếng khóc tiếng cười vô cùng ồn ã.

Mà Ngọc Đỉnh thì chỉ lặng yên thu kiếm, đứng lặng một bên nhìn cảnh tượng thần trò tình thâm cách biệt lâu ngày.

Thái Ất chân nhân dùng đôi bàn tay run run vuốt ve đỉnh đầu Na Tra, hồi lâu, mới đứng thẳng người thở dài một hơi, cất giọng: “Được rồi các vị sư huynh đệ, mấy chuyện rề rà sướt mướt này đợi báo thù cho Dương Tiễn sư điệt xong rồi tính tiếp!”.

Ngọc Đỉnh ngẩn ra: “Các huynh đệ…”.

“Sư điệt Dương Tiễn là đại đệ tử thủ tọa của Xiển giáo ta, há có thể chết một cách không rõ ràng như vậy?”.

“Cái gì mà không rõ ràng, căn bản vốn rất rõ ràng!”.

“Không sai, Ngọc Đế ông khẩn trương quá rồi!”.

“Đúng vậy đừng có lề mề nữa, giết ngươi xong ta còn muốn trở về ủ rượu tiếp đây”.

“…”

Một đám đạo sĩ dùng giọng điệu như đi chợ mua rau mà nói về công cuộc “dùng vũ lực bức vua thoái vị”, vì hậu thế thiên thu vạn đại mà dựng lên mục tiêu phấn đấu cao chót vót đáng ngưỡng mộ…

Đối mặt với thái độ khiêu khích đại nghịch bất đạo như vậy, Ngọc Đế vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh, đợi cho đám đạo sĩ mồm năm miệng mười ổn ào chán chê, mới thong thả nói: “Ta hỏi lại lần nữa, Côn Lôn cố ý muốn đối đầu với thiên đình đúng hay không?”.

Thái Ất chân nhân lắc đầu cười nhạt: “Chỉ e, là thiên đình khăng khăng coi Côn Lôn là tâm phúc đại họa không trừ không được mà thôi”.

Một vị lão đạo khác không nhịn được vung cây phất trần ra: “Còn phí lời làm gì! Cho dù muốn đối địch với Côn Lôn ta, cũng phải xem các người có đủ tư cách hay không đã”.

“Nếu đã vậy…”. Ngọc Đế trầm ngâm chốc lát, chậm rãi gật đầu, sau đó trầm giọng đầy uy nghiêm: “Binh mã nguyên soái ở đâu?”.

Ông ta vừa dứt lời, một võ tướng tráng kiện khoác nhung trang lập tức tiến lên, gập người quỳ lạy: “Khởi bẩm bệ hạ, các đạo binh đế quân ở tứ phương có mười vạn, cộng với tám mươi vạn vốn có trên thiên đình, toàn bộ đã tập kết xong xuôi!”.

Vị quân chủ trên vương tọa chưa trả lời, Thái Ất chân nhân đã cười khẩy khinh thường: “Đừng nói là tám mươi vạn, cho dù tám trăm vạn cũng chẳng qua là đám ô hợp mà thôi, ba nghìn đệ tử Côn Lôn ta không thèm để vào mắt!”.

“Xem ra, trận chiến này không tránh khỏi rồi…”. Ngọc Đế kéo dài giọng làm như nuối tiếc, chợt thình lình dừng lại, lạnh lùng: “Chúng khanh gia những ai xuất thiên Xiển giáo, có muốn tương trợ sư môn thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không có gì đáng trách cả, giữa trung và nghĩa khó lòng lựa chọn, thì có thể tạm thời đứng ngoài cuộc”.

Ông ta vừa dứt lời, trong đám quan viên lập tức rối loạn một phen không lớn không nhỏ.

Rất nhanh, có một bộ phận nhỏ yên lặng cúi đầu lui qua một bên, biểu thị không giúp ai hết. Một bộ phận nhỏ khác thì giống như Na Tra, lựa chọn ở lại bên cạnh chúng tiên Côn Lôn. Còn hầu hết thì trở về vị trí thần tử như cũ.

Xác định phe cánh xong xuôi, chiến sự lập tức căng thẳng.

Côn Lôn đối chọi với thiên đình, ba nghìn đối chọi với tám mươi vạn.

Một khắc lặng ngắt sau cùng, bỗng nhiên vang lên một âm thanh.

Tựa sương ngọt giữa tinh mơ, tựa suối mát chốn sa mạc, tựa băng tuyết mới tan chảy, lại mơ hồ ẩn chứa chiến ý giáo mác đâm thẳng đến tận trời cao.

Tiếng đàn.

Vậy là, giữa Lăng Tiêu bảo điện vốn ồn ào huyên náo, trong chớp mắt ngoại trừ tiếng đàn réo rắt ấy ra, không còn chút âm thanh nào nữa, ngay tiếng hít thở cũng giống như ngừng trệ.

Không, phải nói là, đã ngừng trệ thật rồi.

Chúng đạo sĩ Côn Lôn cùng hàng trăm quan viên trong điện, đều như trúng Định Thân Chú mà không động đậy nổi, chỉ có nét mặt hoặc là kinh hãi hoặc là khiếp sợ hoặc là ngạc nhiên tột cùng hoặc là không sao tin nổi.

Giây lát sau, một người thân vận bạch y tay ôm đàn cổ, vén áo chậm rãi vào điện. Vẫn là dáng vẻ không nhiễm bụi trần, dung nhan không gợn sóng, vẫn là nụ cười ôn nhuận như ngọc.

Liễm Trần.

Dọc đường đi, Liễm Trần còn liên tiếp hướng về phía các vị thần tiên không thể động đậy mà lễ phép tạ lỗi: “Chư vị tiên gia đạo hữu, đắc tội rồi”.

Khi đi tới trước mặt chúng tiên Côn Lôn đang đầy vẻ khinh thường phẫn nộ, y dừng lại, cúi đầu khàn giọng: “Chư vị, xin lỗi”.

Sau đó tiếp tục đi lên phía trước, không nhiều lời nữa.

Đến khi cách vương tọa cao cao tại thượng ước chừng ba trượng, Liễm Trần dừng lại, cao giọng: “Xin bệ hạ thứ cho thần tội cứu giá chậm trễ”.

“Thượng thần công lao vĩ đại, sao lại có tội gì chứ?”. Ngọc Đế là người duy nhất trong điện bị tiếng đàn khống chế mà còn có thể hoạt động bình thường, nhưng mà tình trạng này, cũng rõ ràng chỉ có thể làm cá nằm trên thớt mặc người xử trí mà thôi, tuy rằng  giọng điệu của Ngọc Đế vẫn uy nghiêm trầm tĩnh, nhưng rèm châu che mặt cũng không khỏi rung động loạt xoạt: “Nếu không phải thượng thần tới đúng lúc, chỉ sợ ta cùng cả thiên đình này đã không còn tồn tại được nữa rồi. Lại nói tiếp, cũng may nhờ thượng thần đúng lúc khôi phục toàn bộ pháp lực, hơn nữa nhìn qua, dường như còn tăng tiến không ít so với ngày xưa”.

Liễm Trần hơi khom người, đơn giản đáp: “Tạ ơn bệ hạ không trị tội”.

“Miễn đi”. Ngọc Đế thoáng nghiêng mình về phía trước, nhìn như vui vẻ ôn hòa, nhưng mười đầu ngón tay vịn vào vương tọa đã gần như co giật: “Như vậy ta muốn hỏi một câu, theo như thượng thần thấy, với những kẻ phản nghịch phạm thượng tác loạn hôm nay, cần phải xử trí như thế nào?”.

“Hồi bệ hạ, để tránh tổn thương hòa khí, ta đã thi pháp khiến ba nghìn đệ tử Côn Lôn cùng tám mươi vạn đại quân thiên đình, còn có năm vạn thiên binh thiên tướng đang tiến thẳng đến núi Côn Lôn dẹp loạn đều không thể động đậy, xin bệ hạ thứ cho ta tội tự ý hành động”. Liễm Trần lại cung kính khom người, không đợi Ngọc Đế đáp đã tự mình đứng thẳng, tiếp tục nói: “Căn cứ theo luật pháp thiên đình, mưu đồ làm loạn tội không thể tha. Chỉ là chúng tiên Côn Lôn đều là môn nhân của Hồng Quân lão tổ, từ khi tam giới phân định đến nay đã không chịu ràng buộc của luật pháp thiên đình. Huống chi, lần này cũng chỉ xuất phát từ sự hiểu lầm mà thôi. Cho nên theo ý ta, không bằng lệnh cho các vị ấy trở về hối lỗi, cũng như đề nghị Nguyên Thủy Thiên Tôn đóng kín thông đạo sơn môn. Sau này trừ khi được bệ hạ đích thân ban chiếu, không ai được tự ý rời khỏi Côn Lôn nửa bước, chẳng hay bệ hạ thấy biện pháp này có được hay không?”.

Ngọc Đế đồng ý vô cùng khoái chí: “Thượng thần nói rất hợp lòng ta, cứ làm như vậy đi!”.

“Tuân lệnh”.

“Thượng thần đã lập được công lao to lớn, không biết nên phong thưởng thế nào đây?”.

Trước đây ta chưa được sự cho phép đã tự ý rời đi, lại khiến cho Đông Hoàng Chung bị hủy, vốn thân đang mang tội. Hôm nay được bệ hạ khoan hồng độ lượng không truy cứu tội cũ, ta đã cảm kích vô cùng, chỉ mong có thể lập công chuộc tội. Nếu như bệ hạ không chê, ta nguyện tiếp nhận chức vụ của Dương Tiễn, dùng pháp luật của thiên đình, bảo vệ sự yên bình cho tam giới”.

Ngọc Đế im lặng hồi lâu, cuối cùng đáp lại một chữ: “Chuẩn[2]”.

Liễm Trần ôm đàn cúi đầu, sửa lại tự xưng: “Thần, lĩnh chỉ!”.

Đến đây, tôi rốt cuộc nghe được một trận cồng chiêng vang lên inh ỏi, cũng thấy được người hóa trang bước lên sàn diễn, rốt cuộc đã diễn cái gì rồi.

 

Chú thích:

[1] Ngọc Đỉnh chân nhân là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, sư phụ của Nhị Lang Thần Dương Tiễn, sư huynh đồng môn của Khương Tử Nha. Trong “Phong Thần Diễn Nghĩa”, ông từng phái đệ tử Dương Tiễn phò tá Vũ Vương diệt Trụ Vương, cũng từng đích thân ra tay giúp đỡ Khương Tử Nha phá Tru Tiên trận.

[2] Chuẩn tấu, phê chuẩn, cho phép.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp