LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 37

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 37

Lúc trở về nông trại, Liễm Trần nhìn hai con quỷ nước say khướt trước mặt, ngoại trừ thở dài cũng chỉ có thở dài. Y trầm giọng trách Tên Nát Rượu: “Huynh cũng thật là, sao lại để cô ấy uống nhiều như vậy?”.

Tên Nát Rượu hiển nhiên tỉnh táo hơn nhiều so với kẻ chỉ biết cười ngây dại như tôi đây, dù đầu lưỡi đã líu hết lại nhưng lời nói vẫn còn nghe được khá rõ: “Trong lòng Nha Đầu Thối không thoải mái, say một trận là khá thôi. Huynh khỏi phải lo lắng, tửu lượng của nó ta biết mà”.

Liễm Trần khẽ thở dài: “Do ta không tốt”.

“Thế quái nào mà lại là do huynh không tốt?”.

“Nếu không phải ta nhất thời thiếu tập trung, thì cũng không dẫn đến chuyện Liễu Khiếm bỏ đi lúc nào cũng không biết, cũng sẽ không…”.

“Cái này thì có liên quan mẹ gì đến huynh? Mẹ kiếp nhìn huynh thế này thật chướng mắt! Ta thực hận không thể… hận không thể…”.

Tên Nát Rượu lên cơn điên chỉ vào Liễm Trần uất nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể phát ra chữ nào, đành phải vô cùng phiền muộn mà vục đầu vào vại nước.

Liễm Trần cũng không nhiều lời với hắn nữa, nửa dìu nửa ôm đưa tôi về phòng.

Tôi say xỉn ngồi dựa vào đầu giường: “Vì sao huynh lại thiếu tập trung?”.

Liễm Trần đang rót nước chợt ngừng lại, trả lời rất không liên quan: “Cái chết của Liễu Khiếm, đích thực là do ta sơ suất, xin lỗi”.

“Không phải ta muốn trách huynh… Ta chỉ là… sao huynh phải nói xin lỗi với ta chứ?”.

“Bởi vì ta biết, cô rất đau lòng”.

Tôi lờ đờ nhìn bóng hình gầy guộc tắm ánh trăng của y, cảm thấy lòng mình như đè vài quả núi, nặng nề đến hít thở không thông: “Chuyện của Côn Bằng và Dương Tiễn, ta đều đã biết. Vì sao lúc trước huynh không nói cho ta? Là sợ ta sẽ đau lòng sao?”.

Y rủ mi lặng thinh hồi lâu, đột nhiên đưa chén trà cho tôi, lời nói đậm ý cười, câu trả lời vẫn rất không liên quan: “Cô nhìn cô xem, lại tự làm mình ướt sũng cả rồi, tranh thủ lúc trà còn nóng mà uống mau đi, sau đó ngủ một giấc cho khỏe”.

Tôi không tiếp lời, chỉ gắng mở to hai mắt bình tĩnh nhìn y: “Hay là… huynh sợ ta biết những chuyện này rồi, sẽ ảnh hưởng đến cái gì? Chẳng hạn như… Chẳng hạn như cảm thấy nếu thần tiên đã vì thiên địa và tam giới vân vân mà chịu hi sinh lớn như vậy, thì mọi người nên ngoan ngoãn phục tùng ách thống trị của họ, không nên ôm bất cứ lòng bất mãn nào, thậm chí… thậm chí cả ý đồ phản kháng gì đó nữa…”.

Liễm Trần bưng ly trà lẳng lặng đứng trước mặt tôi, không hề lên tiếng.

Từ góc nhìn của tôi, vừa vặn có thể thấy ngón tay thon dài trắng bệch của y, còn có vệt máu lấm chấm còn sót lại giữa kẽ tay.

Đó là vết thương bị tôi cắm thẳng vào khi chính mắt thấy Liễu Khiếm chết tối qua. Một ngày một đêm rồi, y vẫn chưa hề xử lý.

Mặc dù chỉ là vết thương nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng mà xem nhẹ thế này, cũng là một loại thờ ơ với chính mình đúng không…

Vì vậy lòng tôi lại chất chứa thêm hàng ngàn ngờ vực hàng vạn vấn đề, cũng chỉ có thể biến thành xiềng xích đặt giữa ngọn núi trái tim.

Lặng lẽ thở dài, tôi nhận lấy cái chén, uống cạn, sau đó nhắm mắt lại, dang hai tay nghiêng về phía trước, ôm lấy thắt lưng mảnh dẻ của Liễm Trần.

Không ngoài dự liệu, y bỗng nhiên cứng đờ, giống như vô số lần gần gũi tiếp xúc cố ý hoặc vô tình trong thời gian gần đây giữa chúng tôi. Rõ ràng đã xao lòng, lại gắt gao nén lại.

Đến tột cùng là vì sao…

Tôi siết chặt lấy y, chúi mặt vào ngực y, nghe tiếng tim đập hỗn loạn, yếu ớt đến khó phân, lại tựa chuông sớm trống chiều âm vang giữa núi non quạnh quẽ, chỉ cảm thấy linh hồn huyết mạch như bị nghiệp hỏa đốt cháy bừng bừng: “Liễm Trần, vì sao lúc nào huynh cũng như thế này? Không phải ta đã nói với huynh sao, huynh như vậy, ta đau lòng lắm… Huynh không muốn ta đau lòng, thì ta sao có thể nhìn huynh khổ sở. Huynh trước đây… trước đây đã phải chịu biết bao khổ sở…”.

Y đứng thẳng bất động hồi lâu, cuối cùng chậm rãi thả lỏng thân thể, giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên tóc tôi, từ từ vuốt nhẹ dọc theo suối tóc. Nỗi niềm chất chứa trong lời nói dường như vẫn nhẹ nhàng bình thản như cũ, thậm chí còn toát ra chút trêu chọc: “Được được được, lần sau ta sẽ không như vậy nữa được chưa? Chỉ cần cô có thể vui vẻ thoải mái, ta thế nào cũng được… Hống hồ, ta thì có gì khổ sở đâu? Thật đó, không khổ sở chút nào hết… Cho nên Tiêu Dao à, đừng bao giờ đau lòng hay khó chịu vì ta. Không cần thiết, cũng… không đáng đâu”. Thoáng dừng lại, y từ từ buông cánh tay ra, đỡ tôi nằm xuống, lại thi triển một pháp quyết, làm khô y phục cho tôi, sau đó mỉm cười nói nhỏ: “Cô mệt rồi, nhắm mắt lại, mau ngủ đi”.

Y nói xong liền xoay người muốn đi, lại bị tôi kéo tay phải lại. Y dừng lại giây lát, nhẹ nhàng rút ra, sau đó đặt tay của tôi vào trong chăn, vun vén cẩn thận, khép cửa rời đi.

Khi cánh cửa đóng lại, tôi mơ hồ nghe được giọng nói của Tên Nát Rượu: “Hai người các huynh…”.

Rồi tiếng đáp lại hời hợt của Liễm Trần: “Không có chuyện gì hết”.

Căn nhà nhỏ yên tĩnh, chỉ còn một tầng ánh trăng nhàn nhạt lách qua song cửa đi vào, còn có chút dư âm sót lại giữa những ngón tay tôi.

Bàn tay Liễm Trần khá lạnh, có cả vết chai nhàn nhạt. Nguyên nhân có khi là do cầm bút, cũng có thể là do đánh đàn.

Chiếc đàn cổ mua về mấy ngày trước, đến nay y vẫn chưa hề chạm vào, chỉ thỉnh thoảng nhàn nhã thì lật qua lật lại cầm phổ mà thôi.

Cho nên tôi vẫn cho rằng, y hẳn là không biết gảy đàn. Nhưng hiển nhiên, tôi sai rồi.

Lúc Liễm Trần giữ lại hồn phách đang tan rã của Liễu Khiếm, y chỉ dùng vài nốt nhạc ngắn ngủi, cho dù pháp lực có cao cường đến đâu, nếu chỉ là nhạc khí bình thường thì cũng không thể đạt được hiệu quả cao như vậy. Mà cây đàn y sử dụng, toàn thân bằng bạch ngọc trơn nhẵn, hiếm thấy trên đời.

Lúc ở Mắt Bắc Hải, Tên Nát Rượu từng nhắc đến chuyện hắn vừa có được pháp khí gì đó, có thể khiến cho ngọn núi tuyết mênh mang gắn bó giữa tôi và Dạ Mặc hoàn toàn biến mất…

Tựa hồ đã có thể khẳng định, cây đàn mà Liễm Trần dùng, tám chín phần mười chính là cây đàn Phục Hy đã từng mất tích sau khi Phục Hy tạ thế.

Tục truyền rằng, đàn Phục Hy có thể khống chế tâm thần vạn vật trong thế gian, có thể giữ chặt nguyên thần cũng có thể phá hủy nguyên thần, có thể giết người cũng có thể cứu người.

Mặt khác nó còn có một tác dụng, đó là chuyển toàn bộ tổn thương trên mình kẻ khác, trút hết lên người mình.

Đương nhiên, tác dụng này cũng giống như phương pháp tách rời nguyên thần mà Hồng Quân nghĩ ra, phàm là sinh vật bình thường thì sẽ không học cũng không sử dụng.

Chỉ có điều, Liễm Trần hiển nhiên không thuộc phạm trù “bình thường”.

Tên Mập Chết Tiệt Vô Si đã từng nói, ngày đó hắn dùng Nữ Oa thạch giúp xà yêu nhập luân hồi, thì cũng đã trở thành trọng phạm của thiên đình.

Mà Liễm Trần có Nữ Oa thạch, cũng từng bị nhốt ở Đông Hoàng Chung…

Y đến tột cùng đã làm cái gì, vì sao thiên đình lại phải nhốt y cả vạn năm? Đã vậy nếu không được Côn Bằng xả thân cứu thoát, thì rất có thể trọn đời cũng không thoát ra được.

Lùi một vạn bước, cho dù y thật sự đã phạm sai lầm gì, đã bị phạt nặng như thế, thì tất nhiên phải là sự kiện long trời lở đất. Nhưng vì sao trong tam giới lại hoàn toàn không có bất cứ lời đồn nào liên quan?

Còn có, tách đôi nguyên thần…

Tại Mắt Bắc Hải, tôi bị Hồng Liên nghiệp hỏa nuốt chửng, Dương Tiễn cùng Dạ Mặc xông vào A Tị địa ngục còn bị trọng thương, thế mà tôi lại bình yên vô sự.

Địa Tạng Bồ Tát chỉ nói, là bởi vì thể chất tôi đặc biệt.

Mà tôi còn nhớ rõ, trong nháy mắt tôi tưởng rẳng mình đã mất đi ý thức chết đi rồi, dường như lại nghe được một tiếng đàn vọng lại. Lúc đó chỉ cho là ảo giác, giờ ngẫm lại, e rằng không phải.

Sau đó tôi một mình lên thiên đình tìm Dương Tiễn, hắn nhận nhầm tôi là kẻ địch nên ra tay với tôi. Một kích toàn lực của hắn, lại chỉ khiến tôi té ngã một cú không ngứa không đau.

Mà cái lần đương đầu với sinh tử ấy, tôi còn nhớ rõ, phảng phất thấy được luồng ánh sáng trắng ngần.

Ly biệt ngày ấy Dương Tiễn từng nói qua, trên người tôi có luồng lực lượng thần bí, vẫn luôn bảo vệ chặt chẽ tôi.

Tôi sờ chuỗi hạt châu lóng lánh trên cổ trước nay chưa từng rời khỏi mình, đột nhiên rất muốn cười.

Liễm Trần à Liễm Trần, hiện tại huynh lo cho ta như vậy, đã từng như vậy, rốt cuộc có lỗi với ta bao nhiêu?


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp