LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 36

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 36

Tôi và Tên Nát Rượu cùng nằm trên mặt đất ẩm ướt ven sông, xung quanh ngổn ngang hơn chục cái hồ lô.

Lắc lắc mãi không ra giọt rượu nào, tôi chìa tay sang bên cạnh: “Đưa ta thêm quả nữa”.

“Hết nhẵn rồi!”.

“Đồ bủn xỉn!”.

Tên Nát Rượu chĩa ngón tay run rẩy vào tôi: “Ông đây vất vả chật vật mãi mới lén trộm được ít rượu này từ đám tiểu đạo sĩ keo kiệt ở Côn Lôn, tất cả đều trút vào bụng mi không chừa một giọt, ngươi còn dám nói ông đây bủn xỉn!”.

Tôi không nhịn được mà hất văng tay hắn ra: “Vậy chỉ có thể nói rõ ông  trộm chưa đủ, thiếu trầm trọng ánh mắt chiến lược lâu dài, ta khinh bỉ ông!”.

“Xì! Chỉ có thể nói là trước khi ta xuống núi không có xem giờ hoàng đạo, bằng không sao có thể đụng trúng con quỷ nát rượu đến phát rồ như mi chứ!”.

“Ông mới là nát rượu! Tên Nát Rượu!”.

“Nha Đầu Thối!”.

Chúng tôi chửi nhau một trận ỏm tỏi không có chút nội dung kỹ thuật nào, sau đó lại cùng nhau cười ha hả.

Mặt trời dần ngả về Tây, bóng cây lắc lư đầy mặt đất.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh, liền tiến sát đến bênh cạnh Tên Nát Rượu một cách rất tự nhiên.

Hắn cũng rất tự nhiên mà trải cánh tay ra, để tôi thoải mái gối lên hõm vai hắn.

Cái ôm này, là thứ bầu bạn duy nhất trong suốt cả vạn năm đằng đẵng với tôi, khiến tôi bỗng chốc an tâm đến kỳ lạ: “Lần này ông đến Côn Lôn, chỉ để trộm mấy hồ lô rượu thôi sao?”.

“Ở phải”.

“Ông đi chết đi”.

“Thế mi còn làm bộ làm tịch hỏi han cái rắm!”.

“… Cái này gọi là hàn huyên đó ông hiểu không hả?”.

“Được rồi, đừng có đùa giỡn quanh co với ta nữa. Mi có gì cần hỏi cứ hỏi, thứ gì nói được thì ta sẽ nói, không nói được thì mai này nói sau”.

“Mai này là khi nào?”.

“Hở, câu hỏi này được đấy. Nào, câu tiếp theo”.

“…”.

Nhìn người đàn ông cả người đều là vẻ sa sút ảo não đang khoác trên mình một tấm áo bạc màu, tôi im lặng tặng luôn cho gã một mảng rách nham nhở lên đó, cảm thấy thoải mái không ít, tiếp tục nhã nhặn đặt câu hỏi: “Chuyện tách rời nguyên thần mà ông vừa nói rốt cuộc là thế nào?”.

Lần này Tên Nát Rượu trả lời đến vô cùng thẳng thắn: “Chính là bổ đôi nguyên thần ra giống như người ta bổ dưa hấu vậy đó”.

“Không bằng ông nói thẳng giống như con người dùng đao chặt ngang lưng thành hai nửa luôn cho xong”.

Hắn bỗng nhiên bật cười: “Nghe nói chặt ngang lưng là loại cực hình tàn nhẫn nhất, người chịu cực hình thường không thể lập tức chết ngay, thậm chí còn lết nửa đoạn thân thể, chấm máu của chính mình, viết bảy tám chữ lên mặt đất, sau đó mới đi đời nhà ma”.

Tôi tức khắc tóc gáy dựng đứng: “Hừ! Đang êm đẹp lại nói cái này làm gì?”.

Hắn vẫn cứ thờ ơ nói tiếp: “Ta muốn cho mi biết, nỗi đau của chuyện chém ngang lưng so với tách đôi nguyên thần, thì chả bằng cái rắm gì hết”.

Lòng tôi chợt siết lại không sao nói rõ: “Nhưng tại sao trước nay ta chưa từng nghe nói trên đời này còn có pháp thuật có thể tách đôi nguyên thần chứ?”.

“Biện pháp này chẳng có tác dụng mẹ gì ngoài tự làm tổn thương chính mình, cho nên chẳng có thằng ngu nào muốn học, đã thất truyền từ lâu rồi”.

“Vậy vì sao Liễm Trần lại biết?”.

“Mi ngu thế? Đương nhiên là vì tên đó ngu rồi!”.

“… Mẹ kiếp nếu ngươi còn không nói năng tử tế ta sẽ hôn ngươi ngay trước mặt Liễm Trần ngươi tin hay không?”.

“…”

Cho nên mới nói, đối phó với những thằng cha không có tiết tháo thì nhất định phải tự hủy tiết tháo của mình trước mới được.

Tên Nát Rượu lập tức ỉu xìu, dè dặt mà tránh sang một bên, giữ khoảng cách an toàn với tôi, tiện thể bấu chặt lấy áo mình tỏ thái độ kiên trinh bất khuất.

Tôi cười lạnh: “Thôi được rồi! Nhìn cái bản mặt râu ria xồm xoàm như ông, cho dù ta có muốn hôn thì cũng chẳng tìm đâu ra miệng ở đâu mà hôn đã được chưa?”.

Hắn im lặng đứng đó, chỉ có thể nhìn ta đầy sầu muộn.

Tôi ngồi xuống, nửa thật nửa giả liếc xéo: “Sao hả, hối hận vì đã quẳng ta đi có phải không? Thế thì ta sẽ xách ta quay trở về nhé!”.

Hắn gãi gãi đầu, quay ra nhìn chằm chằm vào một cọng cỏ đuôi chó ở bên cạnh, rất có tinh thần không nhìn ra một đóa hoa thì không chịu bỏ qua: “Chỗ đổ nát của ta thì có gì tốt chứ, trở về rồi không phải hai chúng ta chỉ có thể tối ngày trừng mắt nhìn nhau thôi sao? Mi cứ nên cút đi tìm thằng ranh yêu quái kia, sau đó sinh một tiểu yêu quái tại đỉnh Côn Lôn đi rồi mới nói tiếp”.

Tôi nhìn hắn hồi lâu.

Tuy rằng rất muốn nói, cho dù ở ngoài ba mươi ba cõi trời kia chỉ có hồ lô to nhỏ lăn lóc cùng một Tên Nát Rượu tối ngày say mèm, nhưng đó vẫn là bến đậu không mưa không gió của tôi.

Nhưng mà chung quy, tôi cũng chỉ có thể bày ra dáng vẻ thờ ơ không để ý, cười cợt cho qua.

Bởi vì tôi nghĩ, tôi hẳn đã rõ ràng, rốt cuộc nơi nào không phải nhà của tôi.

Lắc đầu tự giễu, tôi tiện tay nắm lấy một nắm cỏ quật vào hắn: “Được rồi đừng có nói vớ vẩn nữa, quay lại vấn đề chính đi, câu hỏi vừa rồi ông còn chưa trả lời ta đâu!”.

Tên Nát Rượu vừa tức tối phủi những mảnh cỏ vụn dính trên hồ lô xuống, vừa như không nhịn được mà nói: “Nói tóm lại, cách tách đôi nguyên thần là do Hồng Quân[1] tự nghĩ ra, sau đó Liễm Trần học được, dạy lại cho Dương Tiễn… Ừm, cũng vừa vặn coi như thay thế lão già ranh đó tìm đệ tử mà truyền nghề rồi, dù rằng ngay sau đó là thất truyền luôn…”.

Tôi cả kinh: “Hồng Quân? Hồng Quân lão tổ? Sư phụ của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân? Vị tổ đầu tiên của chúng tiên Côn Lôn đó hở?”.

Hắn gật đầu ra điều khẳng định: “Khái quát của mi cơ bản là đúng rồi đó”.

“… Ây da, quả nhiên là bàn cờ thật lớn nha!”. Tôi sờ sờ mũi mặc sức cảm thán, ngẫm nghĩ: “Nếu như ta hỏi ông, rốt cuộc Liễm Trần có lai lịch gì, ông nhất định sẽ lại dùng giọng điệu “không thể phụng cáo” mà lờ đi. Cho nên ta chỉ muốn biết, trước nay không phải ông vẫn không quan tâm đến mọi chuyện trong tam giới sao? Nhưng từ sau khi Liễm Trần xuất hiện, thì ta bỗng nhiên có cảm giác chỗ nào cũng có vết chân ông. Cho dù thiên địa khép lại, cho dù trở về hồng hoang, nhưng dựa vào năng lực của ông, chắc chắn vẫn có cách sống sót đúng không? Vậy suy cho cùng ông đang gấp gáp cái gì?”.

Hắn lặng thinh một hồi lâu, sau đó xiêu vẹo đứng lên, phủi phủi bùn đất trên người, từ trên cao nhìn xuống tôi, bóng dáng cao to gần như che khuất mặt trời chiều, giọng điệu vẫn luôn cợt nhả chửi bới ngày thường đột nhiên lại giống Liễm Trần đến bảy phần: “Nể tình ta tốt xấu gì cũng nuôi mi lâu như vậy, mi chỉ cần nhớ kỹ hai chuyện là được. Thứ nhất, trên đời này chung quy có một số việc, không hề tồn tại đúng sai, mà chỉ cần biết đáng làm hay không đáng làm. Thứ hai, không cần biết trước đây từng xảy ra chuyện gì, sau lại sẽ xảy ra chuyện gì, tất cả những gì Liễm Trần làm, đều có lý do bắt buộc phải làm vậy. Cho dù đã từng có lỗi với ai, thì cũng đã sớm không còn nợ nần nhau nữa rồi”.

Nói xong những câu này, Tên Nát Rượu liền lảo đảo đi dọc theo bờ đê.

Tôi cũng đứng lên, bước theo những vết chân nông sâu ấy.

Trời dần tối, nhưng hứng thú của hai chúng tôi lại ngày càng cao. Một người cất giọng ở phía trước, một người hát theo ở phía sau.

Tựa như những tháng năm dài dằng dặc ấy chưa hề trôi qua, hắn dẫn tôi ngắm nhìn biển cả hóa nương dâu, không bận tâm bi hoan ly hợp.

Nỗi phiền muộn lớn nhất của tôi chẳng qua là phong cảnh trong hồ lô không đẹp, chuyện đau lòng nhất cũng chỉ là vừa tỉnh dậy đã phát hiện hồ ly tiểu ca mình muốn tán tỉnh đã già mất rồi.

Nhớ lại những chuyện đã qua, tôi nhịn không được bất giác cười to.

Tên Nát Rượu quay lại muốn dòm xem tôi lại phát điên gì nữa, thế là bước chân vốn đang lảo đảo chệch đường luôn.

Sau đó là một tiếng “tõm”, rồi lại một tiếng “tõm”…

 

Chú thích:

[1] Còn được gọi là Hồng Nguyên Đạo Tổ, vị tổ đầu tiên của Đạo giáo, là sư phụ của Thái Thượng Lão Quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp