LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 35

trước
tiếp

Đối với loại công kích giới yêu điên rồ này, tôi giữ thái độ bình tĩnh và kiềm chế nhất định, chỉ đuổi giết thẳng đến bờ sông, sau đó vung chân đá bay hắn vào trong nước mà thôi.

Tên Nát Rượu thành Tên Nát Nước, cả người ướt sũng mà bò lồm cồm lên, vừa hắt xì hơi vừa chửi tôi bất hiếu.

Tôi hả hê nhìn hắn giống như con chó lông dài quẫy đuôi liên tục muốn vắt khô mình, sau đó hỏi: “Rốt cuộc thì Côn Bằng chết như thế nào?”.

Hắn đang gảy gảy cái lỗ tai cho nước chảy ra thì đột nhiên dừng lại, bày ra động tác gà đứng một chân mà nghiêng đầu nhìn tôi: “Mi không biết hả?”.

“Sao ta lại biết được?”.

“Liễm Trần không nói cho mi à?”.

“Ta đâu có hỏi y”.

“Thế mi hỏi ta làm cái khỉ gì?”.

“Bởi vì ông là một thằng ngu da dày thịt béo thần kinh cứng cáp”.

“… Nha Đầu Thối, không có việc gì thì hỏi ít thôi, hố trong đầu mi sắp to thành một đống rồi”.

“…”

Trước khi tôi phát động thế tiến công như vũ bão lần thứ hai, Tên Nát Rượu cuối cùng cũng nghiêm chỉnh tí chút, dùng dăm ba câu mà tóm lược lại mọi chuyện xảy ra.

Thật ra cũng không phức tạp cho lắm.

Ngày đó Bàn Cổ vung búa bổ đôi mớ hỗn độn, xương cốt hóa thành sông núi, huyết dịch biến thành sông hồ, tự dùng cách này mà bảo vệ mảnh thiên địa do chính mình tạo ra.

Hàng ngàn hàng vạn năm tang thương biến đổi, linh lực còn sót lại của Bàn Cổ dần yếu đi theo thời gian, rốt cuộc bắt đầu tan biến gần như không còn.

Mà các chủng tộc sinh vật sinh sôi nảy nở tại thế gian, lại vì đủ loại nguyên cớ mục đích mà đánh nhau không ngừng, không cam lòng biến mất như vậy, cũng không chịu giải thoát cho nhau, ngày này qua tháng khác vẫn quanh quẩn không tan, cho nên mâu thuẫn càng ngày càng nhiều, cuối cùng dẫn tới gánh nặng không sao chống đỡ.

Lệ khí thiếu chút thoải khỏi Mắt Bắc Hải, còn có nghiệp hỏa thiêu đốt hừng hực ở địa ngục, chính là dấu hiệu cảnh báo thiên địa bắt đầu sụp đổ.

Cứ tiếp tục như vậy, chung quy sẽ có một ngày, chắc chắn trời long đất lở. Đến lúc đó, mọi thứ sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, tựa như trước nay chưa từng tồn tại. Quay về với mớ hỗn độn nguyên thủy nhất, trở thành hư vô thật sự.

Nếu muốn trì hoãn tất cả những gì phát sinh, thì chỉ có thể rót năng lượng mới vào sông ngòi đồi núi.

Côn Bằng ngay từ thưở khai thiên lập địa đã nứt ra từ biển lớn, có mối liên hệ rối rắm với huyết dịch của Bàn Cổ. Cho nên cũng là hắn, là người đầu tiên nhìn ra dấu hiệu tận thế.

Sau khi nghe xong, tôi ngồi chồm hỗm ở bờ sông, tay vẩy vẩy dòng nước róc rách chảy ra từ khe núi được mặt trời giữa trưa chiếu rọi mà không còn lạnh lẽo đến tận xương: “Ý của ông ta hiểu sơ sơ rồi, chính là Côn Bằng không thích mọi người ôm nhau chết, cho nên xả thân vì nghĩa lớn tự giết chết chính mình”.

Tên Nát Rượu chậc lưỡi đắn đo một chút: “Đại khái như vậy đấy”.

“Nhưng mà ta có chút không hiểu, theo lý mà nói, sự lựa chọn đầy đức độ này chỉ đơn thuần là do Côn Bằng cam tâm tình nguyện, cũng coi như cái kiểu chết có ý nghĩa mà Liễm Trần vẫn luôn một mực tin tưởng. Nhưng vì sao theo ta quan sát, dường như Liễm Trần luôn tỏ ra hổ thẹn trước cái chết của Côn Bằng?”.

“Đại khái là bởi vì…”. Tên Nát Rượu lấy một chiếc hồ lô trên người xuống mở nút ra, ngửi hương rượu, thở dài: “Huynh ấy cho rằng, nếu như không phải bị thương trong lúc phá vỡ chuông Đông Hoàng[1], thì nói không chừng Côn Bằng còn có cơ hội sống”.

“Chuông gì cơ?”.

“Trước đó Liễm Trần vẫn bị nhốt trong chuông Đông Hoàng, mi không biết sao?”.

“… Y chỉ nói với ta là một mình ẩn cư lánh đời thôi”.

Người đàn ông dáng vẻ hào sảng chản nản vì cái nỗi ngu lâu dốt bền này, dùng nắp hồ lô nện vào ót tôi, giận dữ quở trách: “Mấy lời đến quỷ cũng không tin mà mi cũng tin cho nổi? Ta thấy chỗ này của mi không phải là cái vũng, mà căn bản chính là hố sâu không đáy! Mi gặp qua ai ẩn cư lánh đời đến nỗi thương tích đầy mình từ trong ra ngoài chưa hả?”.

“Thảo nào…”. Tôi day day trán ngẩn ngơ một hồi, lại hỏi: “Nhưng thượng cổ thần khí như Đông Hoàng Chung, không phải đã mất tích từ rất lâu rồi sao?”.

“Mất tích cái rắm! Người ta còn nói Nữ Oa thạch cũng biến mất từ lâu rồi! Ở chỗ ta không phải vẫn cất một khối yên lành sao, hơn nữa…”. Hắn liếc mắt nhìn tôi, bỗng nhiên im bặt, sau đó nằm vật ra thảm cỏ, hai chân bắt chéo lắc lư, nói sang chuyện khác: “Nói chung về chuyện của Côn Bằng, Liễm Trần quả thực vẫn cực kỳ áy náy. Dù sao huynh ấy vẫn luôn cao cả như vậy, hận không thể gánh hết toàn bộ tội lỗi trong thiên hạ mà. Huynh ấy cho rằng, mặc dù không đi cứu chúng sinh, Côn Bằng rồi cũng sẽ chết, nhưng nếu như không cứu họ, nói không chừng có còn có thể bảo vệ tia nguyên thần cuối cùng. Cho dù không sống lại được, thì cũng sẽ giữ lại được thứ gì đó liên quan đến mình dù là nhỏ nhất, không phải sao? Giống như Dương Tiễn…”.

Lòng tôi đột nhiên chấn động, túm lấy chòm râu của Tên Nát Rượu: “Dương Tiễn gì cơ? Có ý gì?”.

“Ối ối ối, buông tay ra Nha Đầu Thối, đau chết ông mày rồi!”. Hắn kêu to đẩy tôi ra, xoay người nhảy lên, sau đó bụm cằm trừng mắt nhìn tôi đầy hãi hùng: “Ta nói này, sao cái gì mi cũng không biết vậy? Tốt xấu gì mi cũng lăn lộn cùng Liễm Trần suốt mấy tháng nay, lẽ nào bình thường hai người chỉ hôn nhau thôi sao?”.

“Con mẹ nó đừng có nói lời vô ích!”. Tôi tàn bạo bổ nhào qua, dương nanh múa vuốt: “Nói mau, rốt cuộc Dương Tiễn làm sao?”.

Hắn vội vã một tay che râu mép bảo bối, một tay xòe năm ngón ra chụp lấy ót tôi giữ chặt lấy bên ngoài cự ly một cánh tay, vô cùng biết điều mà không dám nói lung tung nữa, lời ít ý nhiều nhanh chóng khai hết đầu đuôi câu chuyện: “Sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, ba hồn bảy vía của lão tản mác khắp nhân gian, hóa thành mầm sống sơ khai cho vạn vật, trải qua hàng tỉ năm, mới từ từ ngưng đọng lại thành thứ tinh túy nhất, chính là mắt thần trời sinh của Dương Tiễn ngày đó, đây cũng là nguyên nhân tại sao mặc dù hắn có phân nửa huyết thống con người mà lại sở hữu năng lực xé trời rạch đất. Cho nên hiển nhiên, hắn cũng nhận ra được dị tượng diệt thế. Cho nên hiển nhiên, hắn cũng lựa chọn giống như Côn Bằng”.

Tôi liều mạng cắn răng, chỉ cảm thấy lòng như trống trận, giọng nói run rẩy gần như không cách nào liền mạch: “Vậy lời nói vừa rồi của ông suy cho cùng… hắn… thật ra còn chưa chết có phải không? Cho dù là sống bằng bất cứ cách nào đi chăng nữa… chỉ cần… chỉ cần còn sống thôi…”.

Ánh mắt Tên Nát Rượu nhìn tôi nặng trĩu, chần chừ giây lát, chung quy vẫn lắc đầu: “Vốn định dựa theo sắp xếp của Liễm Trần, đợi thời cơ chín muồi, thì sẽ để Dương Tiễn thử tách nguyên thần từ một thành hai, ta sẽ bảo vệ một nửa nguyên thần đó, sau đó sẽ nghĩ cách khôi phục lại. Chỉ tiếc… Hừ, lão già Ngọc Đế chết bầm lại làm chuyện thất đức mà hẳn là ngươi cũng rõ đúng không? Dù sao cho đến cuối cùng vẫn chỉ là một câu, thần tính không bằng trời tính. Toàn bộ kế hoạch tính sẵn từ trước, đều thành con mẹ nó nước chảy về đông rồi!”. Thoáng ngừng lại, hắn dùng bàn tay to khỏe ấm áp mà vỗ vỗ lên đỉnh đầu tôi, sau đó mới chậm rãi nói: “Hiện tại, đúng là Dương Tiễn còn sót lại một tia hồn phách cuối cùng. Chỉ có điều, khi phong ấn tại Hoa Sơn bị hủy, thì hồn phách hắn cũng dung nhập hoàn toàn vào trong đá núi. Từ đó, mãi mãi không rời xa nơi ấy nửa bước, cũng mãi mãi trở thành vô tri vô giác mất rồi”.

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân thoáng chốc rã rời, ngay cả đường nhìn cũng không còn rõ nữa.

Ánh mặt trời vàng óng chiếu vào dòng nước chảy róc rách, giữa làn sóng gợn lăn tăn mơ hồ ẩn hiện bóng trăng sao.

Sau đó dường như tôi trông thấy, một con cái lớn không biết dài mấy ngàn dặm vọt ra khỏi mặt nước, hóa thành đại bàng tung đôi cánh khổng lồ vọt lên chín tầng mây. Mang theo lòng quyết tâm hi sinh vì nghĩa lớn, khua vỡ tan Đông Hoàng Chung tự cổ trường tồn. Thân thể và nguyên thần tan thành bột mịn, rắc xuống hồ ao sông ngòi chằng chịt khắp thế gian.

Chỉ còn chừa lại một cọng lông chim mềm mại, từ chín tầng trời cao nhẹ nhàng rơi xuống, lướt qua sát người nàng ưng nhỏ Kim Linh đang bay lượn thỏa thích giữa không chung, để lại một vệt quang ảnh sát cánh thoáng qua trong tích tắc, trở thành lời hứa vô thanh.

Tôi còn trông thấy, trên đỉnh Hoa Sơn kia, rừng hoa đào quanh năm nở rộ. Dưới những cánh hoa đỏ như máu, là một gia đình ba người vợ chồng hòa thuận cử án tề mi[2], cha mẹ hiền từ con hiếu thảo.

Mà chốn xa xa vờn quanh mây núi, có một nam tử khoác mảnh áo sẫm, lẳng lặng mở rộng đôi tay, lặng lẽ bảo vệ sự yên bình vĩnh viễn cho mảnh trời riêng ấy.

Từ nay về sau, không còn Côn Bằng, cũng không còn Dương Tiễn.

Mà núi có hồn, mà sông có phách.

Về phần tôi, cuối cùng cũng hiểu được câu nói mà sư phụ Dạ Mặc nói ra năm đó – chúng bạn xa lánh, sinh tử lưỡng nan.

Thì ra đây, chính là sinh tử lưỡng nan của Dương Tiễn.

 

Chú thích:

[1] Tức Đông Hoàng Chung, là một loại chuông cổ, đứng đầu trong Thập Đại Thần Khí thời thượng cổ, có khả năng hủy diệt thiên địa, nuốt chửng chư thiên.

[2] Nghĩa là vợ chồng hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau, xuất phát từ điển tích Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp