LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 34

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 34

Mãi đến sáng sớm ngày thứ hai Kim Linh mới uể oải rã rời mà trở lại.

Tôi hỏi cô ấy đi làm gì, cô ấy móc từ trong ngực một thứ thực vật hình thù kỳ quái như cái ô, trân trọng như bảo bối, nói là một yêu tinh cấp thấp, một khi cô ấy học được cách khống chế nó, thì có thể thả nó đi như chơi diều vậy, cho dù bay cao bay xa thế nào đi nữa, chỉ cần đầu dây ở trong tay chủ nhân, thì bất cứ lúc nào cũng có thể kéo về, mãi mãi không mất được.

Tôi hỏi cô ấy vì sao muốn tìm cái này, cô ấy nói, bởi vì ngoại trừ bờ sông Giang Nam bé nhỏ, Liễu Khiếm chưa từng đi đến nơi nào, vả lại cây cối thì cũng không có khả năng đi đến nơi nào quá xa. Trước đây trong lúc tán gẫu với nhau, cậu ta vẫn ngưỡng mộ Kim Linh có thể bay khắp mọi nơi. Cho nên cô ấy muốn tương lai thứ này sẽ thay Liễu Khiếm ra ngoài thăm thú, sau đó trở về kể mọi thứ mắt thấy tai nghe cho cậu ta. Cô ấy nói, coi như tạ lỗi vì lúc trước không cẩn thận làm cậu ấy bị thương, cũng coi như món quà nhỏ tặng cậu ta trước lúc chia tay.

Tôi sờ sờ lên nắp ô của tiểu yêu tinh, cười thờ dài: “Cô mà trở về sớm một chút có phải tốt không, giờ Liễu Khiếm đã đi rồi”.

Kim Linh thoáng ngây người: “Sao đi mà không nói cho ta một tiếng, làm ta tốn bao nhiêu công sức mới bắt được thứ này, tiểu tiện nhân ngươi thật quá bạc bẽo đấy!”.

Tôi vẫn cười: “Đại khái cậu ấy, chỉ là không muốn chứng kiến cô rời đi thôi”.

“Vậy… Cậu ta không nói, sẽ đi đâu sao?”.

“Không. Có điều cậu ấy nhờ ta chuyển lời cho cô, cậu ấy sẽ tìm một nàng liễu thụ xinh đẹp, sinh thật nhiều thật nhiều tiểu tiểu liễu thụ, cho nên sau này, cô chỉ cần tìm thấy rừng liễu đẹp nhất xanh nhất lớn nhất, thì chính là tìm được cậu ấy”. Tôi đưa cho Kim Linh công thức làm trắng da mà Liễu Khiếm dùng cả tính mạng để đổi lấy: “Đây là thứ cậu ấy để lại cho cô, mong rằng cô có thể lấy lại được vẻ ngoài trắng trẻo mịn màng, tìm được người mà cô muốn tìm”.

Kim Linh nghe vậy, rầu rĩ không nói gì.

Tôi lại lấy ra cành liễu gãy: “Đây cũng là cậu ấy để lại cho cô, để làm… để làm kỷ niệm”.

Kim Linh cầm trong tay, rủ mi nhìn cành liễu hồi lâu, sau đó từ từ nắm chặt trong lòng bàn tay, đột nhiên xoay người, biến hình vỗ cánh, bay vọt tận trời xanh.

Rốt cuộc ra đi không để lại một lời, thật là thẳng thắn dứt khoát, không hề dài dòng ướt át tí nào.

Tôi ngồi chồm hổm ở ven đường ngửa đầu nhìn trời xanh, sờ sờ mũi, sau đó cúi đầu, nhìn chằm chằm chấm nhỏ trên mặt đất bị một giọt nước mắt rơi xuống tạo thành.

Tôi cũng mới vừa nhìn thấy đầu ngón tay Kim Linh mơn trớn cành liễu thì mới phát hiện, thì ra hai đầu cành có hai vết tích rất nhỏ.

Mà Liễu Khiếm từng bị Kim Linh đậu gãy thắt lưng, lại bị nàng một chưởng đứt rời xương ngực.

Cho nên tiểu cô nương này, quả nhiên giống như Liễm Trần nói, nhìn tưỏng như mơ mơ hồ hồ không hiểu gì hết, nhưng nói không chừng, trong lòng thứ gì cũng hiểu rõ.

Chỉ là không hỏi, cho nên cứ coi như không biết mà thôi.

Thật ra, lừa mình dối người thì có gì không tốt chứ?

Đôi khi, cần phải cho chính mình một nỗi nhớ hay thậm chí một niềm khát khao, thì mới có sức lực cùng dũng khí để mà bước tiếp trên con đường phía trước.

Từ nay về sau, những lúc Kim Linh đi tìm hòn đảo hình cá mè hoa, khoảng chừng thỉnh thoảng, cũng sẽ tiện thể tìm luôn rừng liễu xanh mướt đong đưa trước gió.

Từ nay về sau, nàng sẽ tiếp tục kiếm tìm, mang theo cành dương liễu đó, nhìn xuống từng ngóc ngách, từng quang cảnh thế gian.

Thiên ưng Kim Linh vĩnh viễn sẽ không ngừng bay liệng, bởi vì dù sao, nàng cũng chẳng biết được rốt cuộc nơi nào mình đã đến nơi nào mình chưa từng đặt chân.

Bởi vì dù sao, nàng cũng luôn lạc đường.

Không có hai đứa nhóc oan gia suốt ngày ầm ĩ, nông trại chợt trở nên vắng vẻ đi nhiều, yên tĩnh đến nỗi khiến tôi không sao quen được.

Liễm Trần đã tóm tắt lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Tên Nát Rượu nghe, hắn òng ọc nốc hết hai bầu rượu rồi phun ra một câu: “Thật nhìn không ra nha, thằng cha kia đúng là lão già hư hỏng không biết xấu hổ mà, hừ!”.

“Còn ông rống tuếch cô đơn nên thèm thuồng đố kỵ đó hở!”. Tôi khinh bỉ, tiện tay gỡ một bầu rượu từ trên người hắn xuống: “Nếu như có bản lĩnh, tên lão bất tử ông cũng đi tìm một cô nương như thế xem sao!”.

Hắn không nói hai lời, vung tay đập cho tôi một phát.

Tôi ôm đầu trợn mắt: “Quân tử động khẩu không động thủ!”.

“Quân tử cái rắm, ăn được không?”. Thằng cha dáng vẻ hào sảng tóm lấy hồ lô của mình, bỗng nhiên đảo con ngươi, quay đầu lại, hướng về phía Liễm Trần không hề trêu chọc gì hắn, liếc mắt khịt mũi cười tà: “Hân hạnh nha quân tử!”.

Liễm Trần mù tịt.

“Động khẩu không động thủ ha!”.

Liễm Trần tiếp tục mù mịt.

Tên Nát Rượu toét miệng, vươn cánh tay khoát lên vai y, lại thần bí lại hèn mọn mà lầm rầm: “Nào, nói cho ta biết chuyện hai người hôn môi đi”.

“…”

Đóng vai một chính nhân quân tử hàng thật giá thật dễ thẹn thùng đỏ mặt, Liễm Trần tan vỡ không còn một mảnh.

Tôi thật sự không nỡ nhìn cảnh tượng này, lập tức đứng ra bảo vệ lẽ phải: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này, ông hôn y một cái chẳng phải biết liền sao?”.

Liễm Trần rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trở về thư phòng đóng cửa lại, biểu thị thái độ “chuyện phi lễ thì chớ nghe”.

Tên Nát Rượu thì vô cùng đau đớn nhìn tôi: “Ông đây mới thả mi ra có vài ngày, mi đã học mấy thứ xấu xa ngay được!”.

Tôi bĩu môi, bò lên nóc nhà: “Vài ngày? Tận một nghìn năm rồi đó! Nếu như ta là con người, thì đã chuyển kiếp mười mấy lần từ lâu rồi.”

Hắn cũng bò lên, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Nói đến vấn đề làm người, cái thứ như mi tu vi tầm thường đạo hạnh thô thiển, không biết nặng nhẹ không hiểu đúng sai, trước nay không đánh tin cậy thì thôi đi, sao Liễm Trần còn càn quấy theo như thế chứ?”.

“Bởi vì y không cảm thấy đó là càn quấy”.

“Vớ vẩn!”.

Tôi liếc nhìn Tên Nát Rượu đang sống chết phủ nhận sự thật kia: “Chẳng lẽ ông rất muốn làm người?”.

Hắn cũng nhìn tôi, lộ ra ánh mắt bị tóc tai lòa xòa che mất nửa khuôn mặt, hỏi: “Nếu như mi là cây liễu yêu đó, mi sẽ lựa chọn thế nào?”.

“Rất rõ ràng, còn phải hỏi sao?”.

“Nhưng tiểu tử kia rõ ràng còn bận tâm, cho dù tiến vào lục đạo, cho dù cơ hội mong manh đến đâu, thì vẫn có khả năng tiếp tục tiền duyên. Cứ chết đi như vậy, lại thành ra chưa từng có gì hết”.

Tôi dùng đầu ngón tay vẽ một vòng tròn nhỏ lên thân hồ lô: “Thế nào là sống, thế nào là chết? Cứ luân hồi vòng vòng không ngớt, lẽ nào lại là sống sao?”. Tôi thoáng ngừng lại, nói tiếp: “Có thể ông cho rằng tiểu liễu thụ đó chết thật vô nghĩa, hoặc có lẽ chỉ là bởi vì, chung quy ông chẳng phải là yêu… Mà tôi mặc dù sống hơn vạn năm, nhưng lúc trước cùng ông ở ngoài ba mươi ba cõi trời, sau đó lại ở cạnh Dương Tiễn và Dạ Mặc, cho nên trên thực tế, ta vốn dĩ luôn được các người cố ý che chở, rời xa khỏi mọi hỗn loạn của thế gian. Thậm chí dù bản thân là một con yêu quái, mà ngay cả chủng tộc của mình rốt cuộc là cái gì, ta cũng chẳng hiểu rõ”.

Tên Nát Rượu nốc vài hớp rượu, không để ý đến tôi nữa.

Cho nên tôi tiếp tục lẩm bẩm, dùng móng tay cào một cái lỗ bên trong vòng tròn mới vẽ trên thân hồ lô: “Có lẽ mọi chuyện mà Liễu Khiếm làm, trong mắt ông căn bản chỉ là hành vi nông nổi ấu trĩ. Nhưng nhìn nhận dưới góc độ yêu tộc, vì người mình thích, vì người mình quan tâm, vốn chẳng cần phải nhìn trước ngó sau tính toán nhiều như vậy. Dù cho chỉ vì một nụ cười của người mình yêu thích, đừng nói vứt bỏ tính mạng, cho dù lật đổ thiên hạ cũng là chuyện bình thường mà thôi!”. Ngừng một chút, tôi quẳng hồ lô ra xa, nhìn nó rơi vào chỗ mà tiểu liễu thụ vẫn hay cắm rễ: “Cho nên mấy tháng nay ta vẫn luôn ngẫm nghĩ, vì sao làm yêu quái nhỉ? Là vì không muốn chịu đựng cái gọi là thiên đạo ràng buộc, là không muốn tin cái gọi là mệnh trời khó cãi, là lúc còn sống muốn làm gì thì làm, là lúc chết đi thì chết cho dứt khoát, là… Thật ra suy cho cùng, cùng lắm là một đám ngu ngốc muốn tự lựa chọn yêu hận và sống chết của mình mà thôi”.

Từng đợt gió thổi qua tản mác nơi hành lang gấp khúc, trong thư phòng Liễm Trần có vẻ đang cúi đầu ho một trận.

Còn Tên Nát Rượu chỉ là hấp háycon mắt như vĩnh viễn ngập men say, sau đó nhìn tôi có chút sâu xa: “Tam giới này thực sự sắp đi đời nhà ma rồi, mi mà cũng có lúc biết suy nghĩ nữa”.

Tôi: “…”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp