LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 33

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 33

Tôi đứng sững ở đó, chỉ cảm thấy chuyện xảy ra trước mắt thật quá hoang đường, hoang đường gấp trăm ngàn lần nỗi đau khắc cốt ghi xương mà tôi cảm nhận được khi lạc vào giữa không gian xa lạ trong giấc mộng kia.

Liễm Trần hiển nhiên cũng cực kỳ khiếp sợ: “Liễu Khiếm, cậu…”.

Tên Nát Rượu đột nhiên cảm thấy nhức đầu không hiểu ra làm sao: “Hôm nay ta vốn muốn uống chút hoa tửu giải sầu, ai ngờ đến thanh lâu rồi lại phát hiện được có chỗ đang hò hét giết yêu quái gì đó, theo lý, ta đương nhiên không nên lo mấy chuyện bao đồng này. Có điều lúc ta đang muốn rời khỏi, một tia hồn phách cuối cùng của vật nhỏ đó may mắn trốn thoát, ta cảm thấy được hình như nó có quan hệ sâu xa gì đó với huynh, cho nên mới ra tay, sau đó nó dẫn ta đến chỗ này. Thật không ngờ nó đúng là quen biết huynh, hai người có quan hệ gì vậy?”.

Tôi nhếch miệng: “Quan hệ huyết thống”.

Tên Nát Rượu ngay tức khắc nhìn tôi và Liễm Trần bằng ánh mắt đầy nghi hoặc như bắt được kẻ thông dâm ngay tại trận.

Liễm Trần chỉ biết cười khổ lắc đầu, giải thích: “Một lần tình cờ, một giọt máu của ta rơi vào thân rễ của cậu ấy”.

Đến đây Liễu Khiếm bỗng nhiên tiếp lời: “Máu của thần tiên quả nhiên là lợi hại nha, nếu không chắc chắn ta đã chết rồi”.

Tôi nhìn bóng dáng cậu ta giữa trời chiều càng ngày càng mờ nhạt, trong giây lát chỉ cảm thấy lửa giận ngút trời: “Ngươi cho là hiện tại ngươi còn sống hay không? Ngươi đã chết hẳn rồi có biết không? Không phải ta đã bảo ngươi đợi ở nhà đừng có ra ngoài, sao thằng nhãi khốn kiếp nhà ngươi không chịu nghe lời thế hả? Ngươi có chuyện gì mà không đến Phong Nguyệt lâu thì không xong? Vội vàng đi tìm chết đấy hả?”.

Thật thà nghe cho hết lời mắng chửi không dưng đổ ập xuống đầu của tôi, Liễu Khiếm mới có chút uất ức mà méo mó cái miệng: “Là tại ta bỗng nhiên nhớ tới trong phòng thỏ tỷ có một công thức làm trắng, vốn ngày hôm qua tỷ ấy định cho ta, kết quả… Ta sợ đến trễ sẽ không còn nữa”. Nó nói xong, lại nở nụ cười đắc ý: “May mà ta đến đó đúng lúc, những người đó đang đặt lang ca và thỏ tỷ cùng một chỗ chuẩn bị hỏa thiêu đó”.

Tên Nát Rượu “ủa” một tiếng, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy bị cháy sém một góc: “Chỉ vì tờ giấy này mà bỏ cả cái mạng, thậm chí ngọn lửa đã tăng thêm bùa chú, mà chú em vẫn còn lỗ mãng xông vào! Ta nói này chú em rốt cuộc có biết mình là khúc gỗ hay không, hỏa khắc mộc đó chú em có từng nghe qua chưa?”.

“Lúc đó người ta đâu có nghĩ nhiều như vậy”.

Đột nhiên, tôi cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng cũng vô cùng mệt mỏi, bèn ngồi bệt xuống ngay tại bậc thang: “Thứ này là cho Kim Linh sao?”.

Liễu Khiếm gật đầu: “Cô gửi nàng giúp ta nha, thỏ tỷ nói, có công hiệu lắm đó. Nàng… không phải nàng vẫn luôn muốn trắng trẻo xinh đẹp mà đi gặp người mình thích hay sao”.

“Không phải ngươi vẫn luôn rất thông minh hay sao, vì cớ gì mà làm ra chuyện ngu xuẩn như thế chứ?”. Tôi chống trán, bỗng nhiên rất muốn cười: “Có đáng hay không?”.

Cậu ta rủ mắt, bóng ảnh càng lúc càng trong suốt: “Ta biết ta rất vô dụng, nhưng chuyện ta có thể làm, cũng chỉ có những thứ vô dụng này thôi… Thực ra, ta cũng muốn biến thành loại anh hùng mà nàng sùng bái. Ta thậm chí còn nghĩ, nếu như ngày hôm qua là nàng gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ liều mạng xông lên, cho dù cùng nàng bị giết cũng được. Dù gì, cái mạng của ta cũng là thiếu nợ nàng, cho nên ta mới có tên là Liễu Khiếm đấy thôi… Kết quả không ngờ, ta lại ngỏm theo kiểu mất mặt này, thật là mất mặt quá đi…”.

“Không, cậu rất lợi hại”. Liễm Trần trước sau không hề lên tiếng bỗng dưng mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mà chắc nịch: “Tất cả những gì cậu làm, đều là vì người mình thích, đây là lòng can đảm lớn nhất thế gian”.

Liễu Khiếm bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng như sao: “Thật sao?”.

Liễm Trần nhẹ nhàng cười: “Về mặt này, ta không bằng cậu”.

Giống như một tia niệm tưởng cuối cùng cũng đã kết thúc, bóng ảnh Liễu Khiếm bắt đầu nhanh chóng trở nên hư ảo.

Lòng tôi hoảng hốt, đứng bật dậy, vô thức nắm chặt lấy tay Liễm Trần ở bên.

Tên Nát Rượu thì lại nhìn Liễm Trần một cách kỳ quái, đột nhiên nói: “Trong cơ thể nó có máu của huynh, vậy có thể nghĩ cách xóa đi thọ mệnh yêu tộc của nó, để nó xuống địa phủ bằng hồn phách người thường. Thế này đi, trước tiên huynh giữ lại tàn phách của nó, không phải chỗ ta còn có đá Nữ Oa sao? Ta sẽ về lấy đến đây. Tuy rằng làm như vậy không hợp quy củ cho lắm, có điều nếu đã là người quen của huynh, vậy thì quản con mẹ gì nữa! Dù sao thì, tính đi tính lại huynh cũng chẳng quen biết bao nhiêu sinh vật còn sống cả”.

Trong đầu tôi tựa như có trăm mối tơ vò, hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Liễm Trần thì lại nghiêng đầu nhìn tôi, trong con ngươi lóe lên chút tình tự hiếm hoi nào đó, chợt lật nhẹ cổ tay giữa không trung, một thanh đàn cổ bằng bạch ngọc ở đâu xuất hiện, bồng bềnh phiêu lãng trước mặt y.

Ngón tay thon dài phất qua dây đàn, tiếng đàn vang lên.

Thân hình vốn đã mơ hồ của Liễu Khiếm bỗng nhiên trở nên rõ ràng, không gian xung quanh lại trở nên mờ mịt không rõ: “Ớ, ta không cần chết nữa sao?”.

“Mơ đi!”. Tên Nát Rượu gài chặt hồ lô vào bên hông, bày ra tư thế chuẩn bị lên đường: “Chú mày không làm yêu quái được nữa rồi, làm người đi!”.

“Người?”.

Liễm Trần một tay đánh đàn, lẳng lặng nói: “Giờ cậu phải đầu thai làm người, tự mình chuyển thế luân hồi, cậu có bằng lòng hay không?”.

Liễu Khiếm chớp chớp lông mi, không trả lời ngay.

Liễm Trần dừng một chút, lại nói: “Yêu tộc chỉ có một đời, không cần biết sống bao lâu hay có bao nhiêu bản lĩnh, một khi đã chết thì sẽ hoàn toàn biến mất. Nhưng nhân tộc thì khác, mặc dù mỗi đời chỉ dài không quá trăm năm, nhưng sau khi chết có thể đầu thai kiếp khác, cứ như vậy lặp đi lặp lại, cũng tương đồng với trường sinh bất diệt. Đối với yêu quái mà nói, cơ hội như vậy tuyệt đối chỉ có thể gặp mà không thể cầu, vạn năm trở lại đây, e là chỉ có một mình cậu thôi. Có hiểu không?”.

Liễu Khiếm lại trừng mắt nhìn, sau đó lắc đầu, từ tốn mà kiên quyết.

Tên Nát Rượu thấy thế ngạc nhiên đến cực điểm, vừa định mở miệng thì lại nghe thấy Liễm Trần nhàn nhạt hỏi: “Hiểu rõ chưa?”.

Liễu Khiếm trả lời cực kỳ thẳng thắn: “Ừm!”.

Liễm Trần rủ mi mắt, khẽ cong khóe môi nhạt đến không còn màu sắc, phất một nốt nhạc cuối cùng giống như tiếng thở dài lại tựa như tiếng cười thật khẽ, lật cổ tay, đàn ngọc chớp mắt biến mất.

Liễu Khiếm cùng theo đó mà dần dần trở nên trong suốt.

Tên Nát Rượu rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà gào lên: “Con mẹ nó điên hết rồi sao?”.

“Ta đây không thèm làm người đâu, số mệnh là thứ đã định sẵn, thứ gì cũng được sắp đặt hết cả rồi, chẳng có gì thú vị hết. Huống hồ, nếu như không nhớ được người mình quan tâm, thì sống còn quái gì vui vẻ nữa…”. Liễu Khiếm lẩm bẩm nói hai câu, sau đó lấy lại tinh thần, bĩu môi với Tên Nát Rượu: “Hơn nữa, trên đời này sao có thể tồn tại một người đẹp hết hồn như ta chứ? Ờ, đương nhiên rồi, “hoặc là đẹp, hoặc là chết”, đạo lý thâm sâu như vậy, thằng cha xấu xí quê mùa như ông mãi mãi không hiểu được đâu”.

Tên Nát Rượu: “…”.

Sau khi thêm một lần thành công dùng ngôn ngữ mà đánh cho người khác thương tích đầy mình, tiểu liễu thụ cảm thấy mỹ mãn vẫy tay với tôi: “Giúp ta nói với nàng, ta quyết định không thích nàng ta nữa, mà đi tìm nàng liễu thụ của mình rồi”.

Tôi cười đồng ý.

Sau cùng, Liễu Khiếm quay đầu lại nhìn cánh cửa trước sân đóng chặt.

Chớp mắt cuối cùng, cũng không nhìn thấy.

Một cơn gió đêm thổi tới, thổi tan hoàn toàn bóng hình như màn sương Giang Nam của thiếu niên.

Tôi từ từ ngồi xổm xuống, nhặt cành liễu gãy vụn trên mặt đất lên.

Dài ba tấc, gầy guộc mỏng manh, nhưng toàn thân nhuộm một màu xanh nhạt ẩm ướt, tựa như chứa đứng mầm sống vô hạn.

Mà mãi cho đến lúc này, tôi mới phát hiện trên tay mình không biết từ bao giờ đã thấm đẫm máu tươi.

Bàn tay nắm chặt tay Liễm Trần lúc trước, không tự kiềm chế được mà dùng lực quá mạnh, móng tay của tôi đã đâm thẳng vào lòng bàn tay y.

Tôi không hề nhận ra, còn y, thì làm như không hề nhận ra.

Máu tươi không kịp đông chảy vào cành liễu, nhưng mà lần này, chung quy cũng không thể thấm vào mô mạch.

Bởi vì, cho dù có mầm sống như thế nào đi chăng nữa, cũng cùng lắm chỉ là cỏ cây tầm thường mà thôi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp