LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 32

trước
tiếp

Thật vất vả mới chải gọn tóc tai, cả người tôi đau nhức, không muốn động đậy gì nữa: “Mệt chết rồi, chẳng muốn nhúc nhích”.

“…Vậy mau trở về phòng nghỉ ngơi đi”.

Tôi mệt lử bày ra bộ dạng mặc người xử trí: “Muốn cõng muốn ôm hay muốn kéo, tùy huynh”.

“… Cái này…”.

Tôi gác mặt lên bàn thành một đống thịt, hai mắt nhắm tịt như thây ma: “Nếu không, cứ nằm úp sấp, bẹp dí ở chỗ này một lúc là được rồi”.

Liễm Trần trước nay đều vô cùng bất lực trước hành vi tráo trở xấu xa của tôi, thoáng do dự, đành phải khom người xuống: “Nào, ta cõng cô”.

Nhưng tôi đây lại không biết điều được đằng chân lân đằng đầu: “Hả, còn phải tự bò lên sao…”.

Y yên lặng không nói gì do dự trong giây lát, cuối cùng hết cách, cúi người xuống, dang tay ôm lấy tôi.

Hai gian phòng cách nhau cùng lắm mấy chục bước, Liễm Trần đi cũng không chậm, hô hấp ổn định, thậm chí cả tim cũng không đập loạn nhịp nào.

Nhưng mà, khi tôi thuận tay ôm lấy cái cổ của y, vùi đầu vào ngực y, thái dương áp sát vào xương quai xanh lộ ra ngoài áo của y, thì tôi có thể tinh tế cảm giác được, nguyên thần của y có một chút xao động.

Giống như ngày đó tại Bắc Hải, mỗi khi tôi cố gắng tới gần y, còn cả sau khi chứng kiến Vô Si chết, tôi không khống chế được ngang ngược chỉ trích y, y bỗng nhiên tái phát bệnh cũ mà không ngừng nôn ra máu, thì tình hình rất giống thế này.

Lần này gặp lại, có lẽ bởi vì thương thế khá lên rất nhiều, nguyên thần cũng theo đó mà ổn định theo. Cho nên sớm chiều ở chung mấy tháng nay, cho dù vẫn luôn bị tôi trêu đùa chọc ghẹo, thì cũng chưa từng lộ ra biểu hiện khác lạ nào.

Mà lúc này…

Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, cõi lòng vẫn luôn kiên cường tự kìm nén cuối cùng cũng run rẩy, tuy chỉ là chút run rẩy chớp nhoáng yếu ớt đến cực điểm, nhưng chung quy cũng đã rối loạn nội tâm.

Mà tôi, cũng thật sự có mối liên hệ nào đó với nguyên thần của y.

Nhưng, sao lại có khả năng này?

Còn có, tình cảm của y đối với tôi…

Cho dù là yêu hay là hận, đè nén chịu đựng như vậy tất phải có nguyên nhân.

Mà nguyên nhân này, có lẽ phải liên quan đến tôi của cả vạn năm trước.

Một tôi, mà tôi đã không còn nhớ rõ…

Vào trong phòng ngủ, tôi bỏ mặc hết lo âu phiền muộn mà nhắm mắt nằm vật ra giường, Liễm Trần lập tức rút tay về, đứng thẳng dậy, thật chẳng khác gì lão già cổ hủ khư khư giữ lấy nguyên tắc khuôn sáo không được vượt quá giới hạn nam nữ.

Chỉ tiếc người ngả ngớn như tôi, lại không chịu để y dễ dàng làm Liễu Hạ Huệ[1] như vậy, cho nên cố ý nghiêng người, kéo ống tay áo của y.

Y ngừng lại, tránh một chút, cúi đầu thốt lên: “Tiêu Dao…”.

Tất nhiên tôi chẳng thèm để ý.

Y im lặng trong chốc lát, sau đó giống như không còn cách nào khác, chỉ có thể cực kỳ cẩn thận mà ngồi xuống mép giường, hồi lâu không động đậy, chịu nhìn thẳng vào tôi.

Tôi tiếp tục nằm ngay đơ.

Căn cứ vào những chuyện trước đây, tôi có lý do để tự kỷ mà tin tưởng, mỗi khi phát sinh những chuyện kiểu như nam nữ thụ thụ bất thân, thì nguyên thần của y luôn ít nhiều có chút khác thường. Mà lúc này, chính là thời cơ thăm dò cực tốt.

Tôi ráng nằm sao cho toát lên được tư thái lả lướt mê người nhất.

Theo lý luận mà nói, một sinh vật bình thường, nhất là sinh vật có thể xác và tinh thần ổn cả, hơn nữa còn là một sinh vật giống đực hoàn toàn khỏe mạnh, thì dù cho không có ý đồ gì với sinh vật giống cái đang nằm ngay trước mặt mình, thì trong giờ khắc này hoàn cảnh này, vô luận thế nào tiếp theo cũng sẽ làm vài thứ, ví như sờ soạng, ví như hôn hít, ví như thế này thế nọ thế chai…

Đáng tiếc sự thực đã chứng minh, tôi sai rồi.

Liễm Trần là thứ di sản văn hóa phi vật chất xa xưa còn sót lại, hiển nhiên từ lâu đã thoát khỏi những ham muốn tầm thường, đạt tới cảnh giới bất diệt siêu phàm thoát tục mãi mãi không thể đuổi kịp…

Y cứ nhìn tôi như vậy chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng làm gì hết, cứ nhìn tôi, lại tiếp tục nhìn tôi…

Tôi cũng chỉ có thể eo đau lưng buốt chân tê mà duy trì tư thế ngủ đòi hỏi kỹ thuật cao siêu dụ người phạm tội đó, trong lòng thầm lau nước mắt đầy thê lương.

Mẹ kiếp cô nương đây đã không biết sợ mà dẫn sói vào nhà rồi, vị khách này huynh cũng nên phối hợp làm cầm thú cái đi! Cho dù huynh không muốn làm sói vậy thì làm chó săn cũng được! Thật sự huynh rất thích hợp làm chú chó trung thành đó nha khách quan!…

Sau đó, tôi cứ lặng lẽ không tiếng động mà gào thét trong lòng như vậy, đồng thời ngủ thiếp đi giữa nỗi căm tức đến phát điên lên như thế…

Từ đó có thể chứng minh, mấy chuyện kiểu như no ấm thèm dâm dục[2] không chỉ cần ăn no, mà còn cần không buồn ngủ nữa, nếu không cứ thèm cứ thèm rồi cũng chẳng còn sau đó nữa…

Sau khi ngủ thiếp đi, tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Ở trong mơ, một lần nữa tôi nhìn thấy bóng nam tử cực giống với Liễm Trần mà thần tình lại lạnh như băng kia, không biết đang nói với ai: “Ta thích nàng, nhưng, thế thì sao?”.

Nhưng, thế thì sao…

Đầu tôi đột nhiên đau nhức, tựa như từng chữ từng chữ này không khác gì cây đinh được Hồng Liên nghiệp hỏa đúc thành, bị người ta dùng chày sắt, từng nhát từng nhát, cắm chặt vào nơi sâu nhất trong linh hồn tôi.

Tôi bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, cả người đẫm mồ hôi lạnh.

Tôi bình tĩnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là bóng hoàng hôn ngoài cửa sổ, không ngờ con mắt vừa nhắm lại, mở ra đã là một ngày trôi qua.

Sau đó tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa “rầm rầm rầm” long trời lở đất, thì ra chày sắt gõ cây đinh trong mộng, là từ đây mà ra…

Ngay lập tức, tiếng mở cửa vang lên, kèm theo giọng nói quen thuộc không gì sánh được: “Ủa, là ngươi thật!”.

Tôi và Liễm Trần đều vô cùng kinh ngạc thốt lên: “Sao huynh/ông tìm được chỗ này? Xảy ra chuyện gì sao?”.

Tôi ngẩn ngơ, vội vàng lăn người bò dậy, lúc xuống giường, tay đụng phải mép giường, cảm giác vẫn còn một chút hơi ấm.

Liễm Trần vẫn ngồi ở đây, nhìn tôi như vậy sao?

Tôi không kịp ngẫm nghĩ, lao ngay ra khỏi phòng, tiện tay nhặt một viên đá lên ném thẳng vào tên nam nhân dáng vẻ hào sảng vừa bước vào cửa.

Người nọ tránh được dễ như trở bàn tay, đồng thời trừng mắt nhìn tôi: “Nha Đầu Thối, có ai chào hỏi khách nhân như mi không hả?”.

Tôi trợn mắt nhìn hắn.

Hắn và tôi hung hăng nhìn nhau hồi lâu, sau đó hắn gãi cái đầu rối bù, nhìn Liễm Trần vẻ mặt bất lực đứng yên ngoài cuộc, cuối cùng thở dài đi đến trước mặt tôi: “Được rồi được rồi, lần trước ta bỏ mi mà chạy là lỗi của ta, cho mi đánh hai phát là đáng lắm”. Nói xong hắn ngửa cổ nhắm mắt, bày ra tư thế lừng lẫy anh dũng hi sinh: “Đánh đi!”.

Tôi không chút khách khí nhấc chân đạp tới.

Hắn cọ chân, nhe răng.

Ngay sau đó tôi lại vung một cú đấm hung hăng vào người hắn, nhưng đến giữa chừng lại bớt về phân nửa lực đạo, cuối cùng chỉ đấm một cú không nhẹ không nặng vào giữa ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn dám có lần sau, ta nhất định tuyệt giao với ông!”.

Hắn cười ha hả, vỗ một cái lên đầu tôi: “Đồ bạc bẽo, ông đây nuôi mi lâu như vậy, mi nói tuyệt giao là có thể tuyệt giao hay sao?”.

Liễm Trần vẫn đứng ở một bên xem chúng tôi cãi vã ầm ĩ, cũng không khỏi bật cười thật nhẹ.

Tên Nát Rượu nhìn y, lại nhìn tôi, tựa như đến lúc này mới phản ứng được, lớn tiếng nói: “Ơ không đúng, Nha Đầu Thối không phải mi nên ở cùng thằng lỏi yêu quái kia sao? Sao mà, hai người các ngươi lại ở cùng nhau thế này? Chuyện quái gì đây chứ?”.

Tôi và Liễm Trần còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy một giọng nói mềm mại trong veo giành trả lời trước: “Tình hình là thế này. Đầu tiên nam thần tiên muốn giúp nữ yêu quái giải xuân dược, sau đó nam thần tiên nhéo mông của ta, tiếp nữa nữ yêu quái lại sờ soạng ngực ta, cuối cùng nam thần tiên còn cùng nữ yêu quái hôn môi nữa”.

Tên Nát Rượu nghe thế trố mắt nghẹn họng: “Mẹ kiếp! Cái vòng luẩn quẩn quá đấy…”.

Nam thần tiên và nữ yêu quái chỉ có thể: “…”.

Liễm Trần mặt đỏ đến tận mang tai, tôi thì thẹn quá hóa giận nhảy như con choi choi: “Tiểu tiện nhân ngươi lăn ra đây cho ta!”.

“Ờ được!”.

Theo tiếng đáp lại giòn tan, trong hồ lô tùy thân của Tên Nát Rượu tỏa ra một làn khói trắng, sau đó từ từ ngưng đọng lại thành dáng dấp một thiếu niên, nghiêng đầu nhìn tôi cười hề hề, gương mặt đẹp đến quá đáng khom khom về phía trước trông cực kỳ muốn đấm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lắc đầu vẫy đuôi trêu chọc người khác, vừa co giò chạy trối chết quanh sân vừa không sợ chết mà gào ầm lên, đến đây đến đây cứ đến đây mà đánh ta đi! Hờ hờ, không đánh được đâu không đánh được đâu!…

Mà lần này, tôi chỉ e là, thực sự không đánh được rồi…

 

Chú thích:

[1] Liễu Hạ Huệ (720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Một hôm ông dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với phụ nữ, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

[2] Nguyên văn tiếng Hán “bão noãn tư dâm dục”, nghĩa là khi được no ấm rồi thì trong lòng sẽ sinh ra ý nghĩa tà dâm.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp