LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 28

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 28

Liễu Khiếm quả nhiên không cần mất vài ngày là học xong tay nghề nấu bếp tài tình, có thể sử dụng gần như toàn bộ những nguyên liệu nấu ăn không phải là cá làm thành hình dạng cá, hơn nữa sắc, hương, vị đều tuyệt vời.

Mà Kim Linh cũng quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, hoàn toàn không có tay nghề thiên phú nấu cơm canh, những thứ cô nàng chế biến ra khiến người ta ngoại trừ không đành lòng nhìn thẳng vẫn cứ là không đành lòng nhìn thẳng…

Ngay cả Liễm Trần cũng nhịn không được mà dùng chân lý “ai cũng có sở trường ai cũng có sở đoản” để khuyên nhủ cô nàng đừng có lãng phí lương thực nữa, chỉ có Liễu Khiếm liều vẫn cứ liều chết không bỏ cuộc.

Ngồi xổm trên nóc nhà nhìn xuống căn bếp đáng thương không biết là lần thứ mấy vùi mình trong biển lửa, tôi phe phẩy chiếc quạt hương bồ, ngửa mặt lên trời thở dài: “Thế giới tình cảm của bọn trẻ bây giờ, ta thực sự không hiểu nổi nữa…”.

Mà Liễm Trần ở thư phòng đọc sách thì chỉ im lặng bình thản, lâu rồi thành quen, ném một pháp quyết dập lửa ra, biến căn bếp bị đốt thành một đống tro trở về nguyên dạng.

Như thường lệ, tiểu liễu thụ vừa luống cuống tay chân dập lửa trên người mình, vừa chửi mắng tên đầu sỏ gây chuyện đích thị cô nàng chiến hữu ngu như lợn đến độ con bà nó gấu chó cũng phải cúi đầu chịu thua, vừa cùng Kim Linh mặt mũi đen nhuốc như than lăn ra khỏi biển khói lửa ngút ngàn.

“Ta biết não chim nhỏ, về mặt trí tuệ không thể đạt được tiến bộ quá lớn, nhưng cô cũng không thể có chút đột phá nào được hả?”.

“Thôi đủ rồi đấy, sao ngươi không nói là do ngươi dạy quá kém hả?”.

“Cho dù có mời Khổng phu tử đến dạy thì cũng phải khóc chết ngay trước mặt cô.”

“Ngươi mà còn lải nhải là ta không học nữa giờ!”.

“Eo ôi, làm ta sợ muốn chết, cứ như là người ta cầu xin cô học không bằng… Ây, cô đi đâu vậy? Ê ê, trở lại cho ta! … Ta xin cô đó cho ta một cơ hội đi mà nữ hiệp!”.

“Coi như ngươi biết điều! Được rồi, lần sau ngươi tránh cái bếp lò xa một chút, lần nào cũng là ngươi gây lò làm cháy cả, đều là lỗi của ngươi!”.

“… Xin hỏi ta có thể nói thô tục không? Không thể hả? Vậy ta đây không còn gì để nói nữa rồi.”

“…”

Gió thu nhẹ thổi, tôi lấy tay che nắng nhìn lên vầng mặt trời không còn gay gắt nữa, bỗng nhiên nghĩ trong viện này mặc dù không ngày nào là không xảy ra vài trận hỏa hoạn, nhưng so với những ngày đầu thì tựa hồ lại tĩnh lặng hòa thuận hơn rất nhiều. Đại khái là bởi vì, hình như Kim Linh đã có những ngày không mắng người cũng không đánh người đi? Đương nhiên, chữ “người” này đặc biệt ám chỉ một tên tiểu tiện nhân…

Cho nên, nói không chừng cứ tiếp tục như vậy, tình huống mà lần trước Liễm Trần nhắc tới cũng không phải không có khả năng biến thành sự thật. Nếu thật sự như vậy, ngược lại cũng không hẳn không phải là một kết cục tốt đẹp.

Chớp mắt đã lại hơn chục ngày trôi qua, cành lá khẽ nhuộm vàng.

Liễu Khiếm ngoại trừ chuyên chú làm thày giáo truyền thụ nghề bếp núc cho Kim Linh, bước lên con đường thất bại một đi không trở lại, thỉnh thoảng cũng chạy đến Phong Nguyệt lâu thăm thú các bóng hồng. Thường thì tiện thể nó sẽ học những kiểu trang điểm tóc mới nhất hoặc bí quyết chăm sóc da, sau đó trở về thí nghiệm trên người Kim Linh.

Đối với chuyện một sinh vật giống đực mà lại có thể cần mẫn trên phương diện này như vậy, hơn nữa còn đạt được kết quả rất khả quan, Liễm Trần nửa vui đùa nửa nghiêm túc biểu thị thái độ không sao hiểu nổi.

Tôi thì lại nghiên cứu đồ chơi mới mẻ do Liễu Khiếm dùng phấn hoa và mật ong điều chế thành mà nghe đâu có thể khiến cho làn da vừa trơn nhẵn vừa mịn màng, thuận miệng trả lời: “Ta thì lại cảm thấy những thứ thiết yếu cho cuộc sống gia đình mà chàng trai trẻ chân thành này chuẩn bị đều rất tốt đó, rất phù hợp với cuộc sống”.

Liễm Trần thấy tôi trái một cái chổi phải một cái chổi quét qua quét lại trên mặt mình nhiệt tình chào hỏi, biểu cảm rất là xoắn xuýt, nhịn hồi lâu vẫn nhịn không được mà nói: “Cô vẫn nên tô vẽ ít thôi, cẩn thận lại dẫn sâu dẫn kiến đến, nếu như gặp phải ong mật thì nguy to, nếu là ong vò vẽ…”.

Tay của tôi nhất thời run rẩy, suýt nữa thì quét cả lên tai, “Miệng của huynh sao càng ngày càng xui xẻo vậy?”.

Y cong khóe môi, nhướng mày: “Đại khái, cũng chỉ có thể giải thích rằng gần mực thì đen thôi”.

Tôi chỉ có thể dừng việc trang điểm lại, bưng chậu nước sạch đến rửa mặt: “Có bản lĩnh, huynh thì là đèn cho nên khiến chúng ta càng ngày càng sáng nha”.

“Đèn cái gì chứ…”. Y cười lắc đầu, đưa tay giúp tôi lau sạch vết phấn còn lại trên mặt: “Không phải vẫn nói, học cái tốt thì khó học cái xấu thì dễ sao”.

Tôi tùy tiện lấy tay áo lau mặt, nhìn y khom lưng rửa tay, bờ vai hiện ra đường cong gầy gò mà mạnh mẽ như vậy, không khỏi thấp giọng hỏi: “Vậy huynh nghĩ chính mình, là hiện tại tốt hơn, hay trước đây tốt hơn?”.

Liễm Trần ngẩn người, đứng thẳng dậy, vô cùng kinh ngạc: “Lẽ nào mấy tháng nay ta thực sự đã thay đổi rất nhiều sao?”.

Trường sam trắng thuần dưới vạn dặm trời quang làm nổi bật nét cười ấm áp trên gương mặt, trăng thanh gió mát khắp nơi đều thoáng đãng không còn chút mịt mù.

Tôi nhắm mắt lại, sau đó miệng cong mắt lé mà ngắm nghía y từ trên xuống dưới, gật đầu: “Đúng vậy đấy, càng ngày càng biến thành đại mỹ nhân tiêu hồn rồi”.

Hiện giờ Liễm Trần cơ bản đã miễn dịch với mấy lời đùa giỡn của tôi, chỉ cảm thấy không biết phải làm sao: “Cô đó, lại nữa rồi”.

Tôi nặng nề thở dài: “Ta cũng đâu muốn chỉ cùng huynh dừng lại ở đây, nhưng làm cách nào được chứ, có thừa tà tâm lại không có lá gan kẻ trộm, giống như Tiểu Khiếm Khiếm nói đó, ta cũng chỉ có thể nói cho sướng miệng thôi”.

Y vô thức đáp lại: “Chẳng lẽ cô còn muốn…”.

Lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy không ổn, vành tai y tức khắc đỏ lên. Y không để ý đến tôi nữa, tự thay nước trong chậu, lại cúi đầu vắt khăn mặt đưa qua cho tôi.

Tôi cười hì hì đón lấy, tiện thể cũng biết điều mà dừng trò đùa lại, tiếp tục đề tài vừa bị chuyển hướng: “Người đời đều nói, phải có hùng tâm tráng chí đạt được công lao thành tựu lớn lao thì mới không phụ là thân nam nhi, nhưng từ cổ chí kim, thật sự công thành danh toại có được bao nhiêu người? Mà một khi đã trở thành nhân vật lớn, thì sẽ phải đeo trên lưng vinh nhục của cả gia tộc, thậm chí hưng suy của cả một quốc gia, số phận của hàng ngàn hàng vạn con người, không còn chỉ là ấm no ba bữa của một gia đình nữa. Đương nhiên, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều, tất cả đều là lẽ thường phải làm mà thôi. Nhưng đối với người nhà, nhất là vợ con của họ mà nói, e rằng cũng không phải là chuyện đáng hạnh phúc như vậy”. Dừng chốc lát, tôi mở khăn mặt ra, đặt lên đầu ngón tay xoay xoay mấy vòng: “Dù sao với ta mà nói, có người hết lòng hết dạ chỉ quan tâm ta ăn có no không mặc có ấm không có vui vẻ hạnh phúc hay không là tốt rồi, ta chịu không nổi loại người vĩ đại trong đầu chỉ toàn là hạnh phúc thiên hạ lợi ích thương sinh”.

Liễm Trần lặng thinh một lúc lâu, sau đó mỉm cười, nhưng ý tứ rõ ràng là trốn tránh vấn đề: “Ý của cô là, hai người bọn họ…”.

Tôi dừng động tác trên tay, ngắt lời y: “Hiện giờ còn khó nói”.

“Vì sao?”.

“Kim Linh rõ ràng vẫn là tính nết trẻ con, mà trong mắt trẻ con, chỉ có thể nhìn thấy đại anh hùng vô cùng lợi hại, tỷ như Côn Bằng, tỷ như huynh. Về phần cái tốt của Liễu Khiếm… đại khái cũng chỉ có thể chờ tình yêu xuất phát từ sùng bái hạ nhiệt dần theo thời gian cùng trải nghiệm, đến cuối cùng quay đầu lại, mới có thể phát hiện ra, ví dụ như ta của hiện tại vậy”. Tôi bắt lấy chiếc khăn mặt đang rơi xuống, quay đầu nhìn Liễm Trần lại một lần nữa rơi vào thinh lặng hồi lâu: “Vết thương của Kim Linh thật ra đã sớm lành lại không còn vấn đề gì nữa rồi, có đúng hay không?”.

Y gật đầu.

“Như vậy tiếp theo, cứ để cho hai người họ ở với nhau xem, loại chuyện thế này, huynh không giúp được gì hết đâu.”

Y thoáng ngập ngừng, lại gật đầu một cái.

“Chúng ta cũng đến lúc nên khởi hành rồi…”. Tôi nheo mắt nhìn về phía chân trời xa xa nơi có Côn Lôn sơn tọa lạc: “Bởi vì ta bỗng nhiên, có chút nhớ Dạ Mặc, thằng nhóc ấy tuy bản lĩnh cao cường nhưng hoàn toàn không có chí lớn, cả ngày chỉ suy tính thế nào theo ta cùng ăn cùng uống cùng chơi bời phóng túng cho hết đời”.

Lần này, y rốt cuộc mở miệng, nhẹ nhàng đáp lại: “Được”.

Y vừa dứt lời, Liễu Khiếm rời nhà vào thành từ sáng sớm đột nhiên lao vọt đến, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.

Tôi bị dọa cho giật mình: “Ngươi làm gì đấy, ban ngày ban mặt mà gặp quỷ à?”.

Nó không để ý đến tôi, chỉ bay nhanh vào gắt gao đóng chặt cử lại, ngay lập tức cũng không còn đứng vững được nữa, mềm nhũn ngã xuống đất, giọng điệu run rẩy đứt quãng: “Ta ta… ta nhìn thấy một người… thần tiên… đem lang ca và thỏ tỷ… đem bọn họ…”.

Lòng ta nhất thời căng thẳng, lao về phía trước hai bước, đỡ lấy thân thể như lá rụng trong gió: “Từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?”.

“Đem bọn họ… rút gân lột da dóc xương, thu hồn phách vào một cái bình, nói là muốn luyện hóa…”. Liễu Khiếm run run đôi môi trắng bệch, đôi mắt tròn to thất thần yên lặng nhìn tôi: “Thần tiên kia nói, bọn họ là yêu quái, cho nên giết chết không cần luận tội, vì dân trừ hại thay trời hành đạo… Những người thường ngày thân thiết với bọn họ như huynh đệ tỷ muội, đều đứng một bên nhìn… còn… còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi… Lang ca liều mạng muốn che chở cho thỏ tỷ, thế nhưng bảo vệ không nổi… Tới sau cùng, chỉ còn lại một đống máu thịt bầy nhầy, hai con mắt vẫn còn nhìn thỏ tỷ… Thỏ tỷ thì vẫn hướng về phía huynh ấy mà cười, vẫn cười… cuối cùng, thỏ tỷ cũng… Ta không hiểu nổi, vì sao lại như vậy? Bọn họ đâu có hại người, ta cũng không có, lẽ nào bởi vì trời sinh chúng ta làm yêu, chính là thứ xấu xa, cho nên phải giết sạch chúng ta sao…”.

Tôi thở dài, vỗ lên đầu vai nó, không nói gì.

Liễm Trần ở phía sau cũng không lên tiếng.

Mà Kim Linh không biết từ bao giờ đã từ trong phòng chạy ra, lớn tiếng hỏi: “Ngươi không làm cái gì sao?”.

Liễu Khiếm có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Ta… ta nên làm cái gì?”.

“Bọn họ là bằng hữu tốt của ngươi, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết chứ?”.

“Nhưng… ta đâu phải là đối thủ của vị tiên kia…”.

“Thì làm sao? Gặp phải kẻ địch, biết rõ không đánh lại cũng tuyệt đối không thể thối lui, đó mới là anh hùng thật sự là đại trượng phu chân chính! Ngươi…”. Kim Linh giẫm giẫm chân, giọng điệu đầy căm hận: “Thật vô dụng!”.

Liễu Khiếm thoáng sửng sốt, ánh mắt hoảng sợ đến gần như trống rỗng dần dần khôi phục lại sức sống, nhưng sắc mặt lại càng trắng bệch, cậu ta chống tường từ từ đứng lên, bỗng nhiên nở một nụ cười cực kỳ ngắn ngủi, giọng khàn khàn trầm thấp hỏi một câu: “Cô mong ta lúc đó cứ xông thẳng lên phía trước như vậy, cũng rơi vào kết cục bị lột da rút gân hồn phi phách tán đúng không?”.

Kim Linh bỗng nhiên ngẩn người: “Ta không có ý này…”.

“Cô chính là ý này!”. Liễu Khiếm trước nay vẫn luôn cợt nhả đùa giỡn ăn nói nhỏ nhẹ đột nhiên cất cao âm lượng, nắm tay trừng mắt nhìn cô ấy, gần như bất cần mà rống to hơn: “So với người mà cô thích, ta đương nhiên chẳng phải là cái gì đại trượng phu cái gì chân anh hùng, ta chỉ là thứ đồ nhu nhược nhát gan, chỉ dám trốn ở trong đám người mở mắt trừng trừng mà nhìn bằng hữu của chính mình chịu chết, sau đó bị dọa đến tè ra quần mà trốn trở về đây!… Cho nên thế nào? Cho nên trong lòng cô ta nên chết đi cho xong? Cho nên… cho nên ta không chỉ không xứng với cô, mà không cả xứng được sống nữa đúng không?!”.

Kim Linh tức khắc càng ngơ ngẩn mê man.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp