LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 27

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 27

Sau bữa cơm tối, Liễm Trần ở thư phòng giúp Kim Linh thu nạp hòa tan đan dược mới chế thành, Liễu Khiếm thì tự biến thành gốc liễu rủ xanh mượt trong sân, bày ra bộ dạng lạnh lùng thanh cao bận húp ánh trăng hấp thụ tinh hoa đừng có quấy rầy.

Dù sao tôi cũng rảnh rỗi, liền bưng một chậu nước đến tưới cây làm chút việc tốt.

Mới tưới được nửa chậu, mặt đất chỗ rễ cây đã bắt đầu “òng ọc òng ọc” sủi bọt lên, mấy cành liễu vốn đang nằm ngay đơ chuyên chú vào công việc cuối cùng nhịn không được mà dương nanh múa vuốt với tôi, giọng nói mềm mại trong trẻo có phần gấp gáp: “Vừa mới mưa xong cô còn cần mẫn tưới nước cái gì chứ? Muốn dìm ta chết đuối sao?”.

Tôi không thèm quan tâm, dốc sạch chỗ nước còn lại xuống: “Ôi ngại quá, trượt tay”.

“…”

Tiểu liễu thụ sặc nước ho khụ khụ chui ra khỏi mặt đất, nhảy tại chỗ hai cái, vảy vảy nước bùn còn lại trên rễ cây, cành lá lay động chạy tới một xó khác cắm rễ xuống lần nữa.

Tôi không chịu buông tha mà đuổi theo cậu ta, cù vào vị trí giữa thân cây.

Cây liễu rủ mềm mại nhất thời co rúm run rẩy cả người, cười đến hơi thở đứt quãng mà vẫn không quên ăn nói đê tiện: “Coi như cô ăn no rồi cũng đừng có chạy tới lấy ta ra làm trò tiêu khiển chứ, ta trẻ như vậy dễ thương như vậy mà cô cũng xuống tay cho được sao, cha nợ con trả gì gì đó thật quá nặng nề mà!”.

Tôi ngẩn ra, sau đó hung hăng cào hai phát vào vỏ cây: “Ngươi thật đúng là thằng khốn đáng chết!”.

Liễu Khiếm kêu thảm một tiếng, rốt cuộc biến trở về hình người, xoa ngực nước mắt lưng tròng mà lên án: “Một người véo mông người ta, một người bóp ngực người ta, đôi nam nữ chó chết các ngươi đều chẳng phải thứ gì tốt đẹp!”.

Tôi khoanh tay nhướn mày: “Ngươi cứ tiếp tục coi thường cái mạng mình đi, có điều đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, các tiểu cô nương, nhất là những thiếu nữ hùng hổ đã ít trải đời mà lại khoái dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, thì thường thích các đại thúc vừa trưởng thành chững chạc lại mạnh mẽ vô song, tính cách đại khái hoàn toàn tương phản với mình, còn cái loại bạn bè chơi đùa kiểu trẻ con ngổ ngáo dùng mọi cách bắt nạt trêu ngươi chơi xỏ vân vân để thu hút sự chú ý của người khác, thì địa vị ở trong lòng nàng, chẳng qua chỉ là một thằng con trai ẻo lả cái gì cũng hợp chỉ có giới tính không hợp, mãi mãi chỉ dừng lại ở đó mà thôi”.

Liễu Khiếm mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng mà nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó giống như quả bóng cao su xì hơi, tựa như không có khớp xương mà nương theo chân tường sụp xuống thành một đống.

Bộ dạng nhỏ bé đáng thương như vậy khiến tôi nhìn không đành lòng chút nào, chỉ có thể thở dài, ngồi xổm xuống song song với nó, chạm vào cánh tay của nó: “Ngươi thích cô ấy, đúng không?”.

Liễu Khiếm che miệng khịt khịt mũi, trả lời bằng cái giọng lí nhí: “Có ích gì chứ, người nàng thích đâu phải là ta”.

“Thế ngươi không biết tìm cách khiến nàng thích ngươi à, tiến bộ lên tí có được không?”.

Không ngờ nó lại lắc đầu không chút do dự.

Tôi vô cùng kinh ngạc: “Vì sao? Chẳng lẽ cả chậu nước vừa rồi đều dội hết vào trong đầu ngươi rồi sao?”.

Cậu ta im lặng hồi lâu, sau đó từ từ đứng dậy, che tay về phía bầu trời: “Tình yêu của người trẻ tuổi, bà già nhát chết chẳng dám làm gì ngoài việc đùa giỡn người khác ra như thím đây không thể nào hiểu nổi đâu”.

Tôi: “…”.

Bởi vì Liễu Khiếm đang kích động, tôi chỉ có thể mang theo cõi lòng đau thương tan nát thủng lỗ chỗ mà đi tìm Liễm Trần giải sầu.

Thư phòng vẫn tĩnh lặng như cũ, một mùi thư quyển thoáng lướt qua.

Trên giường, Kim Linh đã tự nhập định và điều tức từ lâu, Liễm Trần ngồi ngay ngắn, tập trung trông chừng, thấy tôi đi vào, y khẽ mỉm cười.

Ánh trăng nghiêng nghiêng soi bóng qua cửa sổ, ánh lên vẻ mặt mệt mỏi nặng trĩu khó giấu, tôi nhíu mày: “Huynh lại lấy máu làm thuốc hả?”.

Y chậm rãi ra bàn sách gian ngoài, rót chén trà rồi uống, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Không sao”.

Tôi nhìn cổ tay đã không còn chút dấu tích bị thương nào, cố nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn nổi: “Vết tích bên ngoài huynh có thể xóa hết trong nháy mắt, nhưng không có nghĩa là vết thương này chưa từng tồn tại. Huống hồ nguyên khí của huynh đã tổn hao quá nhiều, hiện tại ngay cả nguyên thần cũng không ổn định, nếu còn tiếp tục như vậy, sợ là biển hiệu hồ lô y quán của Tên Nát Rượu coi như bị đập bể trong tay huynh rồi, tích chút đức đi, cẩn thận hắn biết được sẽ liều mạng với huynh đó!”.

Khuôn mặt Liễm Trần tựa như hơi co giật, chợt rủ mi nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Sao nghiêm trọng thế được, ta tự có chừng mực, cô yên tâm”.

“Ta thì có gì mà không yên tâm chứ, ta chỉ là…”. Bỗng nhiên tim tôi đập nhanh không sao hiểu nổi, rốt cuộc không dám nhìn vào mắt y, không tự chủ được mà quay đầu tránh đi, nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy hành động này có phần quá hoang đường, hạ quyết tâm, thẳng thắn không biết sợ mà nhìn thẳng vào y: “Ta không có gì không yên tâm cả, ta chỉ là không đành lòng thôi”.

Y sửng sốt: “Cái gì?”.

Con ngươi của Liễm Trần không đen láy trong veo như Dạ Mặc, cũng không long lanh ngấn nước như Liễu Khiếm, mà là một màu nâu rất nhạt, khi y di chuyển con ngươi thì không ai nhận ra, nhưng một khi đã tập trung đường nhìn vào đâu đó, thì sẽ giống như sông nước Giang Nam chìm trong mưa bụi trước kia, bụi mưa lất phất, từng tầng từng tầng, ngay cả chiếc thuyền con bồng bềnh trên mặt nước cũng khó có thể thấy được rõ ràng có sóng nước lăn tăn hay không, chứ đừng nói đến nơi sâu nhất đằng sau đáy nước.

Mà không biết có phải là ảo giác hay không, mỗi khi y chăm chú nhìn tôi, thì tôi luôn cảm thấy ánh mắt ấy mơ hồ sáng lên không sao nói rõ, cũng giống như đáy nước không thể thấy được kia, thật ra chôn một nắm tro tàn, cho dù không cách nào bùng cháy trở lại, nhưng vẫn giữ lại chút nhiệt độ mong manh như cũ, mang theo nỗi lòng bất cam cố kiềm chế đến cực hạn lại không thể nào áp chế nổi, cứ như vậy mà kéo dài hơi tàn cả ngàn vạn năm.

Thời khắc này, Liễm Trần nhìn tôi như vậy, lòng dạ mỏng manh vốn bấp bênh yếu đuối của tôi đêm nay lại bắt đầu không chịu nổi, chỉ có thể ấp úng: “Ờm… Ý của ta là, tính đào bới xó nhà bằng hữu tốt của huynh, sợ huynh không đành lòng…”.

Y lại sửng sốt, mờ mịt trong giây lát, lập tức quay đi không nhìn thẳng vào tôi nữa, cúi đầu, cong khóe môi nhợt nhạt đến vô sắc: “Sẽ không đâu”.

Lần này đến lượt tôi ngây ra: “Huynh có thể hiểu ta nói cái gì sao? Ngay cả ta cũng không biết mình đang nói cái gì nữa…”.

Cúi người mở trang giấy ra, y cầm bút lên chấm mực, thản nhiên nói: “Nếu như hai đứa bé đó có thể ở bên nhau, chắc chắn Côn Bằng cũng rất vui vẻ”.

“Thật hả? Lẽ nào huynh không nghĩ nếu Kim Linh đã từng thích Côn Bằng, thì sẽ không thể nào thích người khác nữa, mà huynh là bạn tốt của Côn Bằng thì nên lập cho cô ấy một cái đền thờ trinh tiết giống như loài người vậy, mỗi giờ mỗi khắc đều phải nghiêm ngặt giữ gìn, giống như Tên Nát Rượu đối xử với ta trước đây đó… Ồ?”. Nói đến đây, tôi bỗng nhiên sáng lòng[1] bừng tỉnh: “Ôi chao toi rồi! Lẽ nào cha đó cũng là vì có ai ở đấy…”.

Mạch suy đoán của tôi bị một tiếng hô nhẹ của Liễm Trần cắt đứt: “Tiêu Dao, cô xem bức họa này thế nào?”.

Tôi chớp chớp mắt, sờ sờ mũi, ừm một tiếng rướn người lên nhìn.

Cảnh tượng được miêu tả trên tờ giấy chính là cảnh chúng tôi nhìn thấy lúc trước khi trở về đẩy cửa ra.

Thiếu niên cúi đầu vén tóc, thiếu nữ ôm kính soi mình. Mái tóc đen mượt như thác nước của nàng chảy qua ngón tay của thiếu niên, ánh mắt thiếu nữ tình cờ giao với ánh mắt thiếu niên trong gương, hai người nhìn nhau cười lơ đãng.

Tôi cúi đầu nhìn bức tranh: “Huynh nghĩ Kim Linh đã động lòng rồi?”.

Liễm Trần hạ bút, đợi nét mực khô dần, cân nhắc trong giây lát mới đáp: “Chỉ có thể nói, cần phải cho bọn họ thêm thời gian”.

Tôi thoáng chần chừ: “Chỉ mong là vậy…”.

“Sao thế?”.

“À, không có gì”. Tôi cố nén bất an, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Huynh tính cứ tiếp tục giấu diếm cô bé như vậy?”.

“Thật ra cũng không thể nói là giấu diếm hay không giấu diếm, chỉ chẳng qua là có vài thứ, có thể không biết cũng là chuyện tốt. Mà có một số việc, chảy trôi theo thời gian, khoảng chừng cũng sẽ từ từ phai nhạt, rơi vào quên lãng”. Liễm Trần tựa như luôn hiểu được những lời nói mơ mơ hồ hồ của tôi: “Mà đây, hẳn cũng là ý tứ của Côn Bằng”.

“Cho nên lão ta mới không nói không rằng mà biến mất hoàn toàn, mặc cho Kim Linh một nàng chim ngốc nghếch giống như con ruồi không đầu tìm lão mấy trăm năm? Đây quả thực là loại người không chủ động không cự tuyệt vô trách nhiệm một cách điển hình… còn cái quái gì nữa nhỉ!”.

Mặc dù tôi vẫn còn lý trí, cố nuốt trở lại mấy chữ không thể nào nghe nổi sau cùng, nhưng hiển nhiên Liễm Trần có thể đoán ra ý tứ trong lời nói của tôi, ấn đường nhất thời cau lại, im lặng một lát, cuối cùng chỉ cười khổ chua chát nói: “Chuyện xảy ra quá nhanh, huynh ấy chỉ là, không kịp mà thôi”.

Cái gì không kịp chứ? Nếu như kịp, thì sẽ thế nào, lại có thể thế nào đây?.

Mấy vấn đề này với tôi cũng chẳng sao, việc đã đến nước này, kết cục đã định, giả thiết có nhiều nữa thì cũng chỉ phí công mà thôi.

Thực ra, chuyện tôi muốn hỏi Liễm Trần nhất là, huynh hết lòng hết sức với Kim Linh như vậy, chỉ vẻn vẹn là vì muốn thay người bạn đã chết chăm sóc cho cô ấy, hay là muốn mượn chuyện này để bù đắp cái gì? Cái chết của Côn Bằng, có phải, liên quan gì tới huynh không?…

Nhưng, rốt cuộc cũng không hỏi ra miệng được.

Nguyên nhân suy cho cùng, chẳng qua là không đành lòng.

Không đành lòng thấy Liễm Trần khổ sở, càng không đành lòng biết rõ chân tướng.

Vừa vặn lúc này, trong phòng truyền đến tiếng Kim Linh đã điều tức xong, Liễm Trần vội vàng đi kiểm tra, tôi đang muốn đi theo, lại liếc mắt nhìn thấy bức họa trên bàn, liền nghĩ không chừng còn có thể dùng nó lừa gạt tống tiền Liễu Khiếm một phen.

Kết quả trong lúc cuộn bức tranh tôi vô ý quơ phải nghiên mực làm một ít mực nước sánh ra, thấy bên cạnh còn xếp cả chồng giấy, sợ mực dây vào, tôi vội vàng cầm lên để vào trong ngăn tủ, tính lau khô bàn trước đã.

Trong ngăn kéo đã xếp vào bức tranh chữ mà Liễm Trần viết ra trong lúc nhàn hạ ngày thường, tôi trước nay đều không có hứng thú với mấy thứ nghệ thuật không thể ăn không thể uống này, không thể kiên nhẫn mà nhìn cho tỉ mỉ, vừa định đóng hộc tủ lại, động tác tiến hành được một nửa thì đột ngột dừng lại.

Bức tranh được đặt ở dưới cùng trong hộc tủ, bị tôi xếp qua xếp lại đến nỗi trải ra quá nửa.

Là một bức tranh thủy mặc hết sức đơn giản, người được vẽ là một nữ tử bộ dạng lười biếng đứng ở tiểu viện nông trại, chỉ vài nét bút rất đơn giản, mà trông lại sống động vô cùng.

Quần áo trang điểm, đường nét ngũ quan, thậm chí nét cười bàng quan bất cần, đều rõ ràng giống tôi y như đúc.

Nhưng mà, gương mặt đó mặc dù cười đến không phân biệt được đường nét, nhưng vẫn không mảy may giảm bớt chút sắc bén uy hiếp kín đáo, hoàn toàn không liên quan gì đến thứ phế vật ăn tạp chờ chết như tôi.

Người trong tranh, là tôi, mà cũng không phải là tôi.

Tựa như, sau khi lần đầu gặp mặt Liễm Trần trong hồ lô của Tên Nát Rượu, tôi đã từng gặp phải giấc mơ kia, nam tử đứng ở bên cạnh tôi tuy mang dáng dấp của y, nhưng thần sắc vô bi vô hỉ lại lạnh lẽo xa cách đến vậy.

Người trong mộng, là y, cũng không phải là y.

 

Chú thích:

[1] Nguyên văn là “phúc chí tâm linh”, nghĩa là phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến thì người ta cũng linh hoạt khôn ngoan hơn).


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp