LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 26

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 26

Chúng tôi trở về đến giữa đường thì mưa ngừng rơi, ánh trăng mau chóng ló ra khỏi tầng mây.

Hôm nay tiết trời thật kỳ quặc, giống như đôi trẻ ranh khốn kiếp kia, chẳng lúc nào chịu bình thường cho người ta nhờ cả.

Về đến nơi đẩy cửa ra, tôi giật mình hoảng hốt nhìn Liễu Khiếm đang chải tóc cho Kim Linh. Trong tiểu viện nông gia, trước khóm hoa dưới ánh trăng, bầu không khí êm dịu đến ấm áp mông lung không gì sánh được.

Nhất định là cách mở cửa của tôi sai ở đâu đó rồi…

Tôi hết hồn chạy qua chỗ nó: “Tiểu Khiếm Khiếm, trong lược của cậu giấu bọ chó sao?”.

Liễu Khiếm khinh thường liếc mắt nhìn tôi: “Những lúc rảnh rỗi chịu khó phơi nắng nhiều vào, trong lòng cô thật quá đen tối!”.

“Không phải ta đen tối, mà quả thực chuyện hai người từ đấu nhau như nước với lửa trở thành gắn bó không rời dọa ta rụng hết hồn vía luôn. Các ngươi có nghĩ đến cảm giác của quần chúng xung quanh hay không?”.

Kim Linh giơ cái gương lên, thoáng nghiêng sang trái, chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, thuận miệng giải thích: “Cậu ta đang dạy ta cách chải tóc cho đẹp mà”.

Tôi tiến lên ngắm nghía cách chải đàu của Liễu Khiếm một chút, vừa thành thục vừa nhanh nhẹn vừa dịu dàng, không khỏi thốt lên khen ngợi: “Được đấy thằng ranh, không ngờ cậu còn có tay nghề thế này nha!”.

“Đương nhiên rồi!”. Liễu Khiếm ưỡn ngực tự hào: “Người ta trông thế mà chính là đệ tử bái sư học đạo chân truyền đó nha. Tục ngữ nói thật là hay, một người phụ nữ nếu muốn giữ chân người đàn ông của mình thì phải khống chế được dạ dày của anh ta, còn người đàn ông nếu muốn giữ lấy người phụ nữ của mình thì phải nắm được tóc của cô ấy!”.

Tôi trầm mặc: “Vì sao những lời vốn có ý nghĩa da diết như vậy lại bị cậu nói đến tàn nhẫn thế chứ?”.

Liễu Khiếm tiếp tục kiêu ngạo ưỡn ngực: “Đây là lang ca của ta nói đó!”.

“Hở, gã đó đối phó với chị thỏ của ngươi như vậy hả?”.

Tiểu liễu thụ nháy nháy mắt mấy cái: “Hở, các người quen biết nhau sao?”.

Tôi xấu xa chỉ vào Liễm Trần vẫn mỉm cười yên lặng nhìn chúng tôi chửi bới lẫn nhau: “Phụ thân đại nhân huyết mạch tương liên của ngươi quen biết bọn họ sớm hơn ngươi, hơn nữa còn hiểu bọn họ vô cùng sâu sắc, không có bí mật gì, chân thành tuyệt đối trần trụi với nhau”.

Giữa lúc tôi còn đang nói ba xạo, Liễu Khiếm đã búi xong tóc cho Kim Linh rồi, lại điểm xuyết mấy viên ngọc trai ở giữa, nghiêng đầu quan sát giây lát, đắc ý nói: “Quá đẹp quá đẹp thật sự là quá đẹp, còn đẹp hơn cô nương xinh đẹp nhất của Phong Nguyệt lâu nữa kìa!”.

Kim Linh mừng rỡ: “Thật sao?”.

“Ý ta nói là kiểu tóc đẹp! Về phần cô thì…”. Liễu Khiếm bĩu môi khinh bỉ, ề à nói: “Gà đen cắm lông phượng trắng thì vẫn cứ là gà đen mà thôi”.

“… Mẹ kiếp ta giết ngươi!”.

Nhìn khói bụi lại bắt đầu bốc lên cuồn cuộn trước mắt, tôi rốt cuộc xác định, phương án tốt nhất chính là mở cửa chuồn trước.

Kim Linh đuổi theo Liễu Khiếm vài vòng quanh sân, một tay túm chặt lấy nó, tay còn lại vừa giơ nắm đấm lên thì đã nghe được một tiếng “ai ôi” thảm thiết.

Không biết thằng lỏi Liễu Khiếm vô liêm sỉ kia dùng cách nào mà khạc ra được tiếng rên rỉ đau đớn thống thiết rung trời chuyển đất như thế, tôi nghe vào tai quả thực tâm thần nhộn nhạo huyết mạch sục sôi, lỗ tai có chửa luôn…

So với một người tục tĩu xấu xa như tôi, cô nương người chim trong sáng như một đóa hoa bạch đường đương nhiên cho rằng thắt lưng của Liễu Khiếm lại đau rồi, thoáng do dự, cuối cùng không cam lòng mà thả nó ra, buông lời hung tợn: “Ngươi chờ cho ta, đợi khi ngươi khỏe rồi, ta nhất định đánh đến ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi!”.

Liễu Khiếm chống cái eo thon nhỏ của mình, cười đến đê tiện: “Trời sinh trời nuôi, không mẹ không áp lực…”.

“…”

Dựa theo chân lý đúc rúc từ thực tế, Kim Linh muốn đấu võ mồm với Liễu Khiếm thì kết quả luôn giống hệt như Liễu Khiếm muốn động thủ với Kim Linh, cô nàng hiển nhiên đã nhận ra rất rõ nhưng đến chết cũng không thay đổi, càng đánh càng thua càng thua càng đánh, hơn nữa càng thua càng dũng mãnh, cùng với cái thằng ranh đê tiện Liễu Khiếm không lúc nào không khiến người ta muốn đấm, ở một mức độ nhất định quả thực có hiệu quả vô cùng kỳ diệu, thực sự là một cặp trời sinh tuyệt diệu à tuyệt diệu…

Tôi vừa cảm thán vừa nhảy tót vào phòng, Kim Linh đang giúp Liễm Trần sắp bát đũa bỗng nhiên nhảy nhót chạy tới, chúi đầu đến trước mặt y: “Mau nhìn ta đi nhìn ta đi, có đẹp không có đẹp không?”.

Liễm Trần cười gật đầu: “Đẹp”.

Kim Linh nghiêm túc nhắc nhở: “Là tóc, không phải ta đâu”.

Liễm Trần mỉm cười: “Đều đẹp”.

“Thế nhưng ta đen như còn gà đen mà.”

“Nói ngốc nghếch gì đó…”. Liễm Trần đưa tay vén lại lọn tóc vì chạy nhảy mà có chút mất trật tự của nàng, trêu đùa: “Cho dù cô có đen, thì cũng là một con chim ưng bay liệng chân trời”.

Nhưng Kim Linh lại bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn Liễm Trần vừa nhẹ nhàng cười nói: “Chàng cũng từng nói với ta những lời giống như vậy, chàng nói, phượng hoàng mất lông thì không cả bằng gà, thế nhưng chim ưng không có lông thì vẫn là chim ưng, gọi là ngốc ưng! Cho nên những loài như phượng hoàng là vô dụng nhất, có lông hay không lông cũng chẳng bằng chim ưng!”.

Liễm Trần nhất thời hơi ngẩn ra.

Tôi thì lại gần như bật cười thành tiếng, lắc đầu: “Không nghĩ tới, tên cá mè hoa này cũng thú vị thật”.

“Chàng không chỉ thú vị, mà còn vô cùng lợi hại, cho nên ta mới thích chàng như vậy!”. Kim Linh vẫy bím tóc mới tết của mình về phía Liễm Trần: “Ông cũng vô cùng lợi hại, cho nên ông cảm thấy đẹp, thì chàng nhất định cũng thấy đẹp!”.

Liễm Trần còn đang ngây người chưa kịp phản ứng, tư tưởng của cô em người chim đã xoay mười vạn tám nghìn dặm: “A phải rồi, ta tới là muốn hỏi một chút, các người có ai biết nướng cá không?”.

Tôi buông tay: “Cô cũng không phải không biết, mấy kẻ ở đâu đều là lũ vô dụng há mồm chờ cơm. Nếu cô muốn ăn cá, ngày mai ta sẽ mang món cá chua ngọt về cho cô”.

“Không phải ta muốn ăn, mà ta muốn học cách nấu đó.”

Tôi kinh hãi: “Tha cho cái bếp đi, nó chỉ là một đống cỏ tranh thôi mà…”.

Kim Linh nắm tay: “Vì cái dạ dày của người đàn ông trong lòng ta, chỉ có thể đem chúng nó ra cúng tế mà thôi!”.

“… Vì sao ta lại có loại ảo giác đảo lộn càn khôn ông vì bà mà đẻ con thế nhỉ…”.

Liễm Trần lúc này thật ra đã lấy lại tinh thần, thế nhưng chỉ có thể tiếp tục duy trì vẻ mù mờ không hiểu với cái chủ đề quỷ dị này.

Mà Liễu Khiếm không biết từ bao giờ đã ngồi chồm hổm ở ngoài cửa lại bỗng nhiên uể oải phun ra một câu: “May mà người nàng thích không phải loài người, bằng không, chẳng phải mỗi ngày đều phải làm bánh bao nhân thịt người hay sao?”.

Kim Linh căm giận mắng lại: “Ngươi thì hiểu cái mẹ gì! Cá lớn nuốt cá bé là đạo lý hiển nhiên!”.

“Ta chỉ biết là, nếu như ai dám đem cành liễu cây liễu lá liễu rễ liễu vân vân ra luộc hầm xào nướng chế biến thành món ăn, ta nhất định sẽ đánh cái mặt nó nát bét như bùn đất!”.

Kim Linh ngây người hồi lâu: “Hình như… cũng có lý ha. Ở giữa biển khơi há miệng nuốt là một chuyện, trơ mắt nhìn đồng loại của chính mình bị cạo vẩy mổ bụng ném vào chảo dầu lại là một chuyện khác… Nhưng ta vốn, vẫn muốn khiến chàng kinh ngạc cơ…”.

Liếc mắt nhìn sắc mặt cô nàng trong nháy mắt đã trở nên u ám, Liễu Khiếm cắn môi lấy hai tay cào đất, cuối cùng nghiêm khắc mà đứng lên gõ vào ót nàng mắng: “Về mặt này chẳng lẽ nàng lại ngu xuẩn như mấy cây tùng đó sao, bụng dạ thẳng thắn ngay cả gạt người cũng không biết! Ta thuận miệng là có thể nói ra ví dụ đơn giản nhất, cứ nặn thành hình con cá là được không phải sao?”.

Kim Linh nhất thời hai mắt sáng ngời: “Ta sẽ đi tìm vị đầu bếp ở tửu lâu ngay!”.

“Hỏng bét hỏng bét, với cái đầu ngu ngốc của nàng mà không làm đầu bếp tức chết thì không xong”. Liễu Khiếm bĩu môi: “Để tự ta đi trước học xong rồi sẽ trở về dạy nàng! Chà chà, trên đời này cũng chỉ có tuyệt đại giai nhân đầu óc thông minh bề ngoài đẹp đẽ không gì sánh được như ta mới chịu đựng được con chim ngu ngốc như nàng, hừ!”.

Phản ứng theo trực giác của Kim Linh đương nhiên là tức giận, nhưng mà vừa lên cơn được phân nửa, lại bỗng nhiên tỉnh ngộ rằng mình có lợi trong việc này lại còn phải đi cầu cạnh người ta nữa, vì vậy cơ mặt giật giật trong nháy mắt rồi cuối cùng lại quyết định biến chiến tranh thành hòa bình, vô cùng dũng cảm mà vỗ vỗ bờ vai của thằng nhóc: “Sau này đến khi ngươi có nàng liễu thụ mình thích, ta nhất định sẽ tìm vài con chim nhỏ đến cho cô ấy, giữ cho trên người nàng không có một bóng sâu nào hết! Trơn mượt bóng láng để cho ngươi sờ vào là thấy mát mẻ dễ chịu, thế nào, đủ nghĩa khí chứ!”.

Thân thể nhỏ bé của Liễu Khiếm bị vỗ đến xiêu vẹo, vừa vặn thân hình èo uột của nó thiếu chút lại đánh một tiếng “rắc” ngỏm luôn tại trận, khuôn mặt trắng bệch dựa vào tường, hơi thở mong manh: “Ta cảm tạ tám đời tổ chim của cô nha…”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp