LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 22

trước
tiếp

Cho nên mới nói, sống lâu, có đôi khi rất là có lợi.

Tỷ như, cái loại chuyện ngay cả ô long thiên cổ cũng chưa từng nghe thấy như chuyện thiên kiếp đánh nhầm đối tượng này mà tôi cũng được tận mắt chứng kiến, thì đúng là một chuyện may mắn lớn đối với kẻ từ lâu đã thành cái loại “già mà không chết là kẻ phá hoại[1]” như tôi.

Nếu đã là hiện tượng cực kỳ hiếm thấy, vậy nhất định phải có vài nhân tố ngẫu nhiên không thể tách rời mà cũng không thể lặp lại được.

Đầu tiên, đương nhiên cần một tiểu yêu mới tu luyện đến trình độ biến hóa ở mức sơ cấp, đối với những kẻ đạo hạnh chỉ đến mức này, thiên kiếp thường chờ đến khoảnh khắc nó hóa thành hình người, cũng là lúc pháp lực mạnh nhất mà đánh xuống. Bởi vì pháp lực càng mạnh thì thiên kiếp càng lớn, nếu quá yếu thì đánh cũng chẳng có hiệu quả gì, lãng phí tài nguyên công cộng là một chuyện rất đáng hổ thẹn.

Mà lần này cần độ kiếp chính là cây liễu nhỏ không quá trăm năm tuổi, vốn còn cần một hai ngày nữa mới có thể thành công bước vào giai đoạn biến hình, kết quả khéo làm sao lại được một vị thần tiên đi ngang qua vô tình gảy lệch đi một chút, rồi lại khéo làm sao bàn tay vị thần tiên kia bị vỏ cây cứa cho càng khéo làm sao chảy một giọt máu thấm vào thân cây rơi thẳng xuống rễ cây tạo ra đường hằn đỏ nhạt, lại khéo làm sao vị thần tiên ấy còn thần bí đến ngay truyền thuyết cũng không nhắc đến nửa chữ…

Tựu chung lại, cuối cùng dẫn đến việc pháp lực của cây liễu đó tăng lên rất nhiều, dẫn đến thiên kiếp xảy ra ngoài dự kiến, dẫn đến một kẻ xúi quẩy nào đó không dưng bị sét đánh trúng đầu cháy thành hai cánh thịt chim thơm ngào ngạt ngay nước mắm cũng không kịp chấm.

Đúng vậy, sinh vật bị cháy khét lẹt thành than kia là một con chim.

Hiện tại, con chim lớn cả người còn bốc khói đặc nghi ngút đang đuổi theo cây liễu vừa biến thành thiếu niên mảnh mai mà liều mạng mổ điên cuồng.

Để thoát khỏi mỏ chim, thiếu niên quyết định ra trận với trang phục gọn nhẹ, dứt khoát vùng ra khỏi tấm áo choàng cản gió, dùng một tư thế gần gũi với thiên nhiên nhất, dọc theo bờ sông Giang Nam đang độ cuối xuân cỏ cây xanh mượt mà chạy trối chết.

Chứng kiến cảnh đẹp ý vui này, tôi nhất thời không nhịn được thi hứng: “Trời chiều dần ngả về Tây, lõa lồ yêu nhỏ chạy ngay chân trời… Ta nói vị công tử kia, cậu vung cánh tay cần rộng ra một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng, chân sải rộng ra, mông vảy hết cỡ! Đúng đúng đúng, cứ như vậy… Ố chậc chậc, chính xác chính xác chính xác đấy…”.

“Tiêu Dao…”.

“Ôi dào huynh mau tránh ra, đừng có ngăn ta!”.

Liễm Trần nghiêng người, dùng chính lồng ngực mình mà che kín đường nhìn của tôi không một kẽ hở, lời nói chứa đựng tiếu ý mà vẫn cứ hiền hòa như vậy, lại khiến tôi ngẩn ngơ nghe ra vài phần lạnh lẽo âm u: “Nhìn chưa đủ sao?”.

Tôi ngẩn ngơ, lập tức ra vẻ hảo hán không chịu thiệt trước mắt mà đẩy móng vuốt của Liễm Trần ra, lên giọng vô cùng chính nghĩa: “Huynh nói cái gì chứ? Mấy chuyện tổn hại đến thuần phong mỹ tục này, sao ta có thể nhìn được chứ?”.

Y dùng ánh mắt hiền từ không gì sánh được như khích lệ sủng vật biết nghe lời mà nhìn tôi, khiến tôi thật hận không thể trườn mười bảy mười tám cái đuôi ra ve vẩy trước mặt y.

Thật ra tình trạng trước mắt này, tôi không lạ chút nào hết.

Nghĩ tới Tên Nát Rượu năm đó gần như quét sạch toàn bộ sinh vật giống đực xuất hiện xung quanh tôi, sau đó đến Dạ Mặc lại thường lên cơn ghen tuông với những kẻ đồng tính đồng bào với mình, cơ bản không khác mấy so với Liễm Trần lúc này. Cho nên phải làm thế nào dẹp bỏ cái kiểu xù lông này, không cần nghi ngờ gì tôi vô cùng thông thạo.

Chỉ có điều, động cơ hành vi của hai thằng cha kia đều rất rõ ràng, còn y thì vì sao chứ?

Chẳng lẽ thật sự chỉ bởi vì y là bằng hữu của Tên Nát Rượu, cho nên tự cảm thấy mình có trách nhiệm đặt mình vào địa vị trưởng bối, lên tiếng dạy dỗ ngôn hành cử chỉ thiếu đứng đắn của thiếu nữ nhiều tuổi như tôi đây?

Nghĩ về điều này, tôi vừa bi thương vừa sung sướng thở dài.

Đại thúc đẹp trai dịu dàng nhẫn nại, thật là giết người không dao mà!…

Không cần biết như thế nào, Liễm Trần cuối cùng cũng thỏa mãn với biểu hiện tốt đẹp quay đầu là bờ dừng cương trước vực của tôi, lập tức xoay người đi đến bờ sông, vừa bước đi vừa tự tay ngắt một chiếc lá liễu bình thường, vài bước sau đã biến thành một bộ quần áo lót xanh mỏng, tiếp đến vô cùng chuẩn xác mà trùm lên thân thể thiếu niên trần trụi mê người đang chạy như điên.

Thiếu niên thấy thế, liền tranh thủ lao vội đến trốn sau lưng Liễm Trần, liên tục thở gấp, uất ức lau nước mắt đầy mặt: “Nhéo cái mông của người ta, còn nhẫn tâm nhìn người ta bị kẻ khác bắt nạt như thế, quả nhiên thật xấu xa òa òa òa…”.

Liễm Trần im lặng một lát, sau đó hòa nhã đề nghị: “Nếu như cậu cố ý nhắc tới chuyện này lần nữa, thì ta sẽ để cậu sau này ngày nào cũng phải độ kiếp một lần, cậu thấy có được không?”.

Vừa rồi y cùng lắm chỉ tùy tiện phất tay một cái đã có thể hóa giải sạch sẽ thiên kiếp mà toàn bộ yêu tộc đời đời kiếp kiếp không thể tránh khỏi, thì cho dù có khù khờ gàn dở thế nào đi nữa cũng phải biết những lời này không phải là dọa suông đâu.

Có lẽ cây liễu nhỏ đã dính máu của Liễm Trần, cho nên hoàn toàn không nảy sinh nỗi sợ hãi bẩm sinh của yêu tộc đối với y, mà ngược lại vô cùng gần gũi. Có điều dù vậy, vừa thấy y có vẻ không vừa lòng, cậu ta cũng lập tức im bặt.

Mà chú chim xù xì đen thui kia cũng tạm dừng thế tiến công, trừng mắt nhìn Liễm Trần đầy hung dữ, giọng điệu lanh lảnh trong veo cho thấy đang độ trẻ trung sung mãn, nhưng lời nói ra lại khiến người ta giật mình đứng tim : “Tên tiểu tiện nhân này là nam sủng của ngươi?”.

“Nam sủng” cùng với “chủ nhân”: “…”.

Tôi cười đến muốn quên đời.

Đại khái là do tiếng cười của tôi quá mức càn quấy, cuối cùng đã phân tán sự chú ý của chú con chim to từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào liễu thụ không tha, hai tròng mắt tròn xoe hơi giật, bỗng nhiên vung một cánh về phía tôi: “Lâu rồi không gặp nhỉ”.

Tôi bị nước bùn bắn rào rào đầy mặt: “…”.

Tôi vân vê đôi mắt mặt không biểu cảm, cẩn thận đi gần tới, tỉ mỉ quan sát sinh vật giống chim đen thui suốt một hồi lâu vẫn không hiểu ra sao: “Xin hỏi, tên họ của ngươi là gì?”.

“Ủa, nhanh như vậy đã không nhận ra ta nữa rồi hả?”. Chim to giống như vô cùng kinh ngạc mà dùng mũi cánh gãi gãi đầu, một mớ lông cháy đen thui đổ rào rào xuống …

Sát khí nhất thời tràn ngập, tiểu liễu thụ lại vội vã rụt vào sau lưng Liễm Trần.

Tôi thấy xung đột bạo lực lại có xu hướng gia tăng, vội vàng mở miệng luyên thuyên hòa giải: “À, thì ra là cô nha! Xem mắt mũi ta hỏng hết cả rồi, gần đây cô có khỏe không?”.

“Vốn dĩ rất khỏe, thế nhưng hiện tại lại thành hình dạng dở hơi thế này… Con mẹ nó đều là do thằng khốn kia chơi đùa làm hại!”.

Âm thanh mềm mại nữ tính như vậy lại đi với lời lẽ thô tục như đàn ông, thực sự khiến tôi thấy hơi hoảng hốt, nhất thời không biết phải ứng biến tiếp thế nào đây.

Ngược lại, thiếu niên liễu thụ lại rụt rè ló đầu ra, dũng cảm không sợ chết mà phát biểu ý kiến: “Cô nương thô bỉ như vậy, đúng là một con yêu quái tệ hại”.

“Vẫn còn mạnh mẽ hơn tên đàn ông dặt dẹo đàn bà như ngươi! À sai rồi, ngươi đâu có phải đàn ông, ngươi là nam sủng!”.

Liễu thụ không biết lấy đâu ra gan chó mà chửi lại vô cùng sắc sảo: “Ngươi mới là nam sủng, cả thôn cả trấn cả xã nhà ngươi đều là nam sủng!”.

“Mẹ nó ta là nữ!”.

“Nếu nói ngươi là nữ thì toàn bộ giống cái trong thiên hạ đều khóc không ra tiếng rồi!”.

“… Mẹ nó ta giết ngươi!”.

“Quân tử động khẩu không động thủ… A a đừng có mổ vào mặt mà…”

“…”

Tôi và Liễm Trần liếc mắt nhìn nhau, thở dài, cùng tách đôi oan gia lại đang chơi trò đuổi bắt nhau ra, tôi tận tình khuyên bảo: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, chúng ta đều là những yêu quái văn minh mà”.

Liễu thụ vừa mới chạy trốn khỏi mỏ chim tàn ác, trong nháy mắt như hồi sinh trở lại, kiêu ngạo chống nạnh hất hàm: “Đúng đấy đúng đấy, người ta không thèm tính toán với cái đồ man di chưa được khai hóa như các ngươi!”.

Tôi day trán: “Thiếu niên à, ngươi thật sự đang coi thường tính mạng mình đấy…”.

Liễm Trần thì nhanh tay kéo con chim lớn đang tức giận đến bùng nổ tới bờ sông, hai tay làm thành một pháp quyết, giữa luồng sáng trắng quanh quẩn, một thân hình xinh đẹp dễ thương dần dần hiện ra, lập tức nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi cô bị sét đánh dẫn đến nội thương không nhẹ, ta cũng không có cách nào giúp cô hồi phục hoàn toàn ngay lập tức, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, tốt nhất là cô đừng sử dụng pháp lực, hơn nữa còn phải cẩn thận tĩnh dưỡng nữa”.

“Trong thời gian ngắn là bao nhiêu lâu?”.

“Ít nhất ba năm.”

Bóng lưng xinh đẹp run lên một cái, sau đó xoay người như hổ báo bổ nhào tới: “Mẹ nó ta giết ngươi!”.

Phản ứng lần này của tiểu liễu thụ tương đối nhanh, hô to một tiếng rồi chạy ngay, vừa phi như điên vừa nghẹn ngào nước mắt: “Tốt xấu gì cũng là yêu quái ôi yêu quái yêu quái có yêu quái, cứu tôi với…”.

Kẻ số khổ tôi đây chỉ có thể cùng kẻ số khổ tương tự là Liễm Trần liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể chạy tới tách hai tên khốn kiếp bậy bạ ra đè chặt lại: “Ta nói này hai vị anh hùng, chúng ta có thể bình tĩnh lại rồi mới đánh tiếp hay không? Cái tay cái chân già này của ta không thể chịu nổi dày vò liên tục như vậy đâu”.

Liễu thụ một tay ôm lấy tôi một tay tự bụm mắt, bày ra bộ dạng rùng mình khiếp đảm: “Trên đời này sao lại có cái thứ xấu xa như thế chứ?”.

“Mẹ nó ngươi nói ai là thứ… không phải, mẹ nó ngươi nói ai xấu xa!”.

Tôi vội vàng trấn an: “Không xấu không xấu, chỉ là đen một chút thôi, bên ngoài đen mà bên trong đẹp mới là vẻ đẹp thật sự, nó chỉ là đứa bé hư hỏng thì biết cái gì, cô đừng để ý đến nó”.

“Đen?”. Bóng dáng xinh đẹp đột nhiên vùng ra khỏi Liễm Trần, giống như một cơn gió xoáy mà vọt tới bờ sông soi mình xuống nước, thoáng cái lại giống như lốc xoáy mà vọt trở về: “Mẹ nó ta giết ngươi!”.

Tôi chán nản: “Mẹ nó lại thế rồi…”.

Cứ giằng co như vậy cho đến khi trăng lên quá trời, khi tôi và Liễm Trần cảm nhận được một cách sâu sắc rằng làm phụ huynh của trẻ nhỏ chẳng dễ dàng gì, thì tình hình cuối cùng mới thoáng ổn định một chút.

Người can ngăn lẫn người bị can ngăn đều mệt đứt hơi, cuối cùng tôi cũng có cơ hội giảng giải đạo lý với kẻ khác: “Cô nương à, không phải ta nói cô đâu, nhưng chỉ có ba năm con cỏn mà thôi, tùy tiện tìm một chỗ ngủ một giấc như mèo không phải là xong sao? Chúng ta làm yêu quái nghèo đến nỗi chẳng có gì ngoài thời gian, đừng có hẹp hòi so đo giống như con người vậy chứ”.

Bởi vì di chứng sau khi bị sét đánh, người chim mặt đen cả người từ trong ra ngoài đều nồng nặc mùi gà cháy Hỏa Diệm sơn ôm mối hận nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng ta khó khăn lắm mới đến được phía Nam, trước đây đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi, giờ lại muốn… cụ kỵ tổ tông nhà ngươi cái đồ tiểu tiện nhân!”.

Pháp lực của liễu thụ là yếu nhất, giờ còn đang duỗi cả tứ chi ra hút địa khí để bổ sung dinh dưỡng, không ngờ còn thảnh thơi để tiếp tục cãi nhau, hừ hừ đáp: “Ta chả có cụ kỵ gì hết, ngươi đừng có mơ mộng hão huyền!”.

Tôi vội vàng nhanh chân đá bay thằng nhãi ngứa mồm ngứa miệng ấy thành một đống bùn nhầy, sau đó lái về trọng tâm câu chuyện, hỏi người chim: “Cô đến đây có chuyện quan trọng sao?”.

Cô ấy liếc mắt nhìn tôi đầy kỳ quái: “Không phải ngươi biết rồi sao?”.

“… Ôi dào cô xem, ta tuổi tác đã cao, trí nhớ không được tốt lắm…”.

“Tuổi tác cao sao vẫn còn ngực cong mông vểnh như thế nhỉ?”.

“… Cảm tạ khích lệ nha…”.

“Nghe nói song tu[2] có thể to ngực, đúng không vậy?”.

Tôi: “…”.

Liễm Trần từ đầu đến cuối vẫn một mực yên lặng làm khán giả rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà ho một tiếng: “Vậy, các người cứ trò chuyện đi, ta qua bên kia xem”.

Cô nương hiếu kỳ: “Xem cái gì?”.

“… Phong cảnh”.

“Ờ…”. Cô nương không thèm để ý đến y nữa, ngược lại rất nghiêm túc hỏi tôi: “Tên đó là người song tu với ngươi sao?”.

Liễm Trần lảo đảo một cái.

Tôi cười gượng một lần nữa lái chủ đề cách xa vạn dặm trở về quỹ đạo: “Lý do cô đến chỗ này rốt cuộc là vì…”.

“Tìm người.”

“Hắn ở trong thành này hả? Chúng ta có thể giúp cô tìm?”.

“Ta không biết chàng ở đâu, ta chỉ biết cần đi thẳng xuống phía Nam.”

“Đi thẳng… xuống phía Nam?”.

Nhìn kỹ lại dáng dấp tươi xinh mơ hồ hiện rõ của cô nương người chim, nắp cống ký ức của tôi rốt cuộc bị những lời này gợi lại đến long ra ầm ầm.

Tôi quả nhiên là từng có duyên gặp cô nàng một lần rồi.

Nhưng theo tôi nhớ, lúc ấy cô ta tuy rằng hung hăng nhưng đầu óc lại rất đơn giản, tựa hồ không đến mức cộc cằn thô bạo giống như hôm nay. Thật không biết trăm năm nay rốt cuộc đã xảy ra bi kịch đau đớn quằn quại gì, khiến cho một cô gái tốt đẹp lầm đường lạc lối đến cỡ này…

Nhìn nay nhớ xưa, tôi nhịn không được bùi ngùi cảm khái: “Duyên phận đây mà! Phải rồi, cô tên là gì?”.

“Kim Linh.”

Nhớ lại ngày đó cô ấy toàn thân đều là lông vũ vàng rực chói lọi, tôi trầm mặc: “Người cũng như tên”.

Tiểu liễu thụ trong đống bùn đất cười rộ lên châm biếm, bị Kim Linh hung hăng đá cho im bặt.

Tôi tiếp tục cùng tiểu cô nương ôn chuyện cũ: “Cho nên cô chỉ vừa mới bắt đầu đi tìm người thôi đúng không?”.

“Không, từ khi ta và các ngươi từ biệt thì đã bắt đầu tìm rồi.”

“… Vậy cô đã tìm đi tìm lại mấy vòng rồi hả?”.

“Không, đây là lần đầu tiên ta xuống phía Nam.”

“… Nhưng tại sao ta lại nhớ ngày đó gặp cô thì đã ở Giang Nam rồi nhỉ?”.

“Đúng rồi, không sai.”

Tôi nhất thời vô cùng sốt sắng, nảy sinh sự hoài nghi cực độ đối với năng lực cơ bản phân biệt chủng loại sinh vật của mình: “Bình thường cô đi lại là bay hay là bò hả?”.

Ánh mắt Kim Linh nhìn tôi tràn ngập niềm thương hại dành cho một kẻ ngu đần: “Ta, là, chim, ưng!”.

Thì ra tôi không có nhận nhầm rùa thành chim! Tôi quả thực cảm động đến rơi nước mắt.

“Chỉ có điều, ta gặp phải tuyết lở, bị vùi mất vài chục năm.”

“Tuyết lở? Phía Nam sao lại có núi tuyết được chứ?”.

Cô ta lại một lần nữa nhìn tôi bằng ánh mắt dành cho kẻ ngu đần: “Đương nhiên là ở phương Bắc rồi!’.

Tôi: “…”.

“Sau đó, ta lại bị nhốt trong mê trận ở đảo Bồng Lai vài chục năm, cho nên mới bị chậm trễ tới hiện tại.”

“Đảo Bồng Lai…”. Tuy rằng tôi rất muốn giả câm giả điếc, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi: “Không phải nó ở phương Đông sao?”.

“Đúng rồi!”.

Đầu óc tôi rối tung rối mù cả lên: “Nhưng… lẽ nào không phải cô nên đi về phía Nam hay sao…”.

Cô ta hùng hồn đáp lại: “Bởi vì ta đi nhầm hướng thôi!”.

Tôi chỉ có thể: “…”.

Tôi vô cùng thương tiếc nhìn cô người chim nhỏ bé mù đường đầu óc quái đản, chút hổ thẹn vốn nảy sinh vì Tên Mập Chết Tiệt Vô Si đã lừa dối cô ấy trong chớp mắt bay sạch sành sanh.

Kim Linh thì lại không tự hiểu được lực sát thương của mình, chỉ hơi ảo não thở dài: “Vốn dĩ ta còn cho rằng, lần này nhất định có thể nhanh chóng tìm được chàng, kết quả…”. Dừng một chút, cô ấy lại tự an ủi mình: “Có điều để từ từ cũng tốt, đỡ cho chàng bị giật mình vì hình dạng lúc này của ta”.

Tôi nhìn nỗi khát khao mãnh liệt tràn ngập cõi lòng của cô ta, bỗng nhiên chẳng biết nói gì.

Mà lúc này, thiếu niên liễu thụ rốt cuộc cũng bổ sung xong năng lượng đã mất, từ trong lòng đất chui lên, vẻ mặt nghiêm túc ngồi xổm bên cạnh thiếu nữ đang chìm đắm trong nỗi nhớ thương dành cho người xa cách: “Ta không ghét bỏ cô”.

“Cái gì?”.

“Tốt xấu gì cô cũng đã cứu mạng ta, cho nên ta sẽ lấy thân báo đáp cô.”

“Cái gì!”.

“Dù sao thì ta cũng đẹp như này rồi, cô có tròn méo gì cũng chẳng sao”. Thiếu niên nháy mắt mấy cái với thiếu nữ trong niềm kinh ngạc cũng không giấu nổi chút cảm động, lộ ra tám cái răng nhỏ nhắn như hạt ngô: “Hơn nữa, chính vì cô xấu như vậy, cho nên mới có thể làm nổi bật vẻ hấp dẫn của ta nha!”.

“… Mẹ nó ta giết ngươi!”.

“Ơ kìa đáng ghét, đã nói rồi đừng có đánh vào mặt cơ mà!”.

Tôi chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài: “Mẹ nó thằng nhãi này quả nhiên là tiểu tiện nhân thuần chủng…”.

 

Chú thích:

[1] Xuất xứ từ câu nói trong sách Luận Ngữ của Khổng Tử: ““Ấu nhi bất tốn đễ, trưởng nhi vô thuật yên, lão nhi bất tử thị vi tặc”, dịch nghĩa: “Nhỏ mà không kính thuận, lớn mà không người nối nghiệp, già mà không chết đều là kẻ phá loạn”. Giải thích: Vạn vật già rồi chết là chuyện tự nhiên, còn già rồi mà vẫn không chịu chết, cố gắng níu giữ tuổi thọ để thỏa mãn lòng tham không đáy của mình, là đi ngược với quy luật của vạn vật. Hơn nữa, già mà không chết, không quên cái cũ, khư khư giữ lấy cái cũ, thì sẽ trở thành tượng trưng của những thế lực ngoan cố hủ bại, phá hoại sự phát triển của xã hội.

[2] Ý nói chuyện giao hợp nam nữ.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp