LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 21

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 21

Vị thần tiên bị kích động chạy trốn cực kỳ nhanh, chỉ chớp mắt đã mất dạng.

Nhà dột gặp mưa dông[1], ban đầu chỉ là cơn mưa rả rích nhỏ giọt, đột nhiên lại ào xuống rất to, trời âm u đến gần như đen kịt, chốc chốc còn lóe lên vài tia chớp rạch ngang trời.

Tôi điên cuồng đuổi theo suốt mấy con đường, khiến chính mình ướt như chuột lột, cuối cùng mới nhìn thấy Liễm Trần đang đứng lặng dưới mưa bên một bờ sông nhỏ quạnh quẽ ngoài thành, mặc dù vẫn là bạch y nhẹ nhàng nhưng đã nhuốm vài phần nhếch nhác.

Lau đi nước trên mặt, sửa sang lại bản mặt cho ung dung thoải mái, tôi chậm rãi đi bộ tới, cất giọng chào hỏi: “Phong cảnh ở đây tuyệt thật nha!”.

Liễm Trần đứng chếch một bên so với tôi, vừa nghe được giọng tôi thì tấm lưng rõ ràng đã cứng đờ, lại không đáp gì hết.

Tôi chỉ có thể tự nghĩ ra chuyện để nói: “Tuy rằng hiện tại không phải mùa đông, nhưng dính mưa vào người vẫn cứ thấy lạnh, sao huynh không dùng phép tránh mưa chứ?”.

Y lập tức giương mắt nhìn tôi, cuối cùng mơ hồ đáp một câu: “Cô… cô không phải cũng không dùng đó sao”.

“Ta đây da dày thịt béo không có sợ nha”. Nếu như không nhân cơ hội mà trêu chọc cái dáng dấp thiếu tự nhiên đầy ngượng ngùng e lệ kia thì quả thực phung phí của trời phung phí của trời đó mà, tuân thủ đúng nguyên tắc chộp nhanh cơ hội lợi dụng tối đa, tôi rung đùi đắc ý mà vọt đến trước mặt y, quan sát y từ trên xuống dưới từ trái qua phải: “Nhưng không được như huynh thân thể hấp dẫn da thịt đắt tiền, ngộ nhỡ có mệnh hệ gì, sẽ khiến người ta đau lòng lắm đây!”.

Y không được dễ chịu cho lắm mà tránh sang bên cạnh, ho khụ một tiếng, khẽ quát: “Lại nói bậy”.

“Ta nói bậy chỗ nào?”. Nhìn hai gò má y mới đó đã đỏ ửng, tôi càng thêm phát rồ, bàn tay phất nhẹ hai cái qua thắt lưng gầy yếu hiện rõ đường cong dưới lớp áo ướt nhép: “Chậc, trông cái eo nhỏ tiêu hồn đẹp đẽ này, không phải còn đẹp đẽ yêu kiều khiến người thương xót hơn cả gái tơ sao?”.

Dưới thế tiến công liên tục bằng những lời nói cợt nhả khiêu khích xằng bậy không giới hạn của tôi, Liễm Trần tựa như nàng dâu nhỏ bé trong khuê phòng gặp phải tên lưu manh lọc lõi, thất bại hoàn toàn, hoảng loạn lui về phía sau vài bước, lưng chạm vào một gốc liễu rủ bên bờ, ngượng ngùng đến vành tai cũng chuyển thành đỏ ửng: “Tiêu Dao, đừng… đừng đùa nữa…”.

Tôi vỗ vỗ trái tim ngay thẳng có thể thấy rõ ánh mặt trời, cười xấu xa tới gần, dùng đầu ngón tay nâng cằm y lên: “Ai đùa với huynh? Không phải huynh muốn giải độc giúp ta sao? Đã học được phương pháp chưa? Huynh tính trực tiếp xuất trận lần mò trong thực tế, hay lại muốn đi thỉnh giáo hai vị tiên sinh dùng chính bản thân để dạy học kia lần nữa, sau đó mới từ lý luận liên hệ tới thực tế đây?”.

“…”

Cuối cùng Liễm Trần cũng bị sự thô tục của tôi làm cho không lui nổi nữa, màu đỏ vừa nhuốm đầy mặt biến mất trong giây lát, chỉ còn lại màu trắng bệch đến gần như trong suốt, cả người tựa như dây cung bị kéo đến cực hạn, chỉ có thể duy trì mãi tư thế này mà sánh ngang trời đất, tựa như cho dù chỉ là gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến y sụp đổ hoàn toàn.

Mà gốc liễu bị y dựa lưng vào kia thì đột nhiên run rẩy dữ dội như gặp phải bão tố, từ trên cành lá ào ào trút xuống từng tầng nước nặng nề.

Tôi vốn có thể tránh được, nhưng mà, trong lúc vô tình thấy được bàn tay phải duỗi thẳng bên người Liễm Trần vẫn bấu chặt lấy thân cây, lộ cả khớp xương trắng gầy, máu loãng trộn lẫn nước mưa hợp thành một đường đỏ sẫm mà trườn xuống.

Tự mình dày vò bản thân như vậy, đến tột cùng là vì sao…

Y vẫn chưa phát giác ra chuyện này, tôi thì nhất thời trố mắt, ngay lập tức bị nước đổ vào đầu.

Hai người ướt sũng nhếch nhác nhìn nhau, tôi tự đè nén lại nỗi băn khoăn khác thường đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng, đột nhiên bật cười thật to.

Liễm Trần rủ hàng mi vương đầy bọt nước nhỏ vụn, im lặng một lát, rốt cuộc cũng từ từ thả lỏng, ngay sau đó, dường như tự giễu mà lắc đầu, cười một tiếng thật khẽ.

“Tuy nói ta chỉ là một con yêu quái tầm thường không hơn không kém, nhưng thuốc của loài người có tác dụng rất nhỏ với ta, huống hồ lại chạy đuổi theo huynh dưới mưa cả buổi như vậy, chút xuân dược này sớm đã không còn chút hiệu lực nào nữa rồi”. Tôi vân vê mũi, liếc mắt nhìn y: “Cho nên vừa rồi ta chỉ nói đùa với huynh thôi, coi huynh sợ thế nào kìa”.

“Ta không phải… không phải… ta…”. Y lúng túng chốc lát, cuối cùng vẫn chỉ ấp úng không nói gì, tựa hồ cũng khá thất vọng với biểu hiện của chính mình, y cắn môi dưới quay mặt đi chỗ khác, cả vành tai lại bắt đầu đỏ au.

Từ khi quen biết tới nay, Liễm Trần trước sau vẫn mang dáng vẻ nhã nhặn tự giữ đứng đắn lễ độ. Nhưng mà lúc này, vẻ vân đạm phong khinh từng trải qua hồng hoang ngắm trăng sao biến đổi đã biến mất, chỉ còn lại nét ngây ngô rụt rè tay chân luống cuống như thiếu niên loài người ngày đầu biết yêu, thực sự khiến lòng tôi ngứa ngáy. Nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không thể kiềm chế được lại mở cái cái miệng đầy tục tĩu ra: “Ta nói này lão tiền bối, chắc huynh sẽ không… vẫn còn là trai tơ đấy chứ?”.

Y: “…”.

Nhưng không ngờ tôi vừa dứt lời, một trận sấm sét đã nổ đùng đoàng vang dội dậy cả góc trời, từ trên cao bổ thẳng xuống dưới.

Tôi: “…”.

Ăn nói tùy tiện là một căn bệnh, cần điều trị, cái này tôi biết. Nhưng ăn nói tùy tiện mà cũng bị sét đánh, cái này thì tôi thật sự không biết…

Tôi nhạt nhòa nước mắt muốn ôm đầu chạy trối chết, lại bị Liễm Trần kéo lại: “Cô làm cái gì vậy?”.

“Chạy thoát thân đó!”. Tôi giậm chân kêu lớn: “Nếu không lẽ nào lại đợi biến thành tảng thịt quay cho huynh chấm mắm sao?”.

Roẹt… bịch!

Tôi vừa dứt lời, một con vật cồng kềnh cháy đen bốc lên luồng khói xanh lượn lờ mà rơi thẳng xuống trước mặt chúng tôi, tuy rằng trông hơi khét lẹt, có điều vẫn ngửi thấy mùi hương thơm phức…

Tôi im bặt, cúi đầu nhìn, tiện thể bình luận: “Lửa nhỏ chút xíu nữa thì tốt rồi, bên ngoài cháy khét bên trong thơm mềm ăn mới ngon”.

Ở phương diện này Liễm Trần và tôi hiển nhiên không có tiếng nói chung, y tự mình chậm rãi bước đến bờ sông, ngửa đầu nhìn sấm sét âm ỷ dưới nền trời u ám, mặt mày đột nhiên trầm xuống, lấy tay hứng những giọt mưa, lật cổ tay lại, vung lên cao. Chớp mắt sau, tiếng sấm đột nhiên biến mất, lại thêm khoảnh khắc nữa, tầng mây tản đi, phía chân trời từ từ lộ ra vài dải nắng chiều.

Thấy nguy cơ đã được giải trừ, mình cũng không bị sét đánh, tôi lập tức khôi phục lại vẻ nghênh ngang tự mãn, đóng vai một khán giả qua đường đầy trách nhiệm.

Tôi chạy qua, ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt lên một cành củi khô chọc chọc vào con vật đen thui nằm trên đất như một đống than, lại cời lên một chút: “Vận khí quả không tồi nha, độ xong kiếp mà còn chừa lại khí thế lớn như vậy nữa”.

“Kẻ cần độ kiếp thật ra là ta đó.”

Một giọng nói lạ lẫm đột nhiên vang lên bên tai tôi, khiến tôi sợ đến thót tim. Tôi quay đầu trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ chết tiệt ấy, đắn đo một chút, quyết định nghiêm nghị nói: “Vị công tử này, xin tự trọng cho”.

Không hề nghi ngờ gì, đây chính là là khẩu thị tâm phi.

Bởi vì sinh vật hình người không biết từ lúc nào đã ngồi ngay bên cạnh tôi thật sự chính là báu vật, hơn nữa còn là một báu vật trần chuồng không mảnh vải che thân.

Hiện rõ trên thân thể trần như nhộng là những đường cong lả lướt đến hoàn mỹ, kìa xương quai xanh kìa lồng ngực kìa bụng dưới kìa thắt lưng kìa đôi chân thẳng tắp kìa xương cốt mảnh khảnh kìa dáng dấp khuynh quốc khuynh thành kìa khí chất liễu yếu đào tơ…

Chân lý vĩnh hằng một lần nữa được chứng minh bằng ví dụ thực tế – đáng yêu như vậy, nhất định là một cậu trai!…

Một lần nữa tự kiềm chế lại cơn kích động muốn chà đạp mấy cái lên làn da mịn màng kia, tôi thèm nhỏ dãi dùng ánh mắt như đói khát lâu ngày mà nhìn quét qua toàn thân trên dưới của cậu ta không sót một chỗ nào, sau đó phát hiện cánh mông căng tròn chắc mẩy bên trái có một vết thương mới, rất nhạt, nhìn qua giống như bề mặt một miếng đậu phụ trắng nõn thượng phẩm bị một con mèo cào móng vuốt vào.

Cứ nhìn chòng chọc như vậy, tôi nhịn không được muốn đưa tay lên sờ mó, nhưng mà trong đầu vừa nổi lên tà ý thì miếng đậu phụ trắng đã được bọc kín bằng một tấm vải, kín đến không còn sót lại bất cứ thứ gì, một tia xuân quang cũng chẳng lộ ra.

Tôi bóp cổ tay.

Có điều cũng may, Liễm Trần từ bờ sông trở về đã khoác ngoại bào cho mỹ thiếu niên, bản thân y chỉ còn lại vẻn vẹn lớp trung y xanh nhạt, thân thể mặc dù không quá xinh đẹp nhưng vẫn toát ra khí khái tuyệt diệu không nói nên lời, chính ra lại càng hợp với khẩu vị của tôi.

Nhận ra ánh nhìn chòng chọc của tôi, y nhất thời lúng túng.

Vì vậy tôi thấy cực kỳ thỏa mãn.

Bầu không khí biến hóa đến kỳ quặc, thiếu niên thật vất vả mới chui được nửa đầu ra khỏi áo choàng chớp chớp hàng mi cong dài, con mắt trong veo như nước đảo quanh mấy vòng, bỗng nhiên mở miệng với Liễm Trần, dùng âm thanh yếu ớt mà bi thương lên án: “Ông thật xấu nha, bóp đến cái mông người ta đau quá”.

“…”.

 

Chú thích:

[1] Xuất phát từ bài thơ “Tỉnh thế hằng ngôn” của Phùng Mộng Long, gồm hai câu “Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ – Thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong”, dịch nghĩa: “Phòng dột còn phải chịu trận mưa suốt đêm, thuyền đã đến trễ còn phải đi ngược gió”, dịch thơ: “Nhà dột còn gặp mưa giông – Thuyền ai chấp chới gió không cho về”, ý chỉ những chuyện xui xẻo, họa vô đơn chí.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp