LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 20

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 20

Đến Phong Nguyệt lâu bàn chuyện phong nguyệt, bà chủ ở đây thường được gọi là tú bà, các cô nương ở đây thường bán thân chứ không bán nghệ.

Ngửa mặt nhìn tấm biển chữ vàng làm lóa con mắt yêu quái lấp lánh như kim cương, tôi đứng đón gió mà rơi lệ, muôn mối suy tư, quán cũ trăm năm ở đây rồi!

Rời khỏi Quán Giang Khẩu, ven đường đi qua mấy trấn nhỏ của những người thường chất phác lương thiện, chúng tôi đã tới được tòa thành Giang Nam phồn hoa náo nhiệt này.

Vị thần từ thời thượng cổ chưa từng trải nhân thế như Liễm Trần quả nhiên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, dọc đường vô cùng hăng hái mà nhìn ngắm. Từ ngoài đồng hoang vào đến đô thành, luôn ngập tràn lời ca thán đời này thấy thế là đủ.

Tôi nghĩ thế này, mấy thứ đặc sản như cháo nhạt rau xanh ăn nữa cũng chẳng thú vị gì, thỉnh thoảng cứ nên chế biến bữa tiệc lớn thay đổi khẩu vị xem sao, như vậy mới có thể giúp y hòa nhập sâu hơn và toàn diện hơn với xã hội loài người phức tạp.

“Chỗ này huynh nhất định phải học hỏi cho mở rộng tầm mắt”. Tôi nghiêm túc giới thiệu với Liễm Trần đang đứng sóng vai với tôi trước cửa Phong Nguyệt lâu, chậm rãi nói: “Những người ở đây vì thúc đẩy sự phát triển kinh tế chính trị và nhất là truyền bá văn hóa sự nghiệp của nhân loại mà đã có những cống hiến không thể xóa nhòa, mà sự xuất hiện ngành nghề này cũng là cột mốc vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, không gì sánh bằng”.

Nghe tôi giải thích nơi này lợi hại như vậy, ánh mắt trước nay vốn bình thản thanh nhã của Liễm Trần cũng hiện lên tia xao động, lập tức phất trường sam, không chút do dự mà cất bước, tiến vào chốn thanh lâu không có đường ra…

Tôi mừng rơn.

Đã là cửa hiệu lâu đời trăm năm, chắc chắn có lý do đứng vững không đổ. Cho nên sự hoa lệ hào nhoáng bề ngoài tất nhiên là không đủ, phong cách đẳng cấp ở bên trong mới là điểm quan trọng nhất.

Tố chất của gã giúp việc đón khách tương đối vượt trội, hoàn toàn không biểu hiện chút khác thường nào đối với việc giới tính của tôi không thích hợp đến nơi này, hơn nữa còn dựa vào khí chất ngập tràn từ trong ra ngoài của tôi và Liễm Trần, người thì cao quý nhã nhặn kẻ thì bại hoại biến chất mà không cần dặn dò gì đã chủ động đưa chúng tôi vào một vị trí ngồi yên tĩnh đầy nghệ thuật.

Liễm Trần chịu trách nhiệm nhãn nhặn ngắm nhìn bức tranh treo trên tường: “Quả nhiên là chỗ tốt”.

Tôi chịu trách nhiệm bại hoại nhảy tới chỗ bức đông cung đồ[1] giấu ở góc sâu nhất trên giá sách: “Tất nhiên rồi! Chỗ ta đã đề cử tuyệt đối không tệ được, ăn uống chơi ngắm ngủ, trọn gói cả năm luôn!”.

Tôi vừa dứt lời, ngoài cửa đã có hai tuyệt đại giai nhân vừa nhìn đã biết được đào tạo rất bài bản, trách nhiệm chính trong công việc là làm thỏa mãn nhu cầu tinh thần của khách hàng, tỷ như ngắm trăng ngắm sao sau đó thực hiện vỗ về lòng người bằng cầm kỳ thi họa, mời rượu mời trà…

Hơn nữa hai người này còn là một đôi nam nữ rất tương xứng, nam anh tuấn nữ diễm lệ.

Cho nên, quán cổ trăm năm đúng là quán cổ trăm năm, phục vụ cẩn thận chu đáo toàn diện thân thiết, có thể nói là mẫu mực trong nghề, đầy đạo đức nghề nghiệp!

Tôi vừa cảm thán vừa bước nhanh đến bên cạnh anh chàng kia, tha thiết kéo tay cậu ta: “Ôi, sao bàn tay nhỏ bé này lại lạnh như vậy hả, đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi mau vào đi”.

Chàng trai ngẩn ngơ.

Tôi lại quay ra nháy mắt ra hiệu với tiểu cô nương trắng nõn như búp bê kia: “Còn đứng ngẩn ra đó lại gì nữa hả tiểu mỹ nhân, mau đi mời công tử uống hai ly đi!”.

Cô nương đờ đẫn.

Giữa lúc đang bế tắc, Liễm Trần đột nhiên lên tiếng: “Không cần, ta không uống rượu”.

“Ồ phải đó phải đó thiếu chút quên mất…”. Tôi lôi kéo bàn tay trắng trẻo của chàng trai đang mặt lạnh như tiền, tóm dính lấy không chịu thả ra: “Không việc gì, chúng ta cùng nhau bàn luận thơ từ ca phú, nói chuyện lý tưởng nhân sinh cũng được”.

Liễm Trần bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua chỗ tôi: “Được rồi Tiêu Dao, cô đừng làm khó dễ bọn họ nữa”.

Tôi nhướn mày nhìn y: “Thật sao?”.

Y cũng bắt chước nhướn mày lại: “Đương nhiên”.

“Thôi được…”. Tôi do dự một lát, đành phải luyến tiếc mà buông anh chàng đẹp trai đã toàn thân run rẩy, nhìn bóng cậu ấy cùng vị cô nương làn da trắng mịn đã bắt đầu tái xanh cùng nhau rời khỏi như chạy trốn, sau đó đóng cửa lại, quay người tỏ ý trách móc Liễm Trần: “Coi huynh dọa người ta bỏ chạy luôn rồi, huynh thật xấu xa đó!”.

Y sửng sốt: “Điều này sao có thể trách ta?”.

“Lẽ nào chuột bị mèo hù chết lại còn đi trách chuột lá gan quá nhỏ sao?”.

“…”

Vọt đến cạnh bàn cầm một viên bánh trà[2] lên, cắn một miếng, mặc dù hương vị ngon tuyệt, nhưng tôi chung quy vẫn cảm thấy nhạt nhẽo, ăn không được thích như thịt cá, liền vơ lấy vò rượu của y: “Có phải huynh nể mặt ta, nên mới không giết bọn họ?”.

“Bọn họ không trêu chọc ta, vì sao ta phải giết bọn họ?”.

“Không phải thần tiên luôn lấy hàng yêu phục ma làm mục tiêu theo đuổi cả đời sao?”.

Liễm Trần không trả lời ngay, mà đẩy cánh cửa sổ ra, nhìn ra ngoài trời không biết từ bao giờ đã đổ mưa phùn tầm tã, một lát sau mới trầm giọng: “Không kẻ nào sinh ra đã cần bị kẻ khác trừ bỏ, cũng không có ai có thể lấy tiêu diệt ai làm nhiệm vụ của mình. Cho dù đối lập như mèo và chuột, cũng chỉ là bản tính trời sinh của mỗi người, huống hồ phải dựa vào nhau mà sống thì mới có thể sinh sôi nảy nở nhiều đời, không có gì là thiện ác đúng sai”.

Lời nói của y thực sự hơi bất ngờ, khiến tôi gần như cầm bầu rượu mà ngẩn ngơ, nhịn không được nhắc nhở: “Thế nhưng… yêu quái thật sự biết hại người đó…”.

“Lang yêu và thỏ tinh vừa rồi mặc dù tụ tập không ít tinh khí của con người trong cơ thể, nhưng lại chưa từng làm tổn hại đến tính mệnh con người”.

“Nếu như họ hại chết người thì sao? Có phải huynh sẽ muốn giết họ thay trời hành đạo?”.

“Thay trời hành đạo?”. Khóe môi cười lên của Liễm Trần vương một chút mưa bụi, hiện rõ vẻ lạnh lùng thờ ơ của kẻ đứng ngoài cuộc: “Linh khí nhân gian thiếu hụt, vạn vật sinh ra đều có linh hồn, linh trí được khai mở rồi thì sẽ muốn tiến thêm bước nữa, hút tinh lực trên cơ thể người phàm có thể xem là một con đường tắt, có nhiều khi còn là con đường duy nhất. Về phần nếu bởi vì vậy mà làm tổn hại đến con người, cũng chỉ có thể nói do mệnh số những người đó chỉ đến vậy mà thôi. Nói tóm lại, yêu quái ăn thịt người cũng như người ăn thịt gà, đều chẳng qua là chuyện hiển nhiên theo đúng bản năng của mình, không có sự khác biệt về bản chất, cũng không có sự phân định chính tà. Thế đấy, vì sao thịt gà thịt vịt đầy bàn này, trước nay đều không có ai nghĩ đến chuyện báo thù cho cái chết của chúng nó? Cho nên thế nào là vận mệnh? Chẳng qua chỉ là kẻ mạnh nuốt kẻ yếu. Thế nào là đạo? Chẳng qua chỉ là chọn lọc tự nhiên mà thôi”.

Những lời nói kỳ quặc ấy khiến lập trường của tôi nhất thời trở nên hỗn loạn, ngẩn tò te một lúc lâu mới vò đầu, ho vội một tiếng: “Ta nói này tráng sĩ, có phải huynh đã nói sai lời thoại rồi không?”.

Y ngẩn người: “Có gì sai sao?”.

“Chính là cảm thấy quá đúng đó!”. Tôi đau khổ buông tay: “Cướp sạch lời thoại của ta rồi, huynh bảo ta phải nói cái gì đây?”.

Y cúi đầu mỉm cười.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng hơi lộ vẻ âm u, nhưng lại vừa vặn vẽ thành một đường viền thủy mặc như chìm giữa khói sương đồi núi quanh khuôn mặt của Liễm Trần. Tấm áo mỏng bị dính ướt, càng nổi bật lên hai đường xương bả vai đẹp đẽ. Từ một bên phía sau nhìn ngắm, vóc người thon gầy cực điểm mà bờ vai lại vẫn luôn thẳng tắp như như tùng xanh nơi vách đá cheo leo, toát ra vẻ phong lưu không nói nên lời.

Tôi vừa thưởng thức cái đẹp vừa bất tri bất giác nốc nguyên một bầu rượu, sau đó cảm thấy dường như cả người đang nóng dần lên.

Tôi đi tới bên cạnh Liễm Trần, vỗ bờ vai của y, dọa dẫm vu vơ: “Khai thật đi, huynh có phải là gián điệp mà đám thần tiên cài vào nội bộ yêu tộc chúng ta không?”.

Y nghiêng đầu nhìn tôi: “Cái gì?”.

“Nếu không tại sao lại nói giúp chúng ta?”.

Y mù mờ chốc lát, đột nhiên bừng tỉnh: “Ta chỉ là nói một sự thật mà thôi, không giúp ai hết”.

Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ồ, thì ra thuộc tính của huynh chính là gió chiều nào che chiều ấy[3] nha”.

Y không hưởng ứng lời nói nhảm chẳng hài hước chút nào của tôi, quay mặt đi, hơi rủ mi, lặng lẽ một lúc mới nói khẽ: “Ta cũng không biết, vì sao rốt cuộc lại biến thành cục diện hôm nay…”.

Những lời còn lại như những dòng mưa xuân bị gió nhẹ thổi qua cắt đứt, một giọt nước mưa vừa vặn rơi xuống bờ môi Liễm Trần, giọt nước long lanh trong suốt ánh lên vẻ nhợt nhạt đến vô sắc, nhìn qua thật sự quá mê người quá mê người đó mà…

Tôi liếm liếm khóe miệng, trong lòng hơi nhột: “Ây da!”.

“Cô sao vậy?”.

“Ta trúng độc rồi.”

Liễm Trần nhất thời cả kinh, bắt ngay lấy tay tôi: “Loại độc gì? Sao lại trúng? Trúng lúc nào ở đâu…”.

“Ấy ấy ấy, huynh bình tĩnh cái đã”. Thái độ gấp gáp khác thường như vậy của y khiến tôi cuối cùng cũng vớt vát được chút lương tri còn lại, vội vã nhe răng trợn mắt vùng vẫy giật cánh tay bị siết chặt đến thiếu chút biến dạng của mình về, tiện thể nói ra sự thật xoa dịu đối phương: “Đùa với huynh thôi, ta chẳng qua đã quên ở những nơi thế này, trong rượu thường pha thêm chút thuốc kích thích, cho nên không đề phòng mà uống hơi nhiều, không có chuyện gì lớn đâu…”.

Y vẫn cứ căng thẳng vô cùng: “Thuốc gì?”.

Tôi che mặt: “Xuân dược”.

“Hở?”.

Tôi ai oán liếc mắt nhìn y một cái, lại che mặt lần nữa: “Kích dục đó”.

“Hả…”.

Tôi buộc phải thừa nhận một cách vô cùng thật lòng, rằng tôi là một con yêu quái cực kỳ lương thiện.

Liễm Trần sống đến một đống tuổi như vậy, nhưng nhận thức đối với vấn đề có tính thường thức thì lại hoàn toàn trống rỗng, khiến tôi hết sức không đành lòng.

Cho nên tôi vốn dự định lợi dụng lúc thiên thời địa lợi nhân hòa này mà dùng cách liên hệ lý luận với thực tế, tăng cường hiểu biết cho y, cũng coi như thành toàn cho tâm nguyện giảng giải dạy dỗ khai mở trí tuệ của tôi. Nhưng mà ai biết đời yêu quái có đến tám chín phần mười không như ý muốn, cuối cùng lại thất bại chỉ trong gang tấc thế này.

Phong Nguyệt lâu quả thực không phụ tiếng tăm quán cổ trăm năm, nắm khá vững chắc những kỹ năng cơ bản trong việc điều chỉnh kịp thời để chăm sóc khách hàng theo nhu cầu riêng của từng cá nhân.

Chắc hẳn sự thất bại[4] trong việc bố trí cho chúng tôi không gian trong lành tươi mát lúc trước đã khiến cho chủ quán kinh hãi không ít, khi nhìn thấy chúng tôi ngang nhiên tháo bỏ lớp mặt nạ ngụy trang lịch sự nhã nhặn xuống mà lộ ra bản chất bại hoại thối nát của mình, thì cũng ứng biến ngay lập tức, chuyển về thế tấn công, bỏ qua khâu tinh thần mà tiến thẳng đến thân thể.

Sau đó khi tôi đang định tự mình làm mẫu, phổ cập chút kiến thức cơ bản cùng hiệu quả sử dụng của xuân dược cho Liễm Trần, thì bốn con người thuần chủng dáng vẻ tươi mát, cử chỉ lả lướt lũ lượt kéo đến, hai nam hai nữ phối hợp vô cùng chuẩn xác, đều tự cười duyên bổ nhào về phía khách hàng, tỉnh lược toàn bộ công đoạn dạo đầu vô nghĩa trước đó, đi thẳng vào chủ đề bằng sự hăng hái đầy vũ lực mà quỷ thần cũng không làm nổi.

Liễm Trần không kịp trở tay, rõ ràng bị dọa cho khiếp sợ, bị mấy sinh vật giống cái ở đâu lù lù xuất hiện ngả nghiêng nhả nhớt dính chặt lấy bắp đùi của mình làm cho mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể dùng cách lấy bất biến ứng vạn biến, ngồi ngay ngắn không chớp mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mặc cho hai vị cô nương quần áo tuột ra một nửa trêu chọc khiêu khích thế nào cũng cứ vững vàng bất động.

Còn tôi thì, còn chưa qua mấy hiệp đã nhanh chóng bị hai cậu thiếu niên ưu tú xuất sắc bên cạnh làm cho mất kiểm soát, nhịn không được khẽ hừ nhẹ vài tiếng.

Không biết có phải do tôi rên quá lớn hay không, Liễm Trần giống như lão tăng ngồi thiễn bỗng nhiên mở mắt, mà lúc nhìn qua, thiếu niên bên trái vừa vặn thổi một hơi vào tay áo tôi, tôi lập tức giật mình một cái, chỉ cảm thấy mồi lửa nhỏ lẩn khuất trong thân thể bấy lâu trong nháy mắt bùng cháy thành ngọn lửa ngút trời.

Tôi khẽ cắn môi, hung hăng lật khuôn mặt nhỏ nhắn không phân nam nữ vừa nhìn đã thấy thương tiếc kia, gian tà mà nóng nảy mắng yêu: “Mẹ kiếp ngươi thật đúng là tiểu yêu tinh quấy rối người khác!”.

Cậu ta cười yêu kiều quyến rũ, đồng thời dâng đôi môi xinh tươi ướt át lên, tôi còn chưa kịp làm cầm thú, chỉ kịp nghe thấy vài tiếng kinh hô, thì đã lập tức thấy hoa mắt chóng mặt, cả người đã bị kéo ra khỏi ghế một cách không tự chủ.

Chân nam đá chân chiêu, tôi một mạch hô to gọi nhỏ: “Ây ây ây, sao huynh có thể nói đi là đi hả, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, ta khinh bỉ huynh nha!”.

Liễm Trần chỉ lo ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, kiên quyết không trả lời.

Tôi lảo đảo nhảy ra hai bước, giả vờ bừng tỉnh đại ngộ: “À ta biết rồi! Thật ra huynh và ta yêu thích cùng loại giới tính đúng không? Ta sớm nói rồi mà, hai ta thay đổi cho nhau là được, dù sao thì ta nam nữ đều xơi không quá để ý đâu mà”.

Dưới ánh mắt chằm chằm vừa sùng bái vừa hiểu rõ của quần chúng vây quanh, chân Liễm Trần hơi lảo đảo một chút, rốt cuộc quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, dáng vẻ giống như vừa thẹn tức vừa giận.

Tôi thấy thế vội vàng im miệng lại, vẫn nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà.

Da mặt của vị lão thần tiên này ắt hẳn có độ dày tỷ lệ nghịch với tuổi tác, ngộ nhỡ thật sự chọc giận y rồi thì cũng không biết phải giải quyết hậu quả ra sao đây. Vì vậy tôi ngoan ngoãn để mặc y lôi kéo thẳng đến cửa chính, mới dịu giọng lại đầy thiện ý: “Đi thì đi, nhưng dù gì cũng phải để cho ta tính tiền trước đã chứ? Huynh nghìn vạn lần phải nhớ kỹ, trên đời này có hai loại tiền không được thiếu, thứ nhất là bài bạc, thứ hai chính là hoa tửu”.

Y hơi ngập ngừng: “Như vậy vò rượu mà cô vừa uống chính là… hoa tửu?”.

Tôi cũng ngừng lại một chút: “Có thể… nói như vậy cũng không sai, có điều định nghĩa chính xác thì cần phải rộng… rộng thêm một chút nữa”.

Y lại ngừng lại, hai má bỗng nhiên đỏ bừng, làm như đến lúc này mới hiểu được màn kiều diễm ôn nhu trên ghế vừa nãy có ý nghĩa gì, mãi hồi lâu màu đỏ trên mặt mới dần dần tản đi, ngập ngừng hỏi khẽ một câu: “Cô… trước đây thường đến những nơi như thế này?”.

Tôi nháy nháy mắt, lời lẽ đầy chính nghĩa: “Sao có thể! Ta thuần túy là vì giúp huynh tìm hiểu sự đời nên mới đến đây, cho nên ngày hôm nay sự hi sinh mà ta phải chịu rất là lớn đó!”.

Y nhìn tôi, không nói gì, chỉ hơi nhếch khóe môi.

Nghĩ lại lúc nãy mình trái ẵm phải ôm, thiếu chút nữa thật sự diễn xuất một màn túy ngọa hoa liễu hoang đường rồi, đến kẻ mặt dày như tôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng ho một tiếng, kiên trì đến cùng: “Nếu không phải vậy, sao ta có thể trúng độc một cách dễ dàng như vậy chứ? Huynh nói có đúng không?”.

Không ngờ vừa nghe đến đây, y ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi nữa, quay mặt đi chỗ khác rồi thoáng cúi đầu, để lại cho tôi một vành tai đẹp đẽ tựa như chiếu rọi ánh tà dương.

Cuối cùng là một cái cúi đầu đầy e thẹn…

Trời ơi tôi phát điên lên mất!

Tôi vừa tự lẩm bẩm trên đầu chữ sắc là một cây đao, vừa phi hết tốc lực đến quầy thanh toán. Sau khi tôi xong việc trở về chỗ cũ thì đã không thấy Liễm Trần đâu nữa rồi.

Tôi tìm quanh một vòng, mãi mới thấy y không biết từ lúc nào đã chạy trở lại lầu hai, mà hai người đang đứng trước mặt y, lại chính là lang yêu thanh lịch cùng thỏ tinh tươi mát ban nãy.

Đứng cách khá xa, tôi không nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ có thể trông thấy vẻ mặt đôi lang thỏ đầu tiên là sợ muốn chết, sau đó là quái dị muốn chết, mà vẻ mặt Liễm Trần thì đã khôi phục lại sự thản nhiên ấm áp trước sau như một.

Nói chung bầu không khí xem ra rất là hòa bình, không giống như sắp xảy ra xung đột chủng tộc nào, vì vậy tôi liền yên tâm lớn mật mà tiếp tục rình coi.

Một thần một yêu một tinh không biết nói cái gì, rất nhanh, đã cùng nhau đi vào phòng.

Một lát sau, chỉ có thần tiên một mình đi ra, đi rất vội vã, vẻ mặt quỷ dị chết đi được.

Mà dưới góc độ của con yêu quái nào đó tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, tôi buồn chán tôi tự hào tôi hiếu kỳ đến muốn chết được đây.

Đợi đến khi Liễm Trần ra khỏi Phong Nguyệt lâu, tôi vội vàng lách mình lủi vào gian phòng đó, tiếp theo con mắt bị cảnh tượng hoa lệ trước mắt làm cho mù luôn.

Trên giường, lang yêu tiểu ca cùng thỏ tinh muội tử đang không chút ràng buộc mà chồng lên nhau bằng một tư thế tương đối chuyên nghiệp, bốn con mắt ngây thơ thuần khiết đồng loạt nhìn tôi, hai miệng một lời: “Cô cũng là tới hỏi vấn đề kia sao? Chúng ta sẽ làm một lại một lần cho cô xem nhé”.

“Xin lỗi xin lỗi, các ngươi cứ tiếp tục, không quấy rầy nữa không quấy rầy nữa…”. Tôi lấy tay áo che mặt tỏ ý việc phi lễ thì chớ nhìn mà cuống quýt lùi ra, còn không quên tranh thủ hỏi lại một câu: “Vấn đề gì hả?”.

“Giải xuân dược thế nào.”

“…”

Tuy nói hôm nay tôi đưa Liễm Trần đến chỗ này thật sự có dự định để y nếm thử bữa đại tiệc, nhằm thỏa mãn niềm hứng thú tệ hại tục tĩu đen tối không thể cho người khác biết của tôi, nhưng vẫn muốn tiến hành theo tuần tự, coi trọng chất lượng, đến giới hạn cho phép thì dừng lại theo đúng nguyên tắc giáo dục, bằng không cũng sẽ không cố tình lựa chọn đến đây vào ban ngày ban mặt.

Kết quả ngoài sức tưởng tượng, cuối cùng lại khiến y chính mắt quan sát nguyên bức đông cung đồ sống này…

Toi rồi, lần này tôi đùa thần tiên quá trớn rồi.

 

Chú thích:

[1] Đông cung đồ là nghệ thuật hội họa truyền thống Á Đông với chủ đề chính là hình ảnh giao hợp giữa nam và nữ, thường gọi nôm na là tranh khiêu dâm.

[2] Bánh trà: Một món quà vặt phổ biến ở vùng Quảng Đông, Trung Quốc, dùng gạo nếp hoặc gạo dẻo đắp bên ngoài, bên trong nhồi nhân bánh, ngoài cùng bọc lớp lá cây, trưng chín là có thể ăn ngay.

[3] Nguyên văn là cỏ mọc đầu tường. Cỏ mọc đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió, câu này ý chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngả theo chiều gió.

[4] Nguyên văn là “Xuất thân vị tiệp thân tiên tử”, trích bài thơ Thục Tướng của Đỗ Phủ, dịch thơ “Xuất quân chưa thành người đã mất”, ý chỉ việc chưa kịp thành công thì người đã chết rồi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp