LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 19

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 19

Đến khi trăng treo ngọn cây, nửa vò rượu đã bị tôi uống cạn. Mỹ tửu lâu năm chảy vào cuống họng, mặc dù cực kỳ thơm ngọt đậm đà, nhưng cũng mạnh gắt vô cùng. Sao sáng khắp trời dần dần nối liền một dải trong mắt tôi, còn mơ hồ tỏa ra thứ ánh sáng chói lọi sặc sỡ, thật sự cũng có chút đẹp mắt.

Ngẩng đầu cười ngô nghê một hồi, tôi quay đầu định khoe khoang với Liễm Trần, ra vẻ tiếc nuối y không uống rượu mà không có duyên thưởng thức thứ tuyệt vời này, thì đã thấy y đang ngẩng đầu nhìn trời đêm, vẻ mặt bình tĩnh điềm đạm, ánh mắt thản nhiên chăm chú, tựa như bị thứ gì cực kỳ đẹp đẽ hấp dẫn, không nỡ chớp mắt lấy một cái.

Tôi không khỏi hiếu kỳ: “Huynh nhìn cái gì vậy?”.

“Giống như cô thôi.”

“Ta là bởi vì uống nhiều rượu mà có chút hoa mắt, cảm thấy mọi thứ đều trở nên mới mẻ, huynh thì sao?”.

“Thật sự có khá nhiều thứ theo ta thấy, đều rất mới mẻ.”

Tôi sửng sốt: “A phải rồi, hình như vừa rồi huynh có nói… cái gì trong trí nhớ gì gì đó, lẽ nào huynh…”.

“Cùng cô ở chỗ Tên Nát Rượu…”. Tiếng nói của y đột ngột dừng lại, như là bị gió đêm nuốt chửng, cúi đầu ho khan hai tiếng, sau đó lại cười tiếp tục: “Trước khi gặp nhau lần đầu, ta đã một mình ẩn cư hơn một vạn năm rồi. Sau đó lại gần như chỉ bế quan dưỡng thương, cho nên ấn tượng đối với thế gian này cơ bản vẫn dừng lại ở thuở hồng hoang”.

Một mình ẩn cư sao có thể bị trọng thương đến mức thế này? Nhìn tình hình hiện tại của Liễm Trần, e rằng hiệu quả của hồ lô bảo bối có khả năng nén ép thời gian của Tên Nát Rượu cũng rất hạn chế. Theo lý mà nói, trừ khi hủy hẳn nguyên thần, bằng không sẽ không mất quá nhiều thời gian để phục hồi lại như cũ. Nhưng mà, nguyên thần của thần tiên so với nội đan của yêu quái còn quan trọng hơn, một khi để bị thương, nhẹ thì pháp lực mất hết, nặng thì thần hình câu diệt. Nhưng y rõ ràng không thuộc hai dạng tình trạng này…”.

Có điều tôi cũng chẳng buồn hỏi y mấy vấn đề này, vì dù sao có hỏi thì đến tám chín phần mười là y không đáp. Cho nên tôi chỉ vỗ gáy: “Chà chà, vậy chẳng phải là huynh căn bản chưa từng thấy qua nhân gian phồn hoa ngày hôm nay đúng không?”.

“Cũng từng cùng Tên Nát Rượu đi qua mấy thị trấn, ở tạm lại mấy ngày.”

“Có mấy ngày thôi thì kịp làm cái gì được chứ? Thế này đi, trên đường đến Côn Lôn sắp tới, chúng ta đừng cưỡi mây đạp gió nữa, ta đưa huynh đi đường dạo chơi, mở rộng tầm mắt chút nhé.”

Vẻ mặt Liễm Trần hơi ngập ngừng, không nhìn về hướng cũ nữa mà chuyển sang nhìn tôi: “Vậy, sợ rằng phải mất một khoảng thời gian đúng không?”.

Tôi tính toán qua loa: “Đại khái hai ba tháng”.

“Cô không vội à?”.

“Ta thì có gì phải vội chứ, dù sao thì Dạ Mặc phỏng chừng cũng phải ít nhất một năm rưỡi nữa mới có thể xuất quan, ta đang lo rảnh rỗi quá không có việc gì làm đây.”

Ấn đường khẽ nhăn lại, y quay đi mỉm cười thật nhẹ, gật đầu.

Tôi nhìn y, tiện thể hỏi: “Huynh vội sao?”.

“Không vội.”

Ánh trăng trắng xuyên qua hoa lê trắng đáp lại trên vạt áo trắng của y, ánh lên bờ môi nhàn nhạt, vốn phải là cảnh đẹp ý vui, nhưng lại khiến tôi cảm thấy có vài phần xanh xao tái nhợt.

Lòng tôi không khỏi sầu não, cũng không có sức mà giả vờ thoải mái, cho nên chỉ đơn giản mà ném vò rượu trống không đi, ngửa mặt nằm xuống, hít sâu một hơi, tôi hỏi đến gọn gàng dứt khoát: “Niệm tình ta là người nghĩa khí ngời ngời thế này, huynh nói thật cho ta biết đi, vì sao Dương Tiễn lại muốn chết?”.

Bầu không khí chợt đông cứng lại, chốc lát sau, vang lên một tiếng thở dài thật nhẹ.

Tôi cười hai tiếng thật chối tai: “Yên tâm, nếu đã là ván cờ hắn khổ tâm xếp đặt, ta có lỗ mãng vô tri đến đâu thì cũng không đến mức đi phá hoại đâu. Huống hồ, dù cho ta thật sự có lòng như thế thì chỉ e cũng chẳng có bản lĩnh ấy”.

Yên lặng hồi lâu, mới vang lên giọng nói hiền hòa: “Phải nghiêm cấm tình yêu giữa thần tiên và người phàm, là để giữ gìn trật tự”.

Câu nói không đầu không đuôi lại chẳng liên quan này khiến tôi mù tịt, mất cả nửa ngày mới phản ứng được một câu: “Hở?”.

May là Liễm Trần đã lập tức bắt đầu giải thích, giọng điệu bình tĩnh mà ôn hòa: “Cô nên biết, trận chiến giữa hai tộc ngày đó sau cùng kết thúc bằng việc Bất Chu sơn[1] sụp đổ, nước trên trời đổ xuống nhân gian, toàn bộ linh mạch của thế gian bị hủy diệt gần hết trong trận đại hồng thủy đó. Chuyện này ảnh hưởng lớn đến cả thần tộc và yêu tộc, những người có tu vi cao mặc dù không chết trận, nhưng cũng không thể tăng tiến được nữa, mà lớp con cháu của họ thì càng ngày càng chẳng ra hồn. Kể từ đó, trên đời không còn những trận đấu đá lộn xộn liên miên không dứt giữa những kẻ thừa thãi pháp lực nữa. Đổi lại, từ khi tam giới phân chia, thiên đình, địa phủ cùng nhân gian nhờ đó mà vận động theo trật tự cố hữu của nó, dần trở thành cục diện vừa không can thiệp chuyện của nhau, vừa đấu đá kiềm chế lẫn nhau”.

Nội dung lời nói hồi tưởng lại mấy chuyện xa tít tắp từ thuở thiên địa mới thành hình này thực sự quá to tát, khiến tôi cảm thấy kính trọng mà trở nên nghiêm túc một cách khó tả, chỉ có thể dùng chính chỉ số thông minh không đáng tự hào cho lắm mà gắng sức suy ngẫm một chút: “Ý của huynh là, nếu như thần tiên và loài người ở cùng nhau, thì sẽ phá vỡ… trật tự này?”.

Liễm Trần biểu thị sự tán thành nhất định đối với năng lực đi đúng vào trọng tâm vấn đề của tôi: “Dương Tiễn, chính là ví dụ điển hình”.

Nhưng tôi lại càng thêm mờ mịt: “Đúng là hắn trời sinh mắt thần, cũng chỉ dựa vào hai ngàn năm tu vi ngắn ngủi mà đánh cho hơn mười vạn thiên binh thiên tướng tơi bời hoa lá, thiếu chút đá bay bảo tọa của Ngọc Hoàng, thế nhưng…”.

“Chính xác thì không phải hậu duệ nào của người mang hai dòng máu tiên phàm đều được như cậu ấy, tỷ như tư chất đứa cháu trai của cậu ấy cũng bình thường thôi”. Làm như biết tôi đang nghĩ cái gì, Liễm Trần lẳng lặng nói tiếp: “Nhưng mà chỉ cần điều đó có chút khả năng xảy ra, thì tuyệt đối không thể dung tha được. Huống chi, giữa thần tiên và người phàm khác biệt nhau quá lớn về cả thọ mệnh và năng lực, vốn không nên kết hợp với nhau. Cứ lấy một ví dụ đơn giản, con người sống một đời cùng lắm trăm năm, năm tháng hào hoa phong nhã cùng lắm hơn chục năm, đối với thần tiên mà nói thì chỉ là trong một cái chớp mắt. Nếu yêu nhau thật lòng, thì làm sao mở trừng mắt mà nhìn đối phương phải trải qua sinh lão bệnh tử, uống chén canh Mạnh Bà trên cầu Nại Hà, quên lãng đi toàn bộ ký ức đã qua chứ? Cho nên chắc chắn sẽ trăm phương ngàn kế để ái nhân và mình giữ nguyên được diện mạo, mãi mãi chẳng phân ly, từ đó không tiếc mọi giá mà muốn thoát khỏi lục đạo luân hồi, thậm chí thay đổi cả xương cốt thần tiên. Cứ như vậy, trật tự tam giới tất loạn, vả lại những linh mạch ít ỏi còn sót lại cũng không đủ dùng cho số lượng thần tiên ngày càng tăng lên, đến lúc ấy, đương nhiên lại xảy ra thêm một trận chiến tranh hủy diệt trời đất nữa”.

Số lượng thông tin nghe được quá nhiều, khiến tôi có chút chóng mặt.

Yêu đương yêu đến hủy diệt trời đất gì gì đó, có phải là quá cao siêu quá phóng đại rồi hay không…

Có điều chuyện này thật ra cũng không phải là không thể lý giải, chỉ cần suy nghĩ chốc lát là tôi đã ngộ ra: “Ồ, ta hiểu sơ sơ rồi. Thật ra tư tưởng trung tâm của huynh cũng tương đồng với câu nói kia của Dạ Mặc, sinh vật khác biệt chủng loại mà ở cùng nhau thì không có kết cục tốt đẹp!”.

Liễm Trần im lặng, ho khan một tiếng: “Đại khái… chính là ý này”.

“Trách không được ngày đó Ngọc Đế đuổi cùng giết tận cả muội muội ruột thịt, trách không được…”. Tôi lẩm bẩm hai câu, tim bỗng nhiên giật thột, xoay người ngồi dậy, nhìn thẳng vào Liễm Trần: “Huynh nói nhiều như vậy, lẽ nào chính là để nói rõ, chính Dương Tiễn chủ động nhốt muội muội dưới chân núi sao?”.

“Cậu ấy thân là thiên thần tư pháp, không có lựa chọn nào khác, bởi vì cậu ấy rõ ràng hơn ai hết, luật lệ này quyết không thể bị phá vỡ. Huống hồ cậu ấy tự mình ra tay, trái lại có thể giữ được mạng cho muội muội.”

“Cứ dựa theo tính cách che chở cho muội muội của hắn, làm như vậy chắc chắn chỉ là kế tạm thời, nhất định còn có chiêu sau, đúng không?”.

“Cậu ấy vốn dự định đợi cho cháu trai trưởng thành, sẽ truyền thụ lại pháp thuật cho nó, tìm cơ hội phá núi cứu mẹ ra ngoài. Có cậu ấy ở đó, chắc chắn sẽ không để thảm kịch ngày đó tái diễn. Nhưng mà…”. Làm như cảm thấy mệt vì nói nhiều, Liễm Trần vẫn luôn tỏ vẻ bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên ngừng lại, nhắm mắt lại, lúc mở miệng lần nữa, thì giọng nói đã trầm đi ba phần: “Có chuyện đột nhiên xảy ra chỉ có thể tạm thời đối phó, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, khiến Ngọc Đế tìm được cơ hội thêm một đạo cấm chế vào phong ấn trên núi, khiến nó gắn liền với nguyên thần của Dương Tiễn”.

“Nếu muốn phá núi, thả muội muội ra, thì chỉ có thể tự hủy nguyên thần của chính mình…”. Tôi không ức chế được run rẩy: “Cho nên hắn muốn hao hết tâm tư khiến mình rơi vào tuyệt cảnh bị mọi người xa lánh, chỉ để vĩnh viễn không có ai hiểu được chuyện này, chỉ để cả nhà muội muội có thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ hạnh phúc đoàn viên. Chỉ để cho dù… cho dù hình thần câu diệt, cũng chỉ khiến người ta vỗ tay tỏ ý vui mừng nói một câu “đáng kiếp”, thần hình câu diệt…”.

“Ngày đó Dương Tiễn nhận mệnh của thiên đình, đã có tính toán riêng. Mà Ngọc Đế chịu để cậu ấy nắm quyền lớn, cũng là có mưu đồ. Đó vốn là sự lợi dụng lẫn nhau hai bên đều biết rõ, chỉ xem cuối cùng ai có thể thật sự đạt được mục đích của mình mà thôi. Tiêu Dao, hiện tại ta chỉ có thể nói cho cô…”. Con ngươi đen thẳm của Liễm Trần nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt không còn chút ý cười nào như phản chiếu hàng vạn ngôi sao lạnh, vốn là ánh mắt ôn nhuận như ngọc, trong khoảng khắc lại sắc lạnh như đao. Ánh trăng bỗng chập chờn không ngừng, cả cây lê toát ra vẻ bén nhọn hiếm thấy, hoa lê đổ rào rào xuống đất: “Mặc dù Dương Tiễn chết, nhưng trong trận chiến này, cũng không hề thua!”.

Một Liễm Trần quanh người tràn ngập hàn ý mãnh liệt như vậy khiến tôi cảm thấy có chút xa lạ, rồi lại có cảm giác quen thuộc không sao hiểu nổi. Tôi cúi đầu, nhìn cánh hoa không ngừng rơi kín vạt áo y, phảng phất như trận tuyết đầu mùa rơi xuống giữa ngày đông giá rét.

Tôi hoàn toàn không có hứng thú với chuyện ngươi lừa ta gạt đấu đá lẫn nhau trong những trận luân phiên thế lực trên thiên đình, nhưng sống lâu như vậy, gặp nhiều chuyện như vậy, chung quy cũng không thể cứ ngây thơ mãi được.

Giống như những lời Liễm Trần nói, xét cho cùng cũng chẳng qua một câu nói, tầm thường là phúc.

Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được, không cần nỗ lực thay đổi, lại càng không cần vọng tưởng phản kháng, chỉ quan tâm đến thế giới vui vẻ mà đấng tối cao vẽ ra xung quanh mình, đây cũng là số mệnh của chúng sinh tam giới hôm nay.

Thế nhưng, thế này lại có gì sai?

Con người thường nói, loạn thế xuất anh hùng, nhưng cũng nói, thà làm chó thời bình còn hơn làm người thời loạn.

Cho nên, cứ mơ mơ màng màng được chăng hay chớ như vậy, tựa hồ cũng không có gì không tốt.

Nếu như, đây thật sự là một thời đại thái bình phồn thịnh.

“Dương Tiễn biết cô nhất định không bỏ qua cái chết của cậu ấy, cho nên dặn ta tìm cơ hội nói rõ nguyên nhân cho cô nghe. Chỉ là không ngờ tới, cô đã tìm đến nhanh như vậy, còn tận mắt nhìn nơi hắn táng thân”. Liễm Trần dừng lại, đến khi mở miệng lần nữa thì lời nói đã không còn sắc lạnh, y khôi phục lại dáng vẻ tao nhã, thậm chí còn hơi mỉm cười: “Tiêu Dao, cậu ấy từng nói với ta, năm đó từ khi ngôi nhà này có cô, thì liền trở nên náo nhiệt vô cùng, cả ngày gà bay chó chạy, ồn đến nỗi cậu ấy không chỉ một lần muốn đá bay cô ra ngoài”.

Tôi vân vê mũi: “Đây là đang hối hận vì đã nhặt ta về sao?”.

Giọng nói của y còn nhẹ nhàng hơn trước: “Cậu ấy chỉ là không muốn cô vì mình mà đau lòng khổ sở, chút lo nghĩ này của cậu ấy, cô đừng nên phụ lại”.

Tôi gật đầu.

Nhưng tôi vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu như Dương Tiễn dù chết vẫn không hề thua, thì nói không chừng tất cả mới chỉ bắt đầu. Nếu như đây là một vở kịch mà người này vừa ngừng diễn kẻ kia lại lên sàn, thì người tiếp theo thay hắn lên sân khấu sẽ là ai? Mà Liễm Trần lại đóng vai gì trong đó? Hoặc là, chỉ có thể đợi tấm màn sân khấu kéo ra rồi, rốt cuộc mới biết được tiếp theo sẽ diễn cái gì …

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi thôi”. Liễm Trần đứng lên, phẩy hết hoa trên tay áo: “Không phải mới rồi cô còn kêu đói sao?”.

Tôi cũng muốn đứng lên theo, nhưng mà tác động của rượu ủ lâu năm thật không thể khinh thường, tôi ôm cái đầu choáng váng mà lắc lắc một lúc, quyết định cứ ngủ một giấc cái đã.

Liễm Trần chỉ có thể miễn cưỡng nhìn tôi lăn thành một đống bùn trên đất một cách cực kỳ nhanh gọn, hơi ngập ngừng, sau đó ngồi xổm xuống, phủ tay lên trán tôi: “Uống nhiều quá hả? Thấy khó chịu sao?”.

“Mới có chút xíu đó, huynh cũng quá coi thường tửu lượng của ta rồi”. Tôi tiện thể thoải mái cọ cọ tại lòng bàn tay mát lạnh của y: “Hơn nữa uống vừa phải nửa say nửa tỉnh mới là thoải mái nhất, ta không khó chịu chút nào hết”.

Y thuận miệng hỏi: “Thật không?”.

Tôi cũng thuận miệng đáp: “Không tin huynh cứ thử xem”.

“Chờ sau này đi.”

“Chỉ là uống rượu mà thôi, còn chờ sau này cái gì chứ”. Tôi bĩu môi, trở mình nằm nghiêng sang một bên: “Hôm nay có rượu hôm nay say mới phải”.

Mãi hồi lâu, giọng nói của y mới vang lên từ phía sau: “Đợi đến ngày ta không cần phải tỉnh táo nữa, ta sẽ say một trận thỏa thích”.

Tôi nhắm mắt lại: “Lúc nào cũng tỉnh táo, thật mệt mà”.

“Quen rồi, cũng tốt hơn nhiều rồi.”

“Nhưng ta lại cảm thấy, có nhiều lúc thà rằng cứ mơ hồ mộng mị còn tốt hơn là mỗi giờ mỗi khắc đều phải tỉnh táo suy tính. Ví như, thà rằng cho dù biết rõ giống loài khác biệt không nên ở bên nhau, nhưng lại thích nhau mất rồi thì biết làm sao bây giờ? Cứ tính đi tính lại cân nhắc thiệt hơn, thà rằng bất chấp tất cả mà yêu thương nhau đi, cho dù chỉ được gần nhau trong chốc lát, cho dù chớp mắt một cái là sẽ phải đối mặt với nỗi cô đơn vô tận mãi mãi không có điểm dừng, cũng là xứng đáng”. Cơn mệt mỏi kéo đến, tôi ngáp một cái, khoát tay: “Bỏ đi bỏ đi, dù sau mấy chuyện thế này, kẻ ngay cả uống chén rượu cũng phải đắn đo tỉ mỉ ngẫm trước lo sau như huynh thì làm sao mà hiểu được”.

“Đúng vậy…”. Liễm Trần đáp lại rất nhanh, âm thanh vẫn mang theo ý cười trước sau như một, nhưng có lẽ là do tôi say quá rồi, cho nên nghe vào tai lại cảm thấy trầm thấp đến có chút rùng mình: “Ta thì, hiểu thế nào được”.

Gió thổi lá reo, hương hoa đầy tay áo.

Tôi từ từ nhắm mắt lại im lặng một lúc, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Hôm nay vì sao huynh lại xuất hiện ở đó? Lần này, có phải lại giống như với Tên Mập Chết Tiệt ở Bắc Hải, huynh chỉ mở mắt trừng trừng mà nhìn hắn đi chết, mà chưa từng nghĩ tới dù chỉ là đưa tay ra ngăn lại?”.

Một lúc lâu sau, Liễm Trần mới chua chát đáp: “Dương Tiễn cậu ấy…”.

“Chết có ý nghĩa?”.

Lại một lúc lâu sau, y mới đáp: “Phải”.

Đầu tôi nóng lên, cười lạnh buộc miệng nói: “Thật là muốn nhìn xem cái gọi là chết có ý nghĩa của huynh ha, cũng hi vọng đến lúc đó, tất cả mọi người cũng tỉnh táo nghĩa khí như huynh vậy, tận lực thành toàn là hay nhất!”.

Nói xong, tôi lại có cảm giác mấy lời này không khỏi quá mức chanh chua, nhất thời không khỏi bứt rứt trong lòng.

Cũng may Liễm Trần cũng không nói thêm nữa, có lẽ là không muốn so đo tính toán với tôi đi.

Y khoan dung rộng lượng như vậy ngược lại khiến tôi càng cảm thấy xấu hổ, nhưng lại ngại chủ động mở miệng xin lỗi, chỉ có thể nằm ngay đơ như con đà điểu không dám cựa quậy, vừa giả bộ ngủ vừa tự tiến hành kiểm điểm sâu sắc cái bản tính yêu quái thiếu cao thượng của mình.

Kiểm điểm kiểm điểm, kiểm điểm thành ra nửa tỉnh nửa mê.

Giữa lúc mơ màng, tựa như có ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương đã khỏi hẳn không còn dấu vết trên cổ tay tôi, một tiếng thở dài nghẹn ở yết hầu nhỏ đến tựa như chứa đựng nỗi tuyệt vọng, tựa như ngọn cỏ khô bị đá nặng ngàn cân đè xuống vực sâu vạn trượng vĩnh viễn không thấy ánh sáng mặt trời: “Sợ đau mà còn tự ra tay với mình nặng như vậy, nàng đó, lúc nào cũng vậy…”.

Tôi nghĩ đó là, ảo giác do cơn say.

Chỉ là, đầu ngón tay đó thật sự quá lạnh lẽo, mặc dù vừa chạm vào đã rời ra ngay, nhưng vẫn cứ để lại hơi lạnh, thấm vào tận xương.

 

Chú thích:

[1] Bất Chu Sơn là dãy núi trong truyền thuyết của Trung Quốc (có tài liệu lịch sử cho rằng Bất Chu Sơn là dãy núi nằm ở phía tây Côn Lôn). Theo truyền thuyết, khi xưa thủy thần Cộng Công tranh ngôi vua với Chuyên Húc, thua trận húc đổ núi Bất Chu, cột chống trời gãy, khiến nước của thiên hà rơi xuống trần gian. Nữ Oa đã bay khắp nơi tìm đá ngũ sắc để vá lại bầu trời, giữ yên cho dân chúng.

 


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp