LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 18

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 18

Lúc bới rượu ra, tôi bảo Liễm Trần đi canh gác, y im lặng một lát, ngần ngại đề nghị: “Nếu cô lo lắng sẽ quấy nhiễu người khác, thì cứ lập một kết giới là được”.

Tôi nghiêm nghị: “Hiện tại chúng ta chính là kẻ trộm đó thần tiên đại nhân. Vẫn có câu làm nghề nào thì yêu nghề ấy, yêu nghề nào thì tôn trọng nghề ấy, không cần biết làm cái gì, nhất định phải giữ vững phong thái nghề nghiệp của nghề ấy, hiểu chưa?”.

Y không nói gì mà ngơ ra trong giây lát, bị ánh mắt cháy bỏng của tôi nhìn muốn bốc khói, cuối cùng cũng miễn cưỡng nghe theo, chậm rãi bước ra cửa, ngẩng đầu ưỡn ngực, bạch y thẳng tắp tung bay trong gió.

Tôi cũng chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ đối với kiểu làm việc thiếu chuyên nghiệp này.

Nếu như đổi thành Dạ Mặc, thẳng lỏi đó nhất định sẽ đội mũ sùm sụp che kín cả mặt, chỉ chừa hai con mắt lóng lánh giảo hoạt không khác nào thằn lằn đen mà dán chặt người vào cánh cửa trông chừng.

Hiện tại thiếu đi cậu nhóc hổ báo đó, ngay cả làm chuyện xấu cũng mất đi bao nhiêu lý thú.

Trong một thoáng, tôi bỗng nhiên cảm thấy tụt hết cả cảm xúc, lúc đào đất cũng không khỏi thiếu chuyên nghiệp đi nhiều, làm phát ra tiếng động. Đặc biệt là khi chiếc cuốc chim chạm được vào bình rượu, một tiếng “xoảng” giòn tan vang lên giữa mảnh sân đêm khuya yên tĩnh, quả thực không khác nào tiếng sấm giữa trời quang, lớn đến nỗi khiến tôi giật thót tim.

Gần như ngay lập tức, một bóng người áo trắng lướt đến bên tôi nhẹ nhàng không tiếng động, mở cánh tay ôm lấy tôi xoay nửa vòng ngay tại chỗ, thuận thế đưa tôi vào góc khuất bao phủ dưới cành là xum xuê.

Ẩn náu xong rồi, Liễm Trần lại đặt một ngón trỏ lên trước miệng, ra hiệu tôi đừng lên tiếng.

Tôi chớp chớp mắt biểu thị đã hiểu.

Tiếp đó, hai người chúng tôi cứ nín thở lặng im thu mình trong một góc như vậy, thật sự rất có phong cách kẻ trộm giật mình thon thót sợ bị người ta bắt quả tang.

Nhìn thấy Liễm Trần căng thẳng ngồi xổm bên cạnh tôi, không còn bày ra bộ dạng quân tử đoan chính nữa, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên niềm tự hào cùng cảm giác thắng lợi khôn tả khi ép được người tốt làm việc xấu, nhịn không được muốn bật cười ha ha.

Y phát hiện ra, quay đầu nhìn sang tôi, trên trán lộ vẻ miễn cưỡng như thể “trai trẻ nhà lành rơi vào tay dâm tặc không thể làm gì khác hơn là lấy thân báo đáp”.

Tôi che miệng cười đến quên đời.

Y lắc đầu, vỗ vỗ vai tôi.

Gió nhẹ lướt qua mặt, cuộn ánh trăng như nước, đẩy bóng cây lắc lư.

Giây tiếp theo, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chậm chạp mà nặng nề.

Tiếng bước chân dừng lại một hồi lâu trước cửa viện, sau đó một giọng nói già nua vang lên, chứa đầy sự run rẩy phân vân không dám tin là thật: “Là… nhị gia đã trở về sao?”.

Tôi cười hờ hờ vùi mặt vào đầu gối.

Bàn tay Liễm Trần đặt trên vai tôi chợt cứng đờ, sau đó dùng lực mạnh hơn một chút, chậm rãi vỗ vỗ đầu gáy tôi an ủi.

Một lúc lâu sau, giọng nói đó mới vang lên lần nữa, thở dài một hơi thật nặng nề: “Nhị gia làm quan trên thiên đình rất bận, sao rảnh rỗi mà trở về chứ? Thật đúng là già rồi, lẩm cà lẩm cẩm không nói làm gì, ngay cái lỗ tai cũng vô dụng luôn, xem ra lúc nào đó phải bẩm báo với nhị gia, tìm một quản gia khác cho ngôi nhà này mới được…”.

Lão nhân vừa lẩm bẩm nói, vừa bước đi xa dần.

Tiểu viện trở lại vẻ trống trải vốn có.

Tôi ngẩng đầu lên, xoay người tiếp tục đào đất, “Lão già kia cũng đã sống hơn một nghìn năm, đáng ra đến lúc phải nhắm mắt xuôi tay rồi. Nếu như không phải là người hầu trong phủ Dương Tiễn, e rằng sớm đã bị sấm sét trong kỳ thiên kiếp đánh thành con chuột đất cháy khét lẹt luôn đi? Mà không biết thịt chuột cháy có ngon không nhỉ… Chà chà, nhắc đến ăn ta lại thấy đói bụng rồi…”.

Liễm Trần làm như không nỡ nhìn tôi hì hục hồi lâu mà vẫn không đào ra được cái gì, dùng ánh mắt ra hiệu tôi tránh sang một bên, sau đó tự mình đào hai ba nhát đã nhấc được vò rượu lên, đặt sang một bên, rồi lại cẩn thẩn lấp bùn đất vào vị trí cũ. Sau đó lau sạch tay, mở nắp vò ra, đưa cho tôi.

Nhìn vạt áo cùng tay áo vốn dĩ trắng thuần phiêu dật không nhiễm một hạt bụi nào lúc này dính đầy bùn đất, tôi cảm thán: “Quả nhiên học cái tốt thì khó học cái xấu thì dễ, chỉ có chút thời gian như vậy mà huynh đã bị ta lôi kéo cho càng ngày càng không còn chút dáng vẻ thần tiên nào nữa rồi”.

Y không đồng ý bật cười: “Thế thần tiên nên như thế nào?”.

“Phải cao cao tại thượng này, phải cách biệt khói lửa nhân gian này, phải nghiêm mặt không cảm xúc này phải luôn luôn lạnh lùng xa cách này phải không được tùy tiện cười đùa này phải cao quý không thể chạm vào này phải kiên định vững chí này vân vân và vân vân”.

Tôi nói một hơi miêu tả rối tung lên khiến cho y không khỏi cười nhẹ: “Lẽ nào những thần tiên mà cô quen đều như vậy cả sao?”.

“Trên cơ bản là vậy đó! Tuy rằng cũng có ngoại lệ, ví dụ như Dương Tiễn và Tên Nát Rượu, à còn có huynh hiện tại có vẻ cũng đã bộc lộ bản chất khác mấy tên thần tiên tầm thường…” Tôi bỗng nhiên hứng chí, vui vẻ hoa chân múa tay: “Có điều hễ dám ra vẻ vênh váo sĩ diện trước mặt chúng tôi thì sẽ đều bị Dạ Mặc đánh cho răng rơi đầy đất hết, cái đó gọi là giả dạng Trang Bức[1] thì Trang Bức bị sét đánh, Thiên Lôi không đánh thì ông đây đến đánh. Ha ha ha!”.

Khóe môi Liễm Trần lập tức cong lên: “Nghe vậy, hai người trước đây sống thoải mái nhỉ?”.

Tôi tự hào: “Tất nhiên rồi!”.

Y khom lưng lấy tay áo phủi đất, ngồi dựa vào gốc cây, lặng im một lát, sau đó nhẹ nhàng mở miệng: “Trong trí nhớ của ta, thần tiên không hề giống như cô hình dung đâu… có lẽ nên nói, toàn bộ thần tiên thời này”.

“Trí nhớ?”. Tôi khó hiểu: “Là ý gì?”.

Y hơi ngẩng đầu lên, hướng mắt nhìn về phía chân trời xa, vẻ mặt vẫn ôn hòa nhã nhặn: “Thật ra, ta cũng rất già rất già rồi”.

Tôi sửng sốt, bỗng nhiên nhớ lại trên phiến băng lạnh lẽo trong suốt ở Bắc Hải Long Cung kia, y đã nói ra câu này: “Thần tiên cũng sẽ già”.

Tuy rằng tuổi thọ của yêu quái ma quỷ rất dài, nhưng đó cũng chỉ là so sánh với con người mà thôi, thật ra rất ít kẻ có thể sống vượt ra ngoài ngàn năm. Bằng không, ngày đó Kim Thiền Tử[2] hóa thành Đường Tam Tạng đến Tây thiên thỉnh kinh, sẽ không có nhiều tiểu yêu tiểu quái bất chấp thiên đình tạo ra bẫy rập xóa sạch bọn họ, mà vẫn nhịn không được hết tên này đến tên khác nhảy vào, chỉ vì tranh một miếng thịt của Đường Tăng, đoạt được một phần hi vọng mong manh được trường sinh bất lão.

Đương nhiên, cái thứ yêu quái ù ù cạc cạc đi ngược lại ý trời như Dạ Mặc chẳng có giá trị tham khảo gì. Và đương nhiên, cái thứ yêu quái không có hồn phách mà vẫn có thể vui vẻ chẳng thèm lo nghĩ gì như tôi cũng vậy…

Yêu tộc bình thường cứ trải qua một khoảng thời gian nhất định thì sẽ bị thiên lôi uy lực cực mạnh đánh trúng một lần, đánh cho hồn phi phách tán, đánh một lần không chết thì đánh tiếp lần khác, dù sao trái đánh một phát, phải đánh một phát, rồi cũng có một lần đánh chết được…

Đây là cái mà người ta vẫn gọi là “thiên kiếp”.

Theo như trời cao tuyên bố, thì đây còn là khảo sát của đạo trời đối với những kẻ tu luyện, đức trí thể mỹ lao, tất cả đều phải đạt tiêu chuẩn thì mới được tiến vào kỳ Ngũ Lôi tiếp theo, không đạt tiêu chuẩn thì sẽ bị đánh cháy thành tro ngay lập tức, phương pháp và cách thức khảo sát đều đảm bảo nguyên tắc công khai công bằng công chính, không phân biệt già trẻ lớn bé gái trai.

Đối với cách giải thích này, Dạ Mặc chỉ nhận xét một chữ, rắm!

Cho dù số đỏ, thoát khỏi sét đánh vài lần, thì cùng lắm cũng chỉ sống thêm được vài ba năm mà thôi. Bởi vì thời gian tu luyện càng dài pháp lực càng cao, thì linh khí cần thiết càng lớn. Nhưng mà từ khi tam giới được tách ra, phần lớn linh khí đều tập trung hết ở thiên giới, chút ít còn lại dành cho chúng sinh ở nhân giới đã quá ít ỏi rồi, nói gì đến những bộ tộc yêu quái luôn bị cho là phần tử xấu xa phản lại xã hội trong mắt những kẻ thống trị thiên đình.

Cho nên, cho dù giống như Địa Thử Tinh được Dương Tiễn che chở không bị thiên kiếp lấy mạng, nhưng chung quy linh lực không đủ cũng khó có thể tránh khỏi già yếu dần mà chết.

Có điều, cục diện ngày hôm nay về mặt lý thuyết cũng có thể coi là bình thường, từ trước đến nay quy tắc trò chơi luôn do người thắng đặt ra, muốn oán cũng chỉ có thể oán chúng tôi không chiến đấu quyết liệt để rồi bị thua trong trận chiến đó.

Cho nên so ra, đãi ngộ đối với thần tiên tự nhiên là tốt hơn nhiều rồi. Một khi đã đắc đạo thành tiên, trở thành một phần trong tầng lớp thống trị, trừ khi gặp những trường hợp bất khả kháng, thì việc bình an mà sống, sánh ngang với nhật nguyệt các loại vốn chẳng phải là vấn đề quá lớn gì.

Hơn nữa cái chết của thần tiên cũng khác hẳn với yêu quái, yêu quái một khi chết thì sẽ hoàn toàn tan thành tro bụi, còn thần tiên nếu như không cẩn thận xảy ra chuyện, hoặc là Ngọc Đế cảm thấy thiên đình hơi chật chội muốn đá bớt vài tên dưới quyền đi thì cũng chẳng thành vấn đề, dù cho chỉ còn hồn phách mong manh hoặc một tia nguyên thần cuối cùng, thì đều có thể tái nhập lục đạo, luân hồi chuyển thế vài lần, tu luyện qua loa một phen lại có thể lọt vào đội quân thần tiên dự bị. Cùng lắm cũng chỉ là thay đổi khuôn mặt, làm lại từ đầu, chỉ cần có con tim thành tâm son sắt thì cứ vậy mà đi tiếp.

Rõ ràng, thiên đình cũng dùng chiêu thức chặt chẽ này để giữ gìn sự thuần khiết và ổn định của hệ thống thần tiên. Cho nên, thâm, thật sự rất thâm, thật sự khiến giới yêu không phục không được.

Nhưng mà, cho dù là cái gì thì cũng sẽ có ngoại lệ, nếu như gặp phải “yếu tố bất khả kháng”, cho dù thần tiên to cỡ nào thì cũng đành chịu chôn vùi như thế mà thôi.

Ví như thời kỳ hồng hoang, Bàn Cổ thuộc đám tiên phong trong trận chiến giữa thần tiên và yêu quái đã biến mất giữa thiên địa, ví như Phục Hy, Nữ Oa cùng các vị thần thượng cổ vì áp chế luồng lệ khí gần như có thể phá hủy trật tự tam giới mới tạo thành mà hao kiệt toàn bộ pháp lực, lần lượt qua đời, ví như Tên Mập Chết Tiệt liều mình hóa giải tai ương, ví như Dương Tiễn…

Trong đầu tôi phảng phất vụt qua muôn vàn tư lự, lòng không biết tại sao lại đột nhiên căng thẳng, khiến cho tóc mai nhiễm sương của Liễm Trần dưới ánh sáng nổi bật của hoa lê tựa hồ càng trở nên gai mắt.

Tôi lấy lại bình tĩnh, ôm vò rượu ngồi bệt xuống đất bên cạnh y, ngửi hương rượu ủ ngàn năm mà trở nên nồng đượm ngọt thuần đến không từ ngữ nào tả nổi: “Huynh cũng đừng dối ta nữa, cho đến giờ ta vẫn chưa hề nghe đến chuyện thần tiên mà cũng sẽ già, các người không phải sau khi phi thăng thì sẽ mãi mãi giữ nguyên được hình dạng ngày ấy sao?”.

Y nhàn nhạt đáp: “Đó chỉ là với người tu hành đắc đạo hoặc cơ duyên điểm hóa mà thôi”.

“Nhưng nếu như không có hai loại này, thì chỉ có thể là trước khi tam giới tách biệt…”. Tôi ngẩn ngơ, nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Cứ dựa vào mức độ coi trọng mà Tên Nát Rượu dành cho huynh, huynh với hắn nhất định có giao tình không nhẹ. Nhưng ta và hắn ở cùng nhau gần một vạn năm, sao lại chưa từng nghe thấy hắn nhắc đến huynh? Còn nữa, ở Mắt Bắc Hải, sao ta vẫn luôn cảm thấy, nếu huynh không có thương tích trong người thì nói không chừng tu vi pháp lực sẽ cao hơn hẳn Dương Tiễn và Dạ Mặc. Thế nhưng nhân vật giống như huynh vậy, lại giống như chưa từng được nhắc đến trong truyền thuyết, thực sự khiến cho ta không sao hiểu nổi”.

Liễm Trần cười, lắc đầu: “Nếu ta thật sự lợi hại như cô nói như vậy, lúc đó sao có thể ở một bên canh chừng được chứ? Về phần giao tình của ta với Tên Nát Rượu, cùng lắm chỉ là vì huynh ấy và ta đều sống lâu như nhau, lâu đến trở thành bạn cũ, chỉ còn lại hai người lẻ loi như vậy mà thôi”.

Tôi nhịn không được truy hỏi: “Rất lâu là bao lâu?”.

Y ngừng lại: “Không nhớ rõ nữa”.

Tôi cười: “Trở thành lão hồ đồ rồi?”.

Y cũng cười: “Đúng vậy, cho nên đã quên rất nhiều thứ”.

“Được rồi được rồi, huynh không muốn nói thì đừng nói, ta không hỏi là được”.

Y không nhiều lời nữa, chỉ rủ hàng mi dài, khẽ mím môi.

Tôi thay đổi một tư thế ngồi dễ chịu hơn, giơ vò rượu lên uống hai ngụm, sau đó đưa cho y, tự mình tán dương vô cùng thoải mái: “Hương vị tuyệt thật! Huynh nếm thử xem!”.

Nhưng y lại chỉ nói cảm ơn, nhẹ nhàng từ chối: “Ta không uống rượu”.

Tôi biểu thị thái độ vô cùng kinh ngạc: “Vậy mà Tên Nát Rượu cũng tình nguyện làm bạn bè với huynh, thật sự là tình yêu không cần lý do nha!”.

Y: “…”

 

Chú thích:

[1] Một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ giả dạng kém cỏi, chỉ ra vẻ bề ngoài chứ thực chất chẳng có gì.

[2] Kiếp trước của Đường Tăng. Trong “Tây Du Ký” hồi thứ 100 “Kính hồi Đông Thổ, Ngũ thánh thành chân” có đoạn bốn thầy trò Đường Tăng được Phật Như Lai thụ phong. Khi đó Phật Như Lai nói: “Thánh tăng, kiếp trước con nguyên là đồ đệ thứ hai của ta, tên gọi là Kim Thiền Tử. Bởi vì con không nghe giảng Pháp, khinh mạn lời giảng Đạo của ta, cho nên bị đọa chuyển sinh nơi Đông Thổ”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp