LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 16

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 16

Mẫu thân của Dương Tiễn là muội muội ruột của Ngọc Đế, vì yêu người phàm mà phạm đến luật trời, bị nhốt dưới Đào Sơn mãi mãi không được ra. Phụ thân và huynh trưởng của hắn bị thiên binh thiên tướng truy sát, đánh tan hồn phách không thể tái nhập luân hồi.

Hắn thì nhờ có mắt thần bẩm sinh mà mang theo muội muội nhỏ tuổi tránh được kiếp nạn đó, sau đó lại tình cờ được các vị thần tiên ở Côn Lôn che chở, chung quy trên đời vẫn còn thứ gọi là may mắn.

Sau khi luyện thành pháp lực, hắn muốn phá núi cứu mẹ, nhưng lại rơi vào cái bẫy của Ngọc Đế mà liên lụy mẫu thân chết thảm, nguyên thần tan rã.

Sau khi Dương Tiễn được phong thần ở Quán Giang Khẩu, hắn đã lập mộ bia cho người thân ngay tại mảnh đất cố hương, chuyện trò xua đi nỗi cơ đơn trống vắng.

Cho nên mộ phần của Dương gia đều là trống rỗng, đừng nói là xương cốt, ngay cả mảnh vải vụn cũng chẳng có. Từ chuyện này có thể thấy được, Dương Tiễn vẫn còn tốt chán, dù sao cũng có đồ vật mình từng sử dụng chôn cất cùng.

Đào hố khắc bia, việc này không khó, tôi làm rất nhanh. Sau khi làm tất cả xong xuôi, tôi vò đầu, cố gắng nghĩ lại cảnh tượng lễ tang của loài người mà tôi đã từng thấy qua.

Thần tiên và yêu quái đều chết là hết, không phải hoàn toàn tan thành tro bụi thì là giữ lại được hồn phách, nguyên thần nhập vào vòng luân hồi, tu luyện lại lần nữa, cho nên không có tập quán mai táng này.

Kèn trống inh ỏi không được, giấy tiền vàng mã không có, may ra thì có thể mượn cuống họng mà gào khóc đến xé đất toạc trời…

Tôi liếc mắt nhìn Liễm Trần thần tiên thoát tục bên cạnh, đầu óc tự mường tượng ra dáng vẻ y tê tái gào khóc, nước mắt lưng tròng.

Thật là bậy bạ.

Tôi im lặng lấy tay che trán.

Những chuyện thế này, quả nhiên phải cần tới thằng nhóc hổ báo không tiết tháo kia phối hợp mới được.

Tôi nhớ kỹ từng có một lần, hai chúng tôi rảnh rỗi sinh nông nổi mà trà trộn vào một đoàn người đưa ma. Gia đình đó lắm tiền nhiều của, bỏ tiền ra mời thật nhiều người khóc thuê chuyên nghiệp đến để tô điểm bề ngoài.

Dạ Mặc ở bên cạnh tôi cần cù tham quan học tập một phen, lập tức nắm được những kỹ xảo tinh túy nhất. Suốt dọc đường vừa khóc vừa gào đấm ngực giậm chân lăn lộn đầy đất, khí thế ngất trời đến tưởng như cỏ cây cũng đau đớn, gió mây cũng đổi màu.

Sau ngày đó, thẳng lỏi không chỉ lĩnh được tiền thưởng hậu hĩnh của chủ nhà, mà còn được vô số “cửa hiệu khóc thuê” phát hiện ra tài năng mà mời về làm việc.

Có điều, nếu như hôm nay Dạ Mặc ở chỗ này, người khóc nhất định không phải là cậu ấy, mà là kẻ giết Dương Tiễn kia.

Tôi cười lặng lẽ, sau đó xoay người đối diện với Liễm Trần: “Nếu như huynh đã biết mộ viên của Dương gia, như vậy hẳn là rất thân với Dương Tiễn đúng không?”.

“Cũng không hẳn vậy, chỉ là, cậu ấy từng đưa ta đến chỗ này…”. Liễm Trần hơi ngập ngừng, cuối cùng nói rõ: “Nhờ ta sau này nếu rảnh rỗi thì trông nom giúp cậu ấy, không để nơi này biến thành mộ hoang vô chủ”.

Tôi cảm thẩy không thể ngờ nổi, trong lòng chợt đắng ngắt: “Xem ra, hắn thật sự không còn ai để nhờ cậy nữa rồi…”.

Liễm Trần không lên tiếng.

Tôi bắt đầu không kiềm chế được mà cười nhạt: “Vừa rồi ta vốn định đào một nấm mộ nữa cho muội muội của hắn, sau lại nghĩ, dựa theo tập tục của nhân gian, con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, hẳn nên được chôn cất ở phần mộ tổ tiên phu quân nàng mới đúng. Có điều như vậy cũng tốt, dù sống hay chết đều cách nhau thật xa, khỏi khiến hắn vĩnh viễn không được yên bình!”.

Liễm Trần cười khổ lắc đầu: “Cô… không nên nói như vậy trước mặt Dương Tiễn”.

“Lẽ nào ta nói sai sao?”. Tôi nắm bàn tay thật chặt, ngón giữa cắm vào lòng bàn tay: “Ngày đó thiên đình truy sát, nếu như không phải Dương Tiễn liều mạng che chở, cô ta chỉ là một đứa bé vài tuổi, không biết đã chết ngắc ngoải bao nhiêu lần rồi! Sau đó Dương Tiễn cứu mẹ thất bại tuyệt vọng chán chường, nếu như không phải nghĩ đến muội muội bơ vơ đói rách, thì chắc chắn sẽ cùng Ngọc Đế lưỡng bại câu thương, sao có thể nhiều lần nhẫn nhịn khuất nhục, ép dạ cầu toàn? Tiếp nữa, Dương Tiễn đều toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho muội muội của hắn. Tham gia trận chiến Phong Thần, thi triển pháp lực vô thượng, lập được chiến công chói lọi, thậm chí đi làm cái chức thần tiên tư pháp chết tiệt kia, cũng chẳng qua là vì muốn bản thân mình trở nên hùng mạnh, để Ngọc Đế không dám tùy tiện động vào họ mảy may, để chính mình có được quyền hành lớn nắm giữ toàn bộ trật tự trong thiên địa. Chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo cho muội muội tốt được sống mãi dưới sự che chở của hắn mà chẳng biết gì đến hiểm ác thế gian, chẳng phải chịu đựng bất cứ khổ đau nào, mãi mãi ngây thơ lương thiện mà sống trong sự bợ đỡ của chúng thần tiên rồi hương hỏa của người phàm!… Nhưng hắn gắng sức đến tận cùng, kết quả lại đổi lấy cái gì đây?”.

Cổ họng tôi khản đặc, âm thanh vọng lại từng hồi bên tai giữa mật thất Chân Quân Thần Điện, giữa dòng máu gần như bị rang khô nơi trái tim đầm đìa bốn chữ…

Chúng bạn xa lánh.

“Rõ ràng biết tất cả những gì mẫu thân từng phải đối mặt, vậy mà lại cứ khăng khăng kết hôn sinh con với một người phàm. Cô ta cho rằng vi phạm luật trời thì rất giỏi giang, rất dũng cảm có đúng không? Cho rằng tình yêu phải như vậy mới gọi là vĩ đại đúng không? Muốn cả thiên hạ phải vỗ tay khen ngợi, sử sách lưu danh, đời đời ca tụng hành vi này có đúng hay không? Xì! Cái mà cô ta dựa vào, chẳng qua là một vị nhị ca không gì không làm được mà thôi!”. Tôi chỉ cảm thấy những thứ tích tụ trong lồng ngực bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà rống to hơn: “Nhưng ngay cả muội muội ruột thịt của mình mà Ngọc Đế còn đuổi cùng giết tuyệt, thì cô ta dựa vào cái gì cho rằng Dương Tiễn có thể bảo vệ cô ta chu toàn? Lại dựa vào cái gì hận Dương Tiễn thấu xương chỉ vì hắn bảo vệ cô ta không nổi? Cô ta hùng hồn chỉ trích Dương Tiễn không đếm xỉa tình thân, nhưng khi cô ta khư khư đòi kết hôn sinh con với một người phàm thì có mảy may suy nghĩ chút nào cho Dương Tiễn? Huống hồ, dựa trên bản lĩnh tài trí của Dương Tiễn, nếu thật sự muốn nhân cơ hội này biểu thị lòng trung thành và tranh công trước mặt Ngọc Đế, thì sao lại có thể để mình rơi vào thế bị động như vậy, thậm chí bốn bề khốn đốn? Nếu hắn thật sự không đếm xỉa tình thân, sao có thể mặc cho con trai của muội muội lớn lên giữa nhân gian không buồn hỏi tới, rồi không hiểu tại sao thằng nhãi lại luyện được bản lĩnh bất phàm mà đi tìm mình báo thù? Theo ta được biết, tiểu tử đó tuy có nửa dòng máu thần tiên trong người nhưng chẳng qua cũng chỉ là một người tầm thường mà thôi, không hề có tiên cốt thần lực trời sinh như Dương Tiễn ngày đó. Lẽ nào không có ai nghi ngờ, dựa vào cái thứ như thế, sao có thể là đối thủ của Dương Tiễn – người mấy nghìn năm qua đã trải qua vô số trận chiến, tôi rèn bản thân giữa núi thây biển máu mà tới được tam giới? Thằng nhãi đó xứng sao?!”.

“Tiêu Dao, việc đã đến nước này, ai đúng ai sai không cần nhiều lời vô ích nữa”. Trong khi tôi gào thét mất mặt như vậy, Liễm Trần trước sau vẫn duy trì dáng vẻ thản nhiên tột cùng, chỉ đưa tay lên sau khi tôi đã trút giận xong xuôi, nhẹ nhàng vỗ bờ vai đang run rẩy không ngừng của tôi, ôn tồn: “Chí ít, dù cho khắp thiên hạ đều mắng cậu ấy vô tình vô nghĩa, thì vẫn còn có cô đứng ở bên cạnh cậu ấy, chung quy cũng có thể coi là không hối tiếc”.

“Cho nên ta thật không thể nào hiểu nổi…”. Hơi ấm từ bàn tay Liễm Trần xuyên thấu y phục mà vỗ về da thịt tôi, giống như trong nháy mắt có thể xóa tan đi toàn bộ căm giận ngút trời thấm đẫm trong lồng ngực. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa viên ngọc sáng bên trong: “Vì sao những chuyện ngay cả ta cũng hiểu, mà kẻ thân thiết nhất cùng hắn nương tựa lẫn nhau, gắn liền máu thịt, những người bằng hữu chí cốt đã từng sát cánh cùng hắn trên chiến trường, lấy mạng đổi mạng, lại có thể không hiểu rõ?”.

Đầu vai Liễm Trần đặt trên vai tôi khẽ run lên, sau đó nhếch nhếch khóe môi, cúi đầu nói: “Vì cái người ta vẫn gọi là người ngoài cuộc thì tỉnh táo, kẻ trong cuộc thì u mê, hoặc thường chỉ bởi vì, có đôi lúc cục diện đó là do người thân thiết nhất, tin tưởng nhất của mình sắp đặt. Thường thì chỉ bởi vì, đôi khi chúng ta có thể chống lại được mọi trắc trở gian nan gió sương đao kiếm, nhưng lại không chịu nổi một câu nặng lời, có thể dễ dàng tha thứ cho rất nhiều sự phản bội hiểu nhầm, nhưng lại mất đi lý trí chỉ vì một lời nói dối nho nhỏ…”.

“Bởi vì, kẻ buông câu nói kia, nói lời dối trá kia, là người mà mình quan tâm nhất, có đúng không?”. Tôi run rẩy tiếp lời y: “Cho nên, tổn thương do người mình yêu thương nhất gây ra, mới là tổn thương trí mạng, có đúng không?”.

Con ngươi Liễm Trần đảo mạnh, không đáp.

“Hắn lợi dụng vị trí chí thân chí ái trong tim mọi người, cũng dự liệu được việc bọn họ trở mặt thành thù, để rồi cuối cùng, trái tim nguội lạnh thành tro…”. Tôi gắng sức hấp háy mắt mấy cái, quay ra nhìn nấm mồ lạnh lẽo mới đắp, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, uể oải đến cực điểm: “Nếu nói vậy, trong bàn cờ này, rốt cuộc ai tổn thương ai nhiều hơn đây?”.

Dương Tiễn à Dương Tiễn, lẽ nào phản ứng của ta trong lúc này cũng nằm trong kế hoạch của huynh, khiến ta ngay cả muốn tìm kẻ nào đó đền mạng cho huynh, cũng không tìm được.

Như vậy Liễm Trần thì sao, cũng là do huynh cố ý sắp xếp phải không…

Day day con mắt đã cay xè không chịu nổi mà vẫn cứ khô khốc, tôi không biết đã thu tay từ lúc nào, dựng ngón cái biểu thị lòng bội phục với Liễm Trần vẫn lặng thinh không nói: “Huynh rất lợi hại, ta gần như đã bị huynh thuyết phục rồi. Có điều những lời này ngẫm lại cũng có chút đạo lý, ví như lúc ở Mắt Bắc Hải, Tên Nát Rượu bỏ ta lại mà chạy đi như vậy, ta cũng oán giận hắn lâu lắm rồi”.

Liễm Trần ngẩn ra, vội vàng giải thích: “Cô tuyệt đối đừng hiểu lầm, huynh ấy đã xác định cô không có việc gì thì mới bỏ đi. Chủ yếu là bởi vì ta… vết thương cũ của ta đột nhiên tái phát…”.

Tôi ngẩn người, lúc này mới chợt nhớ lúc đó Liễm Trần che miệng ho khan, giữa các ngón tay chảy ra máu tươi nhễ nhại, dường như thật sự bị thương không nhẹ. Mà nhìn kỹ bộ dạng y ngày hôm nay, thì đã gầy đi không ít so với lần trước gặp mặt. Không biết có phải do không khí lạnh lẽo ở nơi này mới mơ hồ lộ ra dáng hình gầy gò mảnh dẻ như vậy hay không? Lồng ngực tôi không khỏi bị bóp nghẹn: “Giờ huynh ổn rồi chứ?”.

Y cười: “Đã không còn đáng lo ngại nữa”.

“Ồ…”. Tôi chuyển sang hỏi vấn đề khác: “Tên Nát Rượu thì sao?”.

“Huynh ấy đi Côn Lôn gặp bạn cũ rồi.”

“Trùng hợp vậy, vừa hay ta muốn đi đến đó”.

Liễm Trần hơi ngẫm nghĩ: “Vậy, chúng ta cùng đi”.

“Huynh muốn đi tìm Tên Nát Rượu à?”.

“Ừm.”

“Tốt, ta cũng tiện thể tính nợ cũ với hắn”.

“Lần đó huynh ấy thật sự không phải…”.

“Được rồi được rồi ta biết, nhưng hắn lại không biết ta biết, cho nên đương nhiên muốn nhân cơ hội này dọa hắn một phen.”

“…”

Lúc rời đi, tôi lại nghĩ tới một vấn đề: “Ồ đúng rồi, sao huynh không hỏi ta muốn tới Côn Lôn làm cái gì thế?”.

Liễm Trần cùng tôi sánh vai mà đi, đột nhiên giống như vì tránh một hố nhỏ mà bước hụt một nhịp, kéo dãn cự ly giữa chúng tôi đến ba tấc, cách tôi đúng nửa người, lập tức nhẹ nhàng đáp một câu: “Vì Dạ Mặc ở đó”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp