LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 15

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 15

May mà trước nay tôi vẫn quen chuyện thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa mộng mị, càng may mắn là Dương Tiễn kiêng kỵ thần vật hộ thể gì đó trên người tôi mà không thi triển pháp thuật với tôi, chỉ hạ thuốc mê trong rượu, tóm lại, ý thức của tôi hẳn là được khôi phục lại nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng.

Nhưng thân thể thì vẫn không chịu nghe lời.

Tôi dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng giơ được tay lên, dùng ngón tay làm đao, hung hăng rạch xuống cổ tay. Máu tươi theo đó chảy ồ ra, tốc độ tan thuốc mới nhanh hơn khá nhiều.

Đến khi tôi thất thểu đứng lên thì mới phát hiện, mình đã trở về động tuyết ở Côn Lôn.

Dạ Mặc vẫn còn đang bế quan, còn vị sư phụ xuất quỷ nhập thần kia của cậu ấy thì không biết chạy đi đâu rồi.

Mà Dương Tiễn có thể đưa tôi trở về đây, quả nhiên có mối quan hệ sâu xa với thầy trò hai người này…

Có điều tạm thời tôi không rảnh suy nghĩ những thứ này, hai chân lảo đảo chạy ra, bò lên một đám mây đen, chật vật xông ra khỏi pháp trận, mới bay một đoạn đường, cả người đã lộn nhào ngã xuống.

Tôi không biết vì sao lại muốn đến nơi đó, chỉ là dựa vào chút trực giác mà thôi.

Hơn nữa tôi thật sự rất tức giận, chẳng hiểu vì sao lại tức giận đến vậy.

Giữa cơn giận không sao nói rõ, cả người tôi từ trên đám mây ngã lộn nhào, rơi xuống giữa một rừng thông.

Bên cạnh là vài sinh vật bị cú ngã từ trên trời rơi xuống của tôi làm cho giật mình đến ngây ra rồi bay nhảy tán loạn, bên tai lại là tiếng chim kêu ríu rít, côn trùng rả rích, suối chảy thì thầm.

Nói tóm lại, tất cả nơi này xem ra thật sự tươi đẹp yên bình.

Nhưng cả người tôi đều bủn rủn, hai tay chống gối run như sợi tơ vờn trong gió.

Lúc này, một cánh hoa phấn hồng nhẹ nhàng đáp xuống thảm cỏ trước mắt tôi, tiếp theo, một cánh, lại một cánh nữa.

Tôi bỗng nhiên ngừng run, chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn khắp bầu trời hoa rơi lất phất, vươn tay ra, tiếp lấy một cánh hoa nhẹ như gió, tươi đẹp ướt át.

Trắng như tuyết, đỏ tựa máu.

Hoa đào.

Hắn nói, muội muội từ nhỏ đến lớn thích nhất hoa đào.

Tôi di chuyển đôi chân nặng chịch tựa ngàn cân, đi tới bờ sông nhỏ trong suốt thấy đáy.

Thảm cỏ xanh mượt chớm vươn mình bên bờ sông còn chưa khô vết máu, giữa những vệt máu dài còn lấp lánh ngân quang. Tôi nhận ra, đó là những mảnh vụn của áo giáp.

Cờ đen giáp bạc, giáp bạc, giáp bạc…

Cả trời hoa rơi rốt cuộc cũng ngừng rơi.

Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, tôi đứng ở đó có chút ngỡ ngàng. Bỗng nhiên, có thứ gì đó bay xuống tóc tôi, tôi đưa tay lên gỡ xuống, thì ra là một đóa hoa lê. Đóa hoa này khác với những cánh đào mỏng vụn, đây tựa như một đóa hoa phản chiếu dưới làn nước xuân, một đóa hoa hoàn chỉnh, tinh khôi không tì vết.

Trong căn nhà tại Quán Giang Khẩu có một cây lê, tôi thích nhất những lúc hoa lê nở rộ, phủ một màu trắng hơn tuyết khắp thân cây, tôi kéo Dương Tiễn cùng nhau chạy tới dưới tàng cây ngắm hoa. Hắn luôn luôn một tay cầm chén, một tay xoa tóc tôi cười nhẹ nhàng.

Cả một trời hoa rơi như mưa này, là tia chấp niệm cuối cùng Dương Tiễn để lại cho đời.

Mà tận cùng hết thảy, thứ hắn nghĩ đến, lại là tôi sao…

Nếu như… nếu như pháp lực của tôi đủ mạnh, có phải sẽ không bị hắn hạ thuốc mê, sẽ ngăn cản được hắn hay không? Tựa như Tên Mập Chết Tiệt ngày đó, nếu như tôi có thể lợi hại hơn cho dù chỉ là một chút thôi, phải chăng sẽ không dễ dàng để hắn vùng khỏi mình như thế…

Bọn họ, phải chăng đều không phải chết.

Cả vạn năm trở lại đây, lần đầu tiên trong đời, tôi căm giận đến tột cùng sự vô dụng của mình.

Khẽ vuốt đóa hoa lê, tôi đứng ngay trên mảnh đất chôn thân của Dương Tiễn, không biết đứng đờ ra như gỗ mất bao lâu. Vết thương trên cổ tay vẫn còn đang chảy máu, tôi hơi lạnh.

Nhưng rõ ràng phải rất khó chịu, tôi lại chẳng hề rơi giọt lệ nào.

Thì ra, không có Dạ Mặc bên cạnh, đúng là ngay cả khóc, tôi cũng khóc không ra.

Khi vầng mặt trời treo giữa đỉnh đầu dần ngả về Tây, có người chậm rãi tiến về chỗ tôi.

Tôi cứng ngắc ngoái cổ lại, nhìn cánh hoa bị nghiến nát dưới đế giày vương vãi trên mặt đất, tàn tạ thành bùn.

Liễm Trần vẫn khoác trên mình bộ y phục trắng toát không nhiễm bụi trần, thấy tôi, y có vẻ vô cùng kinh ngạc: “Tiêu Dao, sao cô lại ở đây?”.

Tôi ngẩng đầu, nhếch nhếch mép, giọng nói khàn đặc không khác gì bà già: “Còn huynh, vì sao huynh lại ở đây?”.

Nhưng y chỉ thu đường nhìn mà không đáp lại, đi thẳng đến bên cạnh tôi, nhíu mày thật chặt, sau đó bấm ngón tay lại thành một pháp quyết, đưa một luồng ánh sáng trắng ấm áp phủ lên cổ tay tôi, chớp mắt, miệng vết thương gần như lộ cả xương tự khép lại, chỉ còn lại một vệt trắng nhàn nhạt.

Tôi giơ cổ tay lên trước mặt xem xét, nở nụ cười: “Lúc mới gặp Dương Tiễn, ta bị Hao Thiên Khuyển cắn cho một phát, hắn cũng trị thương cho ta như vậy đấy”.

Đôi mi dài của Liễm Trần khẽ run rẩy, nhưng chung quy y vẫn trầm mặc.

Tôi đành phải tự mình nói tiếp: “Ta đã từng hỏi hắn, vì sao lại dễ dàng nhặt một con yêu quái lai lịch bất minh tình cờ đụng phải giữa đường như ta về. Hắn nói, bởi vì hình dạng tôi ôm chân nhảy lạch bạch, nước mắt ngắn nước mắt dài sau khi bị chó cắn trông cực kỳ giống muội muội của hắn. Hắn còn nói, muội muội của hắn cũng rất sợ đau, cho dù chỉ đánh bằng một đầu ngón tay, xước một vết thương nhỏ thôi là cũng đủ khóc cả nửa ngày trời…”.

Liễm Trần bỗng nhẹ nhàng nói: “Ta trước nay không hề biết cô…”.

“Ta cái gì?”.

Y lắc đầu, rốt cuộc giương mắt nhìn tôi, sắc mặt giống như chứa đựng chút ngập ngừng lưỡng lự: “Vậy, bây giờ cô còn đau không?”.

“Được huynh trị khỏi rồi đó thôi, đương nhiên không còn đau nữa”.

Y ngẩn ra một chút, cúi đầu “ừ” một tiếng.

Tôi không để ý đến y nữa, vuốt vuốt mũi, ngồi xổm xuống nhặt nhạnh từng mảnh ngân giáp nhỏ, vừa mang đến khe suốt bên cạnh rửa sạch, vừa lẩm bẩm không dứt: “Dương Tiễn, ta biết thứ trong lòng huynh luôn canh cánh, cũng luôn hướng về, chính là quãng thời gian niên thiếu. Khi đó, huynh có phụ mẫu, có huynh trưởng, có muội muội, giống như bất cứ người phàm nào khác, cả gia đình cùng trải qua những ngày tháng yên ổn. Sau trăm tuổi, mỗi người lại được chôn vào mộ phần tổ tiên, coi như cả nhà đoàn tụ. Nhưng hôm nay huynh chết đến hồn phi phách tán, tan thành tro bụi, thật sự chết đến không còn mảnh vụn, ta chỉ có thể chôn mấy miếng giáp này, mong giúp huynh đắp một… loài người vẫn nói là gì ấy nhỉ… phải rồi, mồ chôn di vật”.

Cẩn thận gom lại những mảnh vụn vừa rửa sạch sẽ xong xuôi, tôi đứng lên, nhìn ra xung quanh.

Liễm Trần vẫn đứng lặng lẽ sau lưng tôi rốt cuộc lên tiếng: “Cô tìm cái gì?”.

“Tìm hướng đi về Quán Giang Khẩu”.

“Chính là chỗ này.”

Tôi ngẩn người.

Quán Giang Khẩu là đất phong trấn giữ của Dương Tiễn sau khi phong thần thành thánh, cũng là nơi hắn sinh ra và lớn lên, còn là, nơi hắn nhà tan cửa nát.

Cho nên hắn cố ý chọn nơi này, làm chỗ chôn thây của chính mình hay sao…

Tôi hít sâu một hơi, nhếch miệng: “Rời khỏi đây quá lâu rồi, nhất thời đúng là không nhận ra”.

Liễm Trần nghiêng đầu, tựa như thở dài một hơi thật nhẹ, lại thản nhiên nói: “Cô muốn đến mộ viên của Dương gia đúng không? Ta đi cùng cô”.

Tôi chăm chú nhìn y, dưới ánh tà dương đường nét gầy yếu của y càng rõ thêm mấy phần, sau đó đồng ý.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp