LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 14

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 14

Tôi vừa phải thán phục sư phụ Dạ Mặc có thể nói liền một mạch như vậy mà không cần thở, thật sự là thân cường thể kiện càng già càng dẻo dai nha, đồng thời lôi cổ sơn thần thổ địa tin tức nhanh nhạy nhất lên hỏi mấy câu, sau đó, liền biến thành làn khói xanh lủi thẳng lên trời.

Trước kia khi ở cùng Dạ Mặc làm xằng làm bậy, tôi cũng từng đến thiên đình chơi đùa. Có điều lúc đó có cậu ấy làm bảo tiêu, hơn nữa cũng chú ý không gây phiền phức quá lớn cho Dương Tiễn, cho nên chỉ tùy tiện đi bộ một vòng rồi rút lui ngay.

Lần này tôi một mình chạy lên, tất nhiên khá căng thẳng, đến đường đi còn không thuộc nữa, thế là chẳng mấy chốc tôi đã chuyển hướng không biết bao nhiêu lượt.

Cũng may thủ vệ canh gác thiên đình hôm nay lỏng lẻo đến không thể tưởng tượng nổi, tôi giống như con ruồi chạy lung tung khắp nơi rất dễ dàng mà đến cái lông thần tiên cũng không nhìn thấy. Theo như tôi nhớ thì Dạ Mặc đã từng nói, trong toàn bộ phong cách kiến trúc chín tầng trời, cậu ấy thích nhất là “Chân Quân Thần Điện” của Dương Tiễn, bởi vì nơi đó toàn màu đen.

Cho nên khi tôi chạy đến hai chân sắp nhũn ra thì cuối cùng cũng thấy được một toà đại điện đen thui, nào thì xúc động nào thì lệ rơi chao ôi đủ cả…

Quyết định của tôi là reo hò nhảy nhót vọt qua, một đường thông suốt không trở ngại mà chạy ào vào hai tấm cánh cửa chính đen như mực.

Ngay sau đó, tôi lập tức nghiêm chỉnh dừng lại, bởi vì có một vật sắc nhọn lạnh như băng đã chĩa vào yết hầu tôi.

Sát khí nặng nề bao lấy tôi, ép tôi tới không thở nổi, toàn thân như bị lăng trì, tim gan như muốn nứt ra.

Vô thức tôi đã nghĩ đến chuyện nhắm hai mắt lại chờ chết, nhưng chuỗi ngọc trai trắng vẫn đeo trên cổ tôi đột nhiên phát ra một luồng hào quang chói mắt.

Giữa điện quang hỏa thạch, hai luồng ánh sáng màu ngân và màu trắng đập vào mắt tôi, tiếp theo là một âm thanh nặng nề vang lên, mà tôi thì trực tiếp vút lên cao lảo đảo ngã văng ra ngoài.

“Nha Đầu? Sao lại là ngươi?”.

Trước mắt trời đầy sao sáng, bên tai tiếng nổ đùng đoàng, thật vất vả tôi mới bò lên được, còn chưa kịp mở miệng thì Dương Tiễn đã hết vẻ ngạc nhiên, nhíu mày nói: “Ngươi vào đây bằng cách nào?”.

Thái độ của hắn lạnh nhạt như vậy khiến tôi không khỏi vừa uất ức vừa tức giận, ương ngạnh trả lời: “Đi vào bằng chân!”.

“Dạ Mặc đâu?”.

“Ở Côn Lôn.”

Dương Tiễn nghe vậy, nhăn mày lại càng lúc càng chặt, chợt nhìn sang vòng ngọc trai của tôi, hơi sững lại, rồi lại lạnh nhạt nói: “Ngươi không nên tới nơi này, mau trở về đi!”.

Hắn nói xong thì không để ý đến tôi nữa, quay phắt người cứ thế đi vào.

Tôi hơi sửng sốt, vội vàng vô thức kéo cánh tay hắn, bởi vì khá gấp gáp mà không khỏi dùng lực hơi mạnh. Thật không ngờ, cánh tay hắn bị động tác hoàn toàn không có tính công kích của tôi làm cho đau đớn kêu lên một tiếng, nhoáng một cái, tựa như gốc cây khô rỗng ruột, vừa chạm nhẹ đã lập tức gãy vụn.

Tôi ngẩn người, vội vàng lao lên đỡ hắn, nhưng ngón tay chỉ chạm được vào tầng tầng áo giáp lạnh như sắt thép.

Hắn gắng gượng đứng vững, dựa vào cánh cửa nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm, ngập ngừng chốc lát rồi thở dài, chua chát nói: “Mà thôi, dìu ta vào trước đi”.

Tôi dìu hắn vào gian phòng tối đen như mực, vừa đốt đèn lên thì thấy trong phòng được bài trí cực kỳ đơn giản, một bàn một ghế một giường, cùng với những cuốn hồ sơ chất đầy bàn, ngoài ra không còn thứ gì khác nữa.

Giúp Dương Tiễn cởi lớp giáp bạc bên ngoài, tôi không khỏi cảm thấy may mắn vì mình không phải là người sợ máu.

Trước ngực hắn máu chảy ướt sũng mấy lớp áo, gần như nhuộm kín cả nửa trước lớp y phục, hơn nữa còn có dấu hiệu tiếp tục lan ra, rõ ràng phải là vết thương cực kỳ nghiêm trọng mới có thể dẫn tới tình trạng này.

Dương Tiễn không thèm để ý đến tôi, tự điểm huyệt cầm máu, bắt đầu nhắm mắt điều tức.

Tôi gấp gáp lại chẳng giúp được gì, chỉ có thể ngồi ngẩn ra.

Dưới sánh sáng mờ nhạt, sắc mặt của hắn tuy dần không còn trắng bệch như ban nãy nữa, nhưng lại chuyển sang vẻ tối tăm xám xịt, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, tựa như đang nỗ lực kiềm chế.

Cho nên vừa mới gặp mặt ban nãy, hắn đã phùng mang trợn mắt với tôi, hẳn là vì vết thương này đây?

Nhưng mà, Dương Tiễn thành tiên bằng chính xác thịt của mình, cho nên không giống với các vị thần thoát thai hoán cốt không sợ bị thương đến gân cốt da thịt. Có điều cũng vì điểm này, hắn càng không dễ dàng để cho thân thể mình bị thương.

Nhìn khắp tam giới, có thể làm hắn bị thương như vậy, sợ rằng không quá năm vị, hơn nữa còn phải trả giá bằng tình trạng tương tự như Dương Tiễn.

Thế nhưng, những người có thân thủ như vậy, hiện tại căn bản không nhiều khả năng đi giao đấu chính diện với hắn…

“Tạm thời ngươi còn chưa thể rời khỏi đây, đợi mấy ngày nữa ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra”.

Tôi còn đang lơ mơ như lọt vào màn sương mù dày đặc, Dương Tiễn vừa điều tức xong đã lập tức mở mắt nói với tôi một câu không đầu không đuôi như thế, sau đó chậm rãi đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, sắp xếp lại đống hồ sơ chất cao như núi.

Tôi há hốc miệng hoàn toàn chẳng hiểu ra sao: “Hả?”.

“Vừa rồi ngươi có thể chạy loạn mà không bị phát hiện, là bởi vì thiên đình xảy ra chút rắc rối, thủ vệ đều bị điều đi hết rồi. Có điều hiện tại, bọn họ nhất định đều đã trở về vị trí cũ, nếu như muốn đi ra ngoài, cần phải bình tĩnh chờ đợi thời cơ, không thể tự tiện hành sự. Nói chung tất cả do ta sắp xếp, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở đây đừng có chạy lung tung là được”.

“Ờ”. Tôi mơ mơ hồ hồ đáp lại, thấy hắn cầm hai bộ hồ sơ định đi ra ngoài, tôi mới phản ứng lại, vội vàng nhảy lên: “Ngài đi làm gì?”.

“Có vài công vụ quan trọng cần xử lý gấp.”

“Nhưng thương thế của ngài…”.

“Không sao rồi.”

“Ây ây ây… chờ chút!”. Tôi vò đầu, ra vẻ hòa hoãn: “Ở lại chơi vài ngày đương nhiên không có vấn đề gì, thế nhưng ngài có thể nói cho ta biết đám huynh đệ của ngài ở đâu không, ta đi tìm bọn họ uống rượu”.

Sắc mặt hắn đông cứng lại: “Đi rồi”.

“… Vậy Hao Thiên Khuyển thì sao?”.

“Cũng đi rồi.”

“… Ngài… Chẳng lẽ ngài thực sự giống như lời đồn mà ta nghe được trên đường tới đây…”.

Dương Tiễn xoay người rời đi, bỏ lại bốn chữ khiến căn phòng lạnh lẽo tối đen không còn mảy may chút ánh sáng nào nữa: “Chúng bạn xa lánh”.

“…”

Những ngày tiếp theo, ban ngày tôi chỉ có thể buồn chán ở hậu viên phủ đệ đã thiết kết giới của Dương Tiễn, đêm đến sau khi hắn hạ triều thì buồn chán trong thư phòng chờ hắn xử lý công việc.

Dương Tiễn lúc nào cũng bề bộn rất nhiều việc, ngày nào cũng ra ngoài từ sáng sớm đến tối mịt mới về, sau khi trở về còn tiếp tục xử lý công việc cho đến tận đêm khuya, thậm chí thường thường làm thâu đêm. Tính hắn vốn lạnh lùng, hiện giờ lại càng lạnh nhạt, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ ít. Cho nên tôi cũng ngại không muốn quấy rầy, thậm chí không dám hỏi thương thế của hắn đã khôi phục ra sao, chỉ có thể dùng hết mọi khả năng làm cái đuôi đi theo sau hắn.

Chạng vạng hôm đó, Dương Tiễn trở về khá sớm so với mọi ngày, lại còn mang theo hai hộp cơm lớn, nói là đồ ăn do địa tiên dưới hạ giới dâng lên.

Nhìn hộp điểm tâm thơm ngào ngạt, tôi đã lâu không được thưởng thức mỹ vị nhân gian không khỏi thiếu chút rớt nước mắt.

Thấy cái bộ dạng thèm ăn của tôi, nét mặt lạnh lùng xa cách của hắn lộ ra ý cười nhẹ nhàng.

Tôi thấy tâm trạng hắn đang cực tốt, bèn được đằng chân lân đằng đầu mà đòi rượu, ai ngờ hắn cũng thoải mái đáp ứng luôn.

Trong hậu viên này có nước chảy chân cầu, cỏ cây ngát hương, tĩnh lặng mà thanh nhã.

Lúc này Dương Tiễn cũng đã thay đổi triều phục giáp sắt nặng chịch, khoác lên mình một thân trường sam nhẹ nhàng, giản dị tự nhiên giống như lần đầu tiên tôi gặp hắn.

Tôi không chút khách khí vùi đầu vào ăn uống điên cuồng, uống tới mơ màng say, tôi ôm vò rượu nhìn hai gò má ửng đỏ của hắn, nói muốn nhìn thấy hắn chơi với hai cây xoa kích ba mũi – loại binh khí kỳ quái mà hắn vẫn mang theo người, bởi vì quen nhau lâu như vậy, tôi vẫn chưa có cơ hội thấy hắn dùng qua món này.

Tâm trạng hắn hôm nay chắc chắn là tốt đến ngàn năm hiếm thấy, đồng ý luôn yêu cầu của tôi, khiến cho tôi không khỏi được yêu chiều mà vừa mừng vừa sợ.

Tay vừa vung lên ngân quang đã lưu chuyển, thân hình hắn như chớp giật, tay áo phất gió, múa kích đến không gian đều là tiếng xé gió vùn vụt.

Ánh sáng bạc vụt tắt, Dương Tiễn cầm kích đứng một mình trong vườn, dáng người cao lớn thẳng tắp, lại toát ra vẻ bi thương không nói nên lời.

Đứng lặng một lúc lâu, hắn mới dời bước ngồi xuống, sau khi ép ra men rượu, trán hắn lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhưng nét mặt nghiêm nghị như sắt thép cũng nhờ sự giải tỏa đó mà dịu đi rất nhiều, phảng phất như những bôn ba khó nhọc ngàn vạn dặm đều chỉ cách một bước cuối cùng là sẽ bước tới cực hạn.

Tôi nhìn dáng vẻ hắn như vậy, tim chợt nhói lên, cuối cùng cũng nói ra nghi vấn quẩn quanh rất lâu trong đầu.

“Ngài vì quyền vị mà nhốt muội muội ngài vẫn coi trọng hơn tính mạng của chính mình dưới chân núi sao?”.

“Phải”.

“Ngài còn truy sát con trai của cô ấy, cũng là cháu trai của ngài?”.

“Phải”.

“Ngài vì tranh công mà bán đứng đám huynh đệ của ngài?”.

“Phải”.

“Hao Thiên Khuyển cũng bởi vì không chịu nghe lời ngài đi hại người khác mà bị ngài đuổi đi?”.

“Phải”.

“Ngài đổi trắng thay đen, làm xằng làm bậy, cam tâm làm tay sai của Ngọc Đế, chính là vì quyền thế?”.

“Phải”.

Tôi hỏi rất nhanh, hắn cũng trả lời rất thẳng, lưu loát rõ ràng không chút do dự, càng không hề giải thích.

Đối mặt với sự bình tĩnh thản nhiên của hắn, tôi không thể kiềm nén được cơn giận của mình: “Phải cái rắm!”. Tôi đứng lên hướng về phía hắn mà đập bàn: “Coi thường ta là đứa ngu sao? Cái gì gọi là võ do tâm sinh, nào nào nào, ngài giải thích cho ta coi nào, một kẻ bạc bẽo vô tình vô nghĩa vô liêm sỉ làm sao có thể luyện được thứ công phu mạnh mẽ uy lực, xuất chiêu thu thế quang minh chính đại như vậy được?”.

Hắn hơi nhíu mày, chợt lắc đầu, giữa tiếng thở dài lại hàm chứa chút ý cười khó thấy: “Thật không ngờ, một tiểu nha đầu vừa đánh đã khóc chỉ biết chạy trốn như ngươi cũng hiểu được cái này”.

Tôi mở to hai mắt, giọng nói run rẩy, ôm chút may mắn cuối cùng: “Cho nên, mấy tên quái vật, còn có Hao Thiên Khuyển và muội muội của ngài, nhất định cũng đều hiểu đúng không? Cho nên, thật ra tất cả chỉ là đang diễn kịch, bọn họ đều biết rõ, mọi chuyện họ làm đều là để phối hợp với hành động của ngài đúng không?”.

“Không ai biết, cũng sẽ không ai biết”.

Mọi hi vọng đều vỡ vụn sau câu nói thản nhiên như không này, tôi không thể nhịn nổi nữa mà gào lên: “Sao được chứ? Chuyện mà ngay cả ta cũng nhìn ra, những huynh đệ đã từng sớm chiều bên ngài suốt mấy ngàn năm, đã từng đồng sinh cộng tử sát cánh chiến đấu sao lại không nhìn ra chứ? Muội muội ruột thịt mà ngài luôn canh cánh không thể yêu thương chiều chuộng đến tận trời sao có thể không biết?”.

“Có lẽ chỉ bởi vì, ngươi không phải là người trong cuộc đi”. Dương Tiễn thản nhiên nói, dừng một chút, đứng lên, nhẹ nhàng vén lọn tóc rối bời bên gò má tôi ra sau tai, chua chát: “Không cần biết như thế nào, cảm ơn ngươi… đã tin ta”.

Tôi nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, hít một hơi thật sâu: “Ngày đó là ai làm ngài bị thương? Suốt từ chín tầng trời cao đến chín tầng đất sâu, trừ ngài ra, ai có thể thật sự làm cho ngài bị thương được?”.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, sắc mặt còn có chút tự đắc: “Ngày ấy đúng là cố ý thua dưới tay Trầm Hương, chỉ có làm ta bị thương, những kẻ lòng dạ khó lường kia mới không dám động chân động tay với nó hay có bất cứ ý đồ nào làm hại nó, sau này nó mới có thể sống yên ổn trong tam giới này. Hơn nữa, lúc đó cũng đúng lúc xảy ra biến cố bên ngoài, thủ vệ thiên đình mới nhất thời hỗn loạn, vừa vặn để ngươi lọt được vào đây”.

Tôi chỉ cảm thấy toàn bộ men say đều lao vọt lên đỉnh đầu, hận không thể trào máu mắt: “Cái tên Trầm Hương gì đó kia chính là cháu trai của ngài đúng không? Thằng ranh này dám hạ thủ nặng như vậy với ngài, đúng là cố ý xin cái mạng của ngài mà!”.

Không ngờ Dương Tiễn không hề đồng tình với ý kiến này: “Không thể nói vậy được, vốn là ta dồn ép nó, đứa nhỏ đó hận ta cũng là chuyện đương nhiên thôi”.

“…”

Tôi chán nản.

Dương Tiễn không buồn dài dòng với tôi về vấn đề này nữa, quay ra mở hũ rượu, rót hai chén ra, đưa cho tôi một chén: “Từ khi vào triều làm quan tới nay, ta chưa từng được say lần nào. Hôm nay cứ thỏa sức đi, không biết Nha Đầu có chịu uống cùng ta không?”.

Tôi ra hiệu đồng tình, không nói hai lời cạn chén đó luôn, cầm vò rượu lên: “Nếu đã muốn say, thì phải uống thế này!”.

Hắn cười vang, chạm vò rượu với tôi, ngửa cổ mà uống một cách sảng khoái, thỏa sức say sưa.

Lúc bắt đầu ngà ngà say, tôi ngồi phịch xuống chiếu, lôi kéo tay áo Dương Tiễn càm ràm: “Ta hiểu rõ ngài muốn làm chuyện lớn, nhưng mặc kệ làm gì, chung quy vẫn không thể hi sinh tính mạng của chính mình, có đúng không? Ta nha, tuy rằng sống lâu như vậy, nhưng một vạn năm đầu tiên hầu như đều ngủ trôi xác ở ngoài ba mươi ba cõi trời, cho nên nghiêm túc tính lại thì thật ra chỉ quen biết mỗi mình Tên Nát Rượu, rốt cuộc cái đồ thối tha đó lại coi ta như nước lã mà hắt đi, mà thôi, không nói chuyện đó nữa…”. Tôi khịt khịt cái mũi đã cay xè, tiếp tục nói: “Sau đó, ta lại quen ngài, tiếp nữa là Dạ Mặc, còn có Tên Mập Chết Tiệt. Ở trong tim ta, các người đều vô cùng quan trọng. Tên Mập là bằng hữu của ta, ngài… ngài giống như người thân của ta… Tuy rằng cho tới bây giờ ta cũng chẳng có bất cứ người thân nào. Nhưng ta nghĩ, với ta mà nói, ngài hẳn là một người huyết nhục tương liên, vĩnh viễn không rời…”.

Dù cho cách cả lớp y phục, tôi cũng có thể cảm nhận được thân thể Dương Tiễn hơi chấn động, vì vậy tôi càng nắm tay áo hắn chặt hơn, tiện thể dựa vào bờ vai hắn: “Tên Mập Chết Tiệt chết rồi, cho nên ngài tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện, bằng không, ta sẽ khổ sở biết bao… Dạ Mặc nói, sau khi cậu ấy xuất quan, công lực nhất định sẽ càng mạnh mẽ, đến lúc đó hai người các ngài liên thủ, còn sợ phiền phức nào không giải quyết được chứ? Ta cầu xin ngài đồng ý với ta đi, ta chẳng cầu xin điều gì, chỉ cần ngài đừng chết, không cần biết thế nào, cũng đừng có chết… có được hay không? Nhị ca…”.

Một hồi lâu sau, mới có một bàn tay nhẹ nhàng sờ đầu tôi, kèm theo một tiếng thở dài: “Ngủ đi, tỉnh lại rồi, sẽ không còn chuyện gì hết”.

“Huynh đồng ý với ta rồi?”.

Hắn không trả lời, đầu ngón tay chỉ hơi xoa nhẹ tóc tôi.

Tôi kiên trì lải nhải tiếp: “Chỉ cần huynh hứa với ta, ngày mai ta sẽ cho huynh một niềm vui lớn, rất lớn rất lớn đó”.

Hắn lặng lẽ chốc lát, cuối cùng cũng có một âm thanh cực nhẹ truyền tới: “Ừm”.

Tuy câu trả lời vô cùng lấp lửng, cũng không rõ có hài lòng hay không, nhưng tốt xấu gì cũng khiến tôi thở phào một hơi.

Không khí lại yên tĩnh trở lại một lúc lâu, Dương Tiễn bỗng cúi đầu nói: “Rốt cuộc thì số mệnh cũng không xử tệ với ta, để ta đi tới bước cuối cùng còn có được khoảnh khắc thế này, có thể có… ngươi ở cạnh ta”.

Phỏng chừng uống quá nhanh, đầu tôi vô cùng mờ mịt, mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau đến nơi rồi. Nhưng những lời này lại có sức mạnh như sét đánh bên tai, khiến thần trí tôi lại phục hồi trở lại: “Cái gì mà bước cuối cùng? Huynh…”.

“Tuy ta có mắt thần nhưng lại không nhìn rõ lai lịch của ngươi. Lần trước ở trong địa ngục Hồng Liên, cũng chỉ có thể nhờ vào lệ khí và nghiệp hỏa mà miễn cưỡng tìm được ngươi, trên người ngươi có một lực lượng thần bí vô cùng lớn mạnh bảo vệ, giúp ngươi biến nguy thành an, che chở ngươi trước mọi nguy hiểm. Có điều rốt cuộc thì trong đó có huyền cơ gì, tạm thời ta chưa thể làm rõ được, cũng không còn thời gian nữa… Nói chung, sau này không cần biết xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải nhớ cho thật kỹ, người có thể đem đến cho ngươi sự bảo vệ này, nhất định là thật tâm với ngươi. Nha Đầu ngươi, nhìn qua thì lười nhác hời hợt, thật ra lại cẩn thận và bình tĩnh vô cùng. Hôm nay ngươi đã tin ta như vậy rồi, ừm, sau này không nên quá làm việc theo cảm tính nữa đâu đấy”.

Bên tai tôi còn văng vẳng lời nói bình thản mà rõ ràng của Dương Tiễn, nhưng tôi nghe không hiểu, cũng không có lòng tìm hiểu cho tường tận. Tôi chỉ muốn nắm lấy hắn thật chặt, không cho hắn rời đi, không cho hắn đi tới “bước cuối cùng” chết tiệt đó!

Nhưng mà gắng gượng được mấy câu như vậy, tôi cũng không còn cách nào mở miệng nói chuyện hay động đậy gì được nữa. Trước khi thần trí tôi mê man đến cực điểm, câu cuối cùng mà tôi nghe được chính là: “Xin lỗi nhé Nha Đầu, những chuyện ta hứa với ngươi, cứ luôn luôn nuốt lời…”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp