LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 13

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 13

Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đã đang ở đỉnh Côn Lôn.

Dạ Mặc cùng tôi ở tạm trong một động tuyết, cũng là nơi cậu ấy đã từng bái sư học nghệ trước kia.

Côn Lôn sơn trước nay đều là địa bàn của thần tiên, vì sao lại dạy ra được một yêu quái như Dạ Mặc, tôi không biết, cũng lười hỏi.

Dù sao thì Dạ Mặc cũng nói, chuyện này tương đối phức tạp, không thể nói rõ bằng vài ba câu ngắn ngủi được, chờ khi nào vị sư phụ không biết lại chạy tới xó nào làm xằng làm bậy kia trở về, sẽ để cho ông ta tự giải thích tỉ mỉ với tôi, nói không chừng còn có thể hỏi rõ rốt cuộc Dương Tiễn tính làm cái trò quỷ gì nữa đấy.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho tôi, Dạ Mặc bắt đầu bế quan.

Khi cậu ấy vứt bỏ gốc gác loài người mà biến thành yêu quái xuất hiện trước mặt tôi, thì bản lĩnh đánh nhau cũng đã lợi hại đến điên cuồng rồi. Mấy trăm năm lại đây hai chúng tôi chỉ lo chơi bời ăn uống mơ mơ màng màng, tôi thật chưa từng thấy cậu ấy luyện công bao giờ.

Mà lần này, cậu ấy cũng rất nghiêm túc nói cho tôi biết, muốn tranh thủ dịp chữa thương, tiếp tục đề thăng pháp lực.

Bởi vì, chỉ có tự mình đủ mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ người mình quan tâm.

Thật ra dù cho cậu ấy không nói gì hết, dù cho cậu ấy vẫn bày ra bộ dạng vô tâm vô phế chẳng quan tâm thứ gì, nhưng tôi cũng hiểu rõ, cậu ấy nhất định cũng rất đau buồn vì cái chết của Vô Si.

Mạng của yêu quái thật sự rất dài rất dài, cả đời gặp phải rất nhiều chuyện, đụng phải rất nhiều người, nhưng tuyệt đại đa số đều như mây khói thoảng qua, không hề lưu lại chút vết tích gì trong lòng cả. Nhưng mà cũng vì nguyên nhân đó, nếu một khi đã quan tâm ai, thì sẽ sâu nặng vô cùng.

Tôi cùng với Dạ Mặc sống buông thả phóng đãng qua ngày giữa thế gian này, thời gian trôi qua gần nghìn năm, có thể khiến chúng tôi tưởng nhớ, cũng chỉ có một mình Vô Si mà thôi.

Chúng tôi từng chứng kiến hắn tình căn thâm trọng, thấy hắn “Kim Cương trừng mắt”, thấy hắn “Bồ Tát rủ mi”, thấy hắn liều mình thành Phật rồi lại bỏ Phật mà đi, nhưng chung quy vẫn là đại hòa thượng dùng Phật pháp vô biên mà độ hóa chúng sinh.

Một Tên Mập Chết Tiệt giữa sinh tử luân hồi, từ đầu đến cuối vẫn chỉ nguyện vì một người mà từ bi hỉ xả.

Lúc Dạ Mặc bế quan tu luyện, tôi cơ bản vẫn đang ngủ say. Tỉnh cờ tỉnh lại, tôi liền chạy đi ngắm tuyết, ngẩn ngơ.

Mặc dù Hồng Liên nghiệp hỏa và địa ngục âm hàn không gây ra bất cứ tổn thương nào cho tôi, nhưng từ sau ngày đó trở đi tôi luôn có cảm giác buồn ngủ ghê gớm. Có điều dù sao thì lúc tôi đi theo Tên Nát Rượu, thường con mắt vừa nhắm lại mở ra đã trên dưới một trăm năm, cho nên chung quy cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Chỉ là không hiểu vì sao, hiện tại tôi rất khó ngủ say, giấc ngủ ngắn mà lại hay mộng mị. Mà mỗi khi tỉnh dậy, lại hoàn toàn không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì.

Trải qua từng hồi mơ tỉnh đứt quãng đó, nháy mắt đã trôi qua mấy chục xuân thu của nhân gian.

Đỉnh Côn Lôn này chỉ có băng hàn tuyết đọng mãi mãi không tan cũng với những trận gió lạnh thấu xương tủy, nơi đây không có nửa bóng ma, mà Dương Tiễn, từ đầu đến cuối cũng không thấy xuất hiện.

Hắn, hẳn là đã ổn thỏa từ lâu rồi đi…

Hôm nay, tôi như thường lệ từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, còn đang nỗ lực vắt óc hồi tưởng lại cảnh tượng trong mơ cho dù chỉ là chút xíu mảnh vụn rời rạc, thì bên ngoài đột nhiên có tiếng động truyền đến.

Xung quanh động tuyết đều được bố trí pháp trận, trừ phi biết rõ phương pháp, bằng không tuyệt đối không thể dễ dàng xông vào.

Cho nên người tới hẳn là…

Tôi vội vàng bò lên, vừa định ra ngoài, đã nghe thấy một tiếng hô gọi đùng đùng như sấm sét: “Đồ đệ con ở đây sao? Thật đúng lúc, mau ra đây đánh nhau một trận rửa hận cho sư phụ! Sư phụ con sắp bị tên Dương Tiễn kia làm cho tức chết rồi! Thằng nhãi thối tha đó bị con lừa đá cho hỏng óc rồi sao? Tự nhiên lại xem câu nói ngày xưa ông đây khuyên hắn như phát rắm mà đánh bậy đánh bạ! Hôm nay thấy tình thế khó tránh khỏi chệch đường, thế là phát điên lên trăm phương nghìn kế muốn đập chết ông đây trút giận! Con nói xem, thằng cha ấy không chờ nổi tí tẹo sao? Cái loại ngu đần phá hoại… Con mẹ nó nói đi nói lại vẫn phải trách cô em hồ đồ của hắn, bị hắn tự mình đè nhốt dưới Đào Sơn thật đáng đời, con trai cô ả còn bị hắn truy sát khắp nơi…”.

Nghe đến đây, lòng tôi đột nhiên trầm xuống, tựa như rớt xuống đáy vực sâu.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra, quãng thời gian an ổn ở Quán Giang Khẩu ngày đó, thực ra rất có khả năng đã bị Dạ Mặc phá vỡ.

Lý do Dương Tiễn phát giác ra hiện tượng lệ khí thoát ra ngoài, là bởi vì hắn đến Bắc Cực lấy cái gì Hỏa Long Châu cho muội muội bảo bối chơi. Hắn bị thương trở về còn chưa khỏi hẳn, lại phải đi tra xét tình hình ngay.

Một tên nhân viên ngoài biên chế thiên đình, nhàn rỗi chơi không như hắn lại cứ thích lo bò trắng răng[1], khiến tôi không thể chịu được: “Những chuyện thế này tự sẽ có đám thần tiên ăn cơm trời giải quyết, đến phiên ngài lo đấy hả?”.

“Dựa vào bọn chúng?”. Dương Tiễn chỉ nhếch môi cười nhạo, không nói thêm câu nói nữa.

Mặc dù tôi bất tài vô học, nhưng tốt xấu gì cũng sống rất lâu rồi, biết được tính chất nghiêm trọng của một vài vấn đề. Nhưng mà vô luận tôi tận tình khuyên bảo ra sao, Dương Tiễn vẫn khăng khăng muốn đi liều mạng.

Cuối cùng, tôi nhịn không được giậm chân nhớn nhác: “Cứ coi như lệ khí thoát ra ngoài, coi như trời nghiêng đất ngả thì liên quan mẹ gì đến ngài? Với bản lĩnh của ngài, chỉ cần ngài mong muốn, thì mãi mãi đều có thể sống ung dung vui vẻ qua ngày ở Quán Giang Khẩu này, ngài đi lo mấy chuyện không đâu làm gì chứ?”.

“Ta chỉ là, không thể để tam muội gặp bất cứ nguy hiểm gì”. Dương Tiễn bất động thanh sắc, nét mặt thản nhiên: “Huống chi, tam muội thiện tâm, tất không đành lòng nhìn chúng sinh chịu khổ”.

Tôi bị lý do hoang đường không thể tưởng tượng nổi này làm cho phát cáu cả lên: “Chỉ vì thế thôi hả? Ngài có dám tiết lộ thêm nữa không! Có phải ngài vì tam muội tốt kia cái gì cũng chịu làm, ngài nợ cô ta hả?”.

“Không sai, ta nợ muội ấy!” Không ngờ Dương Tiễn lại thừa nhận quả quyết như vậy, trong giọng nói mơ hồ chứa đựng nỗi cay đắng sâu sắc: “Ta nợ muội ấy một người cha, nợ muội ấy một người mẹ, nợ muội ấy một đại ca, nợ muội ấy một tuổi thơ vô lo vô nghĩ, nợ muội ấy một gia đình hoàn chỉnh… Ngày đó mẹ ta che giấu pháp lực cùng cha ta ở lại nhân gian, cả nhà vẫn rất bình an, nếu không phải trong cơ thể ta có thần lực trời sinh dẫn đến sự chú ý của thiên đình, tất cả, có lẽ đã không xảy ra…”.

Tựa như cảm thấy mình đã tiết lộ quá nhiều chuyện, hắn khép mi mắt lại, lần tiếp theo mở miệng thì đã bình thản lại không ít: “Nha Đầu, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, không cần biết là ai, đều có thứ mà mình muốn bảo vệ, người mình muốn bảo vệ. Để bảo vệ họ, cho dù tan thành tro bụi ngươi cũng không nuối tiếc. Mà tam muội, chính là người mà ta muốn bảo vệ. Bảo vệ sự đơn thuần, lương thiện, vui vẻ của muội ấy”.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy có người nói muốn vì người khác mà “bảo vệ”, không khỏi ngẩn ngơ.

Mà ngay trong chốc lát tôi đờ ra, một thằng cha từ mặt mũi đến trang phục đều không khác gì con gà trống lòe loẹt đột nhiên xông vọt ra…

Dạ Mặc vồ lấy tôi hô hô ha ha biểu thị thân phận hiện tại đã cùng chung chủng tộc với tôi, tiện thể miễn cưỡng khơi dậy trong tôi chút ký ức xa xôi gần như không còn sót lại mẩu vụn nào, lại nói cho bằng hết tình ly biệt ý yêu thương cùng tôi suốt mấy nghìn năm, đến giờ mới tìm lại được, cho nên lần này tuyệt không buông tay, nhất định đòi đối phương lấy thân báo đáp vân vân, rốt cuộc mới nhớ tới chính sự chuyến này, tiện tay lấy ra bảo kiếm toàn thân đen như mực đưa cho Dương Tiễn vẫn đứng ở một bên im lặng xem náo nhiệt từ lâu, nói là sư phụ bảo cậu ta đưa tới đây, còn nói thêm: “Chuyện này không cần vội, có thể từ từ suy xét. Nhưng mà một khi đã quyết định rồi, thì dù là sinh tử lưỡng nan cũng không thể hối hận, chúng bạn xa lánh cũng không thể thoái lui!”.

Sự u ám tiêu điều như vực sâu không đáy trong lời nói này khiến tôi nhịn không được run rẩy hai cái.

Nhưng Dương Tiễn chỉ cười thản nhiên, cầm kiếm đi vào phòng.

Sau đó không lâu, hắn liền trở thành thiên thần tư pháp của thiên đình.

Sinh tử lưỡng nan, chúng bạn xa lánh…

Sự bất an trong lòng sôi trào mãnh liệt như cuồng phong bão tố, nghẹt thở đến mức khiến tôi gần như không thể ổn định tâm thần mà hỏi sư phụ Dạ Mặc rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Tôi chỉ muốn nhìn thấy Dương Tiễn thật nhanh, nói không chừng, còn có thể ngăn cản cái gì…

Lúc lao ra khỏi động tuyết, tôi chỉ kịp thấy gương mặt kinh sợ tột cùng của một người đàn ông trung niên vẻ ngoài tương đối đẹp mắt, thuận miệng nói luôn: “Phiền ông đợi một lát nói chuyện với đồ đệ ông, tôi đi một chút sẽ trở lại”.

“Ôi chao sao cô lại ở chỗ này? Cô là ai chứ? Tên cô là gì? Cô có quan hệ gì với đồ nhi ngoan ngoãn của ta? Cô muốn đi đâu vậy? Cô chạy cái mẹ gì thế…”.

 

Chú thích:

[1] Nguyên văn “ăn củ cải muối còn lo nhạt”, ý chỉ việc lo lắng những chuyện không đâu, không có khả năng xảy ra.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp