LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 12

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 12

Tôi thoát khỏi được địa phủ, nhưng nhìn ánh nắng giữa trời, thì đây không phải là Mắt Bắc Hải trấn áp lệ khí kia.

Hôn lễ long trọng náo nhiệt kết thúc, công chúa Bắc Hải thay bộ áo cưới, chính thức trở thành một người đàn bà có chồng.

Tìm đến một cánh rừng tĩnh lặng, Dạ Mặc không còn chống đỡ nổi nữa mà phun ra từng búng máu. Tôi xông lên phía trước đỡ lấy cậu ấy, chỉ cảm thấy mặc dù cách cả lớp trang phục dày, tay tôi vẫn gần như bị hàn khí âm u tản ra trên người cậu ấy làm cho đông cứng.

Dương Tiễn trầm giọng: “Nha Đầu, dìu cậu ấy ngồi xuống”.

“Ờ ờ ờ… “. Hoang mang lo sợ từ lâu, tôi cuống quýt làm theo, cho đến khi thấy hắn vận khí vào tay muốn chữa thương cho Dạ Mặc, tôi mới đột nhiên phản ứng, túm lấy tay hắn: “Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi cũng là Bồ Tát đất sét qua sông[1] rồi…”.

“Ta tự biết đúng mực.”

Sắc mặt Dương Tiễn tái nhợt, giọng nói khó nhọc, câu từ đứt quãng, nhưng so với tình hình Dạ Mặc thì lại có vẻ khá khẩm hơn nhiều.

Nhưng theo tôi được biết, thực lực của hai người họ vốn phải tương đương, sao giờ lại chênh lệch nhau lớn thế?

Lòng tôi đang rối như tơ vò chẳng biết phải làm sao cho phải, thì nghe được giọng nói khàn khàn của Dạ Mặc, xem ra hơi thở đã đều đặn trở lại, cậu ta kiêu chảnh quay đi: “Đừng có cậy mạnh, ta không cần ngươi cứu!”.

Tiếp theo chúng tôi được thấy đường đường thiên thần tư pháp xưa nay đứng đắn nghiêm túc liếc xéo cậu ấy, khóe miệng thình lình nhếch lên, dứt khoát nhả ra một câu: “Ông đây tự nguyện! Ngươi quản được hử?”.

Tôi và Dạ Mặc: “…”.

Thừa dịp hai yêu quái cùng ngẩn ra, Dương Tiễn cúi người, vung chưởng đánh vào đại huyệt khắp người Dạ Mặc, chưởng thế nhanh như gió cả chớp giật, lại nhẹ như tơ liễu tuyết bay. Cho đến khi cậu ấy phun ra một búng máu nữa, mồ hôi chảy xuống ròng ròng mới chịu thu thế dừng tay, đồng thời cười lạnh: “Chỉ biết liều mạng làm bừa, cái đầu rỗng tuếch sinh ra là để trang trí đây!”.

Hắn nói xong, hoàn toàn không để ý đến Dạ Mặc đang tức giận thở dốc mà chẳng nói được chữ nào, tự mình đứng lên.

Chí ít thoạt nhìn, sắc mặt Dương Tiễn ngoại trừ tái nhợt đi chút ít thì không có gì khác thường cả, hắn sửa sang lại áo giáp rồi tiện thể dặn tôi: “Nha Đầu, theo như những gì Bồ Tát vừa nói, ngươi cùng cậu ta cùng đi tìm một chỗ không ai quấy rầy mà tĩnh dưỡng cho tử tế, không cần biết sau này bên ngoài xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất thế nào cũng đừng quan tâm. Nhớ chưa hả?”.

Lòng tôi nhất thời khẩn trương: “Vậy còn ngài? Ngài đi cùng chúng tôi chứ?”.

Hắn cười nhạt thở dài: “Ta còn có chức vụ trong người, sao có thể tự do bay nhảy như các ngươi?”. Nói rồi, hắn nhẹ nhàng phẩy đi chiếc lá khô rơi trúng vào tóc tôi, “Yên tâm đi, ban nãy Bồ Tát cũng nói rồi đấy, ta có mắt thần hộ thể. Cho nên tình trạng mới không nghiêm trọng như cậu nhóc kia, một thời gian sau là sẽ khỏi hẳn thôi”.

Lời nói của hắn nhẹ nhàng không khác gì đi chợ mua cải trắng, nhưng lọt vào tai tôi lại nặng trịch như đè xuống cả ngàn cân. Rốt cuộc tôi cũng không kiềm nén được mối nghi hoặc bao nhiêu năm qua: “Ngài nói thật cho ta biết đi, ngày đó vì sao lại muốn lên thiên đình làm quan? Ngọc Đế không màng tình thân, phái người đi giết chết phụ mẫu huynh trưởng của ngài, hơn nữa còn có ý đuổi cùng giết tuyệt ngài và muội muội ngài, lão ta chính là kẻ ngài căm hận nhất xưa nay, sao lại đi bán mạng cho lão? Đến tột cùng thì ngài đang mưu tính cái gì?”.

Dương Tiễn ngẩn ra, đột nhiên bật cười, bàn tay phẩy hoa ban nãy đặt lên vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Nam nhi lập thế tự nhiên phải oanh oanh liệt liệt không ngại mấy lời chỉ trích, sao có thể cả đời trốn trong xó nhà cho qua ngày được? Ta chẳng qua chỉ là muốn chứng tỏ đạo lý này mà thôi”.

Tôi biết mấy lời chết mẹ này đều là nói láo, nhưng nhất thời không tìm được lý do để phản bác, chỉ có thể sống chết túm chặt lấy cờ đen của hắn không buông.

Đối với chuyện này, Dương Tiễn rõ ràng có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dằn lòng kiềm chế xoa xoa đầu tôi: “Được rồi Nha Đầu, giờ ta cần đi trước xử lý chuyện này cái đã. Bằng không, chuyện chúng ta xông vào mười tám tầng địa ngục, một khi bị Diêm Vương phát hiện lại lên thiên đình làm mình làm mẩy thì khó giải quyết lắm. Còn về những chuyện khác, sau này nói tiếp đi”. Có lẽ biểu cảm của tôi quá đáng thương, hắn ngừng lại một lát, cuối cùng hạ giọng nhẹ nhàng đi nhiều, thở dài: “Ta hứa với ngươi, giải quyết chuyện này xong ta lập tức đi thăm ngươi. Đến lúc đó, có cái gì cần nói chúng ta sẽ từ từ mà nói, có được không? Có mũi của Hao Thiên Khuyển, ngươi không cần lo lắng ta không tìm được ngươi đúng không?”.

“Khỏi cần mũi chó”. Dạ Mặc nãy giờ vẫn dựa vào cây dưỡng thần không lên tiếng đột nhiên mở mắt nhìn Dương Tiễn, khàn giọng: “Côn Lôn”.

Dương Tiễn thu tay, quay người gật đầu với cậu ấy, rồi lại chuyển mình nhảy lên mây rời đi, không nhìn tôi cái nào nữa.

Tôi ngẩng đầu nhìn bóng hình lẫm liệt giữa trời xanh mây trắng trong nháy mắt đã không thấy đâu, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Liễm Trần và Tên Nát Rượu, từ khi tôi bị luồng nghiệp hỏa kéo xuống A Tị Địa Ngục, vẫn không hề thấy đâu.

Có thể, chuyện Bắc Hải đã xong xuôi rồi, họ đã trở về chốn nằm ngoài ba mươi ba cõi trời kia.

Dù sao, Liễm Trần xem ra vẫn chưa lành vết thương cũ, nguyên thần bất ổn, cần phải tĩnh dưỡng.

Về phần sống chết của tôi…

Dù sao, đã có Dương Tiễn và Dạ Mặc đến cứu tôi rồi, nếu như ngay cả hai người có năng lực nhất trong tam giới hiện nay cũng hết cách, thì tôi đây cũng chẳng cần phải phí sức làm gì, cứ xác định chỉ có đường chết cho xong.

Cho nên từ đấy xem ra, Tên Nát Rượu thật sự nuôi tôi như con gái, quả là bát nước hắt đi rồi…

“Tiêu Dao…”. Dạ Mặc bỗng nhiên kéo tay tôi, cắt đứt dòng miên man suy tưởng của tôi: “Đừng khóc”.

Tôi cúi đầu khụt khịt mũi, lườm nguýt: “Ta đâu có khóc!”.

“Tên Mập đã chết, ta biết nàng rất đau lòng”. Cậu ấy dang cánh tay qua kéo tôi vào lòng: “Hai thằng cha kia không nói một lời cứ vậy bỏ đi, ta cũng biết nàng rất đau lòng”.

Tôi hơi sửng sốt, vùi mặt vào ngực cậu ấy, giọng nói buồn bực: “Đừng có dụ ta khóc! Ngươi là tên đốn mạt!”.

“Đúng đúng đúng, ta là tên đốn mạt”.

“Cái bộ dạng dặt dẹo của ngươi ban nãy dọa ta sợ muốn chết”.

“Là nàng dọa ta sợ muốn chết mới đúng chứ?”.

“Nói chung… không cho ngươi chết”.

Dạ Mặc cúi đầu bật cười một tiếng, gắt gao ôm lấy tôi: “Được rồi, Tiêu Dao đừng sợ. Ta sẽ không chết trước nàng, cũng sẽ không để nàng quên ta đâu. Ta muốn mãi mãi ở bên nàng, cũng muốn để nàng từng giờ từng khắc đều nhớ rõ, ta vì nàng mà vui vẻ, vì nàng mà bi thương, vì nàng mà lưu lạc chân trời, vì nàng mà làm mọi chuyện khiến nàng vui vẻ hạnh phúc. Ta có thể vì nàng thành Yêu, cũng có thể vì nàng thành Phật, càng nguyện ý vì nàng thành Ma. Bởi vì ta yêu nàng, yêu nàng rất lâu rất lâu rồi…”.

Ở trong lòng cậu ấy, tôi rốt cuộc khóc òa lên.

Khóc đến sức cùng lực kiệt, nặng nề thiếp đi…

 

Chú thích:

[1] Một câu tục ngữ, ý chỉ bản thân còn chưa lo xong, còn nói gì đến chuyện giúp người khác.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp