LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 11

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 11

Loài người có một câu nói như thế này, chính là tai họa di thiên niên.

Về vấn đề đó, tôi biểu thị sự căm phẫn sâu sắc, bảo yêu quái tai họa di thiên niên như tôi sao mà chịu được?

Lúc vừa mở mắt ra, tôi bị ngọn lửa hừng hực nhìn lên không thấy đầu nhìn quanh không thấy viền quây kín xung quanh dọa cho giật nảy. Có điều đợi đến lúc gắng gượng tỉnh táo lại nhìn lên lần nữa, tôi mới phát hiện những ngọn lửa đó có gào thét quật liếm thế nào cũng không thể tới gần tôi trong phạm vi nửa thước, nhờ thế tôi mới bình tĩnh trở lại.

Cử động lại các bộ phận trên cơ thể, mọi thứ vẫn hoạt động trơn tru như thường, đầu óc tôi xem như vẫn còn tỉnh táo, không khờ không ngốc cũng không mất trí nhớ.

Cho nên tôi không chết, hơn nữa còn sống tương đối khỏe mạnh.

Tôi vỗ vỗ quần áo đứng lên, thử tìm bừa một phương hướng mà đi về phía trước hai bước, không ngờ tường lửa nhìn như hung hãn hết sức lại ngoan ngoãn tách ra, chừa cho tôi một lối đi chật hẹp.

Dù sao cũng không có đường lui, tôi cứ thẳng thừng không biết sợ mà đi vào đó.

Ước chừng thời gian nửa nén nhang, tôi mới ra được khỏi vòng vây lửa cháy.

Nơi đầu cùng, có một lão hòa thượng gầy guộc khoác áo cà sa, chống pháp trượng, râu bạc mày trắng đang đứng ở đằng kia cười với tôi thật hiền từ, ngoài ra còn có một chú chó vàng lông bóng mượt ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi xổm bên cạnh ông ta.

Tôi giương mắt nhìn ra xung quanh, sau lưng tôi vẫn là biển lửa vô biên, bên trái bên phải phía trước của tôi đều là biển máu vô tận, trên đầu tôi là lớp biển đen vô bờ, chỗ mà tôi cùng lão hòa thượng và chú chó kia đang đứng là một khối ngọc đài nho nhỏ.

Chân tôi bị chuột rút, lại hít phải một luồng khí lạnh, cố gắng tự trấn tĩnh, nghiêm túc chắp tay cung kính hỏi: “Xin hỏi đại sư, đây là nơi nào? Vì sao tôi lại đến đây, và phải làm sao mới có thể ra ngoài được?”.

Lão hòa thượng cười ha hả: “Nơi này là A Tị Ngục[1], nữ thí chủ theo Hồng Liên nghiệp hỏa đến đây. Về phần làm sao thoát ra, thật lòng lão nạp không biết, bởi vì từ lúc lão nạp đến đây thì chưa hề rời khỏi nửa bước”.

Tôi ngẩn ra như bị sét đánh: “Cho nên, ngài chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát trong truyền thuyết, chú chó vàng này chính là thần thú Đế Thính biết hết mọi chuyện trong thiên hạ nhưng mãi mãi không thể nói chuyện?”.

“Thiện tai thiện tai, nữ thí chủ quả nhiên thông tuệ.”

Tôi thật khóc không ra nước mắt.

Theo như tôi biết, cái gọi là A Tị Ngục, chính là địa ngục tầng thứ mười tám trong truyền thuyết, cũng là tầng cuối cùng của địa ngục, tụ tập những linh hồn độc ác nhất, oán khí sâu nặng nhất, sát niệm hung bạo nhất trong thiên địa. Vô luận là con người, là súc vật, hay thần tiên yêu ma, một khi đã rơi vào tầng địa ngục này, thì vĩnh viễn không được siêu sinh.

Tóm lại, trên lý luận nó là một nơi mà một khi đã rơi vào thì bất cứ thứ gì cũng không thể trở lại.

Lẽ nào tôi buộc phải đợi ở đây, sống cùng với yêu quái, hòa thượng và chó hay sao?

Rốt cuộc thì tôi đã tạo ra tội nghiệt nặng nề gì…

Khi tim tôi gần như chết lặng, cổ họng cũng nghẹn đắng, thì lại nghe được lão hòa thượng nhẹ nhàng nói: “Nữ thí chủ không cần sốt ruột, mặc dù lão nạp không có cách nào đưa cô ra ngoài, nhưng người khác có thể mang cô rời đi”.

Tinh thần tôi nhất thời chấn động, vội vàng nhìn lên theo ánh mắt của lão hòa thượng, chỉ cảm thấy ánh sáng sinh mệnh lại bắt đầu chiếu rọi trên đầu con yêu quái xúi quẩy tôi đây rồi.

Hắc hải nặng nề chảy ngược trên đỉnh đầu bắt đầu gợn lên từng tầng sóng lớn như có gió mạnh thổi qua, nức nở rít gào đinh tai nhức óc. Tiếp theo, một luồng sét sắc bén xé rách mặt biển thành một lỗ hổng thật dài, một bóng người hắc sắc nhảy từ đó xuống, theo ngay sau là một luồng sáng màu bạc cùng với một nam tử cầm kích[2] leng keng.

“Dạ Mặc! Dương Tiễn!”. Hai mắt tôi mông lung ngấn lệ reo lên một tiếng, lập tức muốn đề khí tiến lên đón, lại bị Đế Thính vẫn ngồi chồm hổm tại đó ngoạm váy.

“Nữ thí chủ đợi một chút, tránh để ác linh trong huyết trì làm bị thương”.

Tựa như muốn phối hợp với lời nói của lão hòa thượng, biển máu vừa rồi còn bình lặng không gợn sóng đột nhiên sôi trào sùng sục như muốn nổ tung, vô số đầu lâu xương trắng mặt mũi dữ tợn, máu me be bét nhớp nháp rợn người chui lên không ngớt, tiếng gào thét thê thương, thứ mùi tanh gay mũi cùng với hơi lạnh thấu xương, trong nháy mắt toàn bộ những gì hắc ám nhất khắp tam giới tập trung hết tại chỗ này.

Bỗng dưng, một tiếng Phật hiệu trầm thấp mà hồn hậu chậm rãi vang lên, vừa trang nghiêm túc mục lại vừa chứa đựng nỗi xót thương vô hạn.

Ngay sau đó, hắc hải phẫn nộ, huyết trì sục sôi, tử linh giãy dụa, ngay cả hết thảy những cảm xúc khiến người điên cuồng tuyệt vọng, trong khoảnh khắc cùng biến mất, mọi thứ yên lặng lại như cũ. Chỉ có Hồng Liên nghiệp hỏa kia là xem ra hung hãn hơn trước vài phần.

“Tiêu Dao! Nàng không sao… thật may nàng không sao…”.

Dạ Mặc dùng tư thế sét đánh không kịp bịt tai trộm chuông[3] lao xuống chỗ tôi, còn chưa đứng vững đã gắt gao ôm chặt tôi vào lòng.

Tôi thành công nghe được xương cốt của mình kêu gào trầy trật…

Mà thằng ranh đó cứ ôm tôi thà chết không rời như vậy, vùi đầu thật sâu vào cổ tôi, hơi thở vừa nóng vừa gấp, đến mức khiến tôi nghĩ đến một cụm từ rất không hợp với không gian và hoàn cảnh, chính là “dục hỏa đốt người”.

Xét thấy giờ khắc này mà lại có suy nghĩ hèn mọn như vậy trong đầu thì thật là quá xứng đáng bị thiên lôi đánh trúng, cho nên tôi cũng biết xấu hổ mà học theo đúng lễ nghi, cuối cùng quyết chí tự cường mà đẩy cậu ta ra. Miệng tôi mở lớn vừa mới hít vội được hai ngụm không khí, nhưng tôi đã sợ hãi nhìn thấy cậu ấy bỗng nhiên lùi về phía sau một bước, bưng ngực khom lưng, sắc mặt trắng bệch như bộ xương trong huyết trì, bên môi còn chảy ra tơ máu đỏ sẫm không ngừng.

Da đầu tôi nhất thời nứt toác.

Cũng may Đại Tạng Bồ Tát kịp thời mở miệng: “Xông thẳng vào nơi này, âm hàn nhập thể. Cần phải tức tốc tìm một nơi chí dương để tĩnh dưỡng trăm năm, có thể sẽ bình phục lại. Bằng không, một khi xâm nhập vào kinh mạch, nhẹ thì toàn bộ tu vi vốn có đều mất hết, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, tính mệnh khó giữ”. Ông ta nói xong còn quay ra cẩn thận quan sát sắc mặt Dương Tiễn, căn dặn: “Chân quân tuy có mắt thần hộ thể, nhưng cũng khó tránh khỏi bị thâm độc xâm nhập, cũng cần tuân theo phương pháp như vậy”.

Vừa nghe tình hình nghiêm trọng như vậy, tôi nhịn không được mà run rẩy nói: “Thế nhưng sao… sao ta có vẻ không làm sao hết?”.

Bồ Tát xoa đầu Đế Thính, giống như đang trò chuyện, mày trắng thật dài hơi giật, im lặng trong chốc lát mới chậm rãi nói: “Bởi vì thể chất của nữ thí chủ rất đặc biệt”.

Tôi kinh ngạc: “Là sao?”.

Ông ấy khoát tay, không muốn nhiều lời: “Đợi khi cơ duyên đến, thí chủ tự nhiên sẽ biết thôi, trước mắt ba vị cứ nhanh chóng rời khỏi đây mới tốt”.

Dương Tiễn gật đầu, chắp tay thi lễ, nét mặt vô cùng kính cẩn: “Đa tạ Bồ Tát!”.

Mà Dạ Mặc vẫn luôn không câu nệ tiểu tiết, ngang ngạng buông thả lúc này đột nhiên cũng tỏ ra kính ngưỡng muôn phần, cùng nghiêm mặt khom người với Dương Tiễn.

Tôi cúi đầu suy nghĩ, nhìn khuôn mặt gầy đét hốc hác của lão hòa thượng râu bạc, nụ cười ấm áp chưa bao giờ tắt, cuối cùng bật ra câu hỏi: “Bồ Tát, ta có chuyện muốn thỉnh giáo”.

“Nữ thí chủ cứ nói”.

“Phật dạy, cần phải buông bỏ tiểu ái trong lòng, mới có thể đạt thành đại ái độ hóa chúng sinh. Thế nhưng, nếu như vì người mình yêu thương mà liều mình bảo hộ chúng sinh, lẽ nào lại không phải cái gọi là từ bi của Phật pháp hay sao?”.

Lão hòa thượng ngừng một lát, chợt cười lắc đầu, tuy là trả lời câu hỏi của tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn vào gương mặt Dạ Mặc đang đứng bên cạnh: “Chỉ cần có lòng thiện, ắt được coi là từ bi. Nhưng cần phải biết, nếu như có thể vì một người mà thành Phật, thì càng có thể vì một người mà thành Ma”.

Tạ ơn Đại Tạng Bồ Tát, tôi theo Dương Tiễn và Dạ Mặc vọt người rời đi.

Lúc tiến vào ranh giới hắc hải do vô số oán khí tụ tập mà thành, tôi ngoảnh đầu nhìn lão hòa thượng đang đứng giữa vòng vây giữa máu và lửa, lầm rầm ngâm tụng Vãng Sinh Chú.

Ngàn năm vạn năm, ở một nơi chí âm chí hàn chí hung chí hiểm không thấy mặt trời như thế này, một ông già hiền lành ấm áp cùng một chú chó lặng lẽ chỉ có thể hiểu mà không thể nói, dùng sự từ bi của bản thân mà đảm đương mọi tội ác của tam giới.

Địa Tạng Bồ Tát, thần thú Đế Thính.

Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật[4].

Đây là chí nguyện to lớn, cũng là chấp niệm, là nỗi xót thương thật sự.

Nhưng mà, nếu địa ngục đã hết chúng sinh lầm than, thì còn cần đến Phật làm gì?

 

Chú thích:

[1] A Tị Ngục, hay A Tị Địa Ngục, là một trong mười tám tầng địa ngục của Phật giáo, là chốn vô gian địa ngục phải chịu nổi thống khổ vĩnh viễn.

[2] Một loại binh khí cổ.

[3] Cụm từ này có sự kết hợp của hai thành ngữ “sét đánh không kịp bịt tai” (迅雷不及掩耳) và “bịt tai trộm chuông” (掩耳盗铃), trong đó cụm từ trước thể hiện tốc độ hành động cực nhanh, cực mạnh; cụm từ sau nói về việc lừa mình dối người. Kết hợp hai thành ngữ này lại với nhau trở thành “sét đánh không kịp bịt tai trộm chuông” (迅雷不及掩耳盗铃) là kiểu nói nối tiếp hài hước thường được sử dụng trong đời sống và văn chương Trung Quốc.

[4] Có nghĩa là “Địa ngục chưa hết chúng sinh lầm than thì ta thề không thành Phật”, đây là hạnh nguyện lớn lao của Địa Tạng Vương Bồ Tát trước Đức Phật.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp