LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 10

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 10

Kể xong chuyện này, tôi không quan tâm phản ứng của người nghe, tự chống trán cười một hồi. Đến lúc tôi tính đứng lên thì, đại khái bởi vì ngồi quá lâu, cả người có chút tê dại, không khỏi hơi loạng choạng.

Mà Liễm Trần trước sau vẫn như hoàn toàn hóa đá lại vừa vặn xoay người, đỡ lấy tôi.

Tôi vịn vào cánh tay y mà đứng vững, ngẩng đầu nhìn vào đôi ngươi dù trong suốt như sao lạnh nhưng làm sao cũng không thể nhìn thấy đáy của y, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lắc đầu yếu ớt: “Cho dù tự Tên Mập Chết Tiệt muốn chết, nhưng sao huynh lại không thử ngăn hắn lại, cứ trơ mắt nhìn hắn đi chết như vậy? Cho dù chỉ là ý nghĩ duỗi tay ra, cho dù chỉ ra vẻ như thế cũng được mà…”.

“Vô Si đại sư huynh ấy…”. Liễm Trần hơi mấp máy khóe môi nhợt nhạt, giọng nói trầm thấp mà dứt khoát: “Chết có ý nghĩa”.

Tôi đột nhiên run rẩy, rõ ràng cả người rùng mình lạnh toát, nhưng trong lồng ngực lại như có liệt hỏa đốt cháy, niềm căm phẫn không rõ nguyên nhân nhanh chóng từ tận đáy lòng lan ra, tôi nhịn không được thốt lên: “Nếu như ban nãy Dạ Mặc đứng ở đó, cậu ấy nhất định sẽ liều mạng kéo Tên Mập Chết Tiệt. Bởi vì yêu quái chúng ta không nghĩ quá nhiều, mong muốn cũng rất đơn giản, chúng ta chỉ cần vui vẻ mà sống, để cho chính mình, bằng hữu của mình và toàn bộ những người mình quan tâm đều được sống… Tam giới sụp đổ thì làm sao? Chúng sinh trầm luân thì làm sao? Liên quan cái mẹ gì đến ta!…”. Đầu của tôi rất đau, não cũng rất loạn, giống như có thứ gì đang gầm rú gào thét bên trong vậy, lời nói gần như hoàn toàn mất kiểm soát: “Hay ý huynh là, thật ra huynh vốn đã tính kỹ hết rồi? Sớm đã đoán được Vô Si sẽ lựa chọn làm vậy, cho nên cố tình để cho hắn biết, để cho hắn thấy, để cho hắn… À đúng rồi, những vị thần thượng cổ đó cần phải dùng hết pháp lực và tính mạng mới có thể phong ấn lệ khí, cho nên huynh cần một thằng ngu, hơn nữa còn là một thằng ngu tu vi pháp lực không tệ cam tâm tình nguyện liều mình hóa kiếp… dùng cái giá thấp nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất, cũng vì vậy mà không tiếc tổn thương hết thảy, vứt bỏ hết thảy, trước nay huynh đều như vậy, trước nay đều như vậy!”.

Vừa gào thét một hơi, lòng tôi bỗng nhiên mờ mịt không gì sánh được, hoàn toàn đứng bất động tại chỗ không phản ứng.

Mà Liễm Trần cũng sững sờ hồi lâu, vẻ mặt vẫn rất bình thản, nhưng con ngươi lại tựa như chớp mắt một cái đã ngàn năm, sáng tối biến ảo, cuối cùng chỉ còn lại khoảng trống mênh mang.

Tôi đấm đấm vào cái đầu đang mê man của mình, nhất thời không biết phải làm sao: “Ta… ta không có ý đó… ta cũng không biết vì sao lại nói vậy… ta chỉ là…”.

Y nhẹ nhàng nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên một đường cong cực nhẹ, tựa như muốn an ủi tôi vài câu, nhưng còn chưa mở miệng thì đã bỗng dưng nhíu mày, đột ngột quay đi, hơi khom lưng, che miệng cố gắng kiềm nén cơn ho kịch liệt, đột nhiên, một vệt máu dài tràn ra bên khóe môi y, dần trở nên nhễ nhại, rơi xuống lớp tuyết đen đọng bên chân, nhìn thấy mà giật mình.

Nguyên thần của y, chập chờn dữ dội…

Tôi ngây ngốc.

Tôi nhìn thấy thân thể y tựa như không chống đỡ được mà thoáng nghiêng ngả, vô thức muốn qua đỡ lấy, lại nghe thấy tiếng gầm thét giận dữ của Tên Nát Rượu: “Nha Đầu Thối, mi chả biết cái mẹ gì thì đừng có mà nói bậy!”.

Sau đó là tiếng Dương Tiễn la lên: “Bảo vệ mắt trận, đừng nhúc nhích!”.

Tiếp theo là tiếng quát to của Dạ Mặc: “Tập trung hết cho ông! Ôi trời mẹ kiếp! Lửa lửa lửa lửa…”.

Giữa màn hỗn loạn, phiến đá mà tôi đang đứng thình lình nứt gãy, cùng lúc đó có ngọn lửa quỷ dị lao ra, quấn lấy eo tôi, kéo tôi xuống dưới.

Tôi không kịp đề phòng, ngay cả giãy dụa cũng không kịp, lập tức rơi thẳng xuống.

Một chớp mắt này, đầu ngón tay tôi chỉ cách vạt áo lông cừu của Liễm Trần chút xíu, mà bả vai của y hơi co quắp tựa như giật mình.

Tôi tự giễu nghĩ, có lẽ y muốn kéo tôi lại, không để tôi rơi xuống.

Dù sao tôi cũng coi như có chút quan hệ xâu xa với Tên Nát Rượu, hơn nữa cái chết của tôi cũng chẳng đổi được ích lợi gì cả.

Chỉ là đáng tiếc, không kịp nữa…

Toàn thân tôi cảm thấy nỗi đau đớn không hề đoán trước, trước khi tan thành tro bụi đầu óc cũng chẳng kịp vụt qua hồi ức cả đời như trong truyền thuyết.

Tôi chỉ thấy hơi luyến tiếc cậu bé hổ báo Dạ Mặc, vấn đề mà cậu ta quấn lấy tôi hỏi suốt tám trăm năm kia, còn chưa nhận được đáp án, tôi đã tiêu rồi…

Trong thời khắc ý thức tiêu tán, bên tai tôi bỗng dưng truyền đến tiếng đàn như có như không, nhẹ nhàng réo rắt như vậy, tựa như có thể gột rửa toàn bộ dơ bẩn ô uế trên đời, trả lại cho thế gian sự tĩnh lặng tươi đẹp như thuở ban sơ.

Tiếng đàn dễ nghe như vậy, đây hẳn là lần đầu tiên tôi nghe thấy, nhưng sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế? Trong đại não dần hỗn độn đột nhiên lóe lên vài hình ảnh rời rạc, bàn tay đánh đàn, trắng ngần mà thon dài, người đánh đàn… tựa như đang ngồi trong sương mù, chỉ thấy được dáng người thon gầy, đường nét thanh tao, nhìn qua thì có vài phần tương tự Liễm Trần.

Tôi dùng chút sức lực cuối cùng mở trừng mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy ánh sáng trắng ấm áp ngập tràn trước mặt…


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp