LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 08

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 08

Đúng như Tên Nát Rượu nói, năm đó hắn vừa mới quăng tôi đi, Dương Tiễn đã nhặt tôi về.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, chó của hắn cắn tôi, cho nên tôi rất không khách khí mà ăn vạ hắn.

Trước đây tôi cho rằng, tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, có điều hiện tại ngẫm lại, lúc đó nơi mà tôi bị vứt bỏ lại chính là “Quán Giang Khẩu” địa bàn của Dương Tiễn, mà theo như tôi được biết, Dương Tiễn chính là kẻ vô cùng hiếm hoi trong tam giới được ông ta yêu thích. Kết hợp với những lời lẽ mà thằng nhãi này vừa nói, tôi thấy đã hoàn toàn có lý do để tin tưởng, ngày ấy ông ta cố tình quẳng tôi vào trước cửa nhà Dương Tiễn, không phải với tấm lòng chủ nhân muốn tìm nhà cho sủng vật, mà là nỗi niềm phụ thân muốn tìm chồng cho con gái.

Bị cha hại đến nước này, tôi không khỏi chứa chan nước mắt.

Lúc Dương Tiễn nhặt được tôi, hỏi tôi tên là gì, tôi suy nghĩ một lát, bỏ đi chữ “Thối” rất là ảnh hưởng đến khí chất băng sương cao quý trong cái tên mà Tên Nát Rượu dùng để gọi tôi đi, trả lời: “Họ Nha tên Đầu!”.

Hắn nghe xong, chỉ lắc đầu như thấy một trò đùa dai của trẻ nhỏ, không hỏi tôi nữa, đưa tôi về phòng luôn.

Vì thế tôi liền kết bái huynh đệ và ở chung một nhà với con chó cùng mấy người anh em kết nghĩa khác của hắn, ngày nào cũng được ăn no rồi lại nằm khoèo, cuộc sống vô cùng khoái trá.

Có điều rất đáng tiếc, chuỗi ngày sung sướng này chỉ kéo dài vài chục năm.

Bởi vì không biết Dương Tiễn làm sao rồi, bỗng nhiên quyết định lên trời làm quan, mà một khi hắn đã chính thức bước vào bộ máy quan trường của thần tiên, một con yêu quái không thuộc bất cứ giống loài nào tất nhiên không thể theo hắn nữa.

Cũng vừa vặn lúc đó, bởi vì Dạ Mặc dọc ngang trời đất vì một lời nói đùa thuần túy mà gia nhập yêu tộc luôn miệng muốn lấy tôi làm vợ, Dương Tiễn liền biết thời biết thế mà giao tôi cho cậu ấy.

Ồ, như vậy nghĩ lại, chẳng lẽ ngay lúc đó Dương Tiễn cũng ôm tấm lòng người cha thương con vô điều kiện với tôi hay sao?…

Quá nhiều cha, cũng khổ lắm à.

Sau khi rời khỏi Quán Giang Khẩu, cùng Dạ Mặc du đãng khắp nơi, thỉnh thoảng tôi cũng nghe được một vài tin tức linh tinh liên quan đến Dương Tiễn.

Ví dụ như, hắn làm thiên thần tư pháp của thiên đình, lãnh khốc vô tình bài trừ dị kỷ, bàn tay máu lạnh nắm giữ đại quyền.

Ví dụ như, hắn hạ lệnh chỉnh đốn quân đội, nâng cao sức chiến đấu tinh nhuệ hiếu chiến, khiến cho tiếng oán than dậy đất.

Ví dụ như, hắn âm hiểm giả dối lộng quyền thủ đoạn, thậm chí uy hiếp Ngọc Đế, bỡn cợt triều đình đến chướng khí mù mịt…

Thật ra những điều này, ngay cả dấu câu tôi cũng chẳng thèm tin.

Nhưng đôi khi, tôi cũng không nhịn được mà nghĩ, Dương Tiễn làm quan ở thiên đình, Dương Tiễn nắm giữ quyền lực trong tay, Dương Tiễn lật tay là mây úp tay là mưa hiểu rõ thủ đoạn tranh quyền đoạt lợi, còn là Dương Tiễn “tâm cao bất nhận thiên gia quyến, tính ngạo quy thần trụ Quán Giang[1]” hay không?…

Mà hiện tại, khi gặp lại gương mặt anh tuấn nghiêm nghị đầy sắc bén kia, tôi đột nhiên sực tỉnh.

Những thứ lộn xộn này vốn chẳng có gì quan trọng, không cần biết cuối cùng hắn biến thành bộ dạng như thế nào, chỉ cần vẫn sẵn lòng gọi tôi một tiếng “Nha Đầu”, thì sẽ mãi mãi là một Dương Tiễn của ngày ly biệt ấy, dưới tàng hoa lê rụng trắng đất, khàn giọng mỉm cười nói với tôi: “Ta vốn tưởng rằng, sẽ mãi mãi nuôi ngươi…”.

Tôi nháy mắt mấy cái, nhào tới trước mặt Dương Tiễn, cánh mũi cay cay, trong lòng đột nhiên cảm thấy uất ức không tả nổi, cúi đầu túm lấy ống tay áo của hắn, hồi lâu mới nghẹn ngào nói: “Ta còn tưởng, ngài đã sớm quên ta rồi chứ…”.

Hắn đưa tay lên xoa đầu tôi như những ngày xưa, than nhẹ: “Nha Đầu ngốc, sao có thể vậy chứ?”.

Dạ Mặc bị coi thường rồi lại bị khiêu khích tự nhiên rất khó chịu với chuyện này, hừ lạnh phủi phủi tuyết đen bám trên áo, mở miệng tìm cảm giác tồn tại: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng phải làm phiền đường đường thiên thần tư pháp như ngài ra mặt, thiên đình rốt cuộc là xem thường chuyện lớn hay là không ai dùng được thế?”.

“Nếu như lệ khí thật sự thoát ra, tam giới ắt sẽ đại loạn, sinh linh đồ thán, sao có thể coi là chuyện nhỏ? Huống hồ…”. Dương Tiễn liếc mắt nhìn cậu ấy, lại cười nhạt mà đàng hoàng nhả ra một câu rỗng tuếch: “Đã làm thần tiên, chỉ cần tận tâm tận lực mà thôi, hà tất phải chia thứ bậc cao thấp, sự vụ lớn nhỏ?”.

Dạ Mặc chỉ có thể “xì” một tiếng tỏ ý chống đối, nhưng cũng không nhiều lời nữa.

Dương Tiễn không để ý đến cậu ấy, chuyển qua hỏi thăm Liễm Trần: “Thật xin lỗi, ta có chút chuyện vướng chân vướng tay. Những chuyện chúng ta đã bàn bạc với Địa Tạng Bồ Tát[2] có thể bắt đầu rồi”.

Liễm Trần cười khoát tay: “Không sao, dù gì cũng còn nhiều thời gian”.

Lúc này, Tên Mập Chết Tiệt vẫn nằm ngay đơ cũng nửa chết nửa sống hừ hừ hai tiếng, xem như chào hỏi.

Tên Nát Rượu lại chỉ nhìn chòng chọc vào Dương Tiễn, càng nhìn vẻ mặt càng thương tâm, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, ôm đầu ngồi xổm một bên than thở.

Vì vậy, Dạ Mặc càng ấm ức.

Khiến cho Dương Tiễn rất khó hiểu.

Mà tôi, được nhìn ba vị chủ nhân quá khứ và hiện tại xúm lại một chỗ hòa thuận vui vẻ, thân là sủng vật, tâm tình nhất thời cũng trào dâng như sóng vỗ bờ.

Tôi vân vê mũi ho một tiếng: “Ta nói này các vị anh hùng, thì ra các người quen nhau cả sao?”.

Dương Tiễn và Liễm Trần nhìn nhau: “Từng gặp một lần”.

Liễm Trần và Vô Si lại nhìn nhau: “Từng gặp một lần”.

Tên Nát Rượu cùng Dạ Mặc nhìn nhau: “…”.

Tôi khoát khoát tay: “Được rồi được rồi, hai người ta biết, đánh nhau một lần.

Dạ Mặc nhìn người này rồi lại nhìn người khác, sau đó chỉa chỉa tôi lại chỉa chỉa Liễm Trần: “Vậy hai người thì sao?”.

Liễm Trần nhìn tôi im lặng.

Tôi liền nghiêm nghị trả lời thay: “Từng gặp một lần”.

Dạ Mặc nhếch miệng nhăn nhó, dùng ánh mắt u oán “mới gặp một lần mà đã động chân động tay sờ sờ mó mó thật là quá đáng” mà lên án bản tính trăng hoa của tôi, tôi lựa chọn không thèm đếm xỉa.

Kết thúc màn giới thiệu đơn giản, tôi cũng hiểu được đại khái cấu trúc quan hệ của đám thần tiên trước mắt này, nói chung không nhiều thì ít đều có quan hệ với Liễm Trần.

Về phần tôi và Dạ Mặc thì chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Mấy chuyện của thần tiên, yêu quái chúng tôi chẳng thèm dính dáng.

Nghĩ vậy, tôi vừa định lôi kéo cậu em yêu quái lùi qua một bên uống trà xem kịch, thì đã thấy Tên Nát Rượu trừng mắt với cậu ấy: “Còn không cút qua đây làm việc!”.

Dạ Mặc đáp lại một câu, ngoan ngoãn lăn qua.

Tôi vô cùng ngạc nhiên: “Ấy không phải, sao ở đây còn có chuyện của cậu ấy chứ?”.

Tên Nát Rượu cởi một chiếc hồ lô từ bên hông xuống, làm ra một pháp quyết, treo nó lủng lẳng giữa đầm nước đang sôi sục trên đầu: “Không bỏ chút sức lực mà đòi lấy được vợ, có mà mơ đi!”.

Ngay tức khắc, Dạ Mặc lăn qua càng thêm khoan khoái.

Liễm Trần vừa định mở miệng, kết quả đã bị Tên Nát Rượu đẩy đến bên cạnh tôi: “Thương thế của huynh chưa khỏi hẳn, tuy đã có pháp khí nhưng vẫn chỉ là tạm thời thôi, chẳng may có sơ suất gì thì sẽ phản tác dụng, huynh cứ nên ở một bên chờ xem đi”. Ngừng một lát, ông ta lại không mấy tình nguyện mà bổ sung thêm: “Yên tâm, tiểu tử đó đã đánh nhau với ta một trận, pháp lực cũng được, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

Liễm Trần ngẫm nghĩ chốc lát, gật đầu với Dạ Mặc đang chống nạnh cười to đầy đắc ý: “Vậy vất vả cho cậu rồi”.

Phỏng chừng câu nói “con gái lấy chồng như bát nước hắt đi” lúc trước của y khiến Dạ Mặc rất có thiện cảm, vì vậy ánh mắt cậu ta nhìn y đầy hớn hở ôn hòa. Trong khi đó, con mắt bắn về phía Dương Tiễn thì lại càng ngày càng lạnh lẽo chua ngoa.

Dương Tiễn vô tội chẳng hiểu gì: “…”.

Cho nên cậu chàng vẫn chỉ là đứa trẻ to xác chưa đủ tinh tường, yêu ghét rõ ràng hỉ nộ ra mặt mà thôi.

Tôi chỉ có thể ủng hộ trong im lặng.

Dương Tiễn và Dạ Mặc chia ra đứng hai bên dòng dung nham nóng chảy, đều tự lấy binh khí ra, đồng thời bấm tay niệm thần chú, hai bóng người một bạc một đen loáng thoáng va chạm giữa không trung khiến cho tia lửa văng khắp nơi. Hai người rất nhanh hợp lại một chỗ, cùng nhau nhảy vào trận tam giác trong hồ lô của Tên Nát Rượu ở bên kia.

Thoáng chốc nham thạch nóng chảy sôi sục nứt toác, tựa như có vô số con rồng lớn ở trong đó liều mạng trở mình. Cứ vậy, rõ ràng trận thế đáng sợ, mọi thứ lại vẫn im lặng như trước, thậm chí cả gió cũng không thổi một cơn. Chỉ có những bông tuyết đen vẫn rơi lãng đãng, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp, thoáng chốc đã phủ thành một tầng dày trên thân ba người trong trận, tựa như lớp khôi giáp không thể phá vỡ.

Liễm Trần thả tay xuống, dáng người nhìn như tùy ý nhưng không hề có kẽ hở. Cứ như vậy lẳng lặng đứng trước người tôi, ngăn lại toàn bộ những trận gió mang theo lệ khí ập vào mặt. Y trầm mặc như nước, chăm chú nhìn cục diện biến ảo không hề chớp mắt.

Mà đại hòa thượng nãy giờ vẫn đóng vai xác chết đột nhiên bật dậy khiến tôi giật nảy mình: “Ngươi hoàn hồn rồi hả?”.

Hắn không để ý đến tôi, chỉ nhìn luồng ánh đen – bạc giao nhau dần trở nên chói mắt giữa miệng hồ lô, lẩm bẩm đầy kích động: “Không trấn áp được nữa rồi…”.

“Cái gì chứ?”.

“Hơn vạn năm trước, thiên địa từng trải qua một trận đại chiến kịch liệt dai dẳng, cuối cùng phân định được tam giới, nhưng vì sinh linh đồ thán, oán niệm quá nặng mà hội tụ thành một luồng lệ khí có thể phá hủy vạn vật. Phục Hy, Nữ Oa cùng các vị thần thượng cổ đã dốc hết pháp lực mới có thể phong ấn nó lại, sau đó các vị thần đều tạ thế, trở về với cát bụi, tan biến vào đất trời”. Liễm Trần quay lưng về phía tôi, trầm giọng chậm rãi giải thích: “Nơi này là chỗ then chốt áp chế lệ khí, nếu như có gì sơ sẩy, thì thiên địa chắc chắn sụp đổ, chúng sinh rơi vào cảnh trầm luân”.

Tôi bỗng nhiên nhớ lại lúc trước ở cùng Dương Tiễn, có một lần hắn bị thương, đó là vì trong lúc đến cực Bắc làm việc thì vô ý bị một luồng lệ khí nhỏ tập kích: “À phải rồi, hình như hơn tám trăm năm trước Dương Tiễn đã phát hiện thứ đồ chơi này xuất hiện dị tượng, cho nên bây giờ muốn phá hủy nó đến cùng đúng không?”.

“Hơn nữa, là tình hình đột nhiên chuyển biến xấu, dẫn đến toàn bộ kế hoạch trước đó của Dương Tiễn đều không kịp thực thi”. Liễm Trần nghiêm túc gật đầu: “Lần này chúng ta đến đây chính là muốn mượn sát khí của lửa địa ngục Hồng Liên tạm thời kiềm chế nó, để tranh thủ thời gian, tìm ra phương pháp giải quyết tốt nhất”.

Tôi ngẩn ngơ: “Nhưng… lửa đó có thể thiêu trụi tất cả, một khi đã bùng lên, toàn bộ Bắc Hải không phải…”.

“Sự tình xảy ra quá bất ngờ, không kịp chuẩn bị. Dương Tiễn đã bàn bạc với Long Vương, đợi đại hôn ngày hôm nay kết thúc, sẽ tiến hành di dời Long cung”.

“Khó trách lại phải tổ chức hôn lễ sớm như vậy…”. Tôi sực tỉnh, sợ hãi: “Nhưng nhìn trận thế lúc này, e rằng tối đa cũng chỉ có thể kéo dài thêm mười ngày nửa tháng. Khắp khu vực biển có nhiều lính tôm tướng cua, nào cá nào sâu các loại như vậy, sao có thể di dời hết chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi chứ?”.

“Vậy thì…”. Giọng nói của Liễm Trần vẫn nhẹ nhàng như cũ, lại chỉ bằng một câu nói hời hợt mà quyết định sống chết của vô số sinh linh: “Đành vậy thôi”.

Tôi nhìn y bóng lưng thon gầy khoác áo lông cừu tuyết trắng, nghĩ tới dáng điệu ôn hòa khi nãy còn cẩn thận đem chú sao biển kia thả vào trong bãi cát, chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, nhưng cũng không nói gì hơn.

Vừa lúc này, hòa thượng béo còn đang say khướt đột nhiên bật cười, lớn giọng: “Yêu quái à, ta vừa đi xem cô ấy cưới đấy”.

Tôi bình tĩnh lại, vỗ lên cái đầu trơn nhẵn của hắn: “Ngươi vẫn còn không biết xấu hổ mà nói ra nữa, học người ta rình rập hèn mọn không tính, lại còn để bị phát hiện đánh đuổi, thật mất mặt!”.

Hắn lờ đờ đôi mắt, cười khoái chá: “Ờ chuẩn đấy, đã chẳng gặp được ai, lại còn bị người ta đánh đuổi, oan cho ta quá đi mà”.

Tôi nhìn hắn hồi lâu, chung quy cũng chỉ có thể thở dài, chỉnh lại tấm áo cà sa đã bị xé rách tả tơi giúp hắn, cố gắng che đậy những vết thương mới dọc ngang trên người: “Được rồi đừng nghĩ nữa, qua nửa canh giờ sau, cô ấy thật sự là vợ của người khác rồi. Tốt xấu gì cũng coi như thỏa ý nguyện của ngươi, ngươi cũng coi như trút được bầu tâm sự”.

Hắn cười nhăn nhở, khuôn mặt múp míp không tìm ra nổi mắt ở đâu: “Thật ra thật lâu thật lâu trước đây, ta đã luôn suy nghĩ, nếu như cô ấy khoác áo cưới lên người, nhất định xinh đẹp vô cùng”.

“Tất nhiên rồi”. Tôi nghiêm túc gật đầu: “Không cần biết là trước đây hay hiện tại, cô ấy vẫn thật sự là đại mỹ nhân”.

Hòa thượng ưỡn cái bụng tròn vo biểu thị sự hãnh diện, sau đó ánh mắt lại nhìn thẳng hồi lâu đến ngây ngốc: “Vừa nãy ta nằm trên nóc nhà, nghe thấy nàng nói với con rồng kia… ờ, chính là ông chồng nàng sắp cưới của nàng đó… ờ… chồng…”. Hắn bỗng nhiên khựng lại, lấy tay vuốt râu, gượng gạo cười hai tiếng ngây ngô rồi nói tiếp: “Mỗi một gốc hải tảo một rặng san hô trong vườn đều là do nàng tự tay trồng. Còn có những động vật nhỏ kỳ quặc nữa, trước nay đều là nàng tự tay chăm sóc. Chắc ngươi cũng không ngờ đúng không, trước nay nàng đều dữ dằn hung tợn coi sinh mệnh như trò đùa, giờ đây, lại yếu lòng như vậy, còn khóc nhè vì một con ốc biển đã chết nữa”.

Tôi vỗ vỗ cái bụng của lão mập, bứt rứt hồi lâu, nhưng cũng chỉ có thể nói ra vài lời lảm nhảm cứng ngắc: “Thế cũng rất tốt mà”.

“Rất tốt…”. Hòa thượng đứng lên, phủi đi tuyết đen bám dính trên người: “Chúng ta, đều là những kẻ không cha không mẹ không nhà, quen phiêu bạt khắp nơi rồi, cho nên có một vài thứ, có lẽ mãi mãi cũng không thể hiểu ngọn nguồn được”.

Tôi không thực sự hiểu rõ ý của hắn, chỉ cảm thấy nỗi hoảng sợ thật lớn không thể giải thích nổi, ngập ngừng đứng lên theo hắn.

Hắn lảo đảo đi về phía trước hai bước, sóng vai với Liễm Trần: “Nhưng ta vẫn nhớ rõ, năm ấy, nhìn thấy ngôi chùa nơi mình sống từ nhỏ đến lớn chỉ còn lại chút ngói vụn nát, lòng thấy đau đớn bất lực đến cỡ nào”.

Tôi cả kinh: “Tên Mập! Trước nay ngươi chưa bao giờ đề cập tới những chuyện quá khứ, sao đang yên đang lành lại…”.

“Ngươi biết mà, ta từng thề sẽ bảo vệ nàng cả đời này.”

Bảo vệ…

Hai chữ này, cuối cùng cũng khiến tôi hoang mang thật sự.

Tôi không để tâm gì nữa, chỉ bấu chặt lấy cánh tay hòa thượng, nói năng lộn xộn đến gần như gào lên: “Cô ấy không thể gặp chuyện gì đâu, toàn bộ long tử long tôn nhà cô ấy đều không xảy ra chuyện gì được, dù sao không cần biết cô ấy yêu thích cái gì, nuối tiếc cái gì, chúng ta đều sẽ giúp cô ấy dọn nhà, cùng lắm thì dọn cả sân đi chứ gì…”.

Giữa bầu không khí nồng nặc cổ quái vây kín xung quanh, khuôn mặt của Tên Mập lại bình thản đến khó hiểu, thậm chí dung mạo còn mơ hồ hiện ra vẻ tuấn tú tao nhã một thời, hắn ngước mắt nhìn bầu trời đen như mực, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Khắp vùng biển này, đều là nhà của nàng”.

“Nói chung ngươi…”. Lòng tôi rối loạn vô cùng, luống cuống nói không kịp nghĩ: “Ngươi nghĩ mà coi, cô ấy yêu ngươi như vậy, sao ngươi có thể khiến cô ấy đau lòng? Lỡ như cô ấy nghĩ ra, lỡ như cô ấy đã biết, ngươi bảo cô ấy phải làm sao bây giờ? Hả? Phải làm sao?”.

Hắn hơi ngẩn ra, sau đó bật cười ha ha, thân hình đẫy đà càng dễ dàng khiến tôi chấn động: “Những chuyện kiếp trước đều hóa thành hư không. Làm thế nào để nhớ lại được, lại làm cách nào để hiểu rõ? Về phần kiếp này, ta chẳng qua chỉ là một tên hòa thượng phá giới thối nát được cô ấy thương hại mà ngăn đám tôi tớ không để chúng dùng côn đập chết mà thôi”.

Tôi bị lực đạo của hắn chấn động đến té ngã xuống mặt đất, tình thế cấp bách, tôi liều mạng hô to: “Tên Mập Chết Tiệt muốn chết, mau ngăn hắn lại!”.

Nhưng tôi thật không ngờ, Liễm Trần vẫn lặng lẽ đứng đó từ bấy đến giờ, cách hòa thượng không quá nửa cánh tay lại giống như đột nhiên mắt mù tai điếc, không hề nhúc nhích.

Từ chỗ tôi nhìn ra, chỉ vừa vặn thấy ngón tay y nắm lại trong tay áo, run rẩy vài cái khó phát hiện, rồi rất nhanh, lại giống như toàn thân, vững như bàn thạch.

Mà ba người bị vây khốn trong trận pháp đang chuyển động cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hòa thượng béo mập hèn mọn cứ như vậy mà cười lớn bước vào Hồng Liên nghiệp hỏa đang nuốt chửng quá nửa dung nham sôi sùng sục, thoáng cái không còn thấy đâu nữa.

Đột nhiên, một âm thanh niệm Phật vang vọng khắp trời, mang theo kim quang vạn trượng.

Quen biết nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe được tên hòa thượng phá giới ham rượu thịt đó nghiêm túc mà niệm một câu A Di Đà Phật.

Cùng lúc đó, tuyết đen ngừng rơi, nham thạch ngừng sôi sục, nguy cơ diệt thế được hóa giải chỉ trong chớp mắt.

Rốt cuộc thì tôi đã thấy được, thế nào là Phật pháp vô biên.

Mà tôi cũng nhớ ra, Tên Mập Chết Tiệt mang pháp hiệu Vô Si, đích xác là một đệ tử của Phật Tổ.

Năm đó, lúc vẫn là một con người, hắn có thể xả thân thành Phật. Hôm nay, hắn đã là Phật rồi, quên thân mình, ngay cả một mảnh tro bụi, cũng không còn sót lại.

Biến cố xảy ra quá nhanh, tôi không kịp khiếp sợ cũng không kịp bi thương.

Dương Tiễn, Dạ Mặc và Tên Nát Rượu vội vàng tận dụng cơ hội khống chế lệ khí, đẩy nghiệp hỏa trở lại.

Còn tôi thì ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, nhìn về phía Liễm Trần như đột nhiên biến thành pho tượng chỉ còn bóng lưng, cười vài tiếng trống rỗng: “Dù sao cũng chẳng phải chuyện của hai ta, không bằng ta kể cho huynh nghe một câu chuyện đi. Có một người…”. Tôi ôm chặt đầu gối, không ngăn nổi nỗi lạnh lẽo dâng lên từ sâu trong cốt tủy: “Thế nào mới có thể yêu một người, yêu đến mức khiến người ấy quên đi toàn bộ chuyện của chính mình”.

 

Chú thích:

[1] Câu thơ vốn dùng để miêu tả về Dương Tiễn – một nhân vật trong thần thoại Trung Quốc. Mẹ của Dương Tiễn là Ngọc Dao tiên tử (em gái Ngọc Hoàng), vì yêu người phàm trần mà phạm vào điều lệ của thiên đình, bị Ngọc Đế giam dưới núi Đào Sơn. Dương Tiễn trải qua nhiều gian nan để cứu mẹ, thành thân cùng tam công chúa của Tây Hải, sống ở Quán Giang Khẩu. Tây Vương Mẫu không có con trai, rất yêu thương Dương Tiễn nên xin Ngọc Đế ban cho làm Hiển Thánh Nhị Lang Chân Quân. Mặc dù Ngọc Đế cũng tự nhận ngày trước quá khắc nghiệt với mẹ Dương Tiễn, nhưng hận cũ vẫn chôn sâu trong lòng, Dương Tiễn chưa bao giờ coi Ngọc Đế là cậu, cũng không nghe hiệu lệnh thiên đình, là một vị tiên chỉ có thể mời mà không thể bắt, chỉ có thể thông báo mà không thể điều động. Cho nên mới có câu “tâm cao bất nhận thiên gia quyến, tính ngạo quy thần trụ Quán Giang”, nghĩa là tâm tính cao ngạo không nhận họ hàng với người trời (Ngọc Đế), trở về làm thần tiên sống ở Quán Giang Khẩu.

[2] Một vị Bồ-tát được tôn thờ trong Phật giáo Đông Á, được biết đến bởi lời nguyện cứu độ tất cả chúng sinh trong lục đạo luân hồi vào thời kỳ sau khi Phật Thích-ca Mâu-ni nhập Niết-bàn cho đến khi Bồ-tát Di Lặc hạ sinh, và nguyện không chứng Phật quả nếu địa ngục chưa trống rỗng. Do đó, Địa Tạng thường được xem như là vị Bồ-tát của chúng sinh dưới địa ngục hay là giáo chủ của cõi U Minh. Địa Tạng thường được mô tả là một người khất thực trọc đầu với vầng hào quang xung quanh, một tay cầm tích trượng để mở cửa địa ngục, tay kia cầm ngọc Như Ý tượng trưng cho ánh sáng xua tan bóng đêm.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp