LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 07

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 07

Dọc đường đi phải hỏi thăm đủ loại cá nhỏ tôm nhỏ, vất vả lắm chúng tôi mới tìm được phòng bếp, nhưng xa xa lại chỉ nhìn thấy cảnh tượng ầm ĩ hỗn loạn.

Tôi đoán ra ngay nhất định là hành vi trộm cắp của hai kẻ kia bị phát giác rồi, lập tức có tật giật mình mà trốn vào bên cạnh Liễm Trần.

Chỉ trông thấy con cua vừa rồi dẫn tên Dạ Mặc tham ăn vào phòng đang khua hai cái càng lớn cùng tám cái chân chửi bới ầm lên: “Dám ăn trộm rượu trên đầu Long Vương, không sợ uống xong tuyệt tử tuyệt tôn luôn hả!”.

Tôi đang ráng tự hỏi rượu của Long Vương và con cháu người khác thì có liên quan gì đến nhau, thì đã nghe thấy một con hải mã nhỏ giọng hùa theo: “Hay hay! Chà chà, hôm nay không biết ra làm sao nữa, ở đâu ra thật lắm kẻ to gan lớn mật đục nước béo cò hèn mạt vô sỉ. Vừa rồi còn có một tên dở hơi chán sống dám xông vào khuê phòng của công chúa chúng ta!”.

Mọi người xung quanh nhất thời kinh ngạc, ngay cả hít thở cũng trở nên gấp gáp, khiến bọt nước nổi lên từng hàng từng hàng.

Con hãi mã kia rùng mình vỗ ngực: “Cũng may phò mã phát hiện đúng lúc, kêu người ném hắn ra ngoài rồi”.

Cua ta lòng đầy căm phẫn: “Với cái loại lãng tử háo sắc này thì cứ cắt tiệt luôn đường con cháu của hắn là xong!”.

Tôi rốt cuộc bừng tỉnh, thì ra tên này không cần biết thế nào đều muốn cắt đứt đường con cháu của người khác. Mối thù thật lớn nha, hắn là cua công công chắc?

“Tâm địa của công chúa và phò mã chúng ta đều tốt như vậy, ngươi đâu phải không biết. Còn nữa, đúng ngày đại hỉ, khiến cho máu me nhày nhụa”. Hải mã rất trơ trẽn mà hừ nhẹ một câu: “Có điều, có thể tận mắt chứng kiến đại hòa thượng bày trò yêu đương, coi như ta cũng được mở mang tầm mắt!”.

Lại một đợt âm thanh xì xào, lại một đợt bọt nước lăn tăn.

Tôi đã không còn hứng thú nghe trộm đám sinh vật biển kia bàn tán gì nữa rồi, giậm chân một cái, chỉ tiếc không thể uốn nắn kẻ kia cho tử tế, đè thấp giọng mắng một câu: “Tên Mập Chết Tiệt thật chẳng có tí tiền đồ nào hết!”.

Liễm Trần tựa như cúi đầu than một tiếng, chợt nhẹ nhàng lôi tôi: “Đi, ta biết bọn họ đang ở đâu”.

Liễm Trần làm một pháp quyết, mang theo tôi ẩn thân đi thẳng lên phía Bắc.

Cảnh vật càng ngày càng hoang vu, rong biển cũng ít dần, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, thoáng chốc, ngay cả ánh sáng cũng biến mất hoàn toàn. Trước mắt tôi chỉ còn bóng tối vô hạn, đi lên phía trước vài bước nữa, tai tôi bỗng nhiên đau rát, không có âm thanh nào hết, chỉ có thể nghe thấy tiếng trống ngực đập dồn của chính mình, chấn động lồng ngực như muốn nứt toác ra.

Tôi rùng mình một cái, đột nhiên ngập tràn cảm giác sợ hãi, phảng phất như chỉ còn lại một mình tôi giữa tam giới này…

Không, là thiên địa chưa phân, tam giới chưa định, tất cả đều là hỗn độn, không có âm thanh, không có ánh sáng, không có sự sống…

Chỉ có tôi.

Không biết sinh ra lúc nào, chết đi lúc nào, không biết vì sao mà sinh, cũng không biết vì sao mà chết.

Hoặc có lẽ, thực ra tôi đã chết?

Bằng không, sao có thể không hồn không phách…

Không hồn không phách thế này…

Trước mắt chợt lướt qua một cảnh tượng, một người toàn thân đều là máu khản giọng cười điên cuồng, mà người còn lại, khoanh tay đứng yên một bên, bình tĩnh nhìn, đôi mắt long lanh như hồ sâu vạn trượng, ngàn năm vạn năm, không sóng gió gì biến đổi được…

Đầu đau đớn như vỡ toác, cảnh tượng kia thoáng cái tan thành bột mịn, đồng thời, hình như có một ý niệm rất quan trọng chợt lóe lên trong đầu, tôi nỗ lực túm lấy y.

Nhưng mà giây tiếp theo, cổ tay tôi lại bị một bàn tay năm ngón thon dài mạnh mẽ nắm chặt, đồng thời, có tiếng nói ôn hòa dễ nghe vang lên trong lòng tôi: “Nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì hết cả, cứ đi theo ta là được”.

Tôi thoáng do dự, sau đó làm theo.

Tôi thả lỏng thân thể, để cho lực đạo khiến tôi an tâm kia chầm chậm kéo đi.

Sự sợ hãi mãnh liệt khi nãy từ từ lắng lại, ngay cả rét mướt tận xương cũng dần vơi đi.

Bỗng nhiên tôi lại nghĩ, nếu có thể cứ như vậy theo phía sau y, để y nắm lấy tay mình, mặc y tùy ý dẫn đi, cho dù đó là nơi quạnh quẽ tràn đầy tuyệt vọng, mãi mãi không có đường ra, thì cũng không sao cả…

Chẳng biết cứ vậy mà đi bao xa, đi bao lâu, cuối cùng tôi cũng nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng đượm ý cười: “Tới rồi!”.

“Hả?”.

“Có thể mở mắt ra rồi!”.

Lúc này tôi mới lấy lại được cảm giác, năm giác quan bỏ tôi mà đi lúc trước rốt cuộc trở về vị trí cũ.

Tôi lập tức mở mắt, một mảnh đỏ rực ùa vào mắt tôi, tôi hơi đau nhói, vội vàng nhắm lại, đang định dụi mắt, gương mặt chợt được ngón tay mát lạnh mà ấm áp xoa nhẹ: “Cô… vì sao lại khóc?”.

Tôi ngẩn ngơ, đưa tay sờ mặt mình, quả nhiên thấy ướt: “Ơ!”.

Lông mày Liễm Trần hơi cau lại, kèm theo một tiếng thở dài thật khẽ: “Chính mình rơi nước mắt mà cũng không biết sao?”.

Tôi lắc đầu, suy nghĩ một lát, nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Nhất định là bị dọa sợ rồi!”.

Y hơi nhếch khóe môi, nghiêng đầu, cẩn thận lau đi nước mắt cho tôi, trong lời nói vốn là trêu chọc lại phảng phất chứa đựng nỗi buồn không dễ nhận ra: “Thì ra, lá gan của cô nhỏ như vậy”.

Tôi nhìn sự dịu dàng chăm chú của y, trong lòng đột nhiên khẽ rung động, buột miệng hỏi một câu: “Chúng ta trước đây, có phải đã từng gặp qua rồi không?”.

Đầu ngón tay của y dừng lại, chợt cười đáp: “Đương nhiên, ở chỗ của Tên Nát Rượu ngoài ba mươi ba cõi trời đó”.

“Không phải chỗ đó, trước đó cơ?”.

Y thu tay về, giấu lại vào trong áo, nghiêng người, rủ mi mắt thu lại đường nhìn, thần tình lãnh đạm mà giọng nói lại dứt khoát vô cùng: “Không hề”.

“Thật sao?”. Tôi thật có chút thất vọng thở dài: “Không biết vì sao, huynh luôn cho ta một thứ cảm giác vô cùng quen thuộc. Từ khi ta bắt đầu có ký ức trở đi, đều ở cũng với Tên Nát Rượu. Nhưng trước đó ta như thế nào, có những chuyện gì đã xảy ra, thì hoàn toàn không có ấn tượng gì hết. Ta vốn cho rằng…”

Liễm Trần bỗng dưng cắt đứt lời tôi: “Những chuyện đó, rất quan trọng với cô sao?”.

“Ờm, cũng chẳng có gì quan trọng hay không quan trọng cả, chỉ là hơi hiếu kỳ chút thôi”. Tôi nhìn mười ngón tay vẫn nắm chặt y: “Có điều thật ra, cho dù huynh thật sự biết quá khứ của ta, nói tất cả cho ta nghe, thì đối với ta mà nói, cùng lắm cũng chỉ giống như nghe một chuyện chẳng liên quan gì đến mình mà thôi”.

Y đột nhiên giật thót: “Không liên quan…”.

“Những chuyện đã trải qua, những người đã từng gặp, chung quy chỉ có ý nghĩa khi còn tồn tại trong trí nhớ, không phải sao? Bằng không, có quan hệ gì với ta của hiện tại chứ?”.

Lòng bàn tay của Liễm Trần lạnh toát như băng, từ từ buông tay tôi ra, mỉm cười: “Đúng vậy, tựa như người thường dù có quấn quýt si mê như thế nào, kết quả cuối cùng, vẫn không thắng nổi một chén Mạnh Bà thang[1]”.

Tôi biểu thị sự đồng tình sâu sắc, suy nghĩ chốc lát rồi lại hỏi: “Thế nhưng, nếu như một bên đã quên, mà một bên lại còn nhớ rõ, như vậy phải làm sao?”.

Y xoay người cất bước, âm thanh vang vọng không tan như gió len qua rừng trúc: “Nếu đã lựa chọn nhớ kỹ, thì phải chuẩn bị mãi mãi cô độc ôm lấy những ký ức đó”.

Tôi nhìn bóng lưng y, thở dài: “Giống như, Tên Mập Chết Tiệt kia”.

Tựa như bị nhiễm lạnh bởi hàn khí tích tụ cả chục vạn năm của nơi này, Liễm Trần cúi đầu ho một trận, sau đó mới nhàn nhạt đáp lại một chữ: “Ừm”.

Tôi đứng khựng tại chỗ trong giây lát, sau đó bước nhanh đuổi kịp y, tiện thể nhìn quanh chỗ mình đang đứng, đó là một nơi giống như ngay rìa miệng núi lửa mới phun trào, bên trong miệng là một cái hang rộng hàng trăm mét, nham thạch nóng chảy ùng ục, nhưng lại không hề cảm giác được mảy may hơi nóng nào.

Bốn phía giống như bị miếng vải đen thăm thẳm bao phủ, không có gió lùa cũng chẳng có ánh sáng, trên đỉnh đầu cũng giống như phủ vải đen, ngay cả những bông tuyết rơi không bao giờ dừng lại cũng là một màu đen thuần túy.

Nếu như tôi đoán không sai, đây hẳn là trận đồ phong ấn lệ khí từ thời thượng cổ, Mắt Bắc Hải[2].

Thảo nào Tên Nát Rượu sống trong hồ lô ngót cả nghìn năm lại bỗng nhiên chạy tới tham gia mấy trò tập thể nhạt nhẽo như Long Vương gả con gái này, lại còn lén la lén lút giấy đầu lòi đuôi, thì ra là có trò vui đáng xem.

Chúng tôi rẽ vào một khúc quanh, đường nhìn đột nhiên rộng ra ít nhiều.

Chỉ thấy trên phiến đá đen lớn bằng phẳng, một vị hòa thượng béo tốt áo rách tả tơi đang nằm ngửa, bên cạnh là hai người mặt mũi bầm dập đang ngồi chồm hổm, vẻ mặt ủ rũ chán nản, sầu khổ ai oán.

Tôi vừa mới nhìn qua, Dạ Mặc đã chạy vội tới, ôm chầm lấy tôi: “Tiêu Dao Tiêu Dao nàng xem này, chúng ta khổ sở trăm bề mới lấy trộm được rượu ra đây, cuối cùng lại bị Tên Mập Chết Tiệt này uống hết sạch rồi hức hức hức…”.

Tên Nát Rượu chán nản nhìn qua, biểu cảm yếu ớt cũng như chực khóc đến nơi rồi.

Liễm Trần im lặng đi qua an ủi ông ta: “Bỏ đi, mấy ngày nữa đến Côn Lôn, ta sẽ bảo Hoàng Long đạo trưởng cho huynh thêm mấy hũ rượu nếp là được”.

Tôi lập tức cũng sờ đầu Dạ Mặc: “Ngoan nào ngoan nào, đến lúc đó cậu cứ theo chân bọn họ lên núi uống cho thỏa thích”.

Cậu ấy không hề e ngại mà đong đưa thân mình một cách xoắn quẩy, tóm lấy tôi làm nũng: “Ta không chịu không chịu không chịu. Người ta không muốn đến mấy chỗ của đám thần tiên đó đâu”.

Ở cùng thằng ranh không có sĩ diện không có chừng mực này, tôi thấy thật mất mặt, chỉ có thể nói qua quýt cho xong: “Được được được, nếu như cậu không ghét bỏ, tôi đến chơi với cậu còn không được sao?”.

“À được rồi! Thiếu chút nữa ta đã quên Tiêu Dao nhà chúng ta cũng biết ủ rượu nữa, thật đảm đang nha!”.

Dạ Mặc là một tên điên điển hình, vui mừng nhảy nhót bám dính lấy tôi không chịu buông.

Khiến cho Tên Nát Rượu nhìn đến sốt cả ruột.

Liễm Trần vỗ vỗ vai ông ta, hơi lắc đầu.

“Ngày đó rõ ràng đã lựa chọn Dương Tiễn rồi, ai ngờ hắn lại nghĩ quẩn trong lòng như thế…”. Tên Nát Rượu bi phẫn nện xuống đất, tức giận rủa thầm: “Ta không sao hiểu nổi, sao có thể chịu thiệt thòi mất mặt trước tên nhãi ranh lai lịch không rõ ràng này”.

“Cậu rể hờ” bị “bố vợ chuẩn” hung hăng ghét bỏ đến khổ sở không nói nên lời: “…”.

Tôi nhân cơ hội giãy ra khỏi Dạ Mặc đang chịu đả kích mạnh mẽ, tiện thể còn dùng thủ đoạn lửa đổ thêm dầu xem trò vui không chê vào đâu được: “Nhắc đến Lê Hoa Nhưỡng, thật ra lúc ấy ta là vì Dương Tiễn mới học làm thôi”.

Dạ Mặc hai mắt rưng rưng ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên: “Dương tiểu nhị, ông đây không để yên cho ngươi! Không để yên!”.

“Tốt! Định không để yên thế nào? Bản quân nhất định tiếp đón đến cùng!”.

Một tiếng cười sang sảng, tay áo bay phần phật, cùng với tinh thần chiến đấu lẫm liệt.

Người tới mặc giáp bạc cờ đen, sải bước tiến đến, đứng yên, ánh mắt sáng quắc quét qua đây một cái, cuối cùng đường nhìn dừng lại ngay trên người tôi, mỉm cười nhã nhặn: “Đã lâu không gặp, nha đầu”.

 

Chú thích:

[1] Tức canh Mạnh Bà: Theo sách Phật, những người chết đi đều phải uống một bát canh Mạnh Bà để quên hết chuyện kiếp này rồi đi qua cầu Nại Hà để tiếp tục đầu thai. Canh Mạnh Bà có thể xóa hết ký ức về những đời trước của một người, đó là lý do vì sao người ta đến trong cuộc đời này mà chẳng hề nhớ gì về những đời trước của mình, tiếp tục bị mê mờ bởi danh, lợi và tình trong kiếp này.

[2] Mắt Bắc Hải là hồ nước sâu nhất trên thế giới, cũng là hồ nước chứa được số lượng nước ngọt lớn nhất, điều kỳ lạ chính là, một hồ nước nhỏ như vậy lại có thể chứa toàn bộ sinh vật nước ngọt, như bọt biển, báo biển, cá mập, ốc biển, tôm cua nước ngọt, khiến nhiều người cho rằng Mắt Bắc Hải nối liền với Bắc Hải.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp