LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 06

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 06

Tôi tỏ vẻ rất căm tức đối với việc Dạ Mặc dùng từ “lại” với tôi.

Bởi vì bao nhiêu năm nay cậu ấy đều canh phòng tôi vô cùng nghiêm ngặt, quả thực hận không thể giống chú cún con tè bãi nước tiểu thành một vòng tròn xung quanh tôi năm trăm mét rồi giơ lên tấm biển hiệu: Đến chết không rời!…

Dạ Mặc dùng cánh tay vững chãi siết chặt lấy tôi, tôi giãy dụa không có kết quả, thình lình dùng sức dẫm vào chân cậu ấy. Nhưng mặt cậu ấy vẫn không biến sắc, còn ra tay nhéo vào lưng tôi một cái.

Tôi tức khắc giật nảy mình, chân nhịn không được mềm nhũn. Cậu ấy lại thừa cơ nhéo thêm cái nữa, tôi chỉ có thể miễn cưỡng mà hứng lấy, làm như e thẹn vô lực mà ngả vào trong lòng cậu ta.

Trận chiến này, đã thất bại hoàn toàn.

Tôi âm thầm nuốt hận không nói, nghẹn ngào ứa lệ, tên Dạ Mặc đó lại còn vênh váo đắc ý thẳng đường tiến tới, một tay ôm tôi một tay chống cái eo nhỏ của mình, kiêu ngạo hất cằm: “Hai tên này là ai?”.

Tôi còn chưa kịp giới thiệu, Tên Nát Rượu vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai chúng tôi “liếc mắt đưa tình” lập tức mặt đen như cái đít nồi, đột nhiên quát to một tiếng: “Nha Đầu Thối, cút đi cho ông!”.

Lúc trước ông ta nuôi tôi, cho dù thái độ chẳng hiền lành gì cho cam, nhưng cũng chưa từng quát tháo cay nghiệt đến thế, lòng tôi không khỏi run lên, trong vô thức đã muốn cãi lệnh, nhưng Dạ Mặc còn xù lông trước cả tôi: “Ngươi là cái quái gì? Tiêu Dao nhà ta muốn lăn đến chỗ nào đến phiên ngươi định đoạt sao!”.

Lời này nghe ra có chút không được tự nhiên, tôi nhịn không được kháng nghị: “Cái gì mà lăn với lóc, ta đâu có phải quả bóng…”.

Không ngờ hai vị kia nghe được lập trường của tôi lập tức về chung chiến tuyến, cùng chung kẻ thù: “Nàng/Mi câm miệng!”.

Kẻ không bằng cả quả bóng như tôi chỉ có thể: “…”.

Dạ Mặc cùng Tên Nát Rượu nhìn nhau phát ngán, nói nhiều vô dụng trực tiếp xắn tay áo lao vào đánh nhau.

May mà trong lòng hai người này đều có mục đích trà trộn đến uống rượu mừng không thể cho ai biết, giấu đi phần lớn pháp lực, cho nên lúc đánh nhau cũng không khỏi thấp kém tương đương. Ngươi đấm ta đá không khác nào nhân loại tầm thường đánh nhau, thiếu mỗi điều tóc cắm lỗ mũi nữa thôi…

Để tránh bị vạ lây, tôi vô cùng thức thời mà nhảy ra xa một bên ngay khi trận đấu vừa bắt đầu, tự đáy lòng cảm nhận được trận ẩu đả giữa một con yêu quái sừng sỏ và một vị thần tiên trâu bò lại có thể bình dị gần gũi với cuộc sống đời thường của quần chúng nhân dân như vậy, quả thực không dễ chút nào.

Ôm cùng một nỗi cảm khái như tôi, hiển nhiên còn có một Liễm Trần trước sau vẫn im lặng đứng xem náo nhiệt.

Cất bước đi tới bên người tôi, Liễm Trần vừa nhìn trận chiến vừa thuận miệng hỏi han tôi: “Lần trước ta gặp cô, hình như tên cô không phải thế này đúng không?”.

Tôi gật đầu.

“Tiêu Dao của Tiêu Dao Du phải không?”

“Không phải, là chữ Tiêu có bộ Thảo trên đầu.”

“Ồ, đó là họ mà.”

Nghe được lời này tôi hơi ngẫm nghĩ một chút, sờ sờ mũi: “Có điều cũng phải, vì sao ta cần họ của con người chứ? Ta đâu có tổ tông gì”.

Dạ Mặc bên kia còn đang bận đánh nhau đến bừng bừng khí thế mà vẫn không quên gào lên một câu: “Theo họ của ta! Nàng có ý kiến?”.

Tôi bỗng sinh lòng hiếu kỳ, tha thiết hỏi: “Thì ra trước đây cậu mang họ này? Vậy cậu tên là gì?”

“Chuyện đã qua mấy nghìn năm rồi, ai mà nhớ được?”

“Vậy vì sao còn nhớ rõ được họ của mình chứ?”

“Bởi vì ta phải nhớ kỹ nàng, nên thuận tiện nhớ theo thôi.”

“Nhưng lúc đó ta đâu có tên là Tiêu Dao, là cậu nghe nhầm mà.”

“Mặc kệ, ai bảo nàng nói mang khẩu âm như vậy chứ!”.

“Cho nên ta rõ ràng không có mang họ của cậu.”

“…”

Vòng vô một hồi chán chê cuối cùng lại thành ra kết quả này, Dạ Mặc rõ ràng có chút không thể tiếp thu.

Cậu ấy gân cổ lên tính tiếp tục lý luận với tôi, nhưng lại bất ngờ bị Tên Nát Rượu bắt được khoảng trống, đấm mạnh một cú vào cằm.

Đóng vai một sinh vật bảnh bao “vẻ đẹp trời sinh khó phí hoài[1]” điển hình, đại khái Dạ Mặc ngay cả lúc làm người cũng chưa từng bị đánh vào mặt, vì vậy rõ ràng hơi choáng, sau đó lập tức rống giận bổ nhào tới, không quan tâm gì hết bóp chặt cái cổ của Tên Nát Rượu mà liều mạng gào thét: “Ông chưa nghe thấy câu đánh đầu không đánh mặt hả! Con mẹ nó ta liều mạng với ông! A a a…”.

Mà gã đàn ông thô kệch trước nay vẫn lôi thôi lếch thếch như Tên Nát Rượu phỏng chừng cũng không ngờ tên nam nhân rành rành nhìn có vẻ rất dũng mãnh kia lại khẩn trương với khuôn mặt bảo bối như vậy, rõ ràng cũng không chuẩn bị tâm lý cho màn bùng nổ tấn công như đánh tiết gà thế này, cứ như vậy bị đè vật xuống, mắt trợn trắng, lưỡi thè ra, tay chân quẫy đạp điên loạn…

Giờ khắc này, tình cảnh này, biểu cảm của tôi nhất định méo mó đến vô cùng thê thảm, bởi vì ngay cả người vẫn ôn hòa thản nhiên như Liễm Trần cũng có vẻ không dám nhìn thẳng.

Dạ Mặc cùng Tên Nát Rượu bóp cổ nhau thành một đống lăn lộn trên đất, tôi kéo Liễm Trần yên lặng lùi lại năm trượng: “Huynh trông bọn họ nhiệt tình hăng hái như vậy, lẽ nào đây chính là “đánh là thân mắng là yêu, không đánh không mắng là không thương yêu nhau” như người ta vẫn nói đó hở?”.

Liễm Trần hơi nhếch khóe môi, làm như hoàn toàn không biết nên đáp thế nào với lời nói dồi dào sáng tạo của tôi: “À…”.

Tôi tiếp tục khua môi múa mép: “Thực ra Tên Nát Rượu cũng cô đơn mấy vạn năm rồi, có thể tìm được một người bạn thật lòng thương ông ta cũng rất tốt. Trước đây, ta từng có một dạo cho rằng ông ta muốn nuôi ta lớn sau đó ăn sạch sẽ. Sau đó, ta lại nghĩ ông ta ném ta đi là để cho hai người có một thế giới riêng ngọt ngào. Kết quả cho tới bây giờ ta mới bỗng nhiên sực tỉnh, thì ra ông ta và Dạ Mặc nhất kiến chung tình mới thật sự là tình yêu sấm rung chớp giật.”

Liễm Trần xem thế là đủ, mở miệng, lại nhìn tôi một lát không nói gì: “Cô thật giống… ta nghĩ hơi nhiều rồi…”.

Tôi nhất thời cảm thấy sầu não: “Chứng kiến hai người chủ trước sau của ta tình nghĩa sắc son như vậy, tâm tình ta thật có chút rối bời. Xem ra, thời gian sớm có dự định, cho ta phải đi tìm gia đình lần nữa rồi”. Nói xong tôi quay sang, quan sát tỉ mỉ y một hồi, vuốt cằm: “Tuy rằng ta chẳng hiểu huynh rốt cuộc là thần tiên gì, có điều chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh đúng không?”.

Liễm Trần lắc đầu, vô thức đã muốn khiêm tốn, có điều thoáng cái như ngộ ra, cảnh giác lùi lại bên cạnh nửa bước.

Tôi không ngừng tiến tới lần nữa, kéo tay áo y, giọng điệu chán ngán: “Thiếp đây biết sưởi ấm giường, xin được nuôi dưỡng! Vị anh hùng này, suy xét đi nha…”.

Y nhất thời cứng đơ người, hàng lông mi dài run rẩy, sau đó sắc mặt vẫn nhợt nhạt phủ nhẹ một tầng ửng đỏ, y ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêng người, bất động thanh sắc mà gạt tay của tôi xuống, cúi đầu nói: “Ta… đi tách bọn họ ra”.

“Ồ, được.”

Tôi cũng vô cùng biết điểm dừng mà cười hì hì thôi đùa giỡn, đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng y gần như hốt hoảng rời khỏi, một bóng lưng gầy gò đơn bạc như vậy.

Nếu đã là bằng hữu của Tên Nát Rượu, tự nhiên không thể là hạng người tầm thường. Nhưng mà, nếu như pháp lực y thật sự cao thâm, thì vì sao mỗi lần tiếp cận tôi đều mơ hồ cảm thấy nguyên thần y tựa như có hiện tượng chập chờn không ổn?

Thế nhưng, làm sao tôi lại có thể dễ dàng cảm ứng được nguyên thần của một người có cảnh giới tu vi khác tôi một trời một vực như vậy?

Trừ phi…

Trong đầu tôi như bị nổ tung đến nghi ngút khói xanh bởi ý nghĩ vô nghĩa nực cười nhất thiên hạ này, lại chợt thấy Liễm Trần đi tới bên cạnh đôi oan gia đang đánh nhau đến khí thế ngất trời không thể tách rời kia, hơi khom người xuống, nhẹ nhàng nói câu gì đó.

Gần như ngay lập tức, Dạ Mặc ngừng tay, lăn một cái đứng lên, lại còn chìa tay kéo Tên Nát Rượu đứng dậy, khuôn mặt bầm tím cười đến vặn vẹo dữ tợn.

Tên Nát Rượu thì chẳng chút cảm kích, mặc dù không động thủ lần nữa, nhưng cũng chẳng nói tiếng nào, phụng phịu tỏ vẻ xem thường.

Chân chó của Dạ Mặc nhiệt tình phủi phủi xiêm y cho lão, chỉ thiếu điều cúi đầu khom lưng mà lấy lòng, còn lại hết lòng nịnh nọt.

“Ôi ông xem náo nhiệt không này! Thật đúng là hồng thủy tràn vào miếu long vương, người nhà không nhận người nhà nữa rồi, đều là do Tiêu Dao vừa rồi không nói rõ ràng. Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!”.

“Cút đi! Con mẹ nó ai một nhà với ngươi hả!”.

“Được rồi được rồi, ông cứ xem như đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân đi. Đi nào đi nào đi nào, con mời chú uống rượu đền tội.”

“Cút đi! Con mẹ nó đừng có lôi kéo làm quen với ông!”

Dạ Mặc lại không khỏi phân bua ôm chầm lấy vai Tên Nát Rượu đang mất hết kiên nhẫn, lén lút hạ thật thấp giọng: “Vừa nãy con nhìn thấy trong phòng bếp có Lê Hoa Nhưỡng[2] ngàn năm, là hạ lễ Côn Lôn sơn đưa tới đó”.

Tên Nát Rượu coi rượu như mạng vừa nghe thấy thế, hai mắt lập tức long lanh: “Lê Hoa Nhưỡng của Côn Lôn sơn? Ngươi nói thật không đấy?”.

“Xem chú nói gì kìa, đã lúc này rồi, con còn dám nói bừa lừa gạt chú sao!”.

“Thế thì còn ngây ra đó làm gì, đi trước dẫn đường đi!”.

“Xin vâng lệnh chú!”

“…”

Tình hình đảo ngược hoàn toàn như phải bệnh thần kinh thế này khiến tôi nhìn đến ngẩn tò te.

Khi Dạ Mặc và Tên Nát Rượu kề vai sát cánh đi khuất, tôi mới như mộng du bay tới bên cạnh Liễm Trần: “Có phải huynh đã nói với hai vị đó rằng, bọn họ là cha con ruột thịt đã thất lạc nhiều năm hay không?”.

Liễm Trần bật cười: “Đương nhiên không phải”.

Mắt của y bình thường rất đẹp, khi cười lên sẽ tạo thành một đường cong nhàn nhạt. Lúc ấy khóe mắt sẽ có những đường vân tinh tế, ánh lên chút sương trắng bên tóc mai, tựa như mặt trời mùa đông chiếu lên nền tuyết trắng, từng sợi nắng ấm nhẹ nhè phảng phất mang theo chút hơi sương nhàn nhạt.

Xung quanh nước gợn dập dờn, nước biển thấm màu lam, khiến cho dáng người hao gầy chắp tay đứng lặng của y trở nên như hư như huyễn.

Tựa như là, cùng y lẳng lặng đứng một chỗ, nghe được giọng nói dịu dàng của y, nhìn y cười yếu ớt, là một chuyện không thể xảy ra dù chỉ là trong giấc mộng…

Đại khái là ánh mắt ngây dại của tôi quá mức trần trụi, khiến cho Liễm Trần có chút không được tự nhiên mà quay mặt đi chỗ khác ho khan một tiếng, sau đó lại cười nói: “Vừa rồi ta chỉ là nói với… huynh ấy… Tên Nát Rượu… câu ví von này, con gái lấy chồng như bát nước hắt đi”.

Tôi lập tức uất nghẹn, sau đó bưng mặt, miễn cưỡng khen ngợi: “Kiểu can ngăn này của huynh thật sự là… quá đặc sắc đấy…”.

Y rủ mi mím môi, đưa tay gỡ một chú sao biển không biết từ bao giờ đã bám vào đầu vai tôi ra, ngồi xổm xuống cẩn thận vùi nó vào đất cát bên đường, y đưa lưng về phía tôi, âm thanh nhẹ nhàng mà phiêu lãng: “Lẽ nào, ta nói sai sao?”.

“Hèn gì trước đây Tên Nát Rượu trông chặt ta như vậy, hận không thể giết sạch toàn bộ sinh vật giống đực từng nói chuyện với ta đi, thì ra là ôm tấm lòng người cha rộng như biển cả…”. Tôi lắc lắc đầu, hiểu ra hoàn toàn rồi mà vẫn không khỏi rối bời: “Nhưng bỗng nhiên từ sủng vật nhảy sang khuê nữ, khoảng cách thật sự quá lớn đi, ta có hơi không thể tiếp thu được…”.

Liễm Trần dừng một chút, miễn cưỡng lấy tay che trán.

Tôi nhìn y, lại nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, nếu tính như vậy, không phải huynh trở thành thúc thúc của ta rồi sao?”.

Y che trán một lần nữa, khó khăn muốn giải thích: “Thật ra câu nói kia của ta cũng chỉ là một cách ví von mà thôi, cô không cần phải coi là thật”.

Tôi không để ý đến y, chỉ vui vẻ thoải mái mà nhảy qua, kéo cánh tay y: “Đi thôi thúc thúc, chúng ta đi tìm cha nào!”.

“…”

 

Chú thích:

[1] Trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nguyên văn Hán tự: “Thiên sinh lệ chất nan tự khí”, nghĩa là vẻ đẹp, cốt cách trời sinh khó có thể tự thờ ơ, vứt bỏ.

[2] Tức Lê Hoa xuân tửu, tên một loại rượu nếp.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp