LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 05

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 05

Tôi là một con yêu quái, lại được nuôi lớn bởi một vị thần tiên, việc này nói ra thật sự có chút kỳ quặc đến nỗi không thể giải thích nổi.

Có điều vị thần tiên đó ở ngoài ba mươi ba cõi trời[1], cơ bản không liên quan gì đến toàn bộ tam giới, cuối cùng cũng xóa nhạt đi ít nhiều mâu thuẫn chủng tộc không thể điều hòa giữa hai chúng tôi…

Vị thần này ham rượu như mạng, cả người treo đầy hồ lô to nhỏ, lúc nào cũng mang dáng vẻ lếch thếch chán chường say sưa túy lúy, ngay cả ở cũng ở trong hồ lô, cho nên tôi gọi ông ta là “Tên Nát Rượu”, ông ta thì trả đũa lại bằng cách gọi tôi là “Nha Đầu Thối”.

Cách mà ông ấy nuôi tôi trên cơ bản giống như nuôi thú cưng, cho ăn cho uống, còn cho chỗ ngủ, sau đó còn dắt tôi đi dạo theo định kỳ.

Tôi không biết Tên Nát Rượu rốt cuộc là thần tiên gì, cũng giống như tôi cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là yêu quái gì vậy. Dù sao thì căn cứ theo cách nói của ông ấy, đến từ đâu thì trở về nơi đó, nếu đã không còn đường về, thì cũng tiết kiệm được công sức tìm về lối cũ rồi, cứ như vậy mà sống cuộc đời mơ màng không lo nghĩ, chẳng phải thoải mái lắm sao?

Đối với loại tư tưởng tồi tệ sống không cầu tiến, không chút trách nhiệm xã hội nào như thế này, tôi biểu thị thái độ tán thành vô điều kiện.

Thế là, chúng tôi ăn ý mà nhập bọn sống qua ngày như vậy, thoáng cái đã một vạn năm.

Ngày, tháng, năm nào đó, tôi đã ngủ đến không biết ngày đêm, thảng thốt bị cảm giác khác thường gọi tỉnh, mở mắt ra, đã thấy trước mắt ngập tràn màu trắng.

Ánh sáng chói lọi chiếu vào cần cổ tôi, lan rộng tại đầu giường thành một quả cầu sáng trắng, tựa như thấy tôi tỉnh lại, vương vấn giữa không trung thêm chốc lát rồi lập tức trôi ra khỏi cửa.

Tất nhiên tôi vô cùng hiếu kỳ, lập tức đuổi theo.

Tên Nát Rượu dùng hồ lớn lớn bao quanh hồ lô nhỏ, các hồ lô nhỏ lại nối tiếp nhau kết thành chuỗi hồ lô thông nhau liền mạch. Tôi theo cầu sáng chạy quanh co hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại.

Bạch quang chợt lóe, chui vào cổ áo tôi không thấy đâu nữa.

Lúc này tôi mới sực tỉnh, thì ra thứ đồ chơi này chính là một chuỗi ngọc trai màu trắng.

Từ khi tôi có ý thức đến nay, chiếc vòng đó đã luôn nằm trên cổ tôi rồi, cả vạn năm chưa hề rời khỏi người, không rõ nguồn gốc tác dụng thế nào, tôi chỉ biết tôi rất thích nó.

Chỉ là, trước nay trông nó vẫn rất bình thường, chưa bao giờ xảy ra hiện tượng kỳ lạ như ngày hôm nay. Tôi đang buồn bực muốn tháo xuống để xem xét cho kỹ càng, lại bị cảnh tượng thoáng qua làm cho sững sờ.

Từng chiếc hồ lô ở đây, đều có thể cảm nhận được tâm trạng người ở mà biến hóa thành cảnh sắc bốn mùa tương ứng.

Ví dụ như, chỗ ở của tôi mãi mãi là cảnh xuân rực rỡ, trăm hoa đua nở, còn địa bàn của Tên Nát Rượu thì bốn mùa pha tạp rối tinh rối mù, mà khoảnh sân trước mắt, lại là băng tuyết bao trùm, khắp nơi đều trắng toát, không gian trong trẻo mà mênh mang, tiêu điều vắng vẻ, quạnh quẽ cô liêu.

Một bóng người thon gầy đứng lặng trong sân, quần áo cũng trắng thuần như cảnh vật xung quanh.

Tựa như cảm nhận được động tĩnh, người nọ quay đầu nhìn qua, chắc hẳn cảm thấy rất bất ngờ với vị khách không mời mà đến như tôi, rõ ràng có chút ngẩn ngơ.

Tôi vội vàng ho một tiếng, tỏ vẻ rất có lễ độ: “Thật ngại quá, ta không cố ý quấy rầy huynh. Chỉ tại ta chưa từng gặp sinh vật biết hít thở thứ ba nào ở đây, cho nên nhất thời hiếu kỳ… Thế này, huynh là khách của Tên Nát Rượu đúng không?”.

Y hơi ngẩn ra, khẽ nhếch khóe môi, gật đầu: “Ta tên là Liễm Trần, tạm thời ở nhờ chỗ này”, nói rồi cất bước đi tới bên cạnh tôi, hơi rủ mi, nhẹ giọng hỏi: “Huynh ấy… ý tôi là Tên Nát Rượu, bình thường gọi cô là gì?”.

Tôi há hốc miệng, đang định tranh thủ nghĩ cho chính mình một cái tên đậm đà mùi vị văn chương như “bão nguyệt thính phong, tầm hoa vấn liễu” thì lỗ tai đã suýt bị một tiếng rống giận như sấm sét làm cho điếc tịt: “Nha Đầu Thối! Không phải mi đang ngủ say như chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này hả!”. Tên Nát Rượu không biết từ đâu ra đã lủi tới trước mặt Liễm Trần, xoay quanh y hai vòng, gấp gáp hỏi: “Huynh… có sao không?”.

Liễm Trần nhìn kẻ đang ù ù cạc cạc như tôi một cái, rồi lập tức cười lắc đầu với Tên Nát Rượu, lại quay sang tôi hòa nhã: “Xin lỗi, một vị hảo hữu chí giao của ta vừa qua đời, huynh ấy lo lắng ta không chịu nổi nên mới như vậy, không hề có ý quát mắng cô đâu”.

Lòng của y lạnh lẽo cô tịch như vậy, cho nên người chết, chắn hẳn là một người bạn vô cùng quan trọng đi…

Trên mặt Liễm Trần trước sau vẫn lộ vẻ nhẹ nhàng nhợt nhạt, nhưng giữa trán lại có một đường vân thật sâu, loáng thoáng như đao khắc, trọn đời khó tiêu tan.

Tôi nhìn y, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng buồn bã, thốt lên không kịp nghĩ ngợi gì: “Đừng có nhíu mày mãi như vậy, huynh cười lên trông đẹp lắm đấy”.

Mi mắt y hơi run lên, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Tên Nát Rượu thấy thế, vội vàng đỡ lấy y, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, trầm giọng: “Mau vào trong điều tức, ta giúp huynh”.

Liễm Trần nhẹ giọng đáp lại, lại hòa hoãn nhìn tôi: “Yên tâm, ta sẽ nghe lời cô”.

Nhìn bóng lưng họ gấp gáp đi vào trận pháp không thấy đâu nữa, tôi gãi gãi đầu.

Bản lĩnh khác của Tên Nát Rượu thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết, trong hồ lô của ông ta không chỉ có càn khôn cẩm tú đủ loại trên đời, mà còn có thể nén ép thời không, khiến thời gian gần như ngừng trệ.

Tuy rằng Tên Nát Rượu vẫn luôn dùng những hồ lô này cứu vớt hồn phách thất linh bát lạc, tiêu hao hư tổn không biết đến mức nào của tôi, hở ra là bắt tôi ở bên trong ngủ cả nghìn năm, kết quả cuối cùng là, khiến tôi tu luyện bổ pháp đến gần trụi cả lông luôn… Điều này cũng có thể giải thích vì sao mạng của tôi rất dài nhưng bản lĩnh lại rất tệ.

Có điều thực tế cũng phải thừa nhận, việc một ngày đêm trong hồ lô có thể tương đương với cả trăm năm trên thế gian khiến cho công lực của người tu luyện tăng tiến rất nhanh, đối với việc khôi phục nguyên khí mà nói, còn dồi dào hữu dụng hơn cả tiên đan của Thái Thượng Lão Quân ấy chứ.

Như vậy xem ra Liễm Trần bị thương rất nặng đây? Cứ dựa theo dáng vẻ bên ngoài của y cùng với thái độ khẩn trương của Tên Nát Rượu, phỏng chừng còn phải ở lại đây tĩnh dưỡng một thời gian dài rồi.

Nếu như dù sao cũng chẳng giúp được gì, tôi quyết định ngáp một cái rồi tiếp tục đi ngủ.

Tôi còn nhớ rõ, có một lần tôi ngủ mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ có một cuốn tranh rất dài rất dài.

Mặt trời mọc rồi lặn, thủy triều lên rồi xuống, vật đổi sao rời, quét sạch toàn bộ mỹ cảnh thế gian, nhuộm đẫm tang thương vạn vật.

Tôi đứng trước cuốn tranh này, bên cạnh là một nam tử y phục trắng hơn tuyết, không vướng bụi trần, khuôn mặt dường như khá giống Liễm Trần. Nhưng mà nét mặt vô cùng lạnh lẽo, hẳn là, không phải y đâu…

Đến khi tỉnh giấc, vừa mở mắt ra, tôi đã phát hiện mình đang nằm trên một phiến đá to nhẵn nhụi. Ánh mặt trời chói mắt, xung quanh là một đàn khỉ, sóc, rùa, nai con ngồi xem náo nhiệt.

Đây là… nhân gian?!

Tôi kinh hãi, đột ngột xoay người ngồi dậy, dọa cho đám động vật sợ chạy tán loạn, chỉ còn lại một chú quạ đen.

Chú chim đen sì nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó thẳng thừng chơi trò tự thiêu.

Chú chim biến thành mảnh giấy, bùng cháy hừng hực, tỏa ra một dải khói đen lượn lờ trước mắt tôi.

Trong tầm mắt mơ hồ không rõ, tôi nhìn một chữ “Hắc” to đùng xấu xí đen thui.

“Nha Đầu Thối, ta đã nuôi mi một vạn năm rồi, sau này tự mà kiếm ăn đi thôi!”

Địa bàn của Tên Nát Rượu ở ngoài ba mươi ba cõi trời, cho nên nếu không có ông ta dẫn đường chỉ lối, ngay Ngọc Hoàng đại đế cũng không thể vào được.

Lần nào cũng là ông ta túm chặt lấy áo tôi mà thi pháp, kéo tôi đi lên. Nói cách khác, nếu không có ông ta, tôi cũng không thể nào trở về nơi đó được nữa…

Vì vậy từ đó trở đi, yêu quái ta đây, giới tính nữ, thích đàn ông, một vạn tuổi, vinh dự trở thành một con yêu quái vô công rồi nghề, nhàn tản trong xã hội.

Có lẽ, ngày hôm đó có thể coi là bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời tôi, cho nên dù đã trải qua hơn một ngàn năm, tôi vẫn đặc biệt nhớ rõ từng chút một những gì đã xảy ra.

Lúc này, nhìn cảnh nay nhớ chuyện xưa, ký ức ùa về không ngớt.

Đối diện với người quen cũ, lòng tôi có chút rối ren.

Theo lý mà nói, một người đã từng làm sủng vật như tôi hoàn toàn có lý do để cho rằng, ngày đó chính vì sự xuất hiện của Liễm Trần mới dẫn đến chuyện tôi bị Tên Nát Rượu có mới nới cũ bỏ rơi.

Nhưng giờ khắc này đây, nhìn hai người đứng chung một chỗ, tôi lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Đại thúc hào sảng cùng với thanh niên tuấn mỹ, thật sự là vui tai thích mắt quần chúng nhân dân đi…

Vì vậy tôi lập tức chớp chớp mắt, vô cùng phấn khởi mà nhảy đến bên cạnh Liễm Trần: “Đã lâu không gặp, thương thế của huynh đã khỏi hẳn rồi chứ?”.

Y nhìn tôi cười gật đầu, lại nói: “Thật không ngờ, lại gặp được cô ở chỗ này”.

“Tôi cũng không ngờ nha, huynh cũng đến đây uống rượu mừng sao?”.

Y im lặng một lát, không đáp mà hỏi lại: “Cô là bạn của công chúa Bắc Hải?”.

“Đương nhiên không phải!”. Tôi suy nghĩ một chút: “Có điều tôi lại chơi khá thân với tình nhân cũ của cô ta”.

“…”

Liễm Trần không nói gì mà chỉ trầm ngâm hồi lâu, còn đang chưa biết phải đáp lại thế nào cho phải, thì tôi đã bị Tên Nát Rượu đã lâu không thấy mặt túm chặt lấy, hung hăng gõ trán tôi, trừng mắt quát lớn: “Chẳng lẽ các ngươi đến để cướp tân nương đó hả?”.

Tôi ôm trán căm tức.

Tên Nát Rượu cũng trợn mắt nhìn tôi: “Trừng cái gì mà trừng! Nha Đầu Thối nhỏ mọn, ông đây vất vả cực nhọc nuôi mi lớn bằng này, còn không được đánh mi sao!”.

Người này vẫn mang dáng vẻ chán nản, râu ria xồm xàm, cả người nồng nặc mùi rượu, được cái không quá khó ngửi.

Tôi tránh ra, đột nhiên thấy ngứa mũi, sau đó cổ họng bắt đầu nghẹn ngào quát lại: “Ngày đó là ai nói vứt một câu là vứt người ta đi luôn? Nuôi chó nuôi mèo cũng chẳng nhẫn tâm như vậy, ông còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả!”.

Ông ta ngây người chốc lát, gãi gãi mớ tóc rối bù, chân tay hơi luống cuống: “Ây ây ây, đừng có dựa vào ta! Mi biết ta sợ nhất chiêu này mà. Được rồi được rồi được rồi, ta sai rồi ta sai rồi đều là do ta sai còn không được sao?”.

Tôi không để ý tới ông ta, tiếp tục khóc lóc than thở lên án việc vứt bỏ sủng vật là loại hành vi phạm tội khiến kẻ khác giận sôi đến cỡ nào: “Ông cũng không ngẫm lại xem, người ta là một nữ nhân yếu đuối vai không thể gánh tay không thể xách, trên người chẳng có gì giá trị, lại không có chút bản lĩnh nào, không ai quen biết, không có chỗ cậy nhờ, bao nhiêu năm như thế mà sống qua ngày…”.

Đáng tiếc không đợi tôi diễn cho xong màn ăn vạ đó thì Tên Nát Rượu đã tát cho tôi một cái đến lảo đảo chân tay: “Mi thôi ngay đi! Tưởng chúng ta không biết mi vừa đến thế gian đã được Dương Tiễn nhặt đi, sau đó lại cùng thằng ranh yêu quái chạy khắp tam giới gây họa? Giả bộ đáng thương cho ai xem hả?”.

Tôi không đề phòng bị kéo bay về phía trước, sắp lao vào cây cột băng đến nơi rồi thì được một đôi tay thon dài mà mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy, Liễm Trần mỉm cười khẽ cáu: “Được rồi hai cái người này, khó khăn lắm mới gặp được nhau, đừng có làm ầm ĩ mãi như vậy”.

Thuận thế đứng vững lại, tôi vung nắm tay chĩa thẳng về phía Tên Nát Rượu: “Coi như tốt xấu gì ông cũng biểu thị được ít lòng quan tâm sự sống chết của người ta, hừ!”. Nói xong quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu thẳm mang chút màu hổ phách nổi bật dưới đá băng lấp lánh của Liễm Trần, tôi chỉ cảm thấy tâm thần xao động khó hiểu, thốt ra một câu hỏi không đầu không đuôi: “Huynh… cũng biết?”.

Tựa như y hiểu được lời tôi nói, hơi gật đầu.

“Sao lại biết vậy?”

Con ngươi của y khẽ động, y rủ mi im lặng chốc lát, sau đó trầm giọng đáp: “Ta vẫn luôn biết”.

Cho dù không nghe không gặp, vẫn luôn biết rõ tình hình của ta, biết ta sống có tốt hay không…

Lời nói có chút mơ hồ cùng với đầu ngón tay lành lạnh của Liễm Trần, khiến tôi càng cảm thấy hoảng hốt không rõ lý do, tựa như lại thấy được cảnh trong mơ ngày đó, cuốn tranh thật dài thật dài, còn có dáng hình vô bi vô hỉ đạm mạc cách xa kia.

Tôi không tự chủ được mà vươn tay ra, chạm nhẹ vào làn tóc mai không biết từ bao giờ đã nhiễm sương của y, thì thào: “Tóc của huynh, vì sao lại trắng vậy rồi?”.

Những ngón tay y đỡ cánh tay tôi rõ ràng run mạnh, mi mắt hơi đóng lại, sau đó lại mỉm cười: “Bởi vì, thần tiên cũng sẽ già”.

Tôi nhìn y một lúc lâu, không biết vì sao, bỗng nhiên lại cảm thấy khóe môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên thành một đường cong không giống cười, tôi đang muốn đưa tay qua sờ thử, cả người lại bị một sức mạnh kéo bay về phía sau.

Nhe nanh múa vuốt ở giữa không trung xa đủ ba trượng, tôi mới ngã vào được một bờ ngực vững chãi, đồng thời nghe thấy một giọng nói gầm lên giận dữ: “Tiêu Dao, nàng lại lén cua trai sau lưng ta!”.

 

Chú thích:

[1] Theo như Kinh Địa Tạng của nhà Phật, Đao Lợi (Trayastrimśa) là cõi trời Ba Mươi Ba (Tam Thập Tam Thiên), nhưng không có nghĩa là cõi Đao Lợi nằm ở tầng trời thứ ba mươi ba theo cách đếm từ dưới lên trên, mà nó nằm ở chính giữa cõi trời, bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc xung quanh mỗi phía còn có tám cõi trời nữa, tổng cộng ba mươi hai cõi trời phân bố xung quanh cõi trời thứ ba mươi ba.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp