LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 04

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 04

Nói một cách nghiêm túc, đám long tử long tôn ở dưới đáy biển kia không thể coi là thần tiên thật sự, mà chỉ cùng một chủng loại với tôi mà thôi.

Tương truyền vào thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, tam giới chưa thành hình, chưa có thiên đình, chưa có địa phủ, cũng chẳng có trật tự gì hết, các loài vật sống với nhau một cách hỗn tạp.

Trong số đó có thần tộc và long tộc lớn mạnh nhất. Sau đó, giữa hai tộc này nảy sinh trận chiến quyết liệt để tranh giành vị trí đứng đầu, thật đáng tiếc, kết quả là yêu tộc thất bại.

Từ đó về sau, yêu tộc của chúng tôi không gượng dậy nổi, bị thần tiên đè đầu cưỡi cổ hơn một vạn năm. Mặc dù thỉnh thoảng cũng xuất hiện một vài tên yêu quái “cứng” như Dạ Mặc, nhưng cũng chỉ có thể gây chút phiền toái cho thiên đình, thay mới đám thiên binh thiên tướng vô tích sự, chứ căn bản không có chút tác dụng gì với sự phân chia thế lực đã thành kết cục tất yếu hôm nay cả.

Có điều như vậy cũng chẳng hề gì, thắng làm vua thua làm giặc thế thôi.

Thái độ của kẻ thắng đối với người thua thường vô tình như bát nước hắt đi, cho nên mối quan hệ giữa yêu tộc và thần tộc cũng không thể nào hài hòa theo kiểu luân phiên đứng đầu như Đảng cầm quyền và Đảng đối lập được, mà là đấu đá lẫn nhau ngươi chết ta sống giữa quân chính phủ và phe chống đối.

Chỉ là đôi khi cũng có ngoại lệ.

Ví dụ như, tuy loài rồng cũng là yêu quái, nhưng lại thể hiện thái độ rùa đen rụt cổ không đắc tội ai trong trận đại chiến ấy, cho nên sau đó không bị thần tộc đuổi cùng giết tận. Trái lại, mấy loài sinh vật dưới nước quá khó quản lý, cho nên Ngọc Đế phong luôn cho loài rồng làm vương, ra lệnh trấn thủ bốn biển, chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ thủy tộc, còn nhân tiện lo chuyện làm mưa, hỗ trợ công tác cho thần mưa luôn.

Mà mảnh đất Bắc Hải nằm ngay sát rìa tam giới vắng vẻ hoang tàn, núi cao hoàng đế ở xa, trước nay long tộc chỉ lo thân sống qua ngày, coi như không liên quan gì đến thiên đình hết.

Trong đời mình, lão Long Vương có rất nhiều vợ, cũng có vô số con trai, nhưng lại chỉ có một cô con gái duy nhất, vừa bước vào tuổi bảy nghìn mơn mởn trăng tròn, cưng chiều không để đâu cho hết.

Hôm nay con gái duy nhất xuất giá, tất nhiên lão Long Vương phải khoe khoang hết mức, khách khứa tiệc rượu tưng bừng, hơn nữa vì thân phận đặc biệt của long tộc mà khách khứa cũng đủ loại người, từ bay trên trời đến chạy dưới đất, thần tiên, yêu quái, thậm chí cả tiểu quỷ địa phủ đều có cả, mọi người vui vẻ tụ tập một chỗ thành nồi lẩu tạp phí lù, đương nhiên cũng tạm gác lại luôn cả mớ vấn đề phân biệt chủng tộc lẫn đấu tranh giai cấp không thể hòa giải xưa nay, ai nấy đều hòa nhã niềm nở vui niềm vui chung.

Rời khỏi núi tuyết, Dạ Mặc kéo tôi đi thẳng tới Long Cung, giấu đi chín phần pháp lực để đóng giả một tiểu yêu thấp kém, dáo dác tìm kiếm cầu thịt đầu trọc giữa từng đoàn khách khứa chen lấn chúc tụng.

Tôi đi theo sau Dạ Mặc, vừa sợ sệt nhìn xung quanh vừa lải nhải nhắc nhở cậu ấy: “Thời gian gần đây chúng ta vẫn lêu lổng ở các nơi sinh sống của nhân loại, không hề nghe gì về chuyện hôn nhân quá sớm này, thực khủng khiếp quá đi! Ây mà không phải lão Long Vương thích cô con gái này nhất sao, cớ gì lại không dưng muốn gả gấp cô ta đi như vậy chứ, thật là bậy bạ mà!”.

Dạ Mặc thuận miệng trả lời rất ư bình tĩnh: “Dù sao chồng cô ta cũng ở rể, gả con gái đi rồi cô ta vẫn sống ở nhà mẹ đẻ, có gì khác nhau cơ chứ?”.

“Cũng coi như vậy… Con mẹ nó, hôm qua Tên Mập Chết Tiệt còn làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, giỏi thật!”. Tôi hơi cáu kỉnh túm túm tóc chửi một câu: “Ây da ngươi coi đi, liệu có khả năng hắn ta đã nghĩ thông suốt rồi không? Dù sao… thật ra cũng coi như có chuẩn bị tâm lý cho ngày này từ lâu rồi…”.

Dạ Mặc kiên quyết phủ định: “Chó cắn thì không sủa đâu”.

“… Ví von kiểu gì đấy!”.

“Tinh thần tiếp thu!”.

Tôi nhìn khách khứa đông nghịt xung quanh, vẫn không từ bỏ ý định: “Vậy… có thể nào hắn sẽ không đến không?”.

“Không đâu!”.

“Thế nhưng người con gái mình yêu xuất giá, tân lang lại không phải là hắn, vì sao còn muốn chạy đến chịu đựng đả kích chứ?”

Dạ Mặc giận dữ nghiến răng: “Con mẹ nó bởi vì mọi sinh vật giống đực đều rất đê tiện!”.

Tôi chỉ có thể: “…”.

Tìm chán chê vẫn chẳng có kết quả, Dạ Mặc rõ ràng bốc hỏa đến nơi rồi. Hắn lau mồ hôi, xắn ống tay áo lên, cắn răng hung dữ: “Nói chung nếu Tên Mập Chết Tiệt ấy mà không tới, ta sẽ bẻ đầu xuống cho nàng đá bóng!”.

Cậu ấy vừa dứt lời, tôi đã đá ngay phải một quả bóng…

Đại hòa thượng say khướt ôm một vò rượu rúc sau một gốc san hô khá bí mật, híp mắt cười hết sức hèn mọn theo đúng sở trường: “Ôi nữ yêu quái thí chủ! Các người đá mông bần tăng làm gì chứ?”.

Câu nói ấy chỉ đổi lấy một trận giẫm đạp điên cuồng hết sức của tôi và Dạ Mặc.

Vô Si ôm lấy hai cái móng lợn của mình, lăn qua lăn lại trên mặt đất như con lật đật, miệng không ngừng kêu ầm lên: “Bần tăng là đệ tử Phật môn, các người làm vậy là khinh nhờn Phật Tổ, khinh nhờ Phật Tổ đó có biết không hả! Sớm muộn gì cũng bị sét đánh đó, ôi thiện tai thiện tai!”.

Dạ Mặc nghe vậy còn đạp ác hơn: “Dám lôi đám lừa trọc tận Tây phương đến dọa ông hả? Nếu như Phật Tổ có tích sự thật, thì lập tức hiển linh tìm cho ngươi một cô vợ xem nào!”.

Hòa thượng béo đang lăn qua lăn lại trên mặt đất bỗng nhiên dừng lại, bị Dạ Mặc đạp một cú trời giáng trúng vào bụng dưới, cả khuôn mặt méo mó vặn vẹo, nhưng ngay lập tức đã cợt nhả đáp lại: “A Di Lặc Cá Đà Phật, nam yêu quái thí chủ nói đùa rồi, đệ tử cửa Phật không cưới vợ à nha, không cưới vợ”.

“Rắm rít!”.

Dạ Mặc oán hận mắng vài câu, sau đó giống như đã mệt, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh Tên Mập Chết Tiệt, tóm lấy vò rượu của hắn uống hai ngụm, cất giọng trầm thấp: “Nếu ngươi thật sự không buông tay được, giờ ta sẽ giúp ngươi cướp cô ta về, nói rõ ràng tiền căn hậu quả, ta không tin cô ta không chịu làm vợ ngươi!”.

Hòa thượng nằm giả chết, không mở miệng!

Tôi thở dài, hiểu rõ chuyện đã đến nước này thì có nói nhiều cũng vô ích, chỉ gối đầu lên cái bụng phệ mềm nhũn của hắn mà nằm ngửa ra, nhìn đàn cá ngũ sắc bơi qua bơi lại nhàn nhã trên đỉnh đầu, im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn không cam lòng mà nói: “Mập à, ngươi mất nhiều công sức như vậy, lẽ nào thật sự chỉ để mở mắt trừng trừng mà nhìn cô ấy đi bái thiên địa, động phòng hoa chúc với người khác sao?”.

Vô Si vẫn không nói không động, đến lúc tôi tưởng rằng hắn đã bắt đầu ngáy rồi, thì cuối cùng cũng nghe được tiếng của hắn, giọng nói đã bớt vẻ cợt nhả, thay vào đó là sự mềm mại trong trẻo đã lâu không thấy, còn ẩn chứa vài phần dứt khoát: “Không mong gì hơn!”.

Tôi không nói gì.

Còn Dạ Mặc thì im lặng một lát, đột nhiên nhảy dựng lên như con mèo xù lông, trừng mắt nhìn Vô Si đầy tức tối, khi bão táp gần như nổi lên rồi, giữa chạc cây của bụi san hô đột nhiên thò ra một cái gọng kìm, kẹp lấy áo cậu ấy kéo ra: “Ta bận đến chổng cả tám chân lên trời rồi, bây còn dám ở đây lười nhác! Muốn chết hả?”.

Tôi và Vô Si lập tức nhìn theo Dạ Mặc, trên người cậu ấy mặc trang phục người hầu bị một con cua biển lớn kéo ngang một đường, rẽ vào một khúc ngoặc không còn thấy bóng nữa.

Khuôn mặt hoàn mỹ hiện lên đủ loại biểu cảm khiếp sợ, phẫn nộ cùng uất ức ấy chắc chắn sẽ khắc sâu trong lòng chúng tôi mãi mãi…

Vô Si gãi gãi cái đầu bóng láng đầy hả hê: “Thằng ranh này không phải bảnh chọe lắm sao, hôm nay sao lại chịu hóa trang thành như vậy?”.

“Để chứng minh cho dù cậu ta có khoác bao tải lên người thì vẫn là một người tao nhã vô song đó”. Tôi ưỡn thắt lưng bịa chuyện: “Đáng tiếc trong mắt con cua kia, cậu ấy quá ít chân so với tiêu chuẩn, cho nên dù cậu ta có cởi sạch quần áo thì con cua đó cũng chẳng có khả năng thưởng thức cái đẹp đâu”.

“…”

Lên núi rồi lại xuống biển, lăn qua lăn lại cả một vòng lớn như vậy, tôi cảm thấy hơi mệt, liền trở mình ôm lấy thắt lưng như thùng phuy của đại hòa thượng, quyết định ngủ một giấc cái đã, dặn hắn gọi tôi dậy trước khi đến nghi thức thành hôn.

Ai ngờ Tên Mập Chết Tiệt lại chẳng có nghĩa khí nào như thế, không biết từ lúc nào đã bỏ tôi lại, không nói một lời mà chạy mất tiêu. Quả nhiên mấy thứ giới luật kiểu như người xuất gia không được nói dối lọt vào tai người này đều phù phiếm như bùn đất…

Thấy hắn ta hôm nay rơi vào cảnh ngộ bi thảm làm nam thứ đỡ đạn cho người ta, tôi vừa tự dỗ dành mình không cần tức giận hắn, vừa vận động tay chân cho đỡ nhức mỏi rồi giữ nguyên trạng thái hớn hở chậm rãi đi ra.

Khách khứa đông hơn khá nhiều so với lúc nãy, tôi cảm giác được chỗ nào cũng đông nghẹt cả, đủ thứ màu sắc mênh mông tụ hợp lại khiến cho tôi nhìn đến hoa cả mắt.

Không biết Dạ Mặc bị túm đến góc nào lao động không công rồi, tôi hi vọng đó là phòng bếp, bởi vì hình như tôi đã hơi đói bụng.

Quan sát địa hình xung quanh một chút, tôi chọn bừa một phương hướng tương đối rộng rãi yên tĩnh mà đi, chỉ mong có thể ăn may tìm được cậu yêu quái xúi quẩy vừa bị con cua xách mất.

Cảnh trí ở Long Cung khá đẹp, nhiều năm trôi qua, mặc dù tôi đã quen cùng Dạ Mặc ngao du khắp nơi ở tam giới, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi bước chân đến đáy biển sâu vạn trượng nơi cực Bắc này, cảm thấy chỗ nào cũng thật mới lạ. Vì vậy tôi cứ đi rồi lại dừng, vừa lơ ngơ một chút là đã lạc hướng, không thể làm gì khác hơn là đi dạo bừa xung quanh vậy.

Bất tri bất giác lạc tới một nơi đá băng lạnh lẽo, tôi nhìn quanh, giữa đình các trong suốt lấp lánh, có một bóng người mặc y phục còn trắng hơn tuyết đứng ngay ở giữa, vóc dáng thon gầy, mặt mày tuấn tú.

Người đó đưa tay vịn lan can, tựa như bị cảnh đẹp lay động mà khẽ nhướn mày, thật sự ôn hòa tao nhã không sao tả xiết.

Tôi ngồi xổm ở một bên nhìn trộm đến nỗi cơn háo sắc dâng lên nhộn nhạo trong ruột không kiểm soát nổi, đột nhiên xung quanh vang lên một tiếng quát lớn phá tan cảnh tượng mê hồn: “Nha Đầu Thối! Sao mi lại ở chỗ này hả?”.

Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn người đàn ông thô kệch xông tới với vẻ mặt đầy sát khí, không khỏi khẽ than thở: “Cả tám trăm năm không gặp rồi, sao ông vẫn cứ giữ cái thói nát rượu cục cằn đó chứ?”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp