LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 03

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 03

Dạ Mặc là một yêu quái nam anh tuấn kiêu ngạo, rất dễ xù lông.

Nếu như tôi không cẩn thận nói ra một câu khiến cậu ấy khó chịu, cậu ấy sẽ không cần giải thích mà lập tức đưa tôi từ vùng đất ấm áp của Giang Nam tới nơi lạnh lẽo cực điểm ở ải Bắc, thổi gió tỉnh rượu, sau đó ném tôi vào một dòng suối nóng trên đỉnh núi cao nghìn trượng[1].

Mặc dù nhân gian hiện tại đã vào xuân, nhưng nơi này vẫn là băng tuyết vạn năm không bao giờ thay đổi, núi tuyết mờ mịt nối liền nhau trải dài mấy trăm dặm, cao vút đến tận mây xanh, ngước mắt bốn phía đều là một mảnh trắng xóa vô hạn.

Ngoại trừ màu đen thuần nhất kia.

Dạ Mặc ngồi trên mặt đất, vạt áo lông thật dài thoải mái mở ra. Tại đỉnh vách đá dựng đứng gió lớn gào thét điên cuồng có thể bẻ gãy vạn vật, tóc dài kín đầu lại nhẹ nhàng buông xuống bờ vai không chút lay động.

Cậu ấy biết tôi trước nay đều thích nhìn những thứ màu trắng, không muốn thấy cánh đồng tuyết trải dài như gấm vóc bị vết tích gì đó phá hư, cho nên đã dùng pháp lực biến ra một kết giới, bồng bềnh mơ hồ cách mặt đất ba tấc.

Nói thật, nếu không phải tôi vẫn ôm một nỗi cố chấp không thể giải thích cũng không thể nói rõ đối với màu trắng như vậy, thì có lẽ lúc này Dạ Mặc vẫn còn đang ở trong vòng lục đạo luân hồi[2], lúc thì làm người khi thì làm động vật, nhưng tuyệt đối không thể là yêu quái.

Chuyện xảy ra vào một ngày thật lâu thật lâu trước đây, khi đó tôi rảnh rang buồn chán đi dạo khắp nơi. Đúng dịp rét đậm, phong cảnh miền Bắc ngàn dặm băng đá, vạn dặm tuyết bay.

Sau đó, tôi vô tình đi đến một nơi giữa lưng chừng núi, ít có dấu tích lui tới của con người nên cảnh tuyết rơi được lưu giữ đến hoàn hảo, tôi không kiềm lòng được mà dừng lại ở đây một lát.

Tôi đang dõi tầm mắt nhìn về phía xa cảm thấy vô cùng vui vẻ, đột nhiên có mấy tên tiểu tử hô to gọi nhỏ xông lên núi, tôi sợ phong cảnh hiếm có này bị phá hư, cho nên lập tức phất tay áo cuốn một trận gió lên hất bọn chúng xuống núi.

Tôi vừa định rời đi, lại tình cờ liếc thấy cách đó không xa dường như có một điểm trắng nho nhỏ đang nhúc nhích.

Tôi bay qua nhìn xem, thì ra là một bé mập loài người chừng ba tuổi, nằm trên mặt đất ngóc đầu lên, nhe răng híp mắt mà cười với tôi – kẻ đang lơ lửng giữa không trung.

Trên nguyên tắc thì trừ khi tôi cố ý hiện thân, bằng không loài người không thể nào nhìn thấy tôi được, như vậy thằng nhỏ trước mắt này chắc hẳn phải có chút gì tà ma quỷ quái.

Tôi cảm thấy thú vị, liền đáp xuống ôm nó lên.

Thằng bé được bọc bởi một lớp áo khoác dày màu trắng, đôi mắt to đen lúng liếng, khuôn mặt béo mập trắng nõn, không hề sợ lạ mà dang cánh tay nhỏ bé ra ôm lấy cổ tôi, tiếng cười khanh khách còn phảng phất chút hương sữa thơm mát.

Tôi nhìn đủ thứ dấu vết bừa bãi cùng với vết máu xung quanh nó thì đã hiểu đại khái vấn đề. Chắc hẳn là giang hồ ân oán giết tới giết lui gì đó, người gia bộc trung thành trong nhà ôm cậu chủ nhỏ chạy trốn, bởi vì bị thương nặng, bất ngờ gặp phải một trận gió lớn mà buông lỏng tay, đánh rơi mất đứa bé này…

Tôi ôm đứa bé rời khỏi nơi máu tanh, nhân tiện nửa đùa nửa thật trêu nó: “Nhớ kỹ đó, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, cho nên nếu có cơ hội ngươi nhất định phải báo đáp ta, biết chưa?”.

Nó nghiêng đầu nhìn tôi một chút, đột nhiên dùng bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy mặt tôi, bên trái một chút bên phải một chút véo hết chỗ này đến chỗ khác…

Một tên tiểu sắc quỷ[3]

Không lâu sau lại có một đám người lên núi, thằng nhóc cười vui vẻ với bọn họ, nghĩ họ là người đến tiếp ứng, tôi liền đem nó đặt lên một tảng đá to dễ thấy.

Lúc bị ôm đi, nó vẫn cứ nhìn tôi qua vai người thị vệ, hai mắt to tròn long lanh ngấn nước.

Sau đó, tôi tiếp tục đi dạo khắp nơi trong nhiều năm, lại bắt gặp một vùng đất băng giá tuyết bay lả tả, lại đi tới lưng chừng núi trắng xóa mịt mù, rồi tôi lại thấy tâm tình say sưa, không để ý thứ vướng dưới chân mà thiếu chút nữa té lộn nhào.

Đầu sỏ gây nên chuyện này, chính là một người chết bị chôn sâu dưới tuyết đọng.

Sắc mặt cậu ta trắng bệch, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi nhợt nhạt, hai mắt đóng chặt càng lộ ra hàng lông mi vừa dày vừa dài, khi còn sống chắc chắn là một chàng trai rất khôi ngô, thật đáng tiếc.

Tôi lắc đầu vốn định đi, nhưng thật sự cảm thấy vết máu loang lổ trên bộ áo trắng của cậu ấy rất chướng mắt. Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định phải làm sạch bộ y phục kia rồi mới tính tiếp.

Làm sạch xong áo ngoài, tôi lại tiếp tục giúp cậu ấy sửa lại lớp áo trong cũng là màu trắng.

Không biết là cậu ấy vốn dĩ chưa chết hẳn, hay bởi vì loại hành vi biến thái này của tôi đủ để khiến người chết sống lại, tôi chỉ biết là cậu ấy sống lại rồi.

Hai mặt nhìn nhau.

Con mắt cậu ấy trừng lên nhìn tôi càng ngày càng lớn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cậu ấy quờ tay bắt lấy đôi tay đang đặt trong cổ áo như đùa như thật của tôi, âm thanh thều thào: “Thật sự… là cô…”.

Tôi cả kinh, vội vàng vắt óc nhớ lại những chuyện xấu đã làm trong những năm gần đây, có chuyện gì đáng cho người ta nhớ mãi không quên, chết không nhắm mắt hay không. Nhưng là một con yêu quái có nghĩa khí, cho dù tôi có thật sự làm chuyện gì thiếu đạo đức, thì cũng chỉ có thể là hãm hại những kẻ không thuộc đồng loại của mình mà thôi…

Tôi bình tĩnh lại, quan sát cẩn thận mặt mũi cậu ấy lần nữa, tia sáng đột ngột lóe lên trong đầu: “Ồ! Ngươi là tên tiểu sắc quỷ kia!”.

“…”

Người sống lại rồi, huyết mạch đương nhiên cũng lưu thông, cho nên quần áo vừa được làm sạch cũng theo đó mà thêm lộng lẫy.

Trên người cậu ấy có rất nhiều vết thương, mới có cũ có la liệt đủ loại, cứ theo đó thì có thể tổng kết được ra cả bách khoa toàn thư về mọi loại binh khí. Mà hai vết thương mới nhất máu chảy không ngừng thì càng trúng vào nơi hiểm yếu, đứt gân lộ xương, nhìn rất đáng sợ.

Như vậy mà còn không chết, thật sự là ông trời không có mắt mà…

Tôi nhìn ra được, mấy năm nay cậu ấy phải chịu không ít khổ sở. Có điều, cả người cậu ấy lại không hề toát ra thứ sát khí hay thù hận ghê gớm gì, ngoài một ánh mắt cố chấp không đạt được mục đích thì quyết không bỏ cuộc, còn lại hoàn toàn trong suốt.

Sau khi tôi tiện tay cứu cậu ấy thì dự định mỗi người một ngả.

Cậu ấy thấy thế, vội vàng chống mép tường chật vật đứng lên: “Cô phải đi sao?”.

“Đúng vậy.”

Cậu ấy đột nhiên cao giọng: “Không được đi!”.

Tôi không khỏi khó hiểu: “Vì sao?”.

“Bởi vì…”. Gương mặt không chút máu của cậu thiếu niên đột nhiên phớt đỏ ngượng ngùng, lộ ra vẻ sốt ruột, lại có chút mất tự nhiên, ngập ngừng hồi lâu mới nói ra được một câu: “Cô… cô đã cứu tôi hai lần, tôi còn chưa báo đáp cô”.

Tôi nhướn mày, quan sát cậu ấy từ trên xuống dưới, cười đến xấu xa: “Hả, vậy cậu định báo đáp ta thế nào?”.

Không ngờ cậu ấy lại vô tư nhìn tôi, thành thực mà đáp: “Lấy cô làm vợ”.

“…”

Tiểu tử này nói thẳng như vậy, chủ động yêu cầu lấy thân báo đáp, khiến cho tôi không nỡ tiếp tục đùa giỡn nữa, chỉ có thể ho vội một tiếng, sắc mặt đứng đắn nghiêm chỉnh: “Nhận được ưu ái, cảm kích vô cùng. Có điều chuyện này e rằng không thành, cậu nên biết, ta không phải là người”.

“Thì có làm sao? Ta không để ý”.

“Cảm tạ…”. Tôi sờ sờ mũi ra cái vẻ cảm động đến rơi nước mắt: “Tuy rằng ta chẳng qua chỉ là một tiểu yêu tầm thường, nhưng thế nào cũng có thể sống được hơn một nghìn năm, cậu thì cùng lắm cũng không quá trăm năm. Trong thời gian ta ngủ một giấc, có thể cậu đã hóa thành đống xương trắng từ lâu rồi. Cho nên mới nói người và yêu khác biệt đó chàng trai à, đã hiểu chưa?”.

Hàng lông mày nhíu chặt, cậu ấy trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc gật đầu: “Cô nói rất có lý, ta đã hiểu”. Nhưng mà, còn chưa để tôi thở phào một hơi, cậu ấy đã nhả ra từng chữ: “Cho nên, trước tiên ta phải làm yêu quái, sau đó mới có thể lấy cô”.

Tôi: “…”.

Trước nay chỉ thấy người đời muốn thành tiên, thành thần, thành Phật, chưa bao giờ gặp ai vì lời thề son sắt mà đòi làm yêu quái cả. Cho nên tôi chỉ coi lời nói này là kích động nhất thời, trò đùa vu vơ của thiếu niên mà thôi, không xem là thứ gì quan trọng cả.

Ai ngờ, rất nhiều rất nhiều năm trôi qua, khi mà núi tuyết trắng xóa ngày ấy đã biến thành ruộng đồng ngàn mẫu, cái kẻ tôi cho rằng sớm đã luân hồi chuyển thế không biết bao nhiêu lần kia lại vẫn lù lù êm đẹp xuất hiện trước mặt tôi. Hơn nữa, cậu ấy đã trút hết vẻ ngượng ngùng ngây ngô ban đầu, từ đầu đến chân từ trong ra ngoài đều khoan thai phong nhã đến mẫu mực[4], dường như chỉ còn chừa lại đôi mắt kia vẫn trong suốt đen thẳm, thấu vào tận đáy.

Tôi hoàn toàn không biết rốt cuộc cậu ấy làm cách nào biến hóa từ một con người thành một yêu quái nam, hơn nữa là một con yêu quái lợi hại không gì sánh được. Cậu ấy không nói, tôi cũng lười hỏi.

Cậu ấy chỉ bảo, mặc kệ vì sao trước đây tôi chung tình với màu trắng như vậy, từ giờ trở đi cậu ấy nhất định khiến tôi vì mình mà yêu thích màu đen. Từ đó cậu ấy chỉ mặc màu đen, lại còn tự đổi tên thành Dạ Mặc.

Cậu ấy chỉ nói, sẽ vĩnh viễn bảo vệ che chở cho tôi, muốn đưa tôi đến biển cả ngắm ngô đồng xanh biếc, đi khắp tam giới mặc sức tiêu dao. Hơn nữa, vì ngày đó tôi thuận miệng khiêm tốn tự xưng là “tiểu yêu”, cho nên cậu ấy cũng cưỡng ép đặt cho tôi cái tên “Tiêu Dao” này.[5]

Mà tôi chỉ nghĩ, sống hơn một vạn năm, rốt cuộc cũng có được cái tên của chính mình, có được một người tình nguyện làm bạn với mình, chẳng phải tốt lắm sao.

Tôi ngâm mình trong suối nước nóng, rơi vào hồi ức về những chuyện đã qua, xong xuôi hết rồi mới trồi ra khỏi mặt nước, Dạ Mặc đối diện đang ngẩn ngơ giữa không trung lập tức phất tay đưa tôi vào giữa kết giới ấm áp.

Tôi thư thái tìm một chỗ rồi ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì?”.

“Đếm hoa tuyết”.

Tôi nhìn sang tuyết rơi dày đặc gần như gắn trời đất thành một mảnh, lại nhìn sang Dạ Mặc mở tròn đôi mắt lấp lánh toát ra vẻ hết sức chân thành, hồi lâu không biết nói gì, yên lặng lấy ra nửa bầu rượu từ trong tay cậu ấy, quyết định không thèm quan tâm.

Ngửi được hương rượu, tôi bỗng nhiên nhớ tới không biết vào năm nào tháng nào đã nghe qua một câu chuyện kể của nhân gian, trong đó có một đoạn, ý nghĩa đại khái chính là, chỉ có người cô đơn mới có thể đếm được hoa trong vườn có bao nhiêu bông nở, bao nhiêu bông tàn.

Có điều Dạ Mặc đếm hoa tuyết đương nhiên không thể là vì cô đơn, một người tính tình vui vẻ tùy tiện, mọi chuyện đều do chính mình như cậu ấy, một người bản lĩnh ngang ngược, mặc sức làm bậy, cả thiên đình đều phải nhượng bộ lui binh như cậu ấy, sao có thể cảm thấy cô đơn?

Cậu ấy chỉ là nhàm chán.

Thấy tôi không để ý đến mình mà chỉ lo uống rượu, Dạ Mặc không cam lòng bị làm lơ lập tức giống như chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi mà cố gắng giành lấy sự quan tâm, dùng móng vuốt cào một đường trên người tôi, lại dùng đầu cọ cọ quanh cổ tôi, hơi thở ấm áp chui vào trong áo, tôi cảm thấy rất ngứa ngáy.

Tôi cười to tránh đi, cậu ấy lập tức cười đuổi theo. Hai người chúng tôi giống như hai đứa trẻ hi hi ha ha vui đùa ầm ĩ, bỗng nhiên tôi nghe được một tiếng nổ lớn, long trời lở đất chấn động màng tai.

Trong chớp mắt xảy ra biến cố, Dạ Mặc đã đem tôi lên tận đỉnh mây xanh.

Băng đá tuyết đọng cứng như bàn thạch chưa từng tan chảy bắt đầu văng ra, khắp nơi đều là bụi trắng cuồn cuộn như có hàng tỉ con ngựa trời chạy chồm qua.

Không biết qua bao lâu, cảnh tượng như tai họa ngày tận thế rốt cuộc cũng từ từ biến mất, sông núi đất đai cũng dần hết rung lắc, âm thanh rít gào chấn động tâm thần cũng theo đó tan đi.

Yên ả giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chỉ có ngọn núi cao chót vót vừa tiếp đón chúng tôi là không cánh mà bay, để lại một bình nguyên mênh mông bao trùm tuyết trắng.

Tôi trố mắt nhìn một hồi, mới miễn cưỡng thốt ra được một câu: “Tuyết… lở… rồi?”.

Đường nhìn của Dạ Mặc từ đầu đến cuối vẫn dán vào nơi vừa xảy ra biến cố kia, nghe thấy tôi hỏi một câu như vậy thì bật cười, nét mặt khinh bỉ, gõ gõ cái trán tôi: “Vậy tuyết lở xuống đâu rồi? Bị nàng ăn vào bụng rồi ư?”.

Tôi đẩy tay cậu ấy ra: “Vậy cậu nói xem là chuyện gì xảy ra?”.

Cậu ấy lại nhìn cánh đồng tuyết mênh mông hoàn toàn mới, chần chừ một lát, không chắc chắn cho lắm: “Theo ta được biết, có thể khiến ngọn núi có quy mô như vậy biến mất hoàn toàn, chỉ có hai loại biện pháp, một loại là dùng pháp bảo thu lấy, e rằng hiện nay chỉ có Kim Cương Trác[6] của Thái Thượng Lão Quân mới có được pháp lực như vậy. Nhưng lão đạo trưởng này đã lâu không ra khỏi cung, không hỏi thế sự, đâu có chuyện rảnh rang nhàn nhã chạy tới đây gây khó dễ cho một quả núi, cho nên chắc là không phải trường hợp này. Còn có một cách khác…”. Cậu ấy dừng một chút, hai hàng lông mày cau chặt, có vẻ vô cùng hoang mang: “Bản thân quả núi này là một pháp khí, thế nhưng…”.

Tôi khó khăn khép lại quai hàm gần như rớt xuống tận điện Diêm Vương: “Ý của cậu là, pháp khí vừa rồi đã bị chủ nhân đến thu đi rồi? Ai lại ăn no rửng mỡ để pháp khí ở chỗ này làm một quả núi? Hơn nữa ngọn núi này ở đây cũng đã ngót nghét một vạn năm rồi? Lẽ nào ngày đó chỉ là lỡ tay đánh rơi, quay đầu một cái thì quên mất, bây giờ mới đột nhiên nhớ ra? Còn nữa, pháp khí lớn như vậy, phải dùng bao nhiêu pháp lực mới có thể điều khiển? Bàn Cổ[7] đầu thai hay Phục Hy[8] sống dậy đây?”.

Đối mặt với vấn đề sắc bén mà tôi liên tiếp đặt ra, trên gương mặt trước nay chẳng bao giờ hoang mang của Dạ Mặc chợt có chút đông cứng, cậu ấy cụp mắt suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngẩng lên nhìn tôi, thấp giọng thong thả nói: “Liên quan chết tiệt gì đến nàng?”.

Tôi: “…”.

Khi tôi đi chung quanh tìm chút dấu vết, dự định vạch trần lý lẽ của cậu ấy, thì xa xa có một đám mây chầm chậm thổi qua mang theo một vị tiên nhàn hạ, dáng dấp như quả hồng nhuyễn đúng kiểu “đến đây đến đây đều đến hết đây bắt nạt ta đi”.

Trên nguyên tắc, tất nhiên yêu quái và thần tiên vừa gặp nhau là sẽ đánh nhau sứt đầu mẻ trán, có điều thỉnh thoảng hai bên cũng sẽ đối xử với nhau tương đối hài hòa.

Ví dụ như khi thực lực của hai bên cách nhau quá xa, mà bên mạnh hơn thì lười ra tay.

Ở đây trước hết phải nói rõ ràng một chút, mạng của tôi rất dài, nhưng bản lĩnh lại quá dở, đối với chuyện này tôi không cho rằng hổ thẹn mà ngược lại cảm thấy rất vinh quang.

Cho nên tên trứng thối sức mạnh không hơn tôi bao nhiêu này không kịp trở tay đã đụng ngay phải một Dạ Mặc liếc mắt đã biết cấp bậc hơn hẳn mình rồi, ngây người ngẩn ngơ một lát, rất là thức thời mà bày ra nụ cười hòa hoãn, chủ động chào hỏi: “Thật là trùng hợp, ăn gì chưa?”.

Dạ Mặc tâm trạng tốt cũng rất là phối hợp, biểu hiện như thể hàn huyên tâm sự với ông bạn cũ mất hút cả vạn năm: “Chưa, mời ta ăn đi!”.

Cậu ta không biết xấu hổ, đối phương cũng không cần thiết phải hiền lành, nghẹn họng một chút, lập tức nói: “Được đó, chúng ta cùng đến Bắc Hải Long cung uống rượu mừng đi”.

Câu nói này đã khiến cả tôi và Dạ Mặc đều sửng sốt: “Rượu mừng gì?”.

“Gả con gái đó”.

“Con nào?”.

“Bắc Hải Long Vương chẳng phải chỉ có một cô con gái sao?”.

“Ngày cưới không phải đã quyết định là ba năm sau ư?”.

“Nóng lòng gả con, nên làm sớm đó.”

Tôi và Dạ Mặc liếc nhìn nhau, không còn lòng pha trò với vị tiên nhàn hạ kia nữa, dị khẩu đồng thanh kêu lên: “Nguy rồi, Tên Mập Chết Tiệt!”.

 

Chú thích:

[1] Nguyên văn là “vạn nhẫn”, nhẫn là đơn vị đo lường thời xưa, bằng tám thước thời nhà Chu và khoảng sáu thước bốn tấc tám phân bây giờ.

[2] Lục đạo luân hồi là một thuyết pháp của nhà Phật, theo đó sau khi qua đời, linh hồn sẽ chuyển vào một trong sáu cõi tùy theo nghiệp mà bản thân khi còn sống đã tạo nên. Sáu cõi đó bao gồm: Cõi Trời (thần tiên có phép thuật, hình dáng oai nghiêm hơn con người), cõi Người (thế giới loài người), cõi Atula (hình dáng không oai nghiêm bằng cõi trời nhưng cũng có phép thuật), cõi Địa Ngục (cõi âm, cũng là nơi chịu sự trừng phạt, đọa đày, cực hình), cõi Súc Sinh (làm động vật), Cõi Ngạ Quỷ (nơi bị đọa làm quỷ đói chịu nỗi khổ vô hạn).

[3] Ý nói háo sắc.

[4] Nguyên văn “cao điệu”, là một thuật ngữ chỉ cách làm việc có chừng mực. “Cao điệu” không những kích thích chí khí và tiềm năng của con người, mà còn có thể nâng cao phẩm chất và trình tự làm người, xuất phát điểm là xác định được mục tiêu làm việc, từ đó chuyên tâm đầu nhập, hướng tới thành công sau cùng.

[5] “Tiểu yêu” và “Tiêu Dao” có âm đọc tiếng Trung gần giống nhau.

[6] Còn có tên là Kim Cương Sáo, là pháp bảo trong truyền thuyết do Thái Thượng Lão Quân luyện ra, có thể biến hóa, nước lửa bất xâm, thu được vạn vật.

[7] Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc, cũng là vị thần đầu tiên trong Tam Thanh (ba vị thần tối cao của Đạo giáo, bao gồm Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân).

[8] Phục Hy (khoảng năm 2800 trước Công Nguyên) là người đầu tiên trong ba vị vua huyền thoại của Trung Quốc cổ. Ông là một anh hùng văn hóa Trung Hoa, được cho là người phát minh ra chữ viết, nghề đánh bắt cá, và bẫy thú.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp