KÍNH VẠN HOA CHẾT CHÓC (TÂY TỬ TỰ)

Chương 20 - Kính Vạn Hoa Chết Chóc

trước
tiếp

Chương 20: Sơ thí trong cửa

Trong mắt người khác, Lâm Thu Thạch được ở cùng phòng với người đẹp Nguyễn Nam Chúc là một việc rất đáng để ngưỡng mộ, nhưng bản thân Lâm Thu Thạch trong lòng rất rõ, Nguyễn Nam Chúc ngoài đời không hiền lành dịu dàng như trong thế giới này.

“Trước tiên nên xem những phòng khác.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Xác định xem ai ở phòng nào.”

Những người khác gật đầu.

Người phụ nữ đưa bọn họ tổng cộng bốn chiếc chìa khóa, bốn chiếc chìa này là của bốn căn hộ trêи tầng mười bốn. Nguyễn Nam Chúc lượn lờ trêи tầng một vòng, mở hết các cửa ra, phát hiện mấy căn phòng này đều giống nhau như đúc, một cửa ra vào một cái giường, căn phòng nhỏ như cỗ quan tài, trần nhà cũng rất thấp, nằm trêи giường cảm giác như đang nằm trong quan tài vậy.

“Tôi muốn đi tắm.” Người đàn ông trung niên tính tình nóng nảy đột nhiên mở miệng, “Ở đây đến phòng tắm cũng không có sao?” Hiện tại khắp mặt ông ta đều là máu, vẻ mặt lo sợ không yên. Nhưng cũng vì thế mà tính tình ông ta không cục cằn nữa, không đơn thuần như trước nghĩ đây chỉ là một trò đùa tai quái.

“Có, hình như ở cuối hành lang.” Lâm Thu Thạch đáp, “Lúc lên tôi thấy chỗ đó có cái nhà tắm công cộng, lát nữa chúng ta đi xem xem?” Đứng bên cạnh một người toàn thân nhiễm đầy máu làm người ta cảm thấy có chút khó chịu, đã thế còn có mùi tanh tưởi đến buồn nôn.

“Được.” Người đàn ông trung niên gật gật đầu, tự giới thiệu về bản thân tên là Tằng Như Quốc, là thương nhân kinh doanh đá quý, trong lời nói của ông ta còn mang đôi phần kiêu ngạo, xem ra trong thế giới hiện thực là kiểu người tự cảm thấy bản thân rất tốt đẹp. Nhưng chỉ tiếc là đến khi vào trong cánh cửa này, đã biến thành một gã đàn ông nhếch nhác kệch cỡm, những thứ yêu ma quỷ quái nơi đây sẽ không vì đồng tiền của lão mà mềm lòng dù chỉ một giây.

“Phân phòng đi” Nguyễn Nam Chúc nói, “Tôi muốn ở cùng với Dư Lâm Lâm, cái khác mọi người tự bàn bạc rồi sắp xếp”

Những người còn lại trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng thông qua thảo luận, mỗi người đã tự tìm được đồng đội của mình. Hứa Hiểu Tranh và Đường Dao Dao, hai nam sinh còn lại hẹn nhau ở cùng một phòng, mà Tằng Như Quốc đương nhiên bị mọi người tẩy chay rồi. Mặt ông ta xanh mét, bị chọc tức đến nói không nên lời, nhưng ở đây chẳng ai nể mặt ông ta cả, mọi người đều vờ như không nhìn thấy.

Thái độ đối đãi của Nguyễn Nam Chúc với ông ta cũng không đến nỗi nào, còn dịu dàng khuyên nhủ ông ta mau đi tắm sạch vết máu trêи người.

“Không lẽ tôi phải ở một mình sao?” Tằng Như Quốc mặc dù không biết sự việc nếu như chết trong cánh cửa thì ở thế giới hiện thực cũng không sống nổi, nhưng ông ta lại nhạy cảm cảm giác được điều gì đó, run giọng nói, “Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”

Đường Dao Dao đối với ông ta rất không lịch sự mà nói: “Ông yên tâm, phải chết thì sớm muốn cũng chết, ở với ai đều như nhau.”

Tằng Như Quốc còn muốn phản bác lại, nhưng thấy mọi người không thèm để ý nên đành nuốt lại.

Sau khi mọi người đã phân phòng xong, Nguyễn Nam Chúc đề nghị thử lên tầng cao nhất xem có đồ vật gì đặc biệt không.

Đường Dao Dao đồng ý.

Tầng mười bốn này chính là tầng cao nhất, lên nữa là sân thượng. Cửa sân thượng khóa một cái ổ khóa to rỉ sắt, xem ra đã lâu rồi không được sử dụng đến.

Lâm Thu Thạch nhìn qua kẽ hở cửa nhìn ra, nhưng không thấy có gì đặc biệt: “Xuống tầng xem xem, hình như trêи này chẳng có gì cả.”

“Đợi sáng mai hẵng đi.” Đường Dao Dao đề nghị, “Sắp tối rồi, chúng ta về rửa ráy tay chân còn đi ngủ sớm thôi.”

“Không thể tụ tập lại rồi thay phiên gác đêm sao?” Đó là lời đề nghị của cậu nam sinh lần đầu vào cửa, vấn đề Lâm Thu Thạch đã từng vướng mắc, “Càng nhiều người sức mạnh càng lớn, phân tán hết thế này tối có chuyện gì xảy ra cũng chẳng ai biết.”

“Không được.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Nếu mọi người tụ tập cùng nhau, thì đến một thời gian nhất định tất cả sẽ ngủ hết, trong vai trò là lính cũ, tôi đề nghị mọi người ngủ càng sớm càng tốt, buổi đêm có xảy ra chuyện gì cũng đừng ra ngoài hóng.”

Cậu thanh niên nghe vậy chỉ còn biết gật đầu, tỏ ra bản thân đã hiểu.

“Tắm rửa trước đi.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Nhân lúc thời gian còn sớm.”

Lúc này đã sáu giờ tối, mặc dù vẫn tính là buổi chiều, nhưng mây mù xám sịt phủ kín bầu trời, dường như chỉ một giây sau sẽ làm thế giới rơi vào tăm tối.

Trong đội có bốn người đàn ông đều đến nhà tắm công cộng trước, Tằng Như Quốc tìm được trong phòng của mình quần áo mới để thay, xem ra là muốn tắm rửa.

Lâm Thu Thạch cảm thấy bây giờ tắm rửa thật phiền phức, định chỉ đơn giản rửa ráy rồi quay về.

Những người khác dường như cũng không định ở lại chỗ này lâu hơn một giây nào, động tác trêи tay vì thế mà rất vội vàng.

Lâm Thu Thạch vừa rửa mặt vừa quan sát nhà tắm. Phòng tắm này làm người ta có cảm giác rất khó chịu, sàn nhà đầy vết bẩn trơn nhầy, bất kể trêи vách tường hay bên cạnh hố xí, cho người ta cảm giác thật bẩn thỉu. Vì sắc trời đã có chút tối, đèn trêи trần nhà sáng lên. Ánh đèn này là một loại ánh vàng u tối, chiếu vào nhà tắm càng tăng thêm sự cũ kĩ của cảnh vật xung quanh.

Hai cậu trai ở cùng nhau đã giải quyết xong, chuẩn bị đi về, họ nói với Lâm Thu Thạch, “Dư Lâm Lâm, chúng tôi về trước đây.”

Lâm Thu Thạch gật đầu, cậu cũng đã xong, cầm khăn mặt chuẩn bị cùng họ quay về.

“Dư Lâm Lâm.” Tằng Như Quốc đang ở trong phòng tắm riêng biệt đột nhiên gọi cậu, “Cậu định đi sao?”

Lâm Thu Thạch đáp: “Ừm.” Cậu biết Tằng Như Quốc có chút sợ hãi, “Chú sắp xong chưa? Tôi đợi chú ha?”

Tằng Như Quốc liên tục cảm ơn.

Lâm Thu Thạch bèn đứng trước cửa nhà tắm đợi Tằng Như Quốc ra.

Ở đây mỗi một phòng tắm riêng đều có một tấm rèm nho nhỏ, ngay sau rèm là vòi xịt hoa sen. Trong phòng tắm rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy,

“Sao lại rửa không hết thế này.” Qua một lúc Tằng Như Quốc đột nhiên nói, “Máu trêи người tôi làm thế nào cũng không rửa hết được.”

Lâm Thu Thạch nói: “Sao vậy?”

Tằng Như Quốc nói: “Rửa không sạch……” Giọng ông ta lo sợ khôn kể, giấu trong đó là nỗi sợ hãi cực kì lớn, “Toàn là máu.”

Lâm Thu Thạch nhìn về phía gian phòng tắm của Tằng Như Quốc, mặc dù ánh đèn mờ tối, nhưng cậu vẫn có thấy rõ ràng thấy được dưới chân Tằng Như Quốc không ngừng chảy xuống máu loãng, men theo lớp gạch đá trêи sàn chảy trôi xuống ống cống. Kể cả toàn thân Tằng Như Quốc toàn là máu, nhưng tắm lâu như vậy vẫn không sạch thì thật quá quái dị.

Tằng Như Quốc càng ngày càng sợ hãi: “Vẫn tắm không sạch là thế nào…!!”

Lâm Thu Thạch cảm thấy điều gì đó, cậu nói: “Tắm không sạch thì đừng tắm nữa, chú mau ra đây.”

Tằng Như Quốc đột nhiên không nói chuyện nữa.

Lâm Thu Thạch còn đang muốn hỏi, thì chiếc rèm mỏng đột nhiên bị một đôi tay kéo ra. Lâm Thu Thạch nhìn thấy Tằng Như Quốc đứng đằng sau rèm: Cậu cũng hiểu ra, vì sao Tằng Như Quốc tắm không sạch vết máu trêи người.

Chỉ thấy trêи cái vòi hoa sen có một tảng thịt máu không rõ hình dáng đang bám trêи đó, tảng thịt đó nhìn qua giống như một cỗ thi thể của trẻ sơ sinh, máu và nước không ngừng xả xuống, thuận theo đầu vòi mà tưới lên người Tằng Như Quốc, mẹ nó thế này mà có thể tắm sạch sẽ mới lạ đó.

Lâm Thu Thạch nói: “Chú đừng tắm nữa, mau đi ra đi!”

Tằng Như Quốc thấy nét mặt Lâm Thu Thạch khó coi đến cực điểm, vội vàng cầm khăn tắm chạy, đến quần áo cũng không kịp lấy.

Lúc Tằng Như Quốc chạy ra ngoài, tảng thịt bám trêи đầu vòi từ từ ngẩng đầu lên, Lâm Thu Thạch không dám nhìn lâu, vội vàng chạy ra khỏi nhà tắm.

Hai người cuống cuồng chạy ra, đúng lúc gặp phải Nguyễn Nam Chúc đang đứng ngoài hành lang.

Lúc này Tằng Như Quốc vẫn đang hở ʍôиɠ trong không khí, khắp người đều là máu, Nguyễn Nam Chúc: “……Hai người trong nhà xí lâu vậy làm gì đó?”

Lâm Thu Thạch: “Tôi xem ông ấy tắm.”

Nét mặt Nguyễn Nam Chúc có chút khó nói nên lời: “……Sở thích của cậu thật sự là rất đặc biệt.”

Lâm Thu Thạch: “Cô nghĩ cái gì vậy hả??” Cậu đen mặt, kể lại chuyện xảy ra trong nhà tắm cho Nguyễn Nam Chúc, Nguyễn Nam Chúc nghe xong nhìn về phía Tằng Như Quốc đang run lẩy bẩy, “Mau về thay quần áo đi, đừng để bị cảm”

Tằng Như Quốc gật gật đầu, nhếch nhác quay về.

Nguyễn Nam Chúc nhìn theo bóng hình của ông ta, Lâm Thu Thạch thấy bộ dạng hắn như vậy tưởng hắn đang nghiêm túc suy nghĩ sự việc, đang muốn hỏi, thì nghe Nguyễn Nam Chúc làm một câu: “Ngắn quá nhỉ.”

Lâm Thu Thạch: “Hả?”

Nguyễn Nam Chúc: “Không có gì, về đi ngủ thôi.”

Lâm Thu Thạch ngơ ngẩn một lúc, mới phản ứng lại câu ngắn quá của Nguyễn Nam Chúc là ý gì, nét mặt cậu vặn vẹo một lúc: “Con gái con đứa, anh dòm chỗ đó của người ta……”

Nguyễn Nam Chúc: “Đúng ha.” Hắn đè thấp giọng nói, “Một đứa con gái móc ra còn bự hơn cậu, cậu không thấy mất mặt à?”

Lâm Thu Thạch: “……” Không thể không nói, Nguyễn Nam Chúc dùng khuôn mặt xinh đẹp này để nói ra những lời như vậy, làm con tim mỏng manh yếu đuối của Lâm Thu Thạch bị chấn động cực mạnh.

Nguyễn Nam Chúc trái lại bộ dáng đã nhây quen thói, nói chuồn thôi chuồn thôi, trời sắp tối đến nơi rồi, nhanh nhanh về còn ngủ sớm.

Hai người một trước một sau về đến phòng, nằm lên cái giường gỗ.

Không thể không nói, căn phòng này quá chật hẹp, hẹp đến làm mức người ta có cảm giác hít thở không thông, Lâm Thu Thạch lật người là nhìn thấy vách tường xám ngoét. Trần nhà chẳng sạch sẽ gì như sắp ập xuống đến nơi. Nguyễn Nam Chúc vẫn như trước dễ dàng ngủ, hắn đã tự nói rằng chỉ cần nhắm mắt là trời liền tối.

Lâm Thu Thạch cũng nhắm mặt, dần dần đi vào giấc ngủ.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thu Thạch: Tại sao cái gì tôi cũng thua kém cái cô Nguyễn Nam Chúc này.

Nguyễn Nam Chúc: “Nhìn cậu ngon cơm hơn tôi nha.”

Lâm Thu Thạch: “???”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp