KÍNH VẠN HOA CHẾT CHÓC (TÂY TỬ TỰ)

Chương 19 - Kính Vạn Hoa Chết Chóc

trước
tiếp

Chương 19: Nhập môn

“Các người đừng hòng lừa tôi, cái gì mà thế giới trong cánh cửa, các người đang làm chương trình đùa cợt hay định lừa tiền tôi?” Người đang gào thét là một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, ăn mặc phú quý, từ chiếc đồng hồ hãng Patek Philipe trêи cổ tay ông ta có thể nhìn ra thân phận người này không nhỏ. Nhưng có lẽ cũng vì người này xuất thân giàu có, mới làm ông ta không thể lập tức chấp nhận sự việc vượt xa thường thức này.

“Tôi tuyệt đối không tin, tôi sẽ lập tức đi khỏi chỗ quái quỷ này.” Người đàn ông nói, “Các người đừng cản tôi!”

Cô gái gầy gò đang khóc nức nở đứng cạnh ông ta, dường như bị tình cảnh này dọa sợ chết khϊế͙p͙. Những người còn lại có người nét mặt ngỡ ngàng, có người lại lạnh lùng, trong đó một người đàn ông khác lạnh châm nóng chọc mà nói: “Ông muốn đi thì cứ đi, nói như có người sẽ cản ông vậy.”

Người đàn ông trung niên đó cười lạnh, vậy mà thật sự xoay người rời khỏi toà nhà.

Ngoại trừ toà nhà trước mặt, những kiếc trúc khác chỉ thấp thoáng trong bóng tối, dường như cả thế giới này bị sương mù dày đặc bao trùm. Người đàn ông trung niên đó cũng thật gan dạ, vậy mà đầu không ngoảnh lại bước vào sương mù đen kịt, Lâm Thu Thạch đang cảm thán nghĩ tính tình người này thật nóng nảy, kết quả còn chưa đến một phút, trong sương mù truyền ra âm thanh người đàn ông kêu gào thảm thiết.

Sau đó, trong sương mù vọt ra một bóng hình đang chạy vội vội vàng vàng, toàn thân người đó nhiễm đầy máu, thậm chí còn không nhìn ra khuôn mặt và bộ dáng, chỉ có thể phán đoán từ chiều cao tạng người, người này chính là người vừa đi vào sương mù.

“Cũng may rồi đấy.” Một chị cả đứng giữa đám người không mặn không nhạt mà nói, “Vậy mà chưa chết.”

Ánh mắt Lâm Thu Thạch hướng về phía chị cả đó. Cô ta rất cao, tóc đen dài xoăn lọn, dung nhan tinh xảo nét mặt lạnh lùng, vì cô ta đứng bên trong đám người, Lâm Thu Thạch không nhìn rõ lắm, cho đến khi cô bước ra phía ngoài hai bước, Lâm Thu Thạch mới chú ý đến trang phục cô đang mặc: giống hệt với bộ đồ Nguyễn Nam Chúc mặc trước khi vào cửa.

Trời đụ! Lâm Thu Thạch tức khắc chuyện gì xảy ra. Cậu chửi tục vài câu trong lòng, trêи mặt lại tỏ ra một bộ ngỡ ngàng cái gì cũng không biết.

“Đây rốt cuộc là đâu vậy?” Cô gái nhỏ vẫn luôn khóc thấy cảnh này khóc càng thảm thiết, “Tôi sợ quá……”

“Thế giới của cửa.” Nguyễn Nam Chúc giả nữ nói, “Tôi là Chúc Manh, lần thứ hai vào cửa, các người thì sao?”

“Tôi là Dư Lâm Lâm.” Lâm Thu Thạch đặt bừa một cái tên, “Cũng là lần thứ hai vào.”

“Ồ.” Nguyễn Nam Chúc gật đầu, rất ôn hòa nói, “Em cũng đừng khóc nữa, nơi này mặc dù rất đáng sợ, nhưng cũng có thể sống sót mà thoát khỏi đây, em tên gì?”

Cô gái nhỏ nức nở nói: “Em tên là Hứa Hiểu Tranh.” Có lẽ cô gái đó từ lúc vào cửa đến giờ vẫn không ngừng khóc, lúc này hai mắt đã sưng đỏ, “Nơi này thật đáng sợ.”

Những người khác lần lần lượt lượt tự giới thiệu bản thân, thêm cả người đàn ông trung niên kia, nhân số tổng cộng là bảy người, trong đó có ba người là lính mới. Hứa Hiểu Tranh và một cậu thanh niên đều là lần đầu vào cửa, Hứa Hiểu Tranh đang khóc, còn cậu con trai kia mặt mày xanh mét, bộ dạng như lúc nào cũng có thể ngất lịm ngay tại chỗ.

Nguyễn Nam Chúc trong đội trở thành người lãnh đạo, hắn giống với tính chất của Hùng Tất, giải thích đơn giản cho mọi người việc cần làm, sau đó liền đề nghị trước tiên nên vào trong tòa nhà xem xem.

“Vậy ông ta thì sao?” Tay lão luyện có hai người một nam một nữ, cô gái trẻ bộ dạng bình thường tên là Đường Dao Dao, lúc tự giới thiệu nói bản thân đã qua ba lần cửa, cô ta chỉ vào người đàn ông trung niên thảm hại toàn thân đầy máu vừa chạy về , “Không quản ông ta sao?”

Nguyễn Nam Chúc liếc nhìn người đàn ông, thái độ rất lạnh nhạt: “Tôi lười quản, cô muốn thì tự đi mà quản.”

“Vậy thôi không quản.” Đường Dao Dao lắc lắc đầu.

Người đàn ông trung niên đó thở hồng hộc, thấy mọi người định đi, liền vội vàng đi cùng, ánh mắt ông ta kinh hoàng không nói nên lời, cũng không biết đã gặp phải thứ gì bên trong đám sương mù.

Toà nhà này là một tòa chung cư đã rất cũ kĩ, chỉ có một cái thang máy kiểu cũ lắc lư như muốn đứt dây mà rớt. Thang máy này chứa nhiều nhất năm người, thế nên chỉ có thể phân ra làm hai chuyến, mọi người đều muốn đi cùng Nguyễn Nam Chúc, đều kẹt tại cửa thang máy.

Nguyễn Nam Chúc thấy vậy dịu dàng nói: “Không thì thế này đi, tôi cùng hai lính cũ lên trước xem tình hình, mấy người ở dưới này, đợi chút nữa tôi xuống đón mọi người.”

“Dạ.” Hứa Hiểu Tranh liên tục khóc đến lúc này mới dừng nước mắt, đáng thương nhìn Nguyễn Nam Chúc, “Chị ơi, chị nhất định phải xuống đó, em sợ lắm.”

“Ừ, chị sẽ xuống.” Nguyễn Nam Chúc đáp.

Vậy là Lâm Thu Thạch Nguyễn Nam Chúc và hai lính cũ cùng vào thang máy.

Thang máy này hiển nhiên là vượt quá hạn sử dụng rồi, xung quanh thang máy đầy chữ viết hình vẽ nguệch ngoạc, có quảng cáo, có chửi bậy và một số hình vẽ không rõ ý nghĩa.

Số tầng của thang máy là từ một đến mười bốn, Nguyễn Nam Chúc ban đầu muốn đến tầng một xem xét, nhưng lại phát hiện từ một đến mười ba đều không ấn được, chỉ có ấn vào số mười bốn mới phát sáng.

“Chỉ lên được tầng mười bốn thôi.” Nguyễn Nam Chúc nói “Đi thôi.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Căn cứ vào lời của Nguyễn Nam Chúc, cánh cửa lần này có lẽ sẽ không khó, với lại hắn còn nói bản thân nhận việc, lại không giải thích việc đó ruốt cuộc là ý gì.

Thang máy chậm chạp đi lên, phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Bốn người không nói gì, nét mặt có thể nói là rất thâm trầm, khi thang máy mở ra, Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện mà lùi một bước, sợ sẽ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện trước cửa. Nhưng chẳng có gì xuất hiện cả, trước mặt Lâm Thu Thạch, là một dãy hành lang cũ kĩ, cuối hành lang là một cánh cửa khép hờ, trong cửa truyền ra âm thanh của TV, hộ gia đình này có lẽ đang xem tiết mục giải trí trêи TV.

Nguyễn Nam Chúc thần sắc bình tĩnh, trực tiếp bước đến trước cửa, gõ cửa.

“Mọi người đã đến rồi à.” Một người phụ nữ trung niên xuất hiện sau cánh cửa, bà đang mặc tạp dề, hình như đang bận nấu cơm, nhìn thấy bốn người ngoài cửa liền mỉm cười, “Mời vào.”

Nguyễn Nam Chúc nhấc chân bước vào phòng.

Lâm Thu Thạch và Đường Dao Dao đi theo sau anh.

Đó là một căn hộ cũ kỹ, ba phòng ngủ một phòng khách và một phòng bếp, nhìn qua cũng tính là rộng rãi. Mặc dù gian phòng trông rất cũ, nhưng có thể nhìn ra đã được quét tước rất sạch sẽ, đến một góc nhỏ cũng không có chút bụi bặm nào.

Lâm Thu Thạch bước vào giữa phòng khách, thấy một cái TV cũ. Trong TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, chi chi nha nha có chút ồn ào.

Nhưng thu hút sự chú ý của Lâm Thu Thạch lại không phải là TV, mà là ba cô bé ngồi trêи sô pha xem TV trước mặt.

Tướng mạo của các cô giống nhau y hệt. Từ tướng mạo, quần áo và kiểu tóc cũng giống nhau, thấy có bốn người lạ vào nhà, ba cô bé chỉ liếc mắt, gần như không cảm thấy thú vị đối với sự xuất hiện của bọn họ.

“Đây là các con gái của tôi.” Người phụ nữ trung niên nói, “Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc sinh nhật vào bảy ngày sau của các con tôi.”

Vì đã có kinh nghiệm trong cánh cửa trước, Lâm Thu Thạch lập tức nắm được trọng điểm trong lời người phụ nữ, bữa tiệc sinh nhật, bảy ngày sau, dường như là mục đích bọn họ vào cánh cửa này.

Biết được mục đích Lâm Thu Thạch thở phào nhẹ nhõm, tham dự tiệc sinh nhật đỡ hơn so với làm quan tài nhiều.

Người phụ nữ nói xong, liền ngỏ ý bản thân phải đi làm bữa tối, sau đó đưa bọn họ mấy chiếc chìa khóa, nói rằng mấy gian phòng bên cạnh bọn họ có thể ở.

Nguyễn Nam Chúc bỏ chìa khóa vào túi, để bọn họ đợi trêи này, hắn còn phải xuống tầng đón mấy lính mới.

Lâm Thu Thạch và Đường Dao Dao gật đầu, nhìn Nguyễn Nam Chúc lại vào thang máy lần nữa.

“Anh là lần thứ hai vào cửa sao?” Đường Dao Dao hỏi.

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, cậu quan sát ba chị em sinh ba trong phòng, nghĩ đến chị em sinh ba trong sự tích con chim kì lạ.

Đường Dao Dao thấy Lâm Thu Thạch không để ý đến mình, xì một tiếng, yên lặng xem TV.

Mấy phút sau, Nguyễn Bạch Khiết đưa vài người còn lại lên, không ngờ còn có người đàn ông toàn thân đầy máu kia.

“Điều kiện đã xuất hiện rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Ở lại đây bảy ngày, tham gia sinh nhật của chị em sinh ba.” Hắn đặt vài chiếc chìa khóa mà người phụ nữ trung niên đưa cho hắn vào lòng bàn tay, “Ở đây có bốn chiếc chìa khóa, bốn gian phòng riêng biệt, mọi người xem rồi chọn đi.”

“Tất cả chúng ta không thể ở chung sao?” Lính mới Hứa Hiểu Tranh dù không khóc nữa, nhưng vẫn run cầm cập, nhỏ giọng nói, “Nhiều người ở cùng nhau chúng ta sẽ không sợ nữa mà.”

Nguyễn Nam Chúc nhìn cô gái nhưng không trả lời, cầm chìa khóa đi đến gian phòng gần nhất, sau đó dùng chìa khóa cắm vào ổ.

Xoạch một tiếng, cánh cửa trước mắt mở ra.

“Phòng kiểu gì thế này?” Hứa Hiểu Tranh nhìn vào nội thất bên trong bị dọa giật mình, gian phòng này hoàn toàn không giống như nhưng kiến trúc thông thường khác mà cô tưởng tượng, mà chỉ là một phòng đơn, phòng này chỉ có một cánh cửa ra vào, ngay giữa gian phòng kê một chiếc giường gỗ. Nhìn qua thật sự giống như cỗ quan tài đặt ngay ngắn.

“Phòng quá bé, không thể tất cả đều vào ở.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Phân phòng thôi.”

“Em muốn ở cùng chị.” Hứa Hiểu Tranh giơ tay, “Chị ơi, em muốn ở cùng chị, em sợ lắm.”

Cô gái nói vậy nhưng Nguyễn Nam Chúc lại không để ý đến cô, mà nhìn sang Lâm Thu Thạch, chỉ vào cậu: “Tôi muốn ở cùng cậu.”

Lâm Thu Thạch: “Tôi, tôi á?”

Nguyễn Nam Chúc: “Ừ.”

Những người khác nghe vậy đều ngưỡng mộ nhìn cậu.

Lâm Thu Thạch : “……” Đừng lườm tôi, này không đáng để ngưỡng mộ hiểu không hả!

Tác giả có điều muốn nói:

Những người khác: Lâm Thu Thạch cậu thật có diễm phúc nha.

Những người ngoài cánh cửa biết sự thật: Nguyễn ca anh thật có diễm phúc nha.

Lâm Thu Thạch bi thương rơi nước mắt.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp