KÍNH VẠN HOA CHẾT CHÓC (TÂY TỬ TỰ)

Chương 140 - Kính Vạn Hoa Chết Chóc

trước
tiếp

Chương 140: Hắn là gì?

Sau khi rời khỏi cửa, vào một buổi chiều nọ ở thế giới thật, Nguyễn Nam Chúc nhận ra Lâm Thu Thạch đã biết bí mật nhỏ của mình.

Hôm ấy, Nguyễn Nam Chúc rảnh rỗi ngồi đọc sách ở ban công, tình cờ đọc đến một câu nói thú vị, bèn đọc lên cho Lâm Thu Thach nghe: “Khi bạn chăm chú nhìn xuống vực thawmt, vực thẳm cũng đang chăm chú nhìn bạn.”

Lâm Thu Thach vốn dĩ đang ngủ, nghe thấy vậy ngái ngủ nói với Nguyễn Nam Chúc: “Có nghĩa là mình làm cái gì với vực thẳm thì mình sẽ phải chịu điều tương tự phải không.”

“Chắc vậy.” Nguyễn Nam Chúc không nghĩ nhiều, cúi xuống chạm Lâm Thu Thạch một cái.

Sau đó hắn nghe thấy Lâm Thu Thạch nói: “ Vậy chắc anh phải kéo khoá quần xuống trước mặt em nhỉ…”

Nguyễn Nam Chúc ngớ ra một lát, sau đó bật cười khe khẽ, hắn chợt hiểu ra rằng Lâm Thu Thạch giờ đây biết tất cả.

“Đúng đấy.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “ Tóm lại là anh phải đối xử tốt với vực thẳm một chút.”

Ban đầu, vì không quá tập trung vào Nguyễn Nam Chúc nên Lâm Thu Thạch không hề để ý đến những hiện tượng dị thường.

Về sau, cậu hồi tưởng lại những chuyện sau khi Nguyễn Nam Chúc quay về, lúc ấy những chuyện sau khi Nguyễn Nam Chúc quay về, lúc ấy những điều bất thường mới từ từ nổi lên về mặt như tảng băng ẩn tàng dưới tầng nước sâu.

Trong trí nhớ của Lâm Thu Thạch, cậu không hề hút thuốc, dù có mang thuốc theo người, cũng chỉ để mời mọi người cho tiện công việc. Nhưng từ khi thoát ly khỏi cửa, cậu bắt đầu nghiện thuốc, thậm chí một ngày hút đến mấy bao liền, và kỳ lạ là hình ảnh ấy chẳng hề bất hợp lý so với hình tượng không hút thuốc xưa kia.

Gia đình Lâm Thu Thạch vốn trước đây rất lạnh nhạt đột nhiên bắt đầu thường xuyên liên lạc với cậu, trong lời nói để lộ ra ít nhiều sự lo lắng. Còn cả Bạch Minh, rõ ràng là bạn thân của Nguyễn Nam Chúc nhưng lại như bạn bè nhiều năm quen biết với cậu…

Lâm Thu Thạch thấy tất cả những điều kỳ lạ đó, nhưng không để tâm quá nhiều.

Có một số câu hỏi mà đáp án của chúng không thật sự quan trọng, Lâm Thu Thạch cảm thấy chỉ cần có Nguyễn Nam Chúc ở bên là đủ, dù Nguyễn Nam Chúc có là gì đi chăng nữa…

Lâm Thu Thạch thò tay nhéo dái tai của người yêu, tiến lại thật gần gương mặt ấy mà thủ thỉ: “Em yêu, rốt cuộc em là gì vậy?”

Nguyễn Nam Chúc đang đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thu Thạch, Bỗng hắn phá lên cười, hắn bảo: “Em là trà sữa của anh.”

Lâm Thu Thạch: “…”

Nguyễn Nam Chúc nói: “ Anh không hỏi tại sao em là trà sữa của anh à?”

Lâm Thu Thạch nhướng mày: “ Anh đã nghe câu đùa này từ hồi còn là trai tân, bây giờ anh đã là bà mẹ ba con rồi.”

Thế rồi cả hai cùng cười phá lên, bầu không khí vô cùng thoải mái.

Nguyễn Nam Chúc cứ nghĩ Lâm Thu Thạch sẽ tiếp tục gặng hỏi, ai ngờ cậu vươn vai một cái, trèo khỏi giường, nói muốn đi tắm, câu chuyện đến đó kết thúc.

Nguyễn Nam Chúc nhìn theo bóng lưng Lâm Thu Thạch rời đi, hé miệng mấp máy gì đó. Nếu lúc này Lâm Thu Thạch quay lại, sẽ phát hiện Nguyễn Nam Chúc đang nói với mình một câu: Em là Cửa.

Em là Cửa, đúng vậy, Nguyễn Nam Chúc đã nói rằng, em là Cửa.

Hắn chính là cửa cấp mười hai.

Nhưng trên thực tế, trước khi trải qua những đêm Bách quỷ dạ hành, Nguyễn Nam Chúc không hề ý thức được chuyện này. Ký ức của hắn rất trọn vẹn, hắn thực sự chính là thủ lĩnh của Hắc DIệu Thạch, một người bình thường bắt đầu biết đến cửa từ năm mười mấy tuổi, đã trải qua muôn trùng khó khăn để rồi vượt qua cửa cấp mười. Nguyễn Nam Chúc không có những ký ức nào khác về cửa, bản thân rất tin tưởng bản thân là một con người.

Lòng tin đó luôn kiên định mãi đến khi hắn cùng với Lâm Thu Thạch trải qua Bách quỷ dạ hành, thì bị phá vỡ.

Khi ấy, ngày mỗi lúc một dài, đêm càng ngày càng ngắn, Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch như đang đếm ngược số thời gian còn được ở bên nhau. Khi màn đêm không còn buông xuống nữa, Nguyễn Nam Chúc cứ tưởng mình cũng sẽ phải chia lìa Lâm Thu Thạch, khi đó hắn như phát điên, chỉ muốn tìm thấy chìa khóa để thoát ra ngoài, nhưng đó cũng là lúc hắn lờ mờ nhận thấy có một số sự việc vượt ngoài tầm kiểm soát của mình…

Hắn đã không nói với Lâm Thu Thạch rằng ban ngày hắn cũng nhìn thấy quỷ quái. Ban đầu hắn làm vậy vì không muốn Lâm Thu Thạch lo lắng, về sau thì do hắn nhận thấy lũ quỷ quái không có ý định làm hại mình. Lũ quỷ quái đáng sợ tồn tại trong ngõ ngách, thậm chí khi Nguyễn Thu Thạch mở rương hành lý của mình ra cũng có thể bắt gặp Tương Nữ đáng sợ đang trốn bên trong….Mặc dù lúc bị Nguyễn Nam Chúc phát hiện, vẻ mặt Tương Nữ trông hết sức vô tội.

Ban đầu hắn kinh ngạc nhưng rồi nỗi sợ cũng dần đi qua, cuối cùng chỉ còn lại là lạnh nhạt chai lì, Nguyễn Nam Chúc đã trải qua quá trình này trong khoảng nửa tháng.

Khi biết rằng mình sẽ không bao giờ gặp Lâm Thu Thạch nữa, Nguyễn Nam Chúc đã dám đạp nữ quỷ ngồi xổm trên đầu giường xuống đất, lạnh lùng bảo nó đừng ngồi trên đầu mình, như thế sẽ không cao lên được….Không rõ có phải ảo giác của hắn hay không mà khi nói xong câu đó, vẻ mặt nữ quỷ dường như hơi tủi thân.

Nguyễn Nam Chúc nổi giận đùng đùng nghĩ, mày tủi thân gì chứ, tao còn chưa kịp tủi thân này.

Nhưng tình hình xung quanh hắn càng trở nên kỳ dị, những Nguyễn Nam Chúc vẫn cảm thấy mờ mịt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, thậm chí hắn cho rằng đây là sự trừng phạt của cửa. Cho đến ngày nọ, một con quỷ mặc đồ đỏ đã đưa Nguyễn Nam Chúc đến một nơi.

Khi tới nơi, Nguyễn Nam Chúc nhận ra ngay đó là tòa nhà chung cư Lâm Thu Thạch từng ở, có điều lúc này, chung cư vẫn chưa được xây cất, trước mắt Nguyễn Nam Chúc chỉ là một tòa nhà tập thể trông vô cùng cũ kỹ.

Con quỷ kia đứng trên tầng năm, vẫy tay gọi Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc ngẩng lên nhìn cô ta, nhíu mày: “ Tầng năm? Mày đưa tao đến đây làm gì?” hắn quan sát kỹ lưỡng ngoại hình của con quỷ, cảm thấy thật khó tin: “Hình như mày là Tá Tử phải không?”

Nói đoạn, hắn thất con quỷ nở một nụ cười bẽn lẽn…nhung cái sự bẽn lẽn của một gương mặt trắng ởn trông chẳng dễ thương chút nào.

Nguyễn Nam Chúc chỉ muốn rời khỏi cánh cửa này, nhưng không có manh mối gì về chìa khóa cả, nghĩ rằng thôi thì lành gáo vỡ làm muôi, để xam Tá Tử định cho mình xem điều gì.

Nguyễn Nam Chúc đi lên tầng năm, đi tới căn hộ trong cùng. Hắn mở cánh cửa khép hờ, trước mắt hắn là một căn phòng. Trong phòng không có một bóng người, chỉ có chiếc tivi cũ đặt trên đầu giường đang phát một chương trình gì đó.

Nguyễn Nam Chúc để ý màn hình tivi, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, thậm chí hắn tưởng mình nhìn lầm, nên vội rảo bước đến trước tivi để nhìn cho kỹ. Lúc này, hắn mơi dám chắc chắn rằng tivi đang chiếu hình ảnh của Lâm Thu Thạch thuở thiếu niên.

Lâm Thu Thạch đang bước trên một con đường nhỏ, đi cùng có hai người.Nguyễn Nam Chúc biết hai người này, họ chính là Hùng Tất và Tiểu Kha hắn từng gặp tại cửa đầu tiên của Lâm Thu Thạch. Nguyễn Nam Chúc gần như nín hở, hắn nhìn vào màn hình như hóa đá.

“Đây là đâu?” Dáng vẻ cậy thiếu niên Lâm Thu Thạch vô cùng non nớt, đôi mắt màu đen đượm vẻ sợ hãi, cậu thận trọng hỏi: “Hai người là ai?”

“Bộ phim” tiếp tục được trình chiếu. Nguyễn Nam Chúc xem cho tới hết, hiểu rằng đây là những gì Lâm Thu Thạch sẽ trải qua ở cửa đầu tiên nếu không có mình.

Ngón tay Nguyễn Nam CHúc chạm nhẹ lên màn hình lạnh bằng, gián tiếp chạm vào gương mắt Lâm Thu Thạch ở phía sau tấm kính. Cho dù là khi còn niên thiếu, Lâm Thu Thạch cũng đã khiến người ta xiêu lòng đến vậy.

Cậu chẳng khác nào viên ngọc thô còn nằm trong đá chưa được ai phát hiện, những kẻ sành sởi đền biết rằng trong viên đá kia có một viên ngọc mang hào quang rực rỡ.

Một người thông minh, can đảm , trầm tĩnh, lương thiện nhưng không mù quáng, lại biết giữ giới hạn cho mình, Nguyễn Nam Chúc nghĩ, cho dù ở trong hoàn cảnh nào, người ấy cũng luôn là tâm điểm thu hút sự chú ý của mọi người.

Chương trình đang phát trên tivi trở thành một bộ phim nối liền, tất cả xoay quanh Lâm Thu Thạch: Cậu đã đến với cử như thế nào, quen những người vào cửa khác ra sao, đã tiếp quản Hắc Diệu Thạch như thế nào…

Nguyễn Nam chúc xem đến độ nhaaoj tâm, thậm chí trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ, tại sao khi Lâm Thu Thạch trải qua tất cả những chuyện này, hắn lại không hề có mặt, nếu hắn cũng ở đó bên cạnh thì mọi thứ sẽ tuyệt vời biết bao…Ngay lúc ấy Nguyễn Nam Chúc sực tỉnh, hắn hiểu rằng trạng thái của mình không ổn.

Rõ ràng hắng đã cùng Lâm Thu Thạch trải qua tất cả mọi thứ cho đến cửa cấp mười một. nhưng nếu như vậy tại sao trong đầu hắn lại nảy ra cái suy nghĩ kia?

Nguyễn Nam Chúc cảm thấy có gì đó bất ổn.

Sự bất ổn này dần lan rộng theo thời lượng của bộ phim, như thể một dịch bệnh vô phương cứu chữa.

Qua màn hình tivi, Nguyễn Nam Chúc nhìn thấy người nhà của Lâm Thu Thạch, cach mà họ đối đãi lẫn nhau chẳng khác gì gia đình của Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc còn thấy cả Bạch Minh, kẻ đáng lẽ là bạn thân của hắn, giờ đây trở thành tri kỷ của Lâm Thu Thạch…

Lâm Thu Thạch dần dần trưởng thành, từ một thiếu niên nay đã là người đàn ông từng trải, biết bao người đến bên rồi lại đi, nhưng bản tâm của cậu vẫn không hề thay đổi, dường như đêm tối bao phủ xung quanh không hề thay đổi, dường như đêm tối bao phủ xung quanh không thể tạo ra một bóng đen nào ở Lâm Thu Thạch.

Sau khi xem “bộ phim” suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng Nguyễn Nam Chúc cũng nhận ra điều gì đó…Dường như hắn…không phải là người.

Ba ngày không ngủ, không nghỉ nhưng hắn chẳng cảm thấy đói hay mệt, vẫn cứ trong trạng thái hừng hực sức sống.

Thời gian không thể tác động đến hắn nữa.

Con quỷ dẫn Nguyễn Nam Chúc đến đang ngồi xổm gần đó, trố mặt nhìn hắn.

Mới đầu Nguyễn Nam Chúc vẫn còn cảnh giác, nhưng về sau đành chịu con quỷ này. Hắn hỏi: “ Mày cho tao xem thứ này làm gì? Để nói cho tao rằng tao không phải là người ư?”

Tá Tử ngoẹo đầu, chỉ nhìn Nguyễn Nam Chúc không nói gì.

Nguyễn Nam Chúc vẫn muốn nói, nhưng Tá Tử giơ tay chỉ vào màn hình, ra hiệu cho Nguyễn Nam Chúc tiếp tục xem.

Nguyễn Nam Chúc thầm nghĩ, có tệ thì cũng không tệ hơn tình hình bây giờ được, xem tiếp thì xem tiếp. Hắn đâu thể rời khỏi không gian này, không gặp được Lâm Thu Thạch thì xem tiếp cũng chẳng vấn đề gì.

Thế là Nguyễn Nam Chúc tiếp tục xem bộ phim về cuộc đời của Lâm Thu Thạch.

Hắn chẳng khác nào một stalker (kẻ lén theo dõi người khác), xem hết tất cả diễn biến cuộc đời Lâm Thu Thạch từ khi tiếp xúc với cửa. hắn chứng kiến cậu cười rạng ngời khi quen biết bạn mới, chứng kiến cậu khóc lóc thảm thiết khi mất đi người bạn thân yêu. Thời gian cứ thế trôi đi, Nguyễn Nam Chúc không cần nghỉ ngơi, nên đã quên mất mình đang ở ngày tháng năm nào.

Cuối cùng, bộ phim đi đến một diễn biến mang tính quyết định.

NGuyễn Nam Chúc thấy Lâm Thu Thạch tiến vào cửa cấp mười hai của mình, sau đó, cảnh vật thay đổi, Lâm Thu Thạch có mặt tại một căn hộ chung cư quen thuộc.

Cùng lúc đó, cảnh vật xung quanh Nguyễn Nam Chúc cũng bắt đầu đổi khác, những đồ cũ kỹ dần mất đi, khung cảnh xung quanh hắn trở nên giống hắn hệt trong tivi.

Trên màn hình tivi Lâm Thu Thạch đang nằm ngủ say thì một bóng đen xuất hiện bên cạnh. Không thể nhìn rõ chiếc bóng đó trông như thế nào, nó chỉ là một khối âm u. bóng đen đưa ngón tay ra, thận trọng lướt trên gương mặt Lâm Thu Thạch, từ vầng trán, đến sống mũi, rồi tới bờ môi, cử chỉ của chiếc bóng dịu dàng như sợ sẽ làm Lâm Thu Thạch tỉnh giấc.

Sau đó, hình dạng của bóng đen bắt đầu thay đổi, màu đen dần bị đẩy lùi, càng lúc nó trở nên giống con người, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, ngoại hình của nó giống hệt người đang nằm ngủ.

Nhưng dường như chiếc bóng không muốn một gương mặt giống hệt Lâm Thu Thạch, nó nhanh chóng chuyển sang một hình dạng khác. Ngay khoảnh khắc hình hài chiếc bóng thay đổi xong, Nguyễn Nam Chúc ở bên ngoài nở một nụ cười buồn: Cái bóng đó …trông giống hệt hắn.

Đúng thế, chiếc bóng chính là Nguyễn Nam Chúc

Nếu đổi lại là người khác phải chứng kiến cảnh này, có lẽ họ đã phát điên, nhưng Nguyễn Nam Chúc rất bình thản. Mấy ngày nay, hắn ngồi xem chuyện đời của Lâm Thu Thạch, đã có những suy đoán của mình, có điều hiện giờ được tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy kích động.

Trên màn hình, Nguyễn Nam Chúc nở một nụ cười khao khát với Lâm Thu Thạch, sau đó, thân thể hắn nhạt dần, biến mất vào không gian xung quanh Lâm Thu Thạch Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com

Ngày hôm sau, khi Lâm Thu Thạch tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu phát hiện là Hạt Dẻ không chịu để mình ôm nữa.

Chú mèo Hạt Dẻ vốn vô cùng quấn quýt với chủ, hôm nay bỗng gầm ghè tức giận, như thể không hề biết kẻ trước mặt là ai. Lâm Thu Thạch vốn là một thằng sen đích thực, thấy cảnh này quả thực bối rối chẳng biết làm sao. Cậu ấm ức nhìn Hạt Dẻ đang đứng trên cao nhìn xuống mình bằng ánh mắt khinh bỉ, nói: “Hạt Dẻ, con không cần ba nữa sao, Hạt Dẻ?”

Nguyễn Nam Chúc xem đến đây, bả vai bất giác run lên, sau đó không nhịn được bật cười haha. Hắn biết rằng câu chuyện giữa mình và Lâm Thu Thạch sắp bắt đầu.

Qua nhiên vài ngày sau, Lâm Thu Thạch vào cửa.

Nội dung cửa này chính là những gì Lâm Thu Thạch từng trải qua trước đó, nhưng vì ký ức đã bị thay đổi nên Lâm Thu Thạch cảm thấy tất cả mọi thứ thật xa lạ. mà lần này, trên con đường dẫn đến ngôi làng có thêm một gương mặt xa lạ.

Nguyễn Nam Chúc trong bộ đồ nữ bước đến trước mặt Lâm Thu Thạc, bộ dạng trông thật đáng thương, rưng rưng nước mắt hỏi Lâm Thu Thạch đây là chỗ nào.

Khi Lâm Thu Thạch hỏi tên Nguyễn Nam Chúc, từ miệng Nguyễn Nam Chúc thốt ra ba chữ: Nguyễn Bạch Khiết.

Đây chính là lần đầu gặp gỡ của họ.

Khi ấy, Nguyễn Nam Chúc vẫn tưởng mình là người bình thường, rốt cuộc hắn đã đạt được mong muốn của mình, tham gia vào cuộc đời của Lâm Thu Thạch theo một cách khác, trở thành một nhân vật quan trọng, không thể thiếu trong cuộc đời Lâm Thu Thạch.

Điều này khiến Nguyễn Nam Chúc vô cùng hài lòng, có điều chuyện này rồi cũng phải đi tới hồi kết, cửa cấp mười hai chính là điểm tận cùng của tất cả.

Cho tới tận lúc này, Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa thể khôi phục phần ký ức trước kia của mình, hắn chỉ biết rằng mình không phải con người, vậy rốt cuộc hắn là gì? Nguyễn Nam Chúc nghĩ mãi vấn đề này, hắn quay sang nhìn Tá Tử đang trố mắt nhìn mình, kinh ngạc nói: “Không lẽ tao chính là NPC trấn giữ cửa cấp mười hai??”

Tá Tử liếc Nguyễn Nam Chúc, không nói gì. Nhưng Nguyễn Nam Chúc nhận ra sự khinh bỉ trong cái nhìn ấy.

Nguyễn Nam Chúc: “…” Mẹ kiếp, chắc là thật rồi. Nói thật lòng, Nguyễn Nam Chúc cảm thấy mình dám làm ra những việc như xóa bỏ ký ức vốn có, thậm chí đến mức mãi mãi không thể khôi phục lắm, hơn nữa giờ đây mục đích của hắn đã đạt được, hắn đã có được người mà mình yêu, “Chết thật, mình còn thấy hơi vui vui nữa.” Ở đây không còn ai khác, chỉ có quỷ quái trùng trùng. Nguyễn Nam Chúc ngồi trong bóng tối, mỉm cười ấm áp: “Chỉ riêng việc được cùng anh ấy trải qua biết bao tháng ngày, mình đã thấy hạnh phúc lắm rồi.” Tá Tử ngồi gần đó hiển nhiên sẽ không đáp lại lời hắn.

“Nhưng vấn đề bây giờ là, mình thoát ra bằng cách nào đây?” Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu lên nhìn căn hộ xa lạ: “Liệu mình có ra được hay không?” Hắn suy nghĩ một lát, đưa mắt nhìn sang Tá Tử: “Mày còn biết gì nữa?” Tá Tử liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Nguyễn Nam Chúc: “Đồng hổ?” Hắn đứng dậy, nhìn về phía chiếc đồng hồ có mười hai con số, kim đồng hồ vẫn đang hoạt động. Sau giây lát suy nghĩ, hắn giơ tay lấy đồng hồ xuống. Tiếp theo, hắn mở hộp đồng hồ ra, sau khi không tìm thấy gì bên trong, Nguyễn Nam Chúc chạm vào nút điều khiển kim giờ, đang định dịch chuyển nó thì đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó. Hắn hỏi Tá Tử một câu cuối cùng: “À mà.., nếu tao và Thu Thạch vào cửa mà không thể thoát ra thành công, thì sẽ chết ư ?”

Tá Tử nghe xong, vẻ mặt trở nên kỳ quặc, như thể thương hại, lại giống như cái nhìn dành cho một kẻ thần kinh không bình thường. Cuối cùng, cô ta gật gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc bật cười, nghĩ thầm đúng là mình có khác, mọi điều đều phải làm cho thập toàn thập mỹ, chân thực nhất có thể.

Nguyễn Nam Chúc xoay kim đồng hồ, giây lát sau, hai chiếc chìa khóa rơi xuống đất. Hắn nhặt chúng lên, nhìn thấy hàng chữ khắc trên chìa khóa, lại không khỏi nhoẻn cười.

Sự sống hư ảo, Cái chết chân thực, dù Lâm Thu Thạch muốn cuộc sống nào, Nguyễn Nam Chúc cũng có thể cho cậu toại nguyện.

Cậu có thể lựa chọn hiện thực tàn khốc, cũng có thể lựa chọn giấc mộng tươi đẹp, Nguyễn Nam Chúc trao cho Lâm Thu Thạch quyền quyết định.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả mọi thứ dường như đều là thừa thãi, Nguyễn Nam Chúc không cần suy nghĩ cũng biết đáp án mà Lâm Thu Thạch lựa chọn. Hắn cầm chìa khóa đi ra khỏi phòng, mở cửa, trên hành lang chỉ có một cánh cửa sắt. Cánh cửa đó tràn ngập ánh sáng trắng ấm áp, Nguyễn Nam Chúc đi đến trước cửa, đặt chân vào bên trong

Không gian lại bắt đầu thay đổi.

Trong ký ức của các thành viên Hắc Diệu Thạch vốn không có nhân vật tên là Nguyễn Nam Chúc, nhưng giờ đây trong đầu họ lại như được thêm vào điều gì đó. Khi thấy Nguyên Nam Chúc từ tầng hai biệt thự đi xuống, Không một ai tỏ vẻ ngạc nhiên cả, thậm chí Diệp Điểu còn kích động gọi điện cho Lâm Thu Thạch để thông báo là anh Nguyễn đã về

Ở phía bên kia, Lâm Thu Thạch dĩ nhiên là vui mừng phát điên.

Nguyễn Nam Chúc ngôi trong phòng khách, lặng thinh quan sát cảnh vật xung quanh. Hắn muốn xem cảnh vật này có gì khác so với trong ký ức hay không.

“Anh Nguyễn, cuối cùng anh đã về.” Diệp Điểu vẫn đang nói chuyện với hắn: “Anh không biết một năm qua, anh Lâm đã khổ sở thể nào đâu.”

“Một năm?” Nguyễn Nam Chúc hơi sửng sốt: “Đã một năm rồi sao?”

“Đúng thế” Diệp Điểu nói, “đã một năm rồi.”

Nguyễn Nam Chúc nghĩ, cũng may mắn không do dự, nếu kéo dài thêm vài ngày nữa, e rằng khi hắn ra ngoài, con của Lâm Thu Thach đã ba tuổi rồi.

Sau đó hai người gặp nhau, hạnh phúc ôm chầm lấy nhau. Lâm Thu Thạch không hỏi Nguyễn Nam Chúc tại sao bây giờ mới xuất hiện. Trên thực tế, chỉ cần Nguyễn Nam Chúc có thể thoát ra, Lâm Thu Thạch sẽ không trách gì hết.

Nhưng chẳng bao lâu sau, đang đắm chìm trong hạnh phúc chợt phát hiện một chuyện không hay. Từ khi hắn rời khỏi, cửa cấp mười hai của tất cả mọi người cũng bị niêm phong, tấm giấy dán trên cửa như để nói cho những người bên ngoài biết bên trong đã không còn như xưa.

Với IQ của Lâm Thu Thạch, thấy tình huống như vậy rồi liên hệ với những biểu hiện khác thường khác, không khó để cậu đoán ra Nguyễn Nam Chúc không phải là người, Sau khi nhận thức được mọi chuyện, Nguyễn Nam Chúc khá hoảng loạn, bởi vì hắn không biết chắc liệu Lâm Thu Thạch có bận tâm chuyện này hay không. Nói cho cùng, nếu một ngày bạn bỗng phát hiện người thân yêu nhất của mình không phải là người mà là NPC trấn cửa, thì đó chẳng phải chuyện hay ho gì cho lắm.

Cho nên, lúc Lâm Thu Thạch đang xem diễn đàn, Nguyễn Nam Chúc mới đến giật cái điện thoại khỏi tay cậu, thận trọng quan sát phản ứng của Lâm Thu Thạch. Sau khi thấy ánh mắt của người yêu không có gì thay đổi, vẻ như hoàn toàn chưa phát hiện ra sự việc, Nguyễn Nam Chúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Dĩ nhiên, sau đó Nguyễn Nam Chúc mới hiểu ra rằng, không phải là Lâm Thu Thạch không biết, mà là giả vờ như không biết, cậu vốn dĩ không quan tâm Nguyễn Nam Chúc rốt cuộc là gì. “Hồi đó sao em với Bạch Minh lại thành bạn của nhau ?” Lâm Thu Thạch ngồi trên sofa, cầm điều khiển bật tivi lên để xem, vừa xem vừa thuận miệng tán gẫu với Nguyễn Nam Chúc.

“Lần đó trong tay y trùng hợp có gợi ý của cửa cấp cao, em thì cần dẫn khách, nên nhập bọn với y.” Nguyễn Nam Chúc đáp.

Lâm Thu Thạch quay sang nhìn Nguyễn Nam Chúc, nói: “Vậy tại sao giờ ngày nào anh ta cũng đến tìm anh tâm sự?”

“Ê, hai người đừng có nói chuyện với nhau như thể tôi vắng mặt vậy chứ?” Bạch Minh vừa cắn hạt dưa Nguyễn Nam Chúc mới rang, vừa tức giận nói: “Chim chuột nhau thì đi ra chỗ khác giùm. Với cả, tôi mới gặp Lâm Thu Thạch đã cảm thấy như quen biết từ lâu, không được sao?”

“Không được” Nguyễn Nam Chúc nói, “bỏ móng vuốt của anh ra khỏi người Thu Thạch ngay.” Bạch Minh: “Gì, nhỏ mọn.”

Lâm Thu Thạch như cười như không, chẳng nói gì. Bạch Minh đứng dậy ra về, nói người nhà nhắn tin, hẹn y cùng đi ăn cơm tối.

“Anh ta vẫn còn thời gian ăn bữa tối với anh ư?” Lâm Thu Thạch thuận miệng nói: “Tưởng đang bận làm phim mới mà.”

“Đúng thế” Bạch Minh thở dài, nhưng tôi lại thích anh ấy chính vì những bộ phim. Hai người đã xem phim Con đường đế vương của anh ấy chưa? Quả không giấu gì, hôm ấy ở trường quay, bọn tôi..”

“Im đi.” Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đồng thanh lên tiếng, cả hai vội vàng ngăn chặn ngay ý đồ kế chuyện cười không lành mạnh của Bạch Minh, họ không muốn đến lúc xem phim bị phân tâm.

“Thôi được.” Bạch Minh nhún vai: “Hai người càng lúc càng giống nhau rồi đấy.”

“Giống nhau thì sao?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Anh thích mẫu người có tính cách gần giống mình à? Bạch Minh nói.

“Thích chứ.” Lâm Thu Thạch bật cười, nhưng giọng nói rất nghiêm túc: “Tính cách của tôi rất tốt, có gì đâu mà không thích?

Bạch Minh: “…” Y nhận ra hai người này đang cố tình nhét thức ăn chó vào miệng mình, bèn quyết đoán bỏ đi, miệng chửi cặp đôi chết tiệt.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc bật cười ha ha, sau đó đưa mắt nhìn nhau, đều trông thấy ẩn ý sâu xa nào đó trong mắt người kia, chỉ là trong ẩn ý đó vẫn chứa đựng tình yêu không thể che giấu.

Có một số việc đầu cần suy nghĩ quá rõ ràng làm gì chứ, Lâm Thu Thạch nghĩ, chỉ cần bên nhau là đủ rồi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp