KÍNH VẠN HOA CHẾT CHÓC (TÂY TỬ TỰ)

Chương 135 - Kính Vạn Hoa Chết Chóc

trước
tiếp

Chương 135: Thật và giả

Hôm đó, bên cạnh Tá Tử, Lâm Thu Thạch nghênh đón cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại. Đến khi cậu thức dậy, một ngày mới đã sang, Lâm Thu Thạch ngồi bên mép giường, nhìn ánh sáng rực rỡ chiếu vào cửa sổ. Được tắm tròn ánh sáng mặt trời, mọi thứ có vẻ ngập tràn hy vọng.

Lâm Thu Thạch ngồi dậy khỏi giường, cảm thấy cơ thể mệt mỏi lạ thường. Cậu vệ sinh cá nhân qua loa rồi xách hành lý tiếp tục lên đường.

Lần này, chuyến bay không bị delay nữa, Lâm Thu Thạch trở về thành phố mình đang ở đúng theo dự định. Khi máy bay hạ cánh, cậu không vội trở về nhà, mà bắt taxi đi đến một nơi khác: Trường học, nơi mà Nguyễn Nam Chúc nhắc đến trong tin nhắn.

Đó là một ngôi trường cấp ba ở vùng ngoại ô.

Tháng Năm, đúng vào khoảng thời gian tổng kết học kỳ và thi tuyển đại học, các học sinh đều đang miệt mài ôn luyện. Nhân lúc bảo vệ không để ý, Lâm Thu Thạch âm thầm lẻn vào trường từ cửa sau. Cậu đã có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên trong ngôi trường.

Nhiều năm trước đây, Nguyễn Nam Chúc đã có lần vào cửa đầu tiên ở chính nơi này. Nhìn những phòng học ngay ngắn đều tăm tắp, Lâm Thu Thạch lại nghĩ đến việc Nguyễn Nam Chúc cũng từng đứng ở chỗ cậu đang đứng, ngắm nhìn cảnh tượng cậu đang nhìn. Lúc đó, Nguyễn Nam Chúc vẫn chỉ là một đứa trẻ, khi vừa biết đến cửa, chắc hắn vô cùng bất lực, may mắn là hắn đã gặp được một người hướng dẫn đủ tốt, còn được làm bạn với những người ở Hắc Diệu Thạch, được chỉ dạy nhiều điều tại đó. Tuy rằng đó là một con đường gập ghềnh, nhưng hắn đã kiên trì đi đến tận bây giờ.

Lâm Thu Thạch chậm rãi đi dạo trong trường học. Mặc dù biết lúc này, cậu và Nguyễn Nam Chúc đang đứng ở hai dòng thời gian khác nhau, hai người không thể nào gặp mặt, nhưng cậu có một ảo giác kỳ diệu rằng, dù cách biệt về cả thời gian và không gian, nhưng bọn họ rõ ràng đang cùng đứng ở một địa điểm, cùng nhìn một khung cảnh giống nhau.

Chỉ không biết khung cảnh của trường vào ban đêm như thế nào.

Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi mệt sau suốt hai ngày bôn ba, cậu tìm đại một góc khuất trong căn tin, nằm bò ra bàn, ngủ thiếp đi.

Khi cậu tỉnh dậy, mặt trời đã ngả về hướng tây. Lâm Thu Thạch lờ đờ nhìn lên, biết rằng một đêm Bách quỷ dạ hành nữa lại sắp đến.

Đêm nào cũng không ngừng trốn chạy, thể lực của Lâm Thu Thạch tốt là thế mà cũng sắp không chịu đựng nổi. Nhưng có những chuyện không phải cứ cảm thấy mệt mỏi thì có thể dừng lại, Lâm Thu Thạch không muốn chết, vì thế cậu phải vực dậy tinh thần chuẩn bị đối mặt với mọi thứ sắp xảy ra.

Lâm Thu Thạch vội vã kéo hành lý ra khỏi ngôi trường để kịp trở về nhà trước khi trời tối.

Dù rằng Lâm Thu Thạch rất muốn ở lại trường để gặp Nguyễn Nam Chúc một lần, nhưng cậu sợ rằng thứ mình mang đến cho Nguyễn Nam Chúc không chỉ có bản thân, mà còn có bọn quỷ quái.

Nguyễn Nam Chúc ở bên đó đã có quá nhiều áp lực rồi, Lâm Thu Thạch thực sự không muốn gây thêm phiền phức cho hắn nữa, nên đành kìm nén nỗi nhớ nhung dành cho Nguyễn Nam Chúc, chọn một cách khác an toàn hơn.

Lâm Thu Thạch ôm Hạt Dẻ ngồi trên sofa, trong đầu nghĩ về Không lời giải trong giấy gợi ý. Từ khi bắt đầu vào cửa cho đến bây giờ, cậu chưa hề tìm được manh mối nào về chìa khoá cả. Như thể chìa khoá là thứ không hề tồn tại, cậu căn bản không thể rời khỏi nơi này.

Vậy ba chữ Không lời giải trên gợi ý rốt cuộc có ẩn chứa hàm ý gì khác hay không? Lâm Thu Thạch nhắm mắt lại, dựa vào sofa, yên lặng suy nghĩ.

Suy nghĩ cũng không tìm ra được đáp án, thế giới lạ lùng mỗi đêm giống như những cuộn len bị rối tung, chẳng biết đường nào mà tháo gỡ.

Hạt Dẻ ngủ thiếp đi trong lòng Lâm Thu Thạch, hơi thở dần trở nên đều đều. Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể nó lan sang Lâm Thu Thạch, khiến tâm trạng của Lâm Thu Thạch cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của kim đồng hồ, tivi vẫn mở nhưng âm lượng được điều chỉnh ở mức tối thiểu. Lâm Thu Thạch nhìn những hình ảnh vô thanh đang chuyển động, chờ đợi màn đêm buông xuống.

Mười hai giờ, đồng hồ đúng giờ vang lên mười hai tiếng.

Lâm Thu Thạch đang ngồi trong nhà, bỗng ngửi thấy mùi cháy khét nồng nặc, mùi khét đến mức cậu không thể chịu được mà ho sặc sụa. Ngay sau đó cậu chợt nhận ra đây là mùi hoả hoạn, mùi mà cậu đã từng trải qua một lần ở trong cửa.

Ý thức được điều gì đang xảy ra, Lâm Thu Thạch lao vào nhà vệ sinh, dùng khăn mặt thấm nước bịt lên mũi. Sau đó, cậu quay lưng mở cửa, định rời khỏi căn hộ của mình. Cửa vừa mở, một đám khói đen cuồn cuộn tràn vào phòng. Lâm Thu Thạch lao ra ngoài hành lang, nhìn thấy hành lang đang chìm trong lửa cháy dữ dội, ngọn lửa đang dần lan về phía cậu.

Chiếc khăn đã giúp cậu thoát khỏi khói bụi xộc vào mặt, khiến cậu có thêm cơ hội sống sót. Cậu lao vào lối thoát hiểm gần đó, chạy xuống cầu thang.

“Khụ khụ, khụ khụ,..” Lâm Thu Thạch không ngừng ho sặc sụa, làn khói dày đặc khiến nước mắt chảy giàn giụa. Cậu lảo đảo lao về phía trước, đôi chân không dám ngừng lại, chạy qua không biết bao nhiêu tầng mới xuống đến nơi không còn khói.

Cuối cùng, cậu đã có thể thoải mái hít thở một chút, Lâm Thu Thạch dựa vào bức tường lớn, hít lấy hít để bầu không khí trong lành. Nhưng khi đã hoàn hồn và ngẩng đầu lên, nhìn rõ được khung cảnh xung quanh, Lâm Thu Thạch bất giác hít vào một hơi lạnh ngắt: Hai bên hành lang cậu đứng có vô số những tấm gương dày đặc.

Tường hành lang treo đầy những tấm gương, Lâm Thu Thạch nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình trong gương.

Nhìn thấy những tấm gương này, Lâm Thu Thạch lập tức nhớ ra cánh cửa mình đã từng vào, và cả đám cháy từng xảy ra trong cánh cửa đó.

Trong lòng Lâm Thu Thạch bỗng dâng lên cảm giác nguy hiểm trùng trùng, cậu lập tức nhận ra nơi này có gì đó không đúng lắm. Cậu định rời khỏi nơi này, nhưng khi quay về lối thoát hiểm, cậu bỗng phát hiện cửa lớn của lối đi đó đã bị đóng chặt, dù có cố gắng thế nào cũng không mở được.

Biết lối này không thể đi được nữa, Lâm Thu Thạch đành bỏ cuộc. Cậu quay trở về hành lang, nhìn những tấm gương gắn dọc hai bên tường, lắc lắc cái đầu thiếu dưỡng khí, lay tỉnh bản thân mình.

Ánh sáng trong hành lang lờ mờ, hình ảnh Lâm Thu Thạch phản chiếu khắp nơi. Trên những gương mặt lạnh lẽo, có vô số Lâm Thu Thạch xếp thành tầng tầng lớp lớp, khiến người ta có ảo giác không gian ở đây vô cùng rộng lớn.

Đang bước về phía trước, Lâm Thu Thạch bỗng dừng lại. Cậu nhìn thấy hai cái bóng không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cuối hành lang tối đen. Đó là một cặp mẹ con đang nắm lấy tay nhau, cơ thể họ bị cháy thành một màu đen nhánh như than, bé gái đang cầm một con búp bê cháy đến biến dạng, đôi mắt đen âm trầm nhìn về phía Lâm Thu Thạch. Không nhận thấy được một chút cảm xúc nào trong đôi mắt ấy, chỉ có sự chết chóc như một hò nước sâu tĩnh lặng.

Hành lang hiện giờ chỉ có tiến lên chứ không còn đường lùi nữa, Lâm Thu Thạch đứng giữa hành lang chẳng khác nào một con thú bị nhốt trong lồng. Điều tồi tệ nhất là, những tấm gương xung quanh Lâm Thu Thạch đang bắt đầu có sự thay đổi.

Mặt gương bắt đầu nhấp nhô như sóng nước, Lâm Thu Thạch rất nhanh ý thức được rằng sự biến dạng này là do nhiệt độ quá cao, ngọn lửa bắt đầu xuất hiện ở cuối hành lang, nơi cặp mẹ con chết cháy đang đứng, sau đó lan dần về phía Lâm Thu Thạch.

Mình sắp chết cháy, Lâm Thu Thạch ý thức rõ ràng được điều này. Cậu quay lưng muốn bỏ chạy, nhưng tốc độ của ngọn lửa quá nhanh, thậm chí cậu đã cảm nhận được cái nóng rát ở ngay sau lưng.

Ngay lúc này, trong tấm gương gần đó bỗng thò ra một đôi tay nắm lấy cánh tay của Lâm Thu Thạch, lôi tuột cậu vào trong gương, thoát khỏi sự tấn công của ngọn lửa.

Khi bị kéo vào trong gương, cả người Lâm Thu Thạch rơi vào trạng thái đờ đẫn, cho đến khi nhìn thấy gương mặt hai gương mặt quen thuộc. Đó là Trác Phi Tuyền – người thường xuyên đến Hắc Diệu Thạch tán dóc và em gái hắn – Trác Minh Ngọc.

“Lâu rồi không gặp.” Trác Phi Tuyền nhìn xuống Lâm Thu Thạch từ trên cao, chào hỏi một cách lạnh nhạt.

Lâm Thu Thạch vẫn chưa thể hoàn hồn, cậu gắng gượng đứng dậy, nói: “… Lâu rồi không gặp.” Cậu cứ nghĩ rằng mình chết chắc rồi, không ngờ lại được Trác Phi Tuyền cứu một mạng.

“Coi như trả món nợ trước đây của em gái tôi.” Trác Phi Tuyền nói.

Trong cánh cửa Lấy người làm gương, Trác Minh Ngọc ra khỏi gương trước vài giây khiến Lâm Thu Thạch bị nhốt lại trong căn phòng với quái vật, nếu không phải Nguyễn Nam Chúc dùng tính của Trác Phi Tuyền ép Trác Minh Ngọc vào gương một lần nữa thì e rằng Lâm Thu Thạch đã nằm lại ở cánh cửa đó.

Lâm Thu Thạch nói: “Hai người cũng ở trong này?”

“Đương nhiên rồi,” Trác Phi Tuyền nói, “những người chết ở trong cửa đều ở đây.”

“Vậy anh có gặp được Nguyễn Nam Chúc không?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Nguyễn Nam Chúc? Tôi đi tìm hắn làm gì,” Trác Phi Tuyền hiển nhiên không hề thích Nguyễn Nam Chúc, hắn nói chẳng buồn khách sáo, “tôi đâu có nợ nần gì hắn.”

Khuôn mặt Lâm Thu Thạch lộ vẻ bất đắc dĩ. Đây là lần đầu tiên cậu bước vào thế giới trong gương, cậu thử nhìn ngắm quang cảnh xung quanh. Cậu thấy mình vẫn đứng ở hành lang, nhưng khung cảnh hoàn toàn bị đảo ngược. Qua gương, có thể thấy được những gì xảy ra ở ngoài đấy. Hành lang lúc nãy cậu đứng đã hoàn toàn bị nhấn chìm bởi ngọn lửa, biến thành một màu đen kịt. Nếu lúc này cậu vẫn còn ở ngoài đó, e rằng giờ cậu đã cháy thành than.

“Hãy đi cái đã, không thể dừng lại ở đây qua lâu được,” Trác Phi Tuyền nói, “thứ đó có thể vào trong này.”

Lâm Thu Thạch gật đầu, theo Trác Phi Tuyền đi vào lối thoát hiểm trong gương.

“Chúng tôi sẽ đưa anh xuống dưới lầu, hễ nhìn thấy gương thì tránh xa một chút,” Trác Phi Tuyền nói, “thứ đó có thể tiếp tục tấn công anh.”

Lâm Thu Thạch nói: “Anh gặp nạn ở cửa cấp mười à?”

Trác Phi Tuyền gật đầu, thái độ của hắn đối với việc này khá là thản nhiên. Thậm chí Trác Phi Tuyền còn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Trác Minh Ngọc, người luôn im lặng đứng sau lưng mình: “Chung quy lại thì đây là chuyện đáng mừng.” Ít nhất hắn có thể ở lại không gian này cùng em gái.

“Ở đây hai người vẫn là anh em à?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Ừm,” Trác Phi Tuyền trả lời, “vẫn là anh em, mặc dù ban ngày không nhớ những chuyện đã xảy ra trong cửa… nhưng không nhớ, cũng không phải chuyện tồi tệ cho lắm.”

Lâm Thu Thạch rơi vào im lặng. Ba người đi thẳng xuống, cho đến khi đặt chân xuống tầng dưới. Vào giờ phút chia tay, Lâm Thu Thạch bỗng hỏi: “Nơi này có thực sự tồn tại không?”

Trác Phi Tuyền quay lại nhìn Lâm Thu Thạch, dùng ánh mắt ra hiệu ý cậu là gì khi hỏi như vậy.

“Hai người có thật hay chỉ là ảo ảnh của cửa?” Lâm Thu Thạch lại nói.

Trác Phi Tuyền cười, nói: “Nếu chúng ta không có thật, liệu anh có sống đến bây giờ không?”

Lâm Thu Thạch á khẩu.

“Ít nhất, đối với chúng tôi, nơi này chính là thật.” Trác Phi Tuyền nói: “Có lẽ, đây là sự bù đắp của cửa dành cho chúng tôi…”

Trong lúc nói chuyện, Trác Phi Tuyền đã đi đến tầng dưới, hắn đưa Lâm Thu Thạch đến một buồng vệ sinh, sau đó chỉ vào gương và nói: “Ra ngoài đi.”

Lâm Thu Thạch thò tay vào trong gương, liền cảm nhận được một lực kéo cậu từ trong gương ra bên ngoài. Cậu trở về với “thực tại”, chỉ là tình trạng lúc này vẫn hỗn loạn như trước, mùi khét lẹt nồng nặc, bức tường gần đó còn in rõ vết tích của hoả hoạn.

Cậu men theo cầu thang uốn lượn để đi xuống, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này.

Nhưng chuyện không đơn giản như cậu nghĩ, rõ ràng Lâm Thu Thạch đang đi xuống, nhưng lại phát hiện số tầng ngày một lớn dần. Cậu chợt nhận ra mình đang leo lên trên, càng lên cao, mùi cháy khét càng nồng nặc. Cậu dừng chân lại, lắng nghe một âm thanh vừa thoáng qua bên tai.

Đúng vậy, cậu nghe thấy tiếng của Nguyễn Nam Chúc. Hắn dường như đang hét lên giận dữ với ai đó, Lâm Thu Thạch chưa từng chứng kiến bộ dạng đó của hắn.

“Thiếu một phút thì anh trai cô cũng phải chết ở đây!!!” Lâm Thu Thạch nghe rõ nhất câu này. Cậu đi đến cửa thoát hiểm, qua một ô cửa sổ nhỏ, cậu nhìn thấy sự việc đang xảy ra.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nguyễn Nam Chúc đang đứng trên hành lang nói với Trác Phi Tuyền và Trác Minh Ngọc câu cậu vừa nghe thấy. Sắc mặt hắn vô cùng u ám, đôi mắt đen lóe lên sát ý nặng nề.

“Chúc Manh! Cô là kẻ tráo trở lật lọng!!” Trác Minh Ngọc giận dữ hét lên.

“Lật lọng? Cô còn mặt mũi nói tôi lật lọng? Đã nói rõ là năm phút, vậy mà cô lại ra sớm, nếu anh ấy chết ở đây, hai người đều sẽ chết cùng anh ấy…” Nguyễn Nam Chúc cười nhạt phản pháo.

Nghe nội dung cuộc trò chuyện, Lâm Thu Thạch rốt cuộc hiểu ra đây là chuyện xảy ra ở cửa Lấy người làm gương.

Khi đó cậu cứ nghĩ là do mình chậm chân, về sau mới biết là do Trác Minh Ngọc ra khỏi gương trước thời gian quy định, dẫn đến việc cậu bị nhốt trong phòng.

Sau đó, chính Nguyễn Nam Chúc không màng nguy hiểm, bất chấp việc có thể bị thiêu chết trong phòng, cứu cậu ra khỏi biển lửa.

Mọi thứ trước mắt dường như là sự tái hiện của ký ức, Lâm Thu Thạch nhìn thấy vào khoảnh khắc hai mẹ con chết cháy biến mất ở cuối hành lang, Nguyễn Nam Chúc chạy như bay vào khỏi phòng, bế Lâm Thu Thạch đang hôn mê ra khỏi phòng.

Tiếp theo, họ sẽ chạy thoát qua cửa thoát hiểm, phải không nhỉ? Lâm Thu Thạch tuy không có ký ức nào về những chuyện này, nhưng sau khi hồi phục, Nguyễn Nam Chúc đã kể lại cho cậu nghe mọi chuyện.

Chỉ vỏn vẹn đoạn đường từ trong phòng ra tới bên ngoài, vậy mà cơ thể Nguyễn Nam Chúc đã bị bỏng vô cùng nghiêm trọng. Tiếp đó, hắn ôm lấy Lâm Thu Thạch, đi về hướng cửa thoát hiểm.

Mọi thứ nhìn có vẻ rất bình thường, cho đến khi bốn người bọn họ đi đến trước cửa thoát hiểm.

Các tấm gương treo trên tường bỗng bốc lửa phừng phừng, cản trở bước tiến của nhóm Nguyễn Nam Chúc. Cơ thể của Nguyễn Nam Chúc bị bén lửa, hắn kêu lên thảm thiết rồi khuỵu xuống, Lâm Thu Thạch được ôm trong vòng tay hắn cũng bị ngọn lửa nhấn chìm.

Lâm Thu Thạch đứng ngoài cửa mở to mắt nhìn những điều đang diễn ra, cậu hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ đến nông nỗi này. Cơ thể của Nguyễn Nam Chúc bị bắt lửa, hắn không ngừng lăn lộn dưới đất, kêu gào thảm thiết, tiếng thét chói tai giống như có người dùng cây búa lớn đập vào lồng ngực của Lâm Thu Thạch. Cậu gần như muốn lao vào trong hành lang, chạy đến bên Nguyễn Nam Chúc để có thể dập tắt ngọn lửa trên cơ thể hắn.

“Tất cả chỉ là giả thôi, đều là giả mà thôi.” Lâm Thu Thạch không dám nhìn thêm nữa, cậu ôm ngực thở hổn hển, cơ thể dần khuỵu xuống, dường như sắp ngã ra đất. Mặc dù mắt không còn nhìn thấy, nhưng tiếng kêu thảm thiết của Nguyễn Nam Chúc vẫn cứ vang vọng bên tai Lâm Thu Thạch.

“AAAAAA, đau quá, aaa..” Nguyễn Nam Chúc lăn lộn trong đống lửa, tiếng kêu bắt đầu yếu dần. Hắn gọi tên Lâm Thu Thạch: “Thu Thạch. Thu Thạch, em xin lỗi… em xin lỗi…”

“Giả dối, giả dối, tất cả đều là giả dối..” Lâm Thu Thạch bịt tai lại, không muốn nghe nữa. Cậu sợ bản thân không thể kìm chế được sẽ xông vào trong.

Tiếng kêu của Nguyễn Nam Chúc cuối cùng cũng dừng lại. Toàn thân Lâm Thu Thạch ướt đẫm mồ hôi, cậu run rẩy đứng dậy, từ từ đứng thẳng người lên, nhìn qua ô cửa nhỏ để thấy lại quang cảnh trong hành lang lần nữa.

Có bốn thi thể cháy đen nằm trên hành lang, trong đó có hai thi thể ôm chặt lấy nhau, nhìn từ những mảnh quần áo còn sót lại, Lâm Thu Thạch đoán đây chính là mình và Nguyễn Nam Chúc.

Bọn họ chết cùng nhau.

Đầu Lâm Thu Thạch bỗng đau dữ dội, cậu lấy tay ôm mặt, tự nhủ rằng những thứ trước mắt đều chỉ là ảo giác.

Nhưng đây chưa phải là kết thúc, thi thể bị cháy đen bắt đầu từ từ động đậy, từ từ bò lên khỏi mặt đất. Thi thể đó đã bị cháy chỉ còn trơ lại khung xương, gớm ghiếc đến nỗi khiến người ta không muốn nhìn, hắn mở miệng ra, nói bằng giọng của Nguyễn Nam Chúc: “Thu Thạch.”

“Nam Chúc.” Lâm Thu Thạch thở không ra hơi.

Thi thể chết cháy dần dần đi về phía Lâm Thu Thạch, qua tấm kính, một người một quỷ bốn mắt nhìn nhau, kẻ trước mắt chẳng còn chút điển trai nào của Nguyễn Nam Chúc, chỉ còn đó bộ xương gớm ghiếc, hắn nói với Lâm Thu THạch đang ở bên ngoài: “Thực ra anh đã quên rồi đúng không?”

Lâm Thu Thạch lùi lại một bước.

“Có phải là anh không còn nhớ nữa?” Bộ xương Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch bằng hốc mắt đen sì: “Anh không nhớ rằng bốn người chúng ta đã chết ở đây phải không?”

Lâm Thu Thạch nói: “Đừng nói láo! Bọn tao không chết! Mẹ kiếp, mày định lừa tao à!”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Vậy anh có nhớ chuyện xảy ra sau đó không? Những ký ức ấy đều do em tạo ra để lừa anh thôi.” Giọng nói của bộ xương đầy vẻ buồn thảm: “Chúng ta đều đã chết ở cánh cửa này, chỉ là anh không nhớ mà thôi.”

Lâm Thu Thạch đúng là không nhớ, cậu không nhớ mình đã rời khỏi cửa này như thế nào, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu sẽ tin lời nói của kẻ này.

“Vì cứu anh mà em bị thiêu sống.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Sau đó chúng ta đến không gian này, em đã tạo ra những ký ức mới cho anh…”

Lâm Thu Thạch không nói gì, cậu lấy điện thoại ra, tức tốc gửi một tin nhắn. Nhưng đầu bên kia không hề hồi âm, có lẽ Nguyễn Nam Chúc thật đang bận giải quyết chuyện gì đó…

“Người ở đầu bên kia chính là em mà,” dường như chú ý đến hành động của Lâm Thu Thạch, bộ xương Nguyễn Nam Chúc giơ điện thoại trong tay mình lên, cười nói, “dĩ nhiên sẽ không thể trả lời anh ngay.”

“Không!” Nghe thấy, toàn thân Lâm Thu Thạch run lên cầm cập. Cậu lập tức mở danh bạ, định gọi cho Nguyễn Nam Chúc, nhưng rồi cậu khựng lại.

Cậu không thể làm thế, nếu Nguyễn Nam Chúc thật sự đang vướng việc gì đó mà điện thoại bỗng dưng đổ chuông, chắc chắn hắn sẽ mất mạng.

Lâm Thu Thạch dùng tất cả lý trí còn lại để ngăn mình bấm số, cậu nói: “Đừng hòng lừa tôi! Sao mày có thể là Nguyễn Nam Chúc được!”
“Tại sao lại không thể?” Người trong hành lang bỗng lộ vẻ bi ai: “Hay chỉ là anh không muốn chấp nhận sự thật tàn khốc này?”
Lâm Thu Thạch cắn răng không nói lời nào.

“Anh bắt đầu hoài nghi rồi đấy thôi.” Hắn nói: “Hoài nghi tất cả mọi thứ ở đây, hoài nghi tính chân thực của tất cả mọi chuyện. Những người kia đâu có xuất hiện ở đây chỉ vì tình cờ, mỗi lần anh gặp nguy hiểm, họ lại đến cứu anh… có biết vì sao không? Bởi vì tất cả đều là giấc mộng do anh tự tạo ra.” Hắn quay lưng, chỉ vào những thi thể nằm bất động dưới mặt đất, nở nụ cười ghê rợn: “Lâm Thu Thạch, anh đã chết rồi.”

Lâm Thu Thạch biết lẽ ra mình không nên dao động, nhưng có một số cảm xúc cậu không thể kiểm soát được hoàn toàn. Những lời của bộ xương dẫn lối cho đầu óc cậu đến với vô số suy nghĩ đáng sợ.

Lâm Thu Thạch hét lên: “Câm miệng, không đời nào tao tin lời mày.” Cậu đưa tay lên vuốt mặt một cái rồi bỏ đi.

Nguyễn Nam Chúc ở phía sau bắt đầu khóc thút thít, nói: “Thu Thạch, đừng đi, em sợ phải ở một mình.”

Lâm Thu Thạch cảm thấy nghẹt thở.

“Em ở đây một mình sợ lắm, anh đừng bỏ em mà.” Hắn nói: “Chỗ này tối quá, mà em chỉ có một mình, anh nói chuyện với em đi mà, thật sự em rất sợ..”

Lâm Thu Thạch hít một hơi thật sâu, nhờ đó bình tĩnh lại. Cậu không tin rằng, Nguyễn Nam Chúc có thể dùng giọng điệu nỉ non này để cầu xin mình.

“Mày không phải Nguyễn Nam Chúc.” Lâm Thu Thạch nói: “Rõ ràng không phải Nguyễn Nam Chúc.” Câu nói này dường như cậu nói cho chính mình nghe, cho nên nói xong lại nhắc đi nhắc lại thêm vài lần nữa.

“Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch.” Thứ kia vẫn đang dùng giọng nói Nguyễn Nam Chúc để gọi tên của Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch thẫn thờ đi xuống cầu thang, lần này số tầng không bị chệch nữa, Lâm Thu Thạch cuối cùng cũng có mặt ở tầng một. Nhưng bên tai cậu vẫn văng vẳng tiếng gọi của Nguyễn Nam Chúc. Cả đoạn đường, Lâm Thu Thạch không ngừng kiểm tra tin nhắn điện thoại, nhưng cho đến khi tìm được một nơi ẩn náu an toàn, cậu vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào của Nguyễn Nam Chúc.

Hắn vẫn ổn chứ? Bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn có gặp nguy hiểm hay không? Đầu óc Lâm Thu Thạch rất loạn, thậm chí có một số suy nghĩ đang dần dần hiện lên trong đầu cậu, rằng người trên kia thật sự là Nguyễn Nam Chúc ư? Nếu thật sự là Nguyễn Nam Chúc… thì có nghĩa là mình đã bỏ mặc cậu ấy sao?

Không chắc chắn chính là trạng thái đau khổ nhất, Lâm Thu Thạch đứng ở tầng trệt rất lâu, cậu cứ nghĩ sẽ có quỷ quái tiếp tục tấn công mình, nhưng khu chung cư chẳng hiểu sao lại yên tĩnh lạ thường.

Sự yên tĩnh này lại khiến suy nghĩ của Lâm Thu Thạch càng thêm hỗn loạn, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, chỉ ước sao có thể bay theo sóng điện thoại tới đầu bên kia kiểm tra xem Nguyễn Nam Chúc có an toàn hay không, được thấy tận mắt rằng Nguyễn Nam Chúc vẫn còn sống.

Nhưng tất cả những điều này chẳng qua chỉ là mong ước xa vời, Lâm Thu Thạch tuyệt vọng nghĩ, nếu gặp nạn ở đây, bọn họ thậm chí còn không được chết cùng nhau…


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp