KÍNH VẠN HOA CHẾT CHÓC (TÂY TỬ TỰ)

Chương 13 - Kính Vạn Hoa Chết Chóc

trước
tiếp

Chương 13: Fitcher và con chim kì lạ

Dù sao Nguyễn Bạch Khiết hu một tiếng, Lâm Thu Thạch liền bó tay.

Hai người đang nói chuyện, Tiểu Kha và Hùng Tất mang đồ ăn từ nhà bếp lên. Vậy là Nguyễn Bạch Khiết tạm thời kết thúc chủ đề, cười tít mắt nói chuyện khác với Lâm Thu Thạch.

Bữa tối rất đơn giản, mọi người đều đặt tâm sự vào nơi khác, vừa ăn vừa nói về vị trí của cánh cửa.

“Tôi nghĩ nên đến nhà thợ mộc tìm.” Hùng Tất nói, “Ông ta không giống với dân làng bình thường.”

“Ừ.” Vì vấn đề đáng lo nhất đã được giải quyết, tâm tình của Tiểu Kha đã tốt hơn rất nhiều, cô hăng hái đề nghị ra vị trí cánh cửa có khả năng nằm ở đâu.

Khi mọi người đang nói chuyện, Trình Văn trầm mặc ngồi ở một bên. So với lúc vừa tỉnh, ánh mắt hắn không còn đờ đẫn như trước, nhưng vẫn trầm mặc. Hắn ta cũng không trách Lâm Thu Thạch đánh ngất hắn, hoặc là nói đúng hơn, từ lúc hắn ta tỉnh lại không hề nói với Lâm Thu Thạch một lời.

Mắt nhìn mọi người sắp thảo luận xong, Trình Văn đột nhiên mở miệng: “Lâm Thu Thạch.”

Lâm Thu Thạch cảnh giác nhìn hắn: “Sao vậy?”

Trình Văn nói: “Vương Tiêu Y có phải quái vật không?”

Lâm Thu Thạch lắc đầu, ý bảo bản thân cũng không biết, nhưng Trình Văn vậy mà hỏi vấn đề này, chứng tỏ tình trạng tinh thần của hắn ta rất không lạc quan.

Trình Văn nói: “Chắc chắn cô ta là quái vật, tôi đã nhìn thấy hết.” Hắn ngiêng nghiêng đầu, hắn dè dặt hỏi mọi người, “Các người cũng nhìn thấy rồi phải không? Bóng của cô ta, còn có thứ cô ta nôn ra……”

Mọi người đều không mở miệng, thực ra Lâm Thu Thạch nghĩ Vương Tiêu Y có lẽ vẫn là người, nếu không làm sao lại dễ dàng bị Trình Văn một xẻng bổ chết như vậy. Nhưng người đã chết rồi, có nói nữa cũng chẳng ích gì.

Song Trình Văn vẫn tiếp tục bám lấy vấn đề này, không ngừng hỏi Vương Tiêu Y có phải là quái vật không. Cuối cùng tiểu Kha phát phiền nói: “Có phải quái vật hay không cũng đã bị anh giết rồi, nói nữa được cái ích gì? Hay là anh sợ bản thân giết nhầm người?”

Nói đến đây, sắc mặt Trình Văn đại biến, vội vàng đứng dậy bỏ đi.

Tiểu Kha tiếp tục châm biếm: “Sao vậy, lúc giết rất quả quyết mà, bây giờ đã sợ rồi á? Dám làm không dám chịu, đồ hèn.”

“Giết đồng đội ở đây rất nghiêm trọng sao?” Vấn đề này Lâm Thu Thạch vẫn luốn muốn hỏi.

“Thế giới trong cửa, là vạn vật đều có linh hồn, nói thẳng ra nữa, chính là thứ gì chết đều có thể sẽ biến thành quỷ.” Nét mặt Hùng Tất phức tạp, “Vậy nên tuyệt đối không được loạn khai sát giới.”

(Giống với đại khai sát giới: giết chóc bừa bãi.)

Lâm Thu Thạch ồ một tiếng, nghĩ nghĩ, “Nhưng như vậy không phải tồn tại lỗ hổng sao? Nói là ít nhất sẽ còn một người sống sót thoát khỏi đây, nếu người đó giết hết những người còn lại, thì chẳng phải sẽ đạt đến điều kiện người cuối cùng còn sống?”

“Cứ mơ đi.” Tiểu Kha nói, “Làm gì có ai đứng chết trân cho người ta giết, nếu hắn không thể một lúc giết hết tất cả, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy thoát, thì tuyệt đối sẽ chết ở đây.”

(Trans: Tất cả các quy luật và điều kiện sẽ dần dần được giải thích trong các chương sau, lời này của tiểu Kha là chủ quan, vì vậy không đúng hoàn toàn.)

“Nếu giết lúc sáng, có thể trưa chiều đã bị những thứ đó tìm đến rồi.” Hùng Tất nói, “Tôi từng thấy qua.” Ánh mắt anh ta dõi theo bóng dáng Trình Văn, lắc lắc đầu.

Hóa ra là thế, Lâm Thu Thạch đã hiểu.

Buổi sáng đi chuyển quan tài, buổi chiều mọi người đều tìm manh mối khắp nơi, đến khi trời sắp tối vẫn không tìm được manh mối của cánh cửa. Lâm Thu Thạch và Nguyễn Bạch Khiết đi một chuyến đến nhà lão thợ mộc, trêи đường Nguyễn Bạch Khiết nói với Lâm Thu Thạch buổi tối giữ vững tinh thần, chúng ta buổi tối lập tức đi.

Khi nghĩ đến cuối cùng có thể thoát khỏi đây, bước chân của Lâm Thu Thạch lại nhanh hơn, cậu giơ tay sờ lên dái tai, nơi đó nhiều ra một chiếc khuyên tai bằng đá quý màu đỏ, nhìn qua chất liệu giống như thủy tinh. Cũng không biết Nguyễn Bạch Khiết học tay nghề ở đâu, lúc xuyên qua cậu không đau lắm, lại thêm sự chú ý đều đặt tại cánh cửa, nên bây giờ mới có thời gian hỏi Nguyễn Bạch Khiết khuyên tai này rốt cuộc là ý gì.

“Món quà nhỏ tôi tặng anh.” Nguyễn Bạch Khiết, “Duyên số trong cửa rất khó gặp, chúng ta nên trân trọng mối nhân duyên này……”

Lâm Thu Thạch nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, vì một khi ra khỏi cửa, hai người có thể sẽ không gặp lại nữa. Cậu trộm ngắm nửa mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của Nguyễn Bạch Khiết, trong lòng thở dài tiếc nuối. Nếu như không phải gặp được cô ấy trong hoàn cảnh đặc biệt thế này thì tốt rồi……

Bốn giờ chiều màn đêm đã giáng xuống.

Hôm nay trời không có tuyết, nhưng thời tiết âm u, gió quét qua mặt đau rát, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Bạch Khiết về đến nơi, Hùng Tất và tiểu Kha đã ở nhà.

“Tìm thấy chưa?” Mọi người đều hỏi nhau.

Được biết đáp án là chưa, Hùng Tất thở dài, nói chuyện này cũng không thể vội, xem ra đêm nay lại phải ở đây qua đêm, mọi người sớm nghỉ ngơi chút, mai tiếp tục tìm.

Nguyễn Bạch Khiết và Lâm Thu Thạch đồng ý. Thế là ai người sớm về phòng, nhưng không ngủ sớm như trước, mà ngồi trêи giường đợi trời tối.

Nguyễn Bạch Khiết dựa gần đèn dầu, từ từ cắn hạt dưa giết thời gian.

Lâm Thu Thạch mới đầu còn tưởng đợi đến tối là có thể đi rồi, nhưng không ngờ còn phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn. Trình Văn ở ngay cạnh phòng họ phát ra tiếng gào thét thảm thiết, tiếng hét nghe mà cực kì chói tai, dường như muốn gào đến rách cổ họng.

“Cứu mạng!! Cứu mạng!!!” Trình Văn không ngừng đập tường, “Cứu tôi với, cứu tôi!!!”

“Huhuhu, huhuhu……” Cùng với tiếng hắn ta gào thét, còn có tiếng phụ nữ khóc nức nở, âm thanh này Lâm Thu Thạch đã nghe rất nhiều lần, đó là âm thanh của Vương Tiêu Y.

Lần trước là Vương Tiêu Y kêu cứu, lần này cầu cứu, lại đổi thành Trình Văn.

Không lâu sau, tiếng kêu thảm của Trình Văn bắt đầu yếu đi, sau đó là một loại âm thanh của vũ khí sắc bén đang cắt trêи da thịt, từng chút một, lại từng chút một, dường như người cầm vũ khí vĩnh viễn không biết mệt mỏi.

Tiếng Trình Văn kêu cứu đã ngừng, nhưng Vương Tiêu Y vẫn cứ khóc.

Nét mặt của Nguyễn Bạch Khiết ngày càng nghiêm túc, cô nhìn Lâm Thu Thạch hỏi; “Anh sợ không?”

“Cũng tạm.” Lâm Thu Thạch đáp.

Nguyễn Bạch Khiết nói: “Sự việc có thể có chuyển biến, chúng ta không thể đợi nữa, đi thôi.”

Lâm Thu Thạch gật đầu, cùng vs Nguyễn Bạch Khiết rời khỏi phòng.

Khi ra khỏi phòng, cậu thấy cửa phòng bên cạnh trào ra một vũng máu, xem ra Trình Văn lành ít dữ nhiều. Mặc dù không tận mắt thấy người chết, nhưng Lâm Thu Thạch cũng hiểu rõ có một số chuyện cậu cũng bất lực. Cậu chỉ là người bình thường, đối mặt với những thứ ma quỷ này, hoàn toàn không có cách đánh trả.

Nguyễn Bạch Khiết rất tự nhiên cầm tay Lâm Thu Thạch, hai người chạy thật nhanh xuống tầng.

Lâm Thu Thạch đương muốn hỏi Nguyễn Bạch Khiết muốn đi đâu, thì bị Nguyễn Bạch Khiết nắm tay dắt vào vườn.

Ngoài vườn ngoại trừ cái giếng cái gì cũng không có, Nguyễn Bạch Khiết đưa Lâm Thu Thạch đến cạnh giếng, dựa vào thành nghiêng người xuống nhìn.

Lâm Thu Thạch thấy vậy cũng học theo Nguyễn Bạch Khiết, nhìn xuống giếng.

Miệng giếng một mảnh đen kịt, chẳng thấy cái gì, bên trong tỏa ra một mùi bùn đất hôi tanh, làm người ta có cảm giác cực kì khó chịu.

Lâm Thu Thạch đang muốn quan sát kĩ một chút, đột nhiên cảm thấy lưng bị đẩy thật mạnh, cậu loạng choạng muốn đứng vững thì người đằng sau lại ấn chặt cậu.

Nguyễn Bạch Khiết nói: “Đi đi.” Lời nói vừa dứt, một luồng sức mạnh ập đến, Lâm Thu Thạch trực tiếp bị cô đẩy xuống giếng.

Sự việc thình lình xảy ra, làm Lâm Thu Thạch trở tay không kịp. Cả người cậu ngã vào giếng, hai tay vươn ra loạn xạ quơ, muốn nắm lấy đồ vật bên cạnh. Nhưng tường giếng trơn trượt, căn bản không để Lâm Thu Thạch có một chút cơ hội, ngay lúc Lâm Thu Thạch tưởng mình sẽ ngã rất thảm, thì cảm giác bản thân rơi xuống một mảnh thứ gì đó mềm mại.

Thứ đó rất mềm, giống như đệm dệt tơ tằm vậy, Lâm Thu Thạch rơi xuống không hề bị thương tích. Cậu chật vật từ cái đệm đứng dậy, mượn ánh trăng yếu ớt chiếu xuống giếng nhìn rõ ràng thứ dưới chân.

Đó đâu phải chăn đệm gì, rõ ràng là một đám tóc đen dài đang lúc nhúc chuyển động. Sắc mặt Lâm Thu Thạch biến xanh, không nghĩ đến trong giếng lại là cảnh tượng thế này. May mà rất nhanh cậu đã bình tĩnh, sau khi quan sát mọi ngóc ngách, cậu phát hiện dưới giếng có một đường hầm không bắt mắt.

Lâm Thu Thạch còn đang định gọi Nguyễn Bạch Khiết, nhưng Lâm Thu Thạch lo nếu mình hô to gọi nhỏ không biết có kinh động đến đám tóc kì lạ này không, vì vậy đành từ bỏ, chầm chậm di chuyển bước chân, hướng về con đường hầm mà đi.

Đường hầm rất nhỏ, nhưng có thể nhận ra là cố tình tạo nên, Lâm Thu Thạch đi vào trong phải cúi đầu, đám tóc trải dài suốt một đường, như một chiếc thảm ngay ngắn.

Cũng không biết đã đi bao lâu, Lâm Thu Thạch cuối cùng đến tận cùng của đường hầm. Cậu cũng phát hiện nguồn gốc của đám tóc, chúng dường như mọc ra từ trêи tường, mà tận cùng của vách tường là một cánh cửa sắt màu đen đứng sùng sững. Trêи cửa sắt treo một ổ khóa bằng đồng thau rất bắt mắt.

Cánh cửa này Lâm Thu Thạch đã từng nhìn thấy trong hành lang nhà mình, có điều những cánh cửa đó không có khóa, không giống với cánh cửa trước mặt. Cậu moi từ trong túi ra chiếc chìa khòa, chậm chạp bước qua.

Chìa khóa bằng đồng thau, ổ khóa bằng đồng thau, Lâm Thu Thạch chà chìa khóa vào ổ, nhẹ xoay, cạch một tiếng ổ khóa đã mở.

Khi cậu kéo ổ khóa, thì nhìn thấy thứ gì đó từ đằng sau ổ khóa rơi xuống đất.

Đó là một trang giấy trắng, Lâm Thu Thạch cúi người xuống nhặt lên, thấy trêи giấy viết: Fitcher và con chim kì lạ.

Lâm Thu Thạch không hiểu ý nghĩa của dòng chữ này, nhưng cậu cũng không muốn lãng phí thời gian, tiện tay nhét tờ giấy vào túi áo, sau đó cầm nắm cửa bằng đồng thau, nặng nề kéo ra.

Cửa mở ra, bên ngoài là một mảnh ánh sáng dịu dàng, mặc dù không nhìn thấy cảnh vật khác, nhưng lại làm người ta vô cùng yên tâm.

Lâm Thu Thạch quay đầu nhìn phía sau, đám tóc đen dường như bị ánh sáng sáng kϊƈɦ thích, bắt đầu di chuyển vội vàng, Lâm Thu Thạch không dám đứng lại lâu, nhấc chân bước vào ánh sáng mờ ảo.

“Nguyễn Bạch Khiết cô nhất định phải sống mà thoát ra……” Đây là ý nghĩ cuối cùng Lâm Thu Thạch nghĩ lúc thoát khỏi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp