KÍNH - SONG THÀNH (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 19: Kính - Song Thành

trước
tiếp

Khi bóng đêm che phủ Đào Nguyên quận, ở ngoài một ngôi nhà tranh cũ nát vang lên tiếng đập cửa dồn dập, kinh động đến con chó nhà bên khiến nó sủa to. Người gõ cửa nọ run cầm cập, nhìn một chút hai bên, hạ giọng: “Lão bà, lão bà, mở cửa nhanh một chút!”

“Ai hả?” Bên trong phòng ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, truyền tới tiếng hỏi uể oải của một người đàn bà đang lôi kéo bước chân đi đến. Tới bên cánh cửa, vừa nghe thấy thanh âm của người đàn ông ở ngoài, người đàn bà ấy ngược lại dựng đứng hai hàng lông mày, không những không mở cửa ra, trái lại đứng chống nạnh cách cửa mắng to: “Lão tặc chết tiệt! Cả ngày đã chết ở nơi nào đó? Trong nhà bếp lạnh nồi trống, gạo cũng không có một hạt, rau cũng không có tới một gốc, là muốn lão nương chết đói đấy hả? Đồ phụ bạc nhà ngươi sao còn có mặt mũi trở về đây!”

Bị nàng lớn tiếng mắng chửi, con chó nhà bên kêu càng lớn tiếng, không ngừng đạp thìch thịch muốn vượt tường sang.

“Lão bà, lão bà, trước mở cửa có được hay không?” Dương Công Tuyền rất sợ kinh động hàng xóm, dùng tay áo rách che miệng, nhỏ giọng mà năn nỉ, “Cho ta đi vào trước, sau cho ngươi mắng đủ, được chứ?”.

Người đàn bà cười gằn một tiếng: “Mắng? Muốn mắng cũng muốn phải mắng mạnh mẽ hùng hồn! Gả cho cái đồ nhà ngươi thật rất uất ức, lão nương nhất định là số phận phải chết đói!” Ba một tiếng, gác cổng rơi xuống, tới lúc đã vào nhà rồi, người đàn bà vẫn không ngừng mắng chửi. Dương Công Tuyền sắc mặt bình tĩnh đi vào cửa, không giống thường ngày ăn nói khép nép dỗ dành lão bà, chỉ là từ vại nước trong góc nhà lấy ra một gáo nước, lau lau khóe miệng, ngồi xuống dưới chiếc đèn dầu , từ trong tay áo lấy ra một vật, nhìn người đàn bà kia: “Ngươi xem đây là gì?”.

Người đàn bà liếc mắt một cái, lạnh lùng cười rộ lên: “Chỉ là nhánh lá cây mà cũng làm như vật báu? Ngươi điên rồi hay sao?”.

“Đàn bà kiến thức nông cạn!” Dương Công Tuyền khinh thường hừ một tiếng, đem nhánh lá cây đặt trên ánh nến, hơi hơi đốt một chút, đột nhiên màu sắc của mảnh lá cây khô héo xảy ra biến hoá kỳ lạ, hương thơm tràn ngập căn phòng.

” Ai nha!” Người đàn bà thấy vậy ngây người, dùng sức dụi dụi mắt, “Trời ơi, đó là cái gì vậy?”

“Cỏ Dao! Chưa thấy qua sao?” Dương Công Tuyền vô cùng đắc ý, đem nhánh lá từ trên đèn cầm lại, “Biết giá trị bao nhiêu tiền không? Nói ra sẽ hù chết ngươi!”.

Người đàn bà muốn cầm xem, Dương Công Tuyền lại chộp lại, cất vào trong tay áo, cười lạnh lùng: “Mụ già chết tiệt nhà ngươi, nhiều năm qua không sinh được một mụn con, suốt ngày lại cằn nhằn lắm mồm, ta bị ngươi làm bực bội bao nhiêu! Lúc này có được kỳ bảo, ta mua ruộng tốt, chọn chỗ ở đẹp, lấy một nữ tử trẻ tuổi, không nghe ngươi trách mắng mỗi ngày nữa.” Người đàn bà nghe Dương Công Tuyền nói như vậy, tâm trạng vẫn không có luống cuống, trên mặt lại cười, kéo ống tay áo của hắn: “Ngươi hẳn là thực sự giận ta sao? Ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi, cũng chưa từng ghét bỏ ngươi.”

Dương Công Tuyền hừ lạnh một tiếng, quay vào ngồi gần vách tường. Người đàn bà tiến lên mềm giọng xin tha thứ, hắn lại phớt lờ.

Người đàn bà nói vài câu, cũng cảm thấy xấu hổ, liền không nói nữa, trong lúc nhất thời trong nhà cực kì yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù, xuyên qua giấy rách ở cửa sổ, thổi trúng ngọn đèn dầu trên bàn, ngọn đèn run rẩy lay động. Im lặng một lúc bỗng nhiên người đàn bà ôm mặt, nức nở: “Gả cho ngươi vài chục năm, luôn luôn là ăn không đủ no, chẳng lẽ nói một câu cũng không được sao? Ta nếu thật chê ngươi, sớm tìm đường khác rồi, còn hàng ngày ở chỗ này chịu đói làm gì?”

Dương Công Tuyền thở dài, quay sang nhìn vợ của mình. Khuôn mặt như lá khô, quần áo quê kệch, đầu rối xù, người đàn bà bốn mươi tuổi mà một nửa tóc đã bạc trắng, tâm trạng cũng là rầu rĩ. Vì vậy Dương Công Tuyền cũng nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Hôm nay ăn gì chưa?”.

Người đàn bà nghe trượng phu mở miệng hỏi nàng, vui mừng nở nụ cười, vừa lau nước mắt vừa nói: “Hôm qua sau khi ngươi ra ngoài, đã hai ngày rồi không mở vung xoong, làm gì có cơm!”. Dương Công Tuyền cả kinh nói: “Tại sao không sang Cố đại thẩm nhà bên mượn một chút gạo mà nấu cơm?”.

“Làm sao còn không biết xấu hổ chứ?” Người đàn bà lau lau mắt, cười khổ: “Trước đó vài ngày đã mượn một thăng, nay còn chưa trả. Thường ngày gặp mặt, mặc dù họ không đòi nhưng da mặt ta cũng cảm thấy nóng rát.”

Người đàn bà đứng lên, đi và trong bếp, bưng một cái chén vỡ đi ra, đặt trên bàn, bên trên là một khối bánh táo: “Hôm trước Trần gia ở phía đông sinh thêm được một thằng con trai bụ bẫm, phát bánh hỉ cho hàng xóm láng giềng. Ta sợ ngươi trở về bụng trống trơn nên đến bây giờ vẫn để dành cho ngươi, nhưng chỉ sợ đã thiu một chút rồi.” “Lão bà…” Dương Công Tuyền nhón một góc nếm thử, quả nhiên đã thiu một chút, khoé mắt có chút ướt, “Thật khổ cho ngươi rồi.”

Người đàn bà cười nói: “Ngươi đã nhiều ngày đi đến đâu vậy? Thế nào lại có được của báu này?”. “Ai, ta suy đi nghĩ lại, thực sự không tìm ra cách nào, liền đi sang bên kia Thiên Khuyết, thử thời vận trên núi tuyết.” Dương Công Tuyền liền đem chuyện đã xảy ra hai ngày nay nói cho lão bà nghe, kể xong khẽ thở dài: “Cuối cùng khi xuống núi đám quan binh đó lại không hỏi rõ ràng đã đòi giết chúng ta, mọi người tản ra hết. May mà khi đó trời tối rồi, ta lại quen thuộc đường trên Thiên Khuyết, không ngừng chạy xuống núi. Không biết bọn Mộ Dung công tử thế nào rồi.”

“Ai nha! Thảo nào hôm nay người trong thôn đều nói rất nhiều quan phủ bao vây núi, tất cả người từ bên kia núi tới đều bị giết, xác chết đều đắp đống dọc đường.” Người đàn bà trong lòng run sợ, khuôn mặt trắng bệch, “Đồ quỷ! Ngươi làm sao mà chạy được? Không muốn sônbgs nữa sao? Nhỡ bị quan phủ bắt được là bị lôi đi chém đầu đó!”

“Không liều mạng thì alfm sao có được vật báu này.” Dương Công Tuyền cười, đem một nửa nhánh cỏ Dao đặt trên tay lão bà, “Để bắt đầu cuộc sống mới, ngươi mang cái này lên trấn bán, sau đó mua ruộng mua nhà, từ nay chúng ta sẽ sống thật tốt.”

Người đàn bà vô cùng vui sướng , vội vàng vội vàng cẩn thận cầm khăn bọc lại: “Ngươi cũng đói bụng rồi phải không? Đợi ta đi chuẩn bị chút rượu và thức ăn tới, chúng ta cùng nhau ăn.” Dương Công Tuyền nhìn người đàn bà đi ra, một mình ôm gối ngồi, bị gió lùa vào rụt đầu một chút, tâm trạng bỗng chốc lại cảm thấy hối hận, nghĩ không nên đem nhánh cỏ Dao đó trao cho lão bà như vậy. Bụng đói khó nhịn, ở trên giường trằn trọc.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lạ, lúc đầu hắn còn tưởng rằng là gió thổi vào giấy ở cửa sổ, nhưng mà âm thanh nọ vẫn liên tục từ cánh cửa truyền đến, sau đó dừng lại. Dương Công Tuyền giật mình sợ hãi, ở trên giường vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Quả nhiên nghe thấy bên ngoài có người đang đè thấp thanh âm nói chuyện, giọng nói có chút quen tai.

Dương Công Tuyền nghe thấy bước chân hai người đi tới song cửa liền nhận ra đó là ai, không khỏi âm thầm phì cười. Nghe thấy dưới cửa sổ có tiếng vang khe khẽ, mở hé ra một chút, bốn con mắt đồng thời nhìn vào trong. Trong phòng ngọn đèn ảm đạm, còn không chờ cho họ nhìn rõ cái gì, cửa sổ lại đột nhiên mở rộng ra. Na Sinh thất thanh kêu lên, làm cho con chó nhà bên cạnh sủa um lên.

“Xuỵt, mau vào trong!” Dương Công Tuyền lúc đầu muốn hù dọa hai người một chút, trái lại bị Na Sinh dọa cho giật mình, vội vã đi mở cửa. Mộ Dung Tu lôi kéo Na Sinh đi vào, Dương Công Tuyền nhìn xung quanh một chút, cảm thấy không kinh động hàng xóm, lập tức cài chốt cửa. Dưới đèn, Dương Công Tuyền nhìn hai người từ đầu đến chân, vừa mừng vừa sợ: “Mộ Dung công tử, các ngươi sao trốn được? Làm cho ta vô ích lo lắng nửa ngày!”.

“Trời tối chúng tôi trốn trên núi, Mộc Nô quay về tìm quỷ Cơ đến, để bỉ dực điểu đưa chúng tôi xuống núi.” Mộ Dung Tu vẻ mặt mệt mỏi nhưng trả lời vẫn như ung dung, “May mà còn nhớ rõ phương hướng nhà của lão huynh ban ngày đã chỉ, cùng Na Sinh cô nương lần mò chạy tới – quấy rầy Dương huynh rồi.”

“Nói chi vậy!” Dương Công Tuyền xoa xoa tay nở nụ cười, vội vàng mời hai người vào trong, “Không có Mộ Dung công tử, ta từ lúc trên Thiên Khuyết đã bị bịn cường tặc giết, hoặc đã bị dã thú ăn thịt rồi!”.

Dương Công Tuyền nhìn trong nhà không còn gì nữa, chỉ có thể mang đến hai chén nước, “Lão bà của ta mới đi mua thức ăn rồi, hai vị chờ một chút.”

Đã vô cùng mệt mỏi, Mộ Dung Tu nói xong một tiếng tạ ơn liền nhận cái chén uống một mạch. Na Sinh ngồi ngơ ngẩn, đột nhiên lại rơi nước mắt.

“Làm sao vậy?” Mộ Dung Tu uống nước xong, giọng điệu chậm rãi, giật mình mà nhìn qua. “Cái cô nương đó mệnh thật là thật là khổ… Dọc đường đã chịu biết bao nhiêu khổ cực, mắt thấy sẽ cùng tướng công chạy trốn tới Vân Hoang rồi, nhưng lại chết thảm tại chân núi.” Na Sinh lau nước mắt, hốc mắt hồng, “Ta không có biện pháp đến giúp nàng.”

“Ai, nữ nhân mệnh khổ phần lớn là bởi vì đã chọn sai phu quân – ngươi không nhìn thấy bộ dáng bất tài yếu đuối của tên thư sinh đó khi gặp cường đạo bắt người cướp của ở dọc đường a!” Dương Công Tuyền cũng thở dài theo theo, nhìn đôi thanh niên trai gái trước mặt, cười đàu: “Na Sinh cô nương thật tinh mắt, phó thác ở một người như Mộ Dung công tử đây!” Na Sinh đang uống nước, nghe được những lời này thiếu chút nữa bị sặc. Mộ Dung Tu cũng nhất thời đỏ mặt, cuống quít xua tay: “Dương huynh, ngươi hiểu lầm rồi…”

Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, trong phòng ba người lập tức im lặng.

“Đồ quỷ! Đóng cửa làm gì? Lão nương cầm đầy các thứ trong tay làm sao mở cửa?” Bên ngoài, người đàn bà kêu la, dùng chân đạp cửa: “Nặng quá, mau tới mở cửa!”.

“Không có chuyện gì, là mụ vợ đã trở lại.” Dương Công Tuyền giọng điệu dãn ra, đi lên mở cửa. Người đàn bà đó bước một bước dài đi vào, vẫn không ngừng lải nhải, trách mắng, chỉ thấy nàng: tay trái ôm một đấu gạo, trên gạo là một khối thịt bò chín, mấy thứ lặt vặt; tay phải xách một bầu rượu, vẫn tóm thêm một con gà mái.

“Làm sao mua nhiều như vậy?” Dương Công Tuyền đóng cửa, vừa quay đầu lại nhìn thấy như thế cũng ngây người, bật thốt lên.

“Ông nó, hai vị này là…” Người đàn bà nhìn hai vị khách không mời mà đến trong phòng, ngạc nhiên nghi ngờ.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp