KÍNH - SONG THÀNH (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 10: Kính - Song Thành

trước
tiếp

“Tại hạ nghe gia phụ gia mẫu nói Mỵ A là một trong ba tiên nữ ở Vân Hoang, tuy hiệu xưng là Quỷ cơ nhưng căn bản không phải là kẻ giết người như ngóe như lời đồn đãi bậy bạ của thế nhân. Tại hạ vì sao phải chạy chứ?” Gã trẻ tuổi mặc chiếc áo lót mỏng manh run lên cầm cập trong làn khí lạnh nửa đêm, nhưng giọng nói vẫn rất trấn tĩnh, “Thiên Khuyết có nhiều ác cầm mãnh thú, nếu không có Nữ tiên quản thúc, thì chắc chẳng có ai có thể sống sót thoát khỏi. Vậy thử hỏi Trạch quốc do di dân Trung Châu tạo thành từ đâu mà tới đây?”

“Hì hì…” Có chút bất ngờ, Quỷ Cơ che miệng phá lên cười, “Ngươi biết cũng nhiều chuyện đấy, ngươi tên gì?”

“Tại hạ là Mộ Dung Tu,” Gã trẻ tuổi nhổ mảnh cỏ khô dưới lưỡi ra, “Phụng mệnh gia tộc đến Vân Hoang mua hàng.”

“Ồ? Đó là dao thảo phải không?” Thấy lá cỏ trong tay hắn, Quỷ cơ hơi ngạc nhiên.

“Lại còn đeo theo tới một gùi kia à? Là đem bán sao? Ngươi là thương nhân từ Trung châu đến phải không?”

“Tại hạ họ Mộ Dung.” Gã trẻ tuổi lặp lại lần nữa, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh, hy vọng câu nói đó có thể nhắc Quỷ Cơ nhớ lại chuyện cũ.

“Ồ, ngươi họ Mộ Dung!” Quỷ Cơ đột nhiên nhớ ra, vẻ mặt vui vẻ, che miệng cười hỏi, “Ngươi là con của Mộ Dung Chân sao? Mẫu thân của ngươi là Hồng San phải không? Mộ Dung Chân cưới mẫu thân ngươi, rời khỏi Vân Hoang cũng đã hai mươi năm rồi… Bọn họ vẫn khỏe chứ?”

Mộ Dung Tu thở phào nhẹ nhõ, giơ tay xoa xoa lên mặt, phấn rơi xuống lả tả, khuôn mặt đen nhẻm bụi đường biến hóa lạ kỳ, tựa như minh châu được tẩy sạch cát bụi, lấp lánh chói lọi, khuôn mặt của hắn không ngờ lại tuấn tú đến vậy. Hắn cúi đầu thưa: “Gia phụ năm ngoái đã qua đời. Tại hạ kế thừa gia nghiệp, do đó mới đến Vân Hoang…”

“Ồ, ta hiểu rồi!” Quỷ Cơ cong ngón trỏ gõ gõ lên trán, “Mộ Dung gia các ngươi được tôn xưng là một trong ba đại hào môn ở Trung Châu, thế nhân nhất định rất tò mò muốn biết tài phú của các ngươi từ đâu mà tới phải không? Gã Mộ Dung Chân có nói: Mộ Dung gia đời đời mật truyền bản đồ đi đến Vân Hoang. Mỗi nam đinh trước khi được kế thừa gia tộc đều phải bị sai vượt ngàn dặm đến Vân Hoang mua bán, đổi lấy minh châu và liên thành bích, thu nhập một lần đủ để chi dụng cả một đời.”

“Đúng vậy.” Mộ Dung Tu run rẩy thốt, “Đó là khảo nghiệm bắt buộc. Tuy ta là trưởng tự nhưng bị coi là nghiệt chủng do kẻ xui xẻo sanh ra. Nếu quả lần này giao dịch không được thuận lợi, thái phu nhân nhất định sẽ gây khó dễ cho mẹ con bọn ta. Do đó cầu Quỷ Cơ người cho ta đi qua!”

“Kẻ xui xẻo…” Quỷ Cơ hạ địch xuống, thở dài, “Hồng San sống ở Trung Châu chắc cũng không dễ dàng gì.”

Từ trên lưng bạch hổ, Quỷ Cơ cúi người xuống rồi đột ngột thò tay nắm lấy vành tai của y, xem xét kỹ càng đàng sau: “À, quả nhiên là có mang cá! Lúc ngươi sanh ra chắc là dọa người trong nhà chết khiếp phải không?”

Mộ Dung Tu như bị điện giật ngã ngửa ra, hấp tấp tránh khỏi bàn tay của Quỷ Cơ.

Hắn dĩ nhiên không nhớ được bộ dạng hồi mới sanh của mình, nhưng theo những lời mắng chửi ác độc của thái phu nhân, hắn sanh ra đã là một quái vật xấu xí. Nhưng mẫu thân dường như biết trước mình sẽ sinh ra một quái thai, kiên quyết không cho bà đỡ vào phòng, rên rỉ đau đớn suốt một ngày một đêm mới sanh ra được hắn.

Hắn lúc mới sanh là một quái vật thân người đuôi cá, toàn thân đầy vảy màu sáng, sau tai có mang cá. Hắn chính là giao nhân.

Thế nhưng dù mẫu thân hết sức cẩn thân nhưng cũng chẳng có cách nào giấu diếm được lâu. Ngày đầy tháng, đứa bé được ẵm ra chào mọi người vô ý đạp tung chăn quấn, lộ ra đuôi cá dọa chết khiếp mọi người trong nhà.

“Trời ơi! Là yêu quái… Là yêu quái do nữ nhân xui xẻo từ Vân Hoang sinh ra!”

Từ đó trở đi, trừ phụ thân ra, thân nhân trong gia tộc không phải là người thân của y nữa. Về sau mẫu thân đích thân cầm đao rạch đôi xương đuôi của y, chia ra làm hai chân, giúp y trở nên giống người bình thường, thế nhưng bao nhiêu căm ghét và ghê tởm của mọi người đối với y vẫn không sao chấm dứt được.

“Tên nhóc con Mộ Dung Chân đó quá ương ngạnh đi… Hồi ấy lẽ ra hắn không nên khăng khăng dẫn Hồng San theo.” Thời gian hai mươi năm phảng phất như cái búng tay, Quỷ Cơ ở Thiên Khuyết vẫn coi phụ thân đã qua đời của y như một đứa trẻ, nàng tỏ vẻ thương tiếc, “Hắn tưởng giao nhân có thể sống hạnh phúc ở Trung Châu hay sao? Huyết thống của giao nhân quá mạnh mẽ, lấy loài đi nữa thì con cái luôn giữ nguyên vẻ ngoài của giao nhân dù không có được năng lực đặc thù… Hồng San lúc đầu còn không tin sự thật tàn khốc này, vẫn cứ ôm hy vọng hão huyền. Ngươi phá thân(*) năm bao nhiêu tuổi?”

“Phá thân?” Mộ Dung Tu giật mình, ngẩn người nhìn Quỷ Cơ, mặt đột nhiên đỏ bừng lên.

“Ồ…” Chợt nhớ ra nghĩa Trung Châu của từ này, Quỷ Cơ dùng đoản địch gõ lên đầu, rồi mỉm cười, “Ôi chao, ý của ta là ngươi bao nhiêu tuổi thì có chân như người thường…”

“Lúc ba tuổi thì mẫu thân tách chân ra cho ta.” Mộ Dung Tu trả lời nàng, mặt vẫn đỏ bừng. Nỗi đau đớn khủng khiếp ngày đó, y vẫn ghi khắc cho tới hiện nay.

“Đau lắm phải không? Thật đáng thương, Hồng San vì muốn ngươi lớn lên đàng hoàng ở Trung châu, không ngờ lại dám tự tay động thủ “phá thân” ngươi.” Quỷ Cơ lại than thở không ngớt, bạch hổ đang cưỡi bất giác gầm vang một tiếng, khiến cho vạn vật trong rừng câm như hến. Đột nhiên nàng sinh lòng hiếu kỳ, dẫu biết vấn đề này có chút nhạy cảm, nàng chớp chớp mắt, hạ giọng hỏi: “À… ngươi… ngươi khi nào trở thành nam nhân? Mấy tuổi?”

“Đau lắm phải không? Thật đáng thương, Hồng San vì muốn ngươi lớn lên đàng hoàng ở Trung châu, không ngờ lại dám tự tay động thủ “phá thân” ngươi.” Quỷ Cơ lại than thở không ngớt, bạch hổ đang cưỡi bất giác gầm vang một tiếng, khiến cho vạn vật trong rừng câm như hến. Đột nhiên nàng sinh lòng hiếu kỳ, dẫu biết vấn đề này có chút nhạy cảm, nàng chớp chớp mắt, hạ giọng hỏi: “À… ngươi… ngươi khi nào trở thành nam nhân? Mấy tuổi?”

Không ngờ nữ tiên lại hỏi đến vấn đề này, Mộ Dung Tu mặt còn đỏ hơn cả lúc nãy, chần chừ một hồi lâu: “Ta, ta vẫn còn…”

“A, không phải nói chuyện đó!” Quỷ Cơ vẫy vẫy đoản địch, cúi đầu cười hỏi: “Giao nhân sinh ra thì không có giới tính, lớn lên mới phân biệt nam nữ rõ ràng. Người ngươi thích đầu tiên là con gái phải không? Nên mới biến ra bộ dạng thế này! Ngược lại, nếu người đầu tiên khiến ngươi động tâm là con trai, vậy thì giờ ngươi đã là Mộ Dung tiểu thư chứ không còn là Mộ Dung công tử rồi.” Quỷ Cơ cúi người trỏ thẳng cây địch vào ngực y, cười khúc khích trêu chọc gã trai đang lúng túng như gà mắc tóc: “Ngươi biến thân năm bao nhiêu tuổi?”

______

(*) mất trinh

Hồi 4

Quỷ cơ

“À… thì ra là như vậy…” Mộ Dung Tu không ngờ lại giật mình, an tâm thở hắt ra một hơi. Từ nhỏ đã biết mình là quái vật, sau khi thân thể phát sinh biến hóa, y thẹn đến nỗi không dám hỏi mẫu thân nguyên nhân, đến giờ mới biết được đáp án. Thì ra y là giao nhân… Tộc của y vốn là như vậy rồi.

“Mười ba tuổi.” Gã trai trẻ mặt đỏ bừng, cúi đầu lí nhí.

“Ồ, nhỏ vậy sao?” Quỷ Cơ mở to mắt, phá lên cười, “Ngươi năm nay có lấy vợ chưa?”

“Nàng gả cho người khác rồi.” Mộ Dung Tu

buồn bã thốt. “Ta không nghĩ đến chuyện lập gia đình.”

Quỷ cơ nhìn gã trai trẻ này một hồi lâu, rồi thở dài một hơi, không nhịn được vươn tay xoa đầu Mộ Dung Tu. Gã trai trẻ hổ thẹn lách người tránh khỏi, rồi cất tiếng năn nỉ: “Quỷ cơ tiên tử, xin hãy cho ta đi qua Thiên Khuyết đi.”

“Thật ra ta chưa từng ngăn trở lữ khách nào đến Vân Hoang cả.” Quỷ Cơ Mỵ A bước xuống khỏi lưng bạch hổ, vạt váy trống không phất phơ trong gió. Nàng đi đến bên đống lửa, đưa mắt nhìn mấy người Trung Châu đang hôn mê, “Ta không giết người, cũng không cản trở ai đi qua Thiên Khuyết. Ở Thiên Khuyết khắp nơi đều là hung cầm mãnh thú, người không có năng lực tự nhiên sẽ bị đào thải, chỉ có cường giả mới có thể đến được Vân Hoang.”

Dừng lại một chút, nhìn mấy tên loạn binh bị nàng đuổi trở lại, Quỷ Cơ mắt lộ vẻ suy tư: “Nhưng đêm nay không được. Đêm qua ta đã đáp ứng Bạch Anh. Nàng ta nói Thiên Lang tinh có biến, nguồn gốc tai họa đêm nay sẽ tiến đến gần Thiên Khuyết, nhờ ta để ý một chút, không dễ dàng cho người lạ đến Vân Hoang.”

Tuy không hiểu Quỷ Cơ nói cái gì là “Thiên Lang hữu biến”, nhưng Mộ Dung Tu khôn khéo đáp ngay: “Ừ, vậy thì ngày mai ta đi qua cũng được, không có việc gì gấp.”

Quỷ Cơ gật gù rồi đột nhiên nghiêm giọng cảnh cáo: “Ngươi thật có đủ can đảm đi Vân Hoang sao? Ngươi biết giao nhân nơi đây bị đối xử thế nào không?” Bị giọng điệu của nữ tiên dọa đến giật bắn người, Mộ Dung Tu ngẩng đầu chăm chăm nhìn nàng.

“Trên lục địa Vân Hoang, mấy ngàn năm nay vận mệnh của giao nhân cực kỳ bi thảm. Mẫu thân của ngươi vì quá xinh đẹp nên phải làm nô lệ một thời gian dài… Càng không cần nhắc đến kẻ đó từng được xưng tụng là có nhan sắc khuynh quốc thuở ấy.” Phảng phất như hồi tưởng lại lịch sử ngàn năm của Vân Hoang mà mình đã từng trải nghiệm, Quỷ Cơ cảm khái thốt, “Càng xinh đẹp thì càng bi thảm! Nhóc con à, thật may ngươi là nam nhân. Nhưng dẫu có như vậy, ngươi cũng phải ráng che giấu huyết thống của mình.”

“Mẫu thân không có kể nhiều chuyện Vân Hoang cho ta nghe,” Mộ Dung Tu ngạc nhiên thốt: “Bà chỉ có nói dù sao chăng nữa, Trung Châu vẫn còn tốt hơn Vân Hoang một chút, vì giao nhân ở Vân Hoang không được đối xử như con người.”

Quỷ Cơ gật đầu, ngẩng lên nhìn bầu trời đêm: “Đúng vậy… Từ bảy ngàn năm trước, Tinh Tôn Đế người Không Tang chinh phục tứ phương, giam giữ Long thần ở vực Thương Ngô, giao nhân về sau đều trở thành nô lệ. Sau đó người Không Tang thất bại, Vân Hoang lọt vào tay Băng tộc, bọn họ cũng coi giao nhân là súc vật… Nhóc con, ngươi đến Vân Hoang ngàn vạn lần đừng để người ta nhận ra ngươi là giao nhân!”

“Ồn chết đi được!” Phảng phất như bị câu chuyện giữa Quỷ Cơ và Mộ Dung Tu đánh thức, Quỷ lỗi sư đang ngủ say bên gốc cây lẩm bẩm một tiếng rồi lăn mình ngồi dậy. Trong không khí phảng phất như có bạch quang mờ ảo nhoáng lên.

“Xoạt”, Quỷ Cơ giật mình, bay vọt về phía sau hơn ba trượng, tay áo phập phồng, tay để trước người như đang nắm lấy vật gì đó. Không ngờ vật này làm linh khí của nàng chấn động tán loạn. Nữ tiên nơi Thiên Khuyết linh hãi cúi đầu nhìn kỹ vật trong tay mình.

Đó là một chiếc nhẫn hình dáng kỳ lạ được buộc vào một sợi dây trong suốt đến mức khó mà nhìn thấy được. Đầu bên kia sợi dây được buộc vào ngón tay của một con rối. Con rối nhỏ này nằm gọn trong lòng thanh niên nam tử vừa vươn người cạnh đống lửa. Ánh lửa soi sáng khuôn mặt của y, đôi mắt y trống rỗng, mặt tái nhợt, nhưng ai

nhìn qua y một lần thì không thể dời mắt sang nơi khác. Bộ dạng vừa nữ tính vừa nam tính đó có sức hấp dẫn khôn lường, tựa như vực sâu không thấy đáy.

Vừa liếc mắt nhìn qua, Quỷ Cơ đột nhiên biến hẳn sắc mặt.

Quỷ lỗi sư vừa nói ba chữ “ồn chết được”, Mộ Dung Tu biết ngay là không ổn, nhưng bản thân y căn bản không kịp tránh né. Một tia sáng vừa lóe lên trước mắt, y cảm thấy có vật gì đó bắn trúng mình, chết chắc rồi!

Trong chớp mắt đó, y tuyệt vọng gào lên, nhưng phát hiện ra mình không thể nào phát ra tiếng động, nhưng chỉ không thể ú ớ gì được mà thôi.

Quỷ lỗi sư trẻ tuổi tỉnh dậy, đứng lên, thu hồi sợi dây kéo rồi cười lạnh: “Nữ tiên, nhiều năm không gặp vẫn khỏe chứ?”

“Tô Ma?… Tô Ma!” Ngẩn người chằm chằm nhìn Quỷ lỗi sư cả nửa ngày trời, phảng phất như kinh hãi trước bộ dạng hiện thời của y, Quỷ Cơ biến sắc lẩm bẩm: “Trời ơi… là ngươi? Là ngươi quay về sao? Bạch Anh đêm qua kể cho ta nghe điềm báo… thì ra là ứng vào ngươi!”

“Bạch Anh…” Nghe thấy cái tên này, Quỷ lỗi sư giật bắn mình, buột miệng: “Nàng, nàng không phải là chết rồi sao?”

Quỷ Cơ không đáp mà chỉ lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn gương mặt của y rồi phá lên cười: “Một trăm năm không gặp, Tô Ma, ngươi đã lớn thành nam tử hán rồi.”

Tô Ma tay rung rẩy, khóe môi nhếch lên không biết là mỉm cười hay là chế giễu.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp