KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 28: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

Khoảnh khắc ngọn nến trên đỉnh Già Lam Bạch Tháp ấy vụt tắt, còn có hai người khác cùng lúc thất thanh.

Trong thành thị dưới đáy nước vạn vật hư không đó, Quang kiếm sắc trắng bạc bỗng tự mình nhảy ra khỏi vỏ, ánh sáng chói lòa, Bạch Anh kinh ngạc quay đầu lại, chăm chú nhìn bội kíêm lơ lửng trên không trung. Trong kiếm quang hư ảo, xuất hiện một gương mặt trắng bệch như hoa sen, yên bình như say ngủ. Chỉ bất chợt hiện lên trong chốc lát lại lập tức tan biến, kiếm mang cũng tự mờ đi.

Quang Kiếm rơi trở lại lòng bàn tay chủ nhân, nhưng chữ khắc trên chuôi kiếm đã âm thầm thay đổi: trước tên người sở hữu xuất hiện thêm một kí hiệu ngôi sao nhỏ, phát xuất kim quang nhàn nhạt. Đấy là biểu tượng của kiếm thánh đương đại. Truyền thừa đã hoàn thành.

“Sư phụ đã qua đời!” Bạch Anh ngạc nhiên cúi đầu nhìn bội kiếm của mình, buộc miệng kinh hô.

Hoàng thái tử đang nhìn thủy kinh cũng giật mình ngẩng đầu, nhìn Thái tử phi đang bưng mặt nức nở, kinh ngạc trông thấy từ đôi mắt minh linh rơi xuống dòng lệ hư vô, tan vào vùng thành thị hư không. Nữ tử áo trắng nhìn gương mặt dần dần tan biến trong kiếm quang, run rẩy không nói nên lời: “Sư phụ… Mộ Yên sư phụ… đã qua đời…”

“Anh.” Đầu lâu tuy vẫn ở đằng xa nhìn lại, nhưng bàn tay đã đặt trên vai thê tử, “Đừng quá đau buồn… Ai cũng phải có một lần chết đi, chẳng qua là một bắt đầu khác mà thôi.”

“Nhưng ta không gặp được sư phụ dẫu một lần…” Bạch Anh mơ hồ nói, chỉ thấy trong tim đau nhói. “Đến chết, ta cũng không được diện kiến sư phụ Mộ Yên một lần!”

Môn hạ Kiếm Thánh, gắn bó như anh em. Thuở niên thiếu nàng được kiếm thánh Tôn Uyên truyền dạy, sau nhiều biến cố, trăm năm thời gian, không gian đan xen, đến cuối cùng vẫn chưa một lần gặp mặt sư phụ Mô Yên. Thế nhưng, bất kể là lúc còn trên nhân thế hay đã thành minh linh, nàng đều có thể nhìn thấy dung mạo của sư phụ từ trong kiếm quang, cảm thấy sự “tồn tại” của người.

Những câu chuyện về sư phụ Mộ Yên lúc đương thời, chỉ là nghe thuật lại từ miệng Tây Kinh, tỷ như Chương Đài Ngự sử, ví như bảo vệ và vứt bỏ.

Thế nhưng không hiểu vì sao nàng đã ấp ủ sự ngưỡng mộ và sùng bái mười phần vẹn mười.

Những tháng năm dài đằng đẵng đã qua trong Vô Sắc thành, những lúc không thấy ánh mặt trời, nàng vẫn thường suy nghĩ: nếu như sư phụ Mộ Yên ở đây, nàng có bao nhiêu lời muốn nói cùng người… Sư phụ Tôn Uyên và sư huynh Tây Kinh đều là nam tử phóng túng, cởi mở, không hiểu được tâm tình của nàng. Khoảnh khắc tự vẫn trên Già Lam Bạch tháp, nỗi bi ai và tuyệt vọng đó trong lòng nàng, e chỉ có sư phụ Mộ Yên là hiểu được? Bị phản bội và được cứu sống, cả hai nữ nhân môn hạ kiếm thánh đều cùng trải qua. Chỉ là, gánh nặng trên vai nàng còn hơn cả sư phụ.

Cho nên, nàng dùng thân thể đã chết “sống” thật tốt, mắt chỉ chăm chăm nhìn về con đường trước mặt.

Thế nhưng, người mà trong thâm tâm nàng xem như dẫn lối ấy đã ra đi.

Gió tháng tư từ vùng biển phương nam thổi đến, mang theo hơi nóng hừng hực như tiết trời giữa hạ đang đến. Giữa làn gió nhẹ đó, quận Tức Phong ở Trạch Quốc chìm trong sắc xanh của cả một vùng cây cối um tùm. Nhưng sắc xanh tươi ngan ngát trong bóng đêm nhìn lại chỉ thấy một màu đen trùng trùng đệp điệp như vẩy mực, chôn vùi đi những đình đài, lầu các kiểu dáng Trung Châu, tường trắng ngói thẫm, mang tất cả dấu tích phồn hoa ấy hòa vào đêm đen như mực.

Thế nhưng, sâu trong những con phố quanh co ấy, nơi nhà cao cửa rộng thỉnh thoảng lộ ra một góc mái cong cong, lại phảng phất mùi ảm đạm, dường như có vô số đôi mắt cười lạnh trong đêm đen đang bí mật dò xét, rình trộm cái quận phồn hoa nhất trên thế gian này. Cho dù sắc đen dày đặc như mực Tàu, cũng vô phương áp chế vết máu thấm trên nền.

Ngoại ô quận Tức Phong, nam tử vừa mới mở hồ lô đựng rượu, chuẩn bị gọi “Triệu Hoán thú” bên trong ra bỗng sững ngưởi, vô cùng kinh ngạc nhìn bội kiếm: kiếm mang vô cớ lóe sáng, xuất hiện gương mặt trắng bệch của nữ tử đang lặng lẽ say ngủ, lại lập tức biết mất. Trên chuôi kiếm màu trắng bạc, phía trước chữ “Kính” ấy bỗng hiện ra ký hiệu một ngôi sao nhỏ màu vàng.

Y đã trở thành Kiếm Thánh đương đại.

“Choang” một tiếng, Quang Kiếm từ trong tay y rơi xuống mặt đất. Nam tử phong trần mệt mỏi nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm một lúc lâu, sắc mặt bỗng thay đổi, chứa đầy hụt hẫng như không tin vào điều mắt mình nhìn thấy.

Trong yên tĩnh, bầu rượu trống rỗng bên lưng bỗng phát ra tiếng khua gõ kịch liệt, kèm theo cả tiếng chửi mắng: “Tửu quỷ thúi! Phát ngốc gì thế, mau thả ta ra! Mau thả ta ra… Ta, ta đau bụng chết mất!”

Thanh âm đó khiến Tây Kinh đang thất thần, giật nẩy mình, ngón tay vô thức đưa về phía bầu rượu, gõ nhẹ vài cái, miệng đọc chú ngữ. Một tiếng “tốc” nho nhỏ vang lên, luồng đạo quang từ miệng bình thoát ra. Thiếu nữ mái tóc đen nhánh trong không trung biến hóa huyền ảo hình thành nên bản thể, cũng chẳng chào hỏi Tây Kinh, nhảy vào lùm cây dày đặc bên đường, ngồi bệt xuống.

“Chết tiệt thật, bữa trưa ăn cái quái gì thế nhỉ? Cá chẳng tươi, lại còn… thứ nấm đó phối hợp không đúng bài bản nữa chứ?” Khó khăn lắm mới từ trong bình thoát thân ra ngoài, hiển nhiên là ăn phải đồ xấu nên bụng đau như thắt, ùng ục sôi lên, Na Sanh nhíu mày ôm bụng, lại từ lùm cây ló đầu ra, lẽ thẳng khí hùng quát tháo: “Đi chỗ khác! Đừng ngồi đây… Chỗ này dưới hướng gió, ngươi muốn…”

Thế nhưng, thật kì quái, cái gã này ngày thường nhất định sẽ mắng cô rộn chuyện, vậy mà giờ đây chẳng nghe thấy cô nói gì.

Hắn chỉ khom lưng xuống, sững sờ ngó quang kiếm rơi trên đất, nhìn đi nhìn lại, đột nhiên đầu gối không còn tí sức lực nào nữa, khụy xuống trước thanh kiếm của Kiếm Thánh, trong khoảnh khắc đó sắt mặt y đờ đẫn, bơ phờ.

“Đại thúc? Đại thúc? Na Sanh ngây người, nhanh chóng mặc lại y phục đàng hoàng, nhón tay bịt mũi từ sau lùm cây nhảy ra, cúi người vội vã hỏi han, “Làm sao thế? Vết thương trên chân ngươi lại tái phát sao?”

Chuôi kiếm màu trắng bạc rơi trên đất, kiếm mang trên đó đã tan biến, lại như một vật kim loại bình thường. Na Sanh vốn là một nữ tử đểnh đoảng, hiển nhiên cũng không chú ý đến hoa văn trên bề mặt đã âm thầm thay đổi: trước “Kinh”, không biết từ khi nào đã có thêm một kí hiệu hình ngôi sao nhỏ.

Tây Kinh lặng lẽ quan sát ngôi sao âm thầm xuất hiện đó, vào khoảnh khắc Na Sanh đỡ y, thì thầm: “Sư phụ đã qua đời.”

“Sao?” Na Sanh sững người một lúc, bàn tay đỡ y khựng lại, “Ngươi có sư phụ à? Từ trước đến nay không nghe ngươi nhắc đến.”

Tây Kinh hừ một tiếng, không có tâm trí tranh cãi với nàng, cúi người xuống nhặt Quang Kiếm lên, song không biết có phải vì tâm tình vẫn chưa bình tĩnh, liên tiếp đưa tay ra mấy lần, Quang Kiếm vẫn rơi khỏi lòng bàn tay y. Na Sanh đứng bên cạnh trông thấy sốt ruột, không cầm lòng được cúi đầu xuống nhặt Quang Kiếm đó giúp y.

“Đừng!” Tây Kinh bỗng thất kinh, nghiêm giọng ngăn cản. Thế nhưng cũng chẳng kịp, ngay lúc ngón tay Na Sanh chạm vào Quang Kiếm, thân thể lập tức bị bắn lên không, hét lên, bay ngược về sau.

“Cẩn thận!” Tây Kinh cũng không quan tâm đến Quang Kiếm nữa, mũi chân phát lực, nhún người bay đến trước lùm cây nơi Na Sanh rơi xuống, ôm ngang người, xoay mình một cái rơi xuống mặt đất.

“Cẩn thận!” Lời nhắc nhở lần này lại phát ra từ miệng của thiếu nữ người Mèo, Na Sanh hốt hoảng nhìn xuống đất, la lên, kéo Tây Kinh lại. Bị lời cảnh báo lúng túng, hoảng sợ đó làm giật mình, Tây Kinh vận khí trên không, khoảnh khắc khi bàn chân vừa chạm xuống đất liền bay lên trở lại, liên tiếp xoay mấy vòng trên không, rơi xuống đường cái bằng phẳng rộng rãi ban nãy, lập tức mở miệng hỏi nữ tử vừa thét thất thanh: “Sao thế?”

“Giẫm… Đã giẫm lên…” Na Sanh nhìn chằm chằm vào chân y, lắp ba lắp bắp.

“Giẫm lên cái gì?” Nhìn xung quanh không thấy nguy hiểm, sau đó, Tây Kinh chẳng hiểu gì cả hỏi lại Na Sanh, thả nàng xuống đất, răn đe, “Sau này đừng chạm vào kiếm của ta, rõ chưa? Không giống như trước nữa… kiếm của Kiếm thánh, không cho phép người ngoài chạm vào, bằng không sẽ chịu phản kích.”

Na Sanh lại chẳng chú ý đến điều y nói, chỉ chăm chú nhìn xuống đôi giày của y, bỗng nàng đỏ mặt, kéo tay áo y, quay người đi về hướng dòng suối: “Nhanh rửa đi, ngươi đã giẫm lên rồi!”

“Sao?” Tây Kinh vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì đã bị nàng lôi đi đành vội nhặt quang kiếm lên, ánh mắt y vừa lúc ngó qua đôi giày của mình, nhìn thấy vật dơ dưới đế giày, cau mày, “Kì quái, giẫm lên phân chó ở đâu nhỉ?”

“Đi nhanh!” Na Sanh bỗng đẩy mạnh một cái, Tây Kinh loạng choạng bước lên một bước về phía dòng suối.

“Tên tửu quỷ… lại, lại mắng ta là chó à?!”. Không nhịn được nữa, Na Sanh đỏ mặt nhảy lên.

Tây Kinh chợt hiểu ra, ôm bụng cười rũ rượi.

“Còn cười… Hôm nay đừng mong ta để ngươi nấu cơm. Nhất định là ngươi không tốt, nấm hái buổi trưa có độc!” Nhìn thấy kiếm khách cười ngặt nghẽo, Na Sanh đỏ mặt, oán hận đay giọng, lại quên mất nếu như nấm có độc, đối phương làm sao có thể cười sảng khoái như thế. Thế nhưng vừa càu nhàu, thiếu nữ người Mèo vừa men theo con suối kiếm kiếm tìm tìm, nhấc mấy viên đá tìm sò óc, tôm cá, ngắt rau cần nước và Hồng Giới, bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Vừa chọn được nơi để nhóm lửa, bỗng nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía lùm cây kia lại lập tức cau mày, chuyển ra xa hơn.”Còn cười… Hôm nay đừng mong ta để ngươi nấu cơm. Nhất định là ngươi không tốt, nấm hái buổi trưa có độc!” Nhìn thấy kiếm khách cười ngặt nghẽo, Na Sanh đỏ mặt, oán hận đay giọng, lại quên mất nếu như nấm có độc, đối phương làm sao có thể cười sảng khoái như thế. Thế nhưng vừa càu nhàu, thiếu nữ người Mèo vừa men theo con suối kiếm kiếm tìm tìm, nhấc mấy viên đá tìm sò óc, tôm cá, ngắt rau cần nước và Hồng Giới, bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Vừa chọn được nơi để nhóm lửa, bỗng nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía lùm cây kia lại lập tức cau mày, chuyển ra xa hơn.

Tây Kinh ngồi trên đá, mang giày để xuống suối, nhờ dòng nước gột rửa, ngắm nghía chuôi Quang kiếm màu trắng bạc đó, lại nghiêng đầu nhìn thiếu nữ Miêu tộc, tuy đã sắp xếp trong hồ lo đựng rượu mang theo khi đi đường, nhưng kiếp nạn trùng sát liên tiếp mấy ngày nay, đã khiến gương mặt vô tư vô lự ấy đã nhuốm vẻ mệt mỏi, vất vả.

Đã đến quận Tức Phong, ước chừng còn cách Cửu Nghi không quá trăm dặm.

Thế nhưng, sau lần đầu chạm trán hôm qua, hiển nhiên quân đoàn Chinh Thiên – Biến Thiên bộ đã biết được phương hướng của mình, sự truy sát của toàn bộ quân đội đế quốc Thương Lưu đấy chỉ là không hẹn mà đến thôi ư? Hơn trăm dặm còn lại, chỉ e mỗi một bước tiến đều phải dùng thi thể lót đường!

Tây Kinh thử cử động cổ tay và chân một chút, vết thương hôm qua vừa mới khép miệng, động một tí là đau như kim châm muối xát.

“Đại thúc, ăn cơm đi!” Na Sanh ở bên kia quay tới quay lui một lúc lâu, ngẩng đầu lên gọi, “Sao thế, cần phải bó thuốc nữa à?”

“Hả, không cần… Cứ mặc đấy, nó tự nhiên sẽ lành lại thôi!” Tây Kinh xoay cổ tay nhớ lại trận ác chiến hôm qua, đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, “Khoái thật! Sảng khoái thật! Nhiều năm rồi không được sảng sảng khoái khoái chém giết như lần này!”

“Sảng khoái nỗi gì, ngược lại đau đớn thì có.” Na Sanh không hài lòng, xua khói, mang thức ăn còn nóng đến, “Ngươi còn không chịu nghỉ ngơi một tí, hiếm khi bọn họ không đuổi đến như lần này, lại sắp vào thành, nên nghỉ ngơi nhiều hơn…”

“Quận Tức Phong…” Trông xa xăm về những ngọn đèn treo trên thành, yết hầu Tây Kinh bỗng cử động một cái, nuốt ực ngụm nước bọt, “Tửu lầu Thiên Hương… Tỷ muội Như Ý phu nhân.”

“Ồ, chẳng phải nói không uống rượu sao?” Na Sanh đang ăn thứ gì đó cười nói, bỗng nhìn thấy sắc mặt Tây Kinh sa sầm xuống, biết đã chạm đến điều kiêng kị, vội ngậm miệng, Tây Kinh trầm mặc giây lát, quay đầy nhìn về chân trời phương Tây, khẽ nói: “Không kịp… Không kịp đến núi Không tịch xem rốt cuộc đã xảy ra việc gì. Chỉ có thể đợi sau khi đưa cô đến Cửu Nghi, mới đến đó thu xếp hậu sự của sư phụ.”

Nhìn thấy thần sắc u ám của kiếm khách, Na Sanh trong khoảnh khắc không biết nói gì cho phải, chỉ cẩn thận dè dặt hỏi lại một câu, “sư phụ ngươi… nhất định rất tài giỏi, phải không?”

“Ừ.” Tây Kinh đang cúi đầu, nhìn Quanh Kiếm trong tay, bỗng quay đầu cười một cái, “Đúng thế, rất tài giỏi, tuy là trong cả cuộc đời người không làm việc gì trọng đại có thể lưu danh sử sách.”

Na Sanh cắn một miếng cá lớn, ngậm thịt cá trong miệng phản bác lại: “Không có sao, bà ấy đã dạy ra một đồ đệ anh hùng như đại thúc, nhất định có thể lưu danh sử sách! Tuổi tác của bà nhất định cũng rất cao, mới đến lúc phải ra đi. Thúc đừng đau lòng quá! Này, ăn cá đi!”

“Được rồi, ta không buồn nữa!” Tây Kinh thoáng cười, cầm lấy con cá được quấn lá cỏ, chuyên tâm ăn. Cũng không nói nữa.

Gió vùng hoang dã hiu hiu thổi, mang theo hơi ấm đặc trưng của Trạch Quốc, báo hiệu mùa hạ đang đến.

“Na Sanh, lại đây!” Bất thình lình nghe thấy tiếng động gì đó trong gió, sắc mặt Tây Kinh chợt thay đổi, cầm kiếm đứng dậy, một chân hất cát lên, dập tắt đống lửa ấy, “Nhanh!”

“Sao thế?” Na Sanh giật nảy mình, vừa mới bỏ vật trên tay xuống, cơ thể lập tức nhẹ bỗng.

Trong khoảnh khắc đống lửa trên đất bị dập tắt, trên Phong Chuẩn tụ tập trong không trung đã có một đôi mắt đang am thầm quan sát phương vị.

“Họ đã ở đây!” Bên trong cỗ máy hắc ám, nam tử trẻ tuổi ngồi trên ghế phụ, bên cạnh giao nhân khôi lỗi vẫn đang trơ trơ điều khiển Phong Chuẩn, chăm chú quan sát ánh đỏ bên dưới đột nhiên tắt ngúm, thở dài một hơi, chầm chậm nhấc một tay lên, “Làm tốt lắm, chuẩn bị chiến đấu, tất cả mọi người, phân thành hai đội nhỏ, một đôi bao vây mục tiêu, tổ khác phụ trách vây đánh trên không! Nhất định phải cận thận! Kẻ địch rất mạnh, từng người chiến đấu không ai là đối thủ của y! Nên nhớ hôm qua tiểu đội thứ mười của ta toàn quân bị diệt ra sao!”

“Vâng, thiếu tướng!” Người ở khoang sau chỉnh tề đồng loạt đáp lời, giáp sắt và trường kiếm va vào nhau phát ra âm thanh rin rít lạnh lẽo.

***

Trong Cổ Mộ tối tăm không thấy ánh mặt trời, luồng khí ẩm thấp, âm u lạnh lẽo bao phủ vạn vật.

Thủy tảo khổng lồ từ dưới lòng đất, trong lòng suối túa ra, điên cuồng lan đi, chiếm cứ tòa mộ thất này, tỏa ra mùi chết chóc và thối rữa. Vân Hoán vẫn ngồi ở nơi thâm sâu nhất trong Cổ Mộ, lặng người nhìn nữ tử đã chết trước mặt.

Xào xạt xào xạt, đám thủy tảo khổng lồ xung quanh lúc nhúc trồi lên, bò đến, vây lấy y vòng vòng lớp lớp dần siết lại. Vô số đôi mắt đỏ rực trên thủy tảo chăm chú nhìn y. Bầy Hồng Đàm kí sinh trên tảo ấy phát ra ánh sáng nhấp nháy, soi chiếu cả một vùng thạch mộ sắc đỏ nổi bật kinh tâm. Thế nhưng, Vân Hoán chỉ nhắm mắt ngồi đấy, không mảy may quan tâm đến đám quái vật nhúc nha nhúc nhích xung quanh.

Vừa mới xoắn chặt một vòng, bọn U Linh Hồng Đạm đấy không những chẳng thu được chút lợi ích nào, ngược lại, bị kiếm khí gần như phát điên của Vân Hóan phá tan tành vòng xoắn đó. Cho nên, phía sau tảng đá chỗ Vân Hoán thẫn thờ ngồi yên, những con mắt đỏ ngầu ấy nhất thời cũng không dám tiến sát thêm nữa, chỉ là do dự chăm chú quan sát, tìm nhược điểm của y.

Trong mộ vốn không biết thời gian qua, cùng với sự tĩnh lặng đó càng không rõ thời gian đằng đẵng đã trôi qua bao lâu…

Thế nhưng thiếu tướng đế quốc Thương Lưu lại chẳng mảy may cảm giác đến dòng chảy của thời gian, cũng không quan tâm đến địch nhân đã tẩu thoát đến nơi nào, Như Ý châu nếu như để thất lạc sao có thể hồi kinh phục mệnh. Vừa nhìn thấy, y lập tức xác định ngay nữ tử trước mặt đã qua đời. Cảm xúc của y chính là sự trống rỗng mù mờ. Dường như trong khoảnh khắc đó, ngoài trừ đôi mắt còn có thể nhìn thấy, toàn bộ các giác quan khác đều bị phong bế.

Người bị U Linh Hồng Đạm quấn lấy, nuốt trọn đấy không ở đâu xa, tuy gần trong gang tấc, nhưng y lại không có dũng khí bước lên phía trước xem xét.

Không biết đã trải qua mấy ngày, mấy đêm. Quan sát lâu như thế, cuối cùng bọn quái vật dưới đáy nước ấy không kiên nhẫn được nữa, chầm chậm nhúc nhích, toàn bộ cây nấm màu đỏ từ từ to lên, bào tử dưới tàn đã chín muồi.

Nhận thấy nguy hiểm cận kề, Quang Kiếm đeo bên hông y đột nhiên rung lên.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp