KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 26: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

“Thả sư phụ ta ra trước đã!” Vân Hoán thét lớn, không chút nhân nhượng, ánh mắt hung tợn như lang sói: “Ta làm sao tin được con tiện nhân chết tiệt nhà ngươi?”

“Tin cũng được, không tin cũng được, Vân Thiếu tướng.” Nghe những lời nhục mạ đó, Tương ngược lại còn cười khẩy, lạnh nhạt châm biếm: “Ngươi có biết bây giờ sư phụ ngươi đã bị độc phát đến mức nào không? Độc đã lan ra toàn thân bà ta rồi. Chất độc giao nhân chúng ta dùng, Thương Lưu đế quốc trừ Vu Hàm đại nhân ra không ai trị nổi. Ngươi không muốn bà ta chịu khổ thêm nữa chứ?”

Ngừng một lát, dường như biết gã quân nhân bên ngoài đang đấu tranh nội tâm kịch liệt thế nào, Tương đứng sau cửa đá thấp giọng nói tiếp: “Vả lại, dù ta có lấy được Như Ý Châu cũng làm sao trốn ra được? Ngươi chặn ngoài cửa, binh sĩ của ngươi trấn giữ hết các nẻo đường… Ta chẳng qua muốn tận mắt xác nhận một chút thôi. Ngươi mau đưa Như Ý Châu cho ta, ta sẽ báo cho đồng bọn đưa giải dược tới, sư phụ ngươi cũng đỡ phải khổ thế này.”

Giọng nói của Tương ngọt ngào nhỏ nhẹ, từng câu từng chữ đều có lý có lẽ. Vân Hoán đặt tay lên cửa nghe ngóng, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán ròng ròng nhỏ xuống. Sư phụ cũng đợ phải khổ thế này? Rốt cục bây giờ người ra sao rồi?

Ở Giảng Võ đường, giáo quan từng giới thiệu qua những độc dược mà giao nhân Phục Quốc quân sử dụng. Nghe nói những thứ độc dược đó được chế từ các loài cá và rong tảo dưới đáy biển sâu, quỷ dị đa biến, trong đó còn có nhiều loại đến cả Vu Hàm đại nhân cũng không giải được.

Không biết Tương đã hạ loại độc nào với sư phụ?

“Cho ngươi!” Ý nghĩ vừa thoáng qua, cũng không suy tính nhiều, Vân Hoán vung tay, một đạo bích quang cực kỳ chuẩn xác bay thẳng vào cửa sổ, biến mất.

Sau cửa vang lên thanh âm khe khẽ, hẳn là Tương đang mò tìm Như Ý Châu.

Sau đó là một khoảng lặng kéo dài.

Giữa lúc Vân Hoán vừa lo vừa giận, không kìm nổi toan phá cửa, một ngọn pháo hoa xanh lam đột nhiên bắn vọt qua song cửa, xé toạc màn đêm lạnh lẽo. Pháo hoa bắn lên thật cao rồi nổ xòe ra, rơi xuống, tan tành.

“Quả nhiên đúng là Như Ý Châu.” Giọng nói của Tương phía sau cửa vẫn lạnh lùng: “Đồng bạn của ta lập tức mang giải dược tới ngay.”

Đồng bạn của ả? Vân Hoán bỗng giật mình, ngẩng nhìn bầu trời đã tắt ánh pháo hoa.

Lẽ nào giữa sa mạc Bác Cổ Nhĩ lạnh lẽo khô hanh này vẫn có chiến sĩ Phục Quốc Quân lẩn trốn? Dựa vào thể chất của giao nhân, vốn không thể ở lâu trên sa mạc được… trừ phi là một cao thủ ngang tài ngang sức với y. Chẳng hạn như… gã Phục Quốc Quân Tả Quyền Sử Viêm Tịch mấy tháng trước từng liều mạng ở Đào Nguyên quận.

Tương chẳng qua chỉ là gián điệp, còn chủ mưu của Phục Quốc Quân chân chính sắp đặt hành động lần này chỉ e vẫn chưa lộ mặt?

“Vân Thiếu tướng, ta biết bên ngoài ngươi nhất định đã mai phục nhân mã, hãy giải tán cả đi. Đại mạc mênh mông, trong phạm vi ta nhìn thấy nếu có bất kỳ hành động gì, hãy coi chừng cái mạng sư phụ ngươi đó.” Sau phiến đá, giọng nói của Tương rành rọt vọng ra, hiển nhiên sớm đã có tính toán, kế đó lại yêu cầu: “Còn nữa, chuẩn bị cho chúng ta hai thớt khoái mã, la bàn, đơn thư văn điệp, thức ăn nước uống đủ dùng. Ngươi rời khỏi Cổ Mộ, trong vòng ba ngày không được xuất động nhân mã lại tìm kiếm.”

“Được.” Chẳng chút đắn đo, Vân Hoán thản nhiên đáp ứng tất cả yêu cầu của đối phương, “Miễn là sư phụ bình an, điều kiện thế nào ta cũng đáp ứng ngươi.”

“A.” Tương cười, có lẽ vì cửa đá dày nặng, tiếng cười vẳng lại có chút mơ hồ, “Vậy mau đi đi chứ… Trước khi mặt trời mọc, đồng bạn của ta sẽ đưa giải dược tới, trước khi trời sáng chúng ta sẽ đi.”

“Không vấn đề.” Vân Hoán thuận miệng đáp ứng, vẻ hung tợn lóe lên trong mắt, “Nhưng ta phải xác nhận sư phụ không sao, mới có thể để bọn ngươi đi!”

“A… chuyện đó đương nhiên.” Tương cười nhạt, thanh âm văng vẳng: “Song nếu Mộ Yên Kiếm thánh không sao, Vân Thiếu tướng thật tình sẽ giữ lời thả bọn ta sao? Dựa vào thủ đoạn hàng ngày của ngươi, ai mà tin được…”

Dù vẫn cười cười, Tương lại từ từ hạ giọng: “Thôi được, dù sao cũng thử một lần, ta không thể không tin ngươi, ngươi cũng không thể không tin ta. Mau đi chuẩn bị những thứ ta cần đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?!”

Bộ dạng quát thét ra lệnh chẳng chút khách khí đó của giao nhân khôi lỗi khiến ánh sắc lạnh bừng lên trong mắt Vân Hoán. Song y rốt cục cũng nín lặng, hạ cánh tay xuống khỏi cửa đá, quay mình, chạy về hướng đám binh sĩ mai phục ở xa, gọi đội trưởng phụ trách giám thị thạch mộ lại, nhất nhất dặn dò. Song, còn chưa vào được thạch mộ gặp sư phụ, y quyết không triệt thoát toàn bộ binh lực bao vây nơi này, để giao nhân đem Như Ý Châu trốn thoát.

Nếu gặp được sư phụ… Ha ha. Khóe môi mỏng mà sắc nét của Thiếu tướng nhếch một nụ cười lạnh lẽo.

Tương, Tương. Y nghĩ cả đời mình sẽ nhớ mãi cái tên đã bẻ gãy sự năng cán của mình như vậy.

***

Sắc trời ửng hồng, trước đó, trong khoảnh khắc tối tăm nhất, Vân Hoán nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền lại. Mọi người giật mình kinh sợ, rào rào tuốt đao tuốt kiếm.

Trong đêm, ánh đuốc bập bùng cháy, chiếu lên dáng người toàn thân bạch bào, mái tóc dài màu lam thẫm dưới ánh lửa long lanh như nước.

“Vân Thiếu tướng.” Ghìm cương dừng bước, bạch y nam tử trên ngựa ung dung nói, giơ tay phải, thanh âm lãnh đạm hòa cùng hơi thở phì phò của tuấn mã y đang cưỡi, thật tương phản vô cùng, “Ta tới giao giải dược.”

Vân Hoán bỗng quay đầu, trong sát na nhìn vào đôi mắt xanh thẳm, y chợt có cảm giác rất quen, như đã từng gặp gỡ.

“Lui hết đi!” Thiếu tướng giơ tay phải, lệnh cho thuộc hạ. Chiến sĩ của Trấn Dã quân đoàn lập tức lùi lại theo hàng, trở lại vị trí ẩn nấp của từng người. Đội trưởng cũng vâng lệnh lui xuống, tự phân phó thuộc hạ chuẩn bị việc này việc khác.

Trong thoáng chốc, trên cánh đồng mênh mông trước Cổ Mộ, chỉ còn lại hai người.

Người đến phi thân xuống ngựa, hiển nhiên bôn ba suốt chặng đường dài, tuấn mã sớm đã tận lực, trong sát na chủ nhân nhảy xuống cũng không chi trì nổi nữa, khuỵu gối xuống cát, thở phì phò như kéo bễ, thở ra từng cuộn cuộn hàn khí như sương giữa đại mạc lúc hừng đông.

Giữa ánh lửa chập chờn, Vân Hoán lạnh lùng quan sát kẻ mới đến, dung mạo tuấn mỹ mà thanh tú, đôi mắt xanh thẳm cùng mái tóc dài lam thẫm, đặc điểm nổi bật này khiến người ta nhìn qua là nhận ra tộc giao nhân. Bản thân ta… rốt cục đã gặp giao nhân này ở đâu? Gặp giao nhân giữa đại mạc, bất luận ra sao ta cũng sẽ lưu ý chứ nhỉ?

“Tương nói, đã tìm thấy Như Ý Châu rồi.” Trong sát na Thiếu tướng còn ngơ ngẩn, đối phương buột miệng, “Cho nên, ta tới đem giải dược cho ngươi.”

Hai chữ “giải dược” lọt vào tai, ánh mắt Vân Hoán chợt sắc nhọn như kim, dụng lực dưới chân, trong sát na lùi lại, y lập tức vươn tay vồ lấy gáy kẻ mới đến. Kẻ mới tới cũng giật thót mình, hiển nhiên không ngờ y lại đột nhiên giở trò, theo phản xạ nghiêng người né tránh, keng một tiếng, rút kiếm nơi eo lưng ra, trả lại một chiêu.

“Đinh” thoáng chốc đôi bên đã tách ra, trong một sát na cao thấp đã rõ.

Tuy nhiên cả hai đều thối lui mấy bước mới đứng lại được, ai nấy đều cảm thấy hơi thở có chút nhộn nhạo, song Vân Hoán đã nắm chặt bình giải dược trong tay.

Thiếu tướng cũng không vội vã mở chiếc bình cứu mạng đó ngay, ngược lại còn ngạc nhiên nhìn kẻ đã một chiêu phá được thế công của mình khi nãy, chiến sĩ giao nhân Phục Quốc Quân đang loạng choạng lùi lại. Tuy y vừa mới đắc thủ, song cú vồ tay trái đó của y thật tiếc đã hụt, nếu không đã sớm phế được một cánh tay hắn rồi.

Bỗng thấy chiến sĩ Trấn Dã quân đoàn mai phục xung quanh đã không nhịn nổi, chuẩn bị xông vào tương trợ tướng lĩnh, Vân Hoán vội vàng giơ tay phác một cử chỉ ngăn cản. Việc này y vạn vạn lần không thể để người bên cạnh biết quá nhiều.Bỗng thấy chiến sĩ Trấn Dã quân đoàn mai phục xung quanh đã không nhịn nổi, chuẩn bị xông vào tương trợ tướng lĩnh, Vân Hoán vội vàng giơ tay phác một cử chỉ ngăn cản. Việc này y vạn vạn lần không thể để người bên cạnh biết quá nhiều.

Trong lúc tĩnh lặng đối mặt, y quan sát chiến sĩ Phục Quốc Quân trước mặt mình: kẻ này lại dám đơn thương độc mã mà tới. Giao nhân này có thể sắp xếp một kế hoạch cơ mật như thế, hẳn địa vị trong Phục Quốc Quân cũng không thấp. Song điều khiến y kinh ngạc nhất là, tư thế chiêu kiếm vừa rồi của giao nhân lại có tám chín phần tương đồng với chiêu Nhân Sinh Kỉ Hà trong Thiên Vấn kiếm pháp bổn môn? Tuy có khác biệt đôi chút, song lại ẩn chửa tất cả tinh túy trong đó.

“Sao có thể chứ?” Giữa lúc kinh ngạc, Vân Hoán vụt bừng tỉnh, nhớ lại mấy tháng trước đụng độ với Tả Quyền Sử Viêm Tịch. Thân thủ của gã lãnh tụ Phục Quốc Quân ấy thấp thoáng có điểm tương đồng với kiếm thế của bổn môn.

Như vậy lẽ nào là Tây Kinh sư huynh hay Bạch Anh sư tỷ đã truyền thụ kiếm kĩ cho giao nhân Phục Quốc Quân?

Không thể nào… Không Tang và Hải Quốc không phải là cừu địch ngàn năm nay sao? Vả lại, nếu là sư huynh sư tỷ đích thân truyền thụ, kiếm thuật của truyền nhân nhất định không chỉ có vậy. Sao kiếm pháp của hai gã giao nhân này lại có sai lệch, giống như chưa được chân truyền vậy?

“Hữu Quyền Sử Hàn Châu?” Suy tưởng trong một sát na đó khiến Vân Hoán buột miệng thì thầm phán đoán.

Bạch y lai khách lãnh đạm nheo mắt nhìn Thiếu tướng của Thương Lưu đế quốc, mặc nhiên thừa nhận. Tuy chỉ trong một chiêu đã bị đoạt mất giải dược, y vẫn thản nhiên như không, buột miệng nhắc nhở: “Trời sắp sáng rồi, còn không mau đi giải độc đi?”

Vân Hoán biến sắc, mở bình nhìn viên dược hoàn như hạt trân châu bên trong, nhìn đối phương đầy hoài nghi.

“Yên tâm, đã tìm thấy Như Ý Châu, sư phụ ngươi có chết thì bọn ta cũng chẳng được lợi gì.” Hữu Quyền Sử Hàn Châu mặt đẹp như ngọc, song lời lẽ lại lão luyện trấn định, không giận mà oai, “Ta và Tương đều nằm trong sự khống chế của ngươi khác nào kẻ chết đuối, may vớ được cọc đời nào chịu buông ra.”

“Ha.” Vân Hoán cười nhạt một tiếng cụt ngủn, nắm chặt bình thuốc trong lòng bàn tay, quay mình, “Theo ta đi vào.”

Trong sát na tiến vào Cổ Mộ, y giơ tay phải, sau bụi hồng cức vang lên tiếng bật dây cung, bụi cây bị vạch ra, vô số lợi tiễn bay rào rào vào Cổ Mộ, ánh kim sắc lạnh như những điểm hàn tinh. Sát khí dày đặc trên cánh đồng trước mộ. Dợm bước lên thềm đá, Vân Hoán gắng kìm nén lo lắng, quay đầu nhìn Hữu Quyền Sử, lạnh lùng nói: “Trước khi sư phụ bình yên, nếu ngươi hay Tương dám rời Cổ Mộ nửa bước, đừng trách ta hạ thủ vô tình.”

Hàn Châu không đáp, chỉ trấn định thủ thế, ra hiệu cho Vân Hoán tiến vào.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp