KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 25: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

Không biết cục diện bây giờ ở Trạch Quốc phía Đông ra sao rồi?

“Bẩm cáo thiếu tướng!” Đang lúc trầm mặc, bên ngoài chợt truyền tới tiếng chân gấp gáp của quân sĩ quỳ xuống phục mệnh ngoài cửa.

“Thứ đó… tìm thấy thứ đó rồi sao?” Trong chớp mắt, ánh mắt Vân Hoán vụt lóe lên như tuyết, lạnh lùng hỏi, đồng thời đẩy cửa bước ra, kéo gã quân sĩ trở về phục mệnh đứng lên, “Ban ngày sai ngươi dẫn người tới bên ngoài cổ mộ, đã tìm thấy thứ đó chưa?”

“Bẩm, tìm… tìm thấy rồi…” Cả ngày bôn ba lặn lội, gã tiểu đội trường của quân đoàn Trấn Dã đã sức cùng lực kiệt, lúc này lại bị trưởng quan dọa cho giật nảy người lên, lắp ba lắp bắp đáp lời, “Thuộc hạ, thuộc hạ đã gói tất cả, tất cả mọi thứ đám rợ cát bỏ lại, đem về đây rồi… mời, mời thiếu tướng kiểm tra.”

Dưới ánh trăng mờ, Nam Chiêu ngơ ngơ ngác ngác đến xem qua, thấy gã quân sĩ phục mệnh trở về tháo từ sau lưng xuống một bao to tạp vật: hồ rượu, bội đao, vải vóc xanh xanh đỏ đỏ, còn có một giỏ đầy cống phẩm, vương vương vãi vãi liền với xương đầu dê và đá vụn, y nhớ ra mấy gã này đã tốn bao công sức tìm cách dâng cho người gọi là “Nữ tiên” – vốn là những món mấy ngày trước bộ tộc Mạn Nhĩ Ca để bỏ lại vương vãi sau khi tế thần trước Cổ Mộ, không biết quân đội đã phải phí bao nhiêu công sức mới thu thập được hết từng món từng món tạp vật này.

“Lui ra đi!” Vân Hoán vừa liếc qua đám đồ vật lộn xộn chất đống đã trừng mắt quát thuộc hạ lui ra. Cũng chẳng nói gì với Nam Chiêu, y tự mình cúi xuống kiểm tra kỹ càng đống tạp vật người Mạn Nhĩ Qua bỏ lại mà đám thuộc hạ mới vơ vét đem về.

Gã Vân Hoán này… rốt cuộc muốn gì nhỉ?

Nam Chiêu còn đang thắc mắc, đột nhiên trông thấy tấm thân cao to cường tráng của thiếu tướng run rẩy lên, y buột miệng hỏi: “Sao rồi?”

“Không sao cả.” Vân Hoán quay lưng lại phía phòng nên Nam Chiêu không thấy được biểu tình trên gương mặt y, chỉ nghe trong giọng nói của y dường như có chút chấn động kì dị. Giống như đang gắng sức kiềm chế bản thân, nắm tay Vân Hoán từ từ siết chặt lại, chống lên đầu gối, cố giữ mình không gục xuống. Y ngước mắt trông lên trời. Dưới ánh trăng vằng vặc, đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe lên như ánh kiếm, lặng lẽ quan sát Nam Chiêu, khiến đối phương không dám hỏi tiếp.

“Thả hết mấy tên tiểu rợ cát đang nhốt trong ngục ra cho ta.” Đang trầm mặc, Vân Hoán bỗng mở miệng ra lệnh.

Nam Chiêu giật thót mình: “Thà ngay bây giờ? Không phải nói sẽ giam tới khi thiếu tướng rời đi mới thả sao?… đêm qua đám người đó cả gan tập kích quân doanh, chắc cũng là vì muốn cứu mấy gã tiểu sa man đó về. Bây giờ lại thả ra?”

“Ta bảo thả là thả!” Vân Hoán chợt cười lạnh, nói hờ hững, “Không cần giữ chúng lại nữa.”

“Vâng.” Nam Chiêu thân là quân nhân, đành lập tức cúi đầu vâng mệnh.

“Ta muốn đi một chuyến.” Nhìn vào bóng đêm thăm thẳm mịt mờ, Vân Hoán không nhịn được siết chặt tay lại, song giọng nói ẩn chứa rung động không sao nén nổi, phảng phất tâm tình hiếm khi để lộ. Y dừng chân trước cửa, bỗng thấp giọng dặn dò đồng liêu, “Nam Chiêu, có lẽ ngươi chẳng cần phải về kinh, trái lại cứ vui vẻ ở bên người nhà trong Không Tịch thành này mới thật là sung sướng.”

“Có phải Vu Bành nguyên soái đang “chiếu cố” người nhà ta không…” Lúc này Nam Chiêu mới hỏi khẽ.

Lời nói đó bỗng khiến Vân Hoán trầm lặng không ngờ. Thiếu tướng quay mặt nhìn vào bóng tối mà ánh nến không rọi tới, hồi lâu chợt hỏi: “Nam Chiêu, hiện giờ lệnh tôn lệnh đường đang ở đế đô, ngươi cần gì phải quá lo?”

Nam Chiêu ngẩn ra, buột miệng: “Nói nhảm, sao có thể không lo cho được? Đó là cha mẹ anh em của ta mà!”

“Đã vậy…” Vân Hoán chợt nhỏ giọng, “Ngươi vì bọn họ, có thể làm bất cứ chuyện gì chứ?”

Câu hỏi trực tiếp thẳng thừng đó khiến Nam Chiêu biến sắc mặt. Dưới ánh đèn trùng trùng điệp điệp, dáng người cao lớn không kiềm chế nổi, liên tục đi đi lại lại, phát ra gió làm ngọn nến chập chờn muốn tắt. Nam Chiêu vặn vẹo hai tay, đi đi lại lại hồi lâu, sắc mặt rất khó coi, râu tóc đều run run cả lên, cuối cùng cũng dừng bước. Y bỗng quay ngoắt lại, ánh mắt sắc lạnh: “Nói thẳng ra đi! Thiếu tướng muốn tôi làm gì?”

Dưới ánh đèn, Vân Hoán chăm chú quan sát sự biến đổi thần sắc của đồng liêu, trong đôi mắt biếc màu băng cũng ẩn hiện biến hóa thâm trầm: “Tạo phản, ngươi dám không?” Nam Chiêu thoắt sững sờ, trân trân nhìn đồng liêu, nghi nghi hoặc hoặc lẩm bẩm: “Tạo… tạo phản?”

“Haha, ta nói chơi thôi.” Vân Hoán nhìn y, chợt cười phá lên, không biết đã quyết định điều gì. Chỉ thấy y hai tay nắm lại thành quyền, bỗng đập vào nhau, “Được rồi, chỉ có vậy thôi!”

“Hả?” Căn bản không hiểu đồng liêu mập mờ định ám chỉ cái gì, Nam Chiêu kinh ngạc; “Thế nào cơ?”

“Nhận lấy bản đồ này, thay ta phái binh xem xét các cửa khẩu ở mọi nơi.” Vân Hoán cuộn tấm địa đồ trên bàn lại. Đoạn, y cầm ngang địa đồ, đập đập vào ngực Nam Chiêu, “Trong tháng này, không được để kẻ nào rơi khỏi, bằng không ta sẽ lấy mạng ngươi – những chuyện khác ta sẽ lo liệu.”

Sự tình đã đến mức này, buộc phải châm ngòi khai chiến thôi!

***

Thúc ngựa xông vào hoang nguyên rộng mênh mông, gió cát chẳng khác nào những lưỡi dao cứa vào gương mặt.

Những trận gió cát khi gần khi xa thế này, khiến thiếu tướng bỗng có cảm giác như đã trải qua mấy đời, bàn tay cầm cương ngựa khẽ run lên – đã tám chín năm rồi… đã bao lâu y chưa từng quay lại chốn đại mạc này.

Gió đêm trên sa mạc Bác Cổ Nhĩ khô hanh mà lạnh lẽo, phần phật thổi tới như muốn cắt da cắt thịt y. Song dù nắm chặt lấy dây cương, cảm giác ấm mềm như nước trong bàn tay y vẫn từ từ lan ra, thậm chí thấm qua mu bàn tay, lan ra mãi, đánh tan hàn khí trong cơ thể khiến y nghẹt thở. Không biết vì nguyên nhân lạ lùng nào mà gió trên sa mạc Bác Cổ Nhĩ thổi đến thân thể y bỗng nhiên đều trở thành ẩm ướt và ấm áp.

Sau khi rời thành, Vân Hoán ghìm cương, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, cúi xuống nhìn hạt châu xanh biếc trong lòng bàn tay.

Đường kính chừng một tấc, long lanh ngời sáng, dưới ánh trăng, viên ngọc lưu chuyển muôn ngàn tia sáng xanh biếc, sắc xanh liên miên bất tuyệt, lấp la lấp lánh, chẳng khác nào sóng cuộn. Vân Hoán nắm chặt hạt châu, thúc ngựa hứng gió, chầm chậm giơ tay phải lên: gió cát trong vòng một dặm bỗng trở nên ấm áp dịu dàng chẳng khác nào Minh Thứ phong mùa xuân thổi từ Trạch Chi quốc.

Viên Lưu Ly Như Ý Châu thuần khiết của Long Thần.

Như Ý Châu mà y mòn gót kiếm tìm đó, lại được phát hiện trong đống tạp vật của đám mục dân Sa Chi Quốc ham vui bỏ sót lại. Trong chiếc làn đựng đồ cúng lòe lòe loẹt loẹt, vung vãi đầy xương dê và đá cuội đó, y bất ngờ lại tìm được trân bảo có một không hai giữa đám hỗn tạp đó.

Nhiệm vụ tưởng vô cùng phức tạp lại được hoàn thành hết sức giản đơn.

Nếu không phải đám người Mạn Nhĩ Qua đêm qua xông vào cướp ngục, y cũng không thể nghĩ đến việc này.

La Nặc Tộc trưởng chẳng phải tên ngốc, nếu không vì bất đắc dĩ sao lại làm cái việc ngu xuẩn, vì mấy đứa trẻ mà tập kích đế quốc quân đoàn? Đêm qua dẹp xong trận công kích đó, thiếu tướng của Thương Lưu đế quốc ngồi trong bóng tối, kìm nén tình cảm đang trào lên trong lòng, từ từ suy nghĩ. Đối với bộ tộc Mạn Nhĩ Qua mà nói, việc tối quan trọng ngay sau đó là hoàn thành lời hứa đối với nữ tiên, quyết không lý nào tùy tùy tiện tiện đi cứu mấy đứa trẻ. La Nặc Tộc trưởng lại đang suy tính chuyện gì, y quyết dốc toàn lực đột nhập Không Tịch thành sao?

Chỉ có một đáp án duy nhất, chính là: sau khi tìm kiếm bao năm, tộc Mạn Nhĩ Qua phát hiện ra mấy đứa trẻ này có liên quan mật thiết tới Như Ý Châu!

Đế quốc thiếu tướng bỗng đứng vụt dậy, lập tức lệnh cho thuộc hạ tra xét đám trẻ đó cùng đám tù binh tập kích bị bắt đêm qua.

Sự tình sau đó khá đơn giản. Song đám sa man tử đó bất kể là già hay trẻ đều quật cường bất khuất, mang tính gan dạ dũng mãnh bẩm sinh của dân tộc du mục. Có điều sau khi hạ Khôi Lỗi trùng lên đám trẻ, tất cả chân tướng đều hiện rõ mồn một.

Y ngàn vạn lần không ngờ rằng, Như Ý Châu sớm đã xuất hiện trên cánh đồng bát ngát trước Cổ Mộ. Cả đám sa man tử cũng không ngờ rằng, người đầu tiên vô ý phát hiện ra món trân bảo đó lại là mấy đứa trẻ không hiểu chuyện. Đám trẻ nhỏ vẫn kính ngưỡng nữ tiên đó lấy đống xương dê và đá cuội có lẫn viên ngọc để trang trí chiếc làn đựng cống phẩm.

Cúi đầu nắm chặt viên ngọc trong tay, trầm ngâm suy xét một hồi, ánh mắt Vân Hoán biến đổi không ngừng.

Làm lỡ quân cơ rồi sao? Phản bội quốc gia rồi sao? Từ nhỏ vốn chẳng có người nào quan hoài tới y. Nên đối với y mà nói, cái gọi là quốc gia hay tộc nhân chẳng hề quan trọng. Trên thế gian này, y chỉ có một mình đơn độc vươn lên, lăn lộn leo lên tới địa vị cao, y chỉ trung thành với bản thân mình.

Cho nên y không từ bất cứ thủ đoạn nào, chỉ mong giữ được một điểm ấm áp trong lòng.

***

Vân Hoán phi thân xuống ngựa trước Cổ Mộ. Trong bóng đêm, y trông thấy phiến bạch thạch ngoài cửa mộ ngăn cách hết thảy mọi thứ. Dưới ánh trăng, cả hoang mạc tỏa ra ánh kim lạnh lẽo, gió không ngừng thổi, khiến mắt người không thể nào nhận ra tốc độ di động của hoang mạc. Song trên cánh đồng mênh mông trước cửa mộ lại chẳng hề thấy những đồi cát chất chồng. Có lẽ nhờ đám hồng cức mọc ken dày thành bụi và đống đá ngổn ngang tán loạn bao quanh cánh đồng đã ngăn gió cát lại.

Trên mặt đất sạch trơn, hẳn là binh sĩ của Trấn Dã quân đoàn theo lệnh y đã dọn dẹp sạch những tạp vật.Trên mặt đất sạch trơn, hẳn là binh sĩ của Trấn Dã quân đoàn theo lệnh y đã dọn dẹp sạch những tạp vật.

Vân Hoán ngẩng đầu, nhìn khung cửa sổ một bên cửa mộ. Trong màn đêm, khung cửa nhỏ ấy giống y như một hốc mắt sâu hoắm đen ngòm.

Thiếu tướng bỗng ớn lạnh.

Y vốn không phải kẻ làm việc hùng hục bất chấp hậu quả. Tuy lần này rơi vào cục diện hoàn toàn bị động, song khi rời thành, trong lòng y vẫn ngầm tính toán tìm đường lui, bình tĩnh xem xét toàn cục. Y vốn tưởng việc khống chế toàn bộ sa mạc Bác Cổ Nhĩ đã nằm trong tầm tay, song không biết vì sao, khi đến ngoài Cổ Mộ, trông thấy cửa mộ khép chặt, bức tường thành y khổ tâm kiệt lực dựng lên đã sụp đổ tan tành.

“Ta mang Như Ý Châu về rồi đây!” Chẳng kịp buộc ngựa, y leo mười bậc một, toan gõ cửa, song lại đổi ý, chỉ lặng lẽ đặt tay lên phiến đá vừa dày vừa nặng, trầm giọng nói, “Tương, thả sư phụ ta ra!”

Song, bên trong Cổ Mộ tối om chẳng thấy ai đáp lại.

Gió cát hoang nguyên rít lên phần phật, cứa vào mặt y. Tay Vân Hoán dụng lực ấn vào cánh cửa đá lạnh ngắt, vết bỏng nơi tay đau âm ỷ. Sau có tiếng rầm rập từ sau cánh cửa tối om vẳng lại, giống như có thứ gì đó vừa xông ra. Cảm giác quỷ dị không nói nên lời đó khiến Thiếu tướng kinh sợ, không nén nổi hét lên: “Tương! Ra đây! Thả sư phụ ta ra!”

“Xem ngươi cuống cuồng kìa…” Phía sau cửa đá bỗng vang lên tiếng nói khe khẽ, giọng điệu mỉa mai lạnh lùng: “Thiếu tướng quả nhiên lợi hại, mới bảy ngày đã tìm thấy Như Ý Châu?”

“Thả sư phụ ta ra.” Tay Vân Hoán đặt trên cửa mộ, nhìn chăm chăm vào phiến đá, gắng kiềm chế thanh âm.

“Ta muốn coi Như Ý Châu.” Phía sau cửa, giọng nói của Tương vẫn lạnh lùng, thậm chí còn có phần cay nghiệt hơn Vân Hoán.

“Như Ý Châu đang trong tay ta.” Thiếu tướng của Thương Lưu đế quốc nắm tay chống lên cửa, viên ngọc xanh trong tay sát vào phiến đá, “Ngươi là giao nhân, hẳn có thể nhận ra được thật giả. Đặt tay ngươi sát vào phiến đá mà xem.”

Viên ngọc xanh biếc như lưu ly ma sát với phiến đá xù xì thô tháp, châu quang rọi sáng cả mặt Vân Hoán. Gió đêm khô hanh, song trên tảng đá lạnh cứng bỗng từ từ ngưng kết thành những giọt thủy châu long lanh.

Đó là Như Ý Châu của Long Thần, Tứ Hải Chi Vương – dẫu đặt trong sa mạc vẫn có thể hóa thành cam tuyền.

Phía sau cửa ẩn ước có tiếng dò tìm, Tương kêu khẽ một tiếng, nén kinh ngạc, lạnh lùng phân phó: “Đưa Như Ý Châu vào theo cửa sổ kia.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp