KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 22: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

Y cuối cùng đã hiểu rõ cái nhìn chăm chú ôn nhu nhưng bi ai thỉnh thoảng xuất hiện trong mắt sư phụ. Chỉ vì khi đó sư phụ đã nhận định người đệ tử trước mặt do một tay mình dìu dắt, sau khi lợi dụng người hoàn thành nhiệm vụ đã buộc phải giết người diệt khẩu! Nhưng khi đấy vì sao người không giết y? Nếu như người ra tay, sự việc còn có cơ hội giải thích rõ ràng. Thế nhưng sư phụ lương thiện, ôn nhu rốt cuộc vẫn không thể ra tay, chỉ mỉm cười, thản nhiên nhận lấy cái chết do đệ tử một tay người từng cứu giúp, đào tạo ban cho.

Khoảnh khắc đó, y chỉ cảm thấy không khí mà mình hít vào như ngọn lửa bốc cháy trong lòng ngực. Cảm giác đau đớn tột cùng đó khiến y dường như chẳng thể cầm nổi thanh kiếm, cũng chẳng ngăn được dòng lệ tuôn ra từ khóe mắt. Vân Hoán tuyệt vọng lùi lại, mãi đến khi chạm lưng vào vách đá, toàn thân run lên.

Người đã không hỏi gì, cũng không oán trách điều gì? Nếu như sư phụ khi đó ra tay với y, chất vấn y vì sao hạ độc, nếu như người có một chút phản ứng nào… Thì việc quyết không chuyển biến thành tình hình như hiện nay! Cũng tuyệt không để kẻ khác lợi dụng cơ hội!

“Viên thuốc ấy đã qua tay ta.” Khôi lỗi cười mỉm, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh. “Ngươi quên rồi à? Khi đấy ngươi đã giao nó cho ta… Ta chẳng qua bắt được vận may thôi. Thiếu tướng thông minh, sắc sảo như thế, ta tuyệt đối không dám hạ độc trong đồ ăn thức uống của ngươi, chỉ có thể tìm biện pháp khác. May mắn thay, sư phụ ngươi lại là người chẳng có tâm cơ gì, không cần xem xét đã uống ngay.”

“Xoẹt!” Lời nói còn chưa dứt, ánh sáng đã lóe lên như chớp điện, đến ngay yết hầu y thị. Khi tức giận, Vân hoán xuất thủ so với ngày thường càng nhanh hơn gấp bội, Tương vốn chẳng kịp trở tay, Quang Kiếm đã nằm ngay trên huyết mạch của y thị, liên tục rung lên: “Thuốc giải!”

“Thuốc giải không có trên người ta.” Song thần sắc Tương vẫn bình thản. Hiển nhiên y thị sớm đã cân nhắc đường lui, chẳng có vẻ gì hoảng sợ nhìn thẳng Vân Hoán bấy giờ sắc mặt đã tái nhợt, “Nếu ngươi giết ta, bằng hữu ta ngay lập tức sẽ hủy đi thuốc giải. Sư phụ ngươi… hừ, trái lại không thể lập tức chết ngay, chỉ là độc tố sẽ chầm chậm phát tác, đến lúc đó e rằng muốn chết sớm cũng không xong…”

“Câm mồm!” Sát khí trên gương mặt đã dồn lại đến mức chỉ cần chạm nhẹ là nổ ngay. Thế nhưng Quang kiếm vẫn không dám tiến thêm một phân nào nữa. Tương chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng lùi lại một bước, thản nhiên thoát khỏi mũi kiếm của thiếu tướng, lại nhanh nhẹn trở tay rút kiếm, nhằm thẳng vào ngực Vân Hoán, mỉm cười: “Ta cứ nói tiếp, ngươi cũng chẳng dám làm gì! Ngươi dám sao, Vân thiếu tướng? Đừng quên tính mạng sư phụ ngươi đang nằm trong tay ta đấy!”

Sau bao năm ẩn nhẫn, cũng đến ngày giao nhân khôi lỗi quắc mắt, lớn giọng thách thức, mỉm cười ngạo nghễ, trường kiếm ung dung áp chế Quang kiếm của thiếu tướng: “Mười mấy năm qua… bọn ta đều cho rằng, trong Chinh Thiên quân đoàn hiện nay, Vân thiếu tướng ngươi là khó đối phó nhất. Bao nhiêu huynh đệ, tỷ muội đã chết trong tay ngươi! Không nói chuyện khác, chỉ nói vài tháng trước, ngươi suýt chút nữa đã giết chết Tả Quyền Sử Viêm Tịch của chúng ta…”

“Chúng ta đã vạch ra biết bao nhiêu kế hoạch để loại bỏ ngươi. Tiếc là ngươi dường như chẳng có chút sơ hở nào. Không háo sắt, không hám rượu, lại chẳng tham tiền, tinh anh, lão luyện, lúc nào cũng cẩn thận đề phòng kẻ khác…”. Những lời tán dương ấy được thốt ra từ miệng y thị, lại kèm theo mười phần lãnh ý. Ánh mắt y thị bỗng trở nên sắc lạnh, đoản kiếm chỉ thẳng vào ngực Vân Hoán, cười nhạt ” Ngươi tính tình lãnh đạm, sau lần thất lạc lúc nhỏ, đối với người trong dòng tộc càng trở nên dửng dưng như người lạ. Chúng ta đều cho rằng yếu điểm duy nhất của ngươi có thể là người tỷ tỷ đã chăm sóc cho ngươi và muội muội từ thưở ấu thơ. Đáng tiếc nhược điểm này lại chẳng phải là nhược điểm: Vu Chân Vân Chúc, ngày đêm đều hầu hạ bên cạnh tên Trí Giả đó, ai có thể động đến y thị?”

Tương thở dài một hơi, lại có chút thần sắc vui mừng: “Ông trời có mắt! Tiêu, kẻ phản bội vô sỉ ấy xảy ra chuyện, đế đô sai ta đi cùng ngươi thử nghiệm Già Lâu La. Chính lúc đó, ta đã phát thệ: tuyệt không để Thương Lưu đế quốc thành công! Nhưng ta không biết cách nào ngăn cản ngươi, cũng như đoạt lại Như Ý Châu của Long Thần… Đến khi gặp bọn linh điểu, ngươi căn dặn ta đến Cổ Mộ tìm sư phụ ngươi. Sư phụ ngươi… ha ha, bọn ta tự hỏi nắm rõ ngươi như lòng bàn tay, sao lại không biết ngươi vẫn còn một người sư phụ? Ta lập tức nghĩ đến, ngươi che giấu mối quan hệ sư đồ như thế, nhất định phải có nguyên nhân, quả nhiên ta đã đoán đúng.”

Nói đến đây, Tương bỗng thở dài, ánh mắt sắc bén xinh đẹp bỗng trở nên ảm đạm: “Loại người như ngươi, sao lại có một sư phụ như thế? Nếu như y thị biết rõ ngươi tìm Như Ý châu để khởi hành Già Lâu La bay thử…”

“Cùng lắm ta sẽ tố cáo ngươi. Nếu như lần này ta không thể khống chế sư phu ngươi, để ngươi tìm ra Như Ý Châu, khởi động được Già Lâu La thì dẫu phải chết chung với ngươi, ta cũng quyết không để Già Lâu La bay lên!” Ánh mắt khinh thường sống chết rực sáng như lửa, giao nhân khôi lỗi mĩ lệ duyên dáng quắc mắt cười lạnh, thanh âm mang phần bi thương và tráng liệt: “Ngày trước, biết bao nhiêu tỷ mụi của ta… đã như thế, cùng Già Lâu La tan thành tro bụi.”

“…” Nghe đến đây, thần trí gần như đã đông cứng của Vân Hoán rốt cuộc cũng dần dần tỉnh ra. Y nhìn vào đôi mắt xanh biếc của giao nhân với mái tóc mang màu nước biển, lẩm nhẩm, “Phục quốc quân? Ngươi là gian tế của Phục Quốc quân?”

” Ha ha.” Tương bật cười, xoay nhẹ cổ tay, “Trà trộn vào quân đoàn Chinh Thiên đi đến bước này cũng chẳng dễ dàng gì! Ha, có thể đi cùng thiếu tướng ngươi bay thử Già Lâu La! Ngay cả bản thân ta cũng chẳng nghĩ đến!”

“Sao có thể được? Ngươi không uống Khôi Lỗi Trùng sao?! Ngươi đã làm khôi lỗi suốt mười mấy năm trong quân đoàn Chinh thiên, chưa từng…” Bất ngờ trước thân phận thật sự của khôi lỗi ưu tú nhất trong quân đoàn, Vân Hoán nhớ lại toàn bộ tư liệu về Tương, y buột miệng:” Những tướng sĩ từng hợp tác với ngươi, chẳng hề phát hiện ra điều gì sao? Sao có thể…”

“Ngươi cho rằng người Băng Tộc có thể thông minh hơn giao nhân chúng ta sao? Cả một lũ quý tộc giá áo túi cơm!” Tương cười lạnh, trong ánh mắt chứa đầy sự khinh rẻ và chán ghét, “Trong mắt bọn chúng, ngoài trừ thân thể ta vốn dĩ chẳng thấy được điều gì, rất dễ đối phó! Mỗi lần ta bị điều đi còn lưu luyến chẳng nỡ rời, từ trước đến nay chẳng hề hay biết rốt cuộc đã mất những thứ gì.”

Trong lúc không ngừng đối thoại, cảm giác thần trí tán loạn đã dần dần tập trung trở lại, Vân Hoán hít sâu một hơi, cố gắng khống chế đôi tay đang run rẩy của mình, chỉ cười lạnh, nói: “Phi Liêm cũng như thế sao?”

Hai từ ấy khiến Tương thoáng chấn động, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp, diễm lệ có phần cứng lại, gạt phắt đi. “Tên ngốc đó không như thế! Trong cả Chinh Thiên quân đoàn, trong toàn bộ đám sĩ quan mà ta từng gọi Chủ nhân, chỉ có ngươi và hắn là ngoại lệ.”

Dừng lại một lúc, đôi mắt xanh biếc của giao nhân ánh lên vẻ giễu cợt: “Thế nhưng, ngươi và hắn vốn là hai loại người khác nhau.”

“Thật sự không giống nhau sao?” Trong khoảnh khắc sắc mặt Tương thay đổi, Vân Hoán có cảm giác thắng lợi, nhắm trúng trọng tậm. Cảm giác đó khiến thần trí lung lay sắp đổ của y có phần minh mẫn hơn. Y từ tốn cất lời, “Ngươi là gian tế, y nhất định cũng không tránh khỏi mối liên hệ với Phục Quốc Quân – Rõ là tên phản quốc vô sỉ!”

“Y không phải!” Tương buộc miệng.

Khoảnh khắc đó, vẻ đắc ý trong mắt Vân Hoán càng rõ hơn: “Có hay không, điều đó phải đợi bộ hình khảo vấn xong, mới có thể kết luận được! Ngươi cũng được nghe kể rồi chứ? Dưới tay bộ hình “Lao Ngục Vương” Tân Trùy, từ trước đến nay vẫn chưa có phạm nhân nào không chịu nói ra “chân tướng”.”

“Phi Liêm chẳng biết chuyện gì cả!” Tương không kìm lòng được, sắc mặt thay đổi hẳn. Thân là chiến sĩ Phục Quốc Quân của giao nhân, hiển nhiên đối với danh tự của ác quan nghe như sấm rền bên tai, “Việc ai làm, người đấy chịu, sự tình không liên quan gì đến y.”

“Ha.. ha… Nói hay lắm!” Vân Hoán cười nhạt, mở miệng chế giễu: “Việc ai làm người đấy chịu, sự tình cũng không liên quan đến sư phụ ta!”

“…” Chẳng ngờ đến ở tình thế như vậy vẫn bị lấn lướt, Tương trầm mặc một lúc.

Thế nhưng sau khoảnh khắc ấy, y thị bật cười lớn. Nữ tử giao nhân cầm kiếm nhảy lui về sau: “Muốn dùng Phi Liêm để uy hiếp ta à? Nằm mơ! Y là gì? Cùng một giuộc rợ Băng… Chó không cắn người vẫn là chó thôi!”

Trong lúc cười lớn, Tương bất ngờ bạt kiếm một đường, buột Vân Hoán phải lùi lại ba trượng, ánh mắt lạnh lùng: “Vân thiếu tướng, ta cảnh cáo ngươi: bất kể là dùng những người mục dân hay ngươi tự điều phái quân đội đi tìm Như Ý Châu, nếu như trong vòng một tháng ngươi không hoàn trả Như Ý Châu của Thần Long cho giao nhân chúng ta, ngươi hãy đợi xem thi thể sư phụ ngươi rữa nát trong Cổ mộ nhé!”

“Dù cho sư phụ ta có giải được độc tố, tối đa cũng chỉ sống thêm ba tháng, ngươi đừng mong uy hiếp ta!” Vân Hoán lãnh đạm chỉ tay, thanh âm được dằn xuống mức nhỏ nhẹ nhất có thể, “Ngươi giao ra thuốc giải, ta sẽ để ngươi đi, tuyệt đối không liên lụy gì đến thiếu tướng Phi Liêm.”

“Cái gì?” Tương lùi lại đến bên bức tường thạch mộ, vừa ngẩng đầu trông vào khung cửa sổ ấy, đã ngoảnh lại nhìn thiếu tướng đế quốc Thương Lưu đứng bên cạnh ra chiều rất thú vị, khóe miệng để lộ một nụ cười, “Nghe ra thì rất hợp lí, nếu như không phải ta đã may mắn trông thấy tất cả, có lẽ ta đã chấp nhận cái điều kiện “công bằng” này!”

“Trông thấy gì?” Sắc mặt Vân Hoán có phần thay đổi, hỏi vặn lại, “Nhìn thấy điều gì?”

Nụ cười nơi khóe miệng Tương càng thêm sâu thẳm, hòa lẫn với bao loại biểu tình, trở nên không thể nhìn thấu, thanh âm bỗng nhiên nhỏ lại, gần như thì thầm: “Ta nhìn thấy ngươi đã hôn y thị… Những lúc y thị chưa tỉnh lại, ngươi đều không cầm lòng được hôn lên ngón tay và mái tóc y thị. Ta nói đúng chứ? Ánh mắt ngươi khi đó mới say đắm và thống khổ làm sao, ha ha. Không thể tưởng tượng nổi… Ta đã nhìn thấy tất cả!”

“Câm mồm!” Dường như bị kiếm sắt đâm xuyên tim, sắc mặt Vân Hoán trong chớp mắt đã trở nên trắng bệch, “Câm mồm! Câm mồm!”

“Hắc hắc hắc hắc… Đã chịu không nổi rồi sao?”. Chiến sĩ Phục Quốc quân bật cười lớn, giọng điệu thầm thì quỷ dị, “Nếu như ta nói với ngươi, kỳ thực sư phụ ngươi cũng biết thì sao? Y thị kỳ thực biết rất rõ. Lần đấy ta rõ ràng nhìn thấy y thị mở mắt ra! Nhưng y thị không lên tiếng. Ngay sau khi bị trúng độc cũng chẳng hề lên tiếng. Ta còn tưởng khi đó có thể gây hiểu lầm khiến sư đồ các ngươi tàn sát lẫn nhau. Đáng tiếc… Cũng không rõ khoảnh khắc sau cùng ấy trong lòng y thị cảm thấy thế nào…”

Thanh âm tựa hồ thầm thì bỗng nhiên im bặt, vẻ thích thú trong ánh mắt chợt đông lại, Tương bất ngờ đổi thái độ, cất cao giọng, lạnh lùng và sắt bén: “Vân thiếu tướng, đừng phủ nhân y thị chính là người ngươi yêu nhất trên thế gian này! Chỉ cần có một tia hy vọng, dù chỉ để y thị sống thêm một ngày, ngươi nhất định cũng phải giành lấy!”

Chiến sĩ giao nhân cầm kiếm tung người nhảy lên, tay bám vào thành cửa sổ: “Ta ở trong cổ mộ, đợi ngươi mang Như Ý châu đến. Độc tính đã bắt đầu phát tác, nếu như không nhanh chóng giải độc, cơ thể rất có khả năng bị thối rữa. Phải khẩn trương đấy, thiếu tướng ạ!”

Trên đồng hoang cát vàng bay mịt mù, tất cả đã trở về với sự tĩnh lặng ban đầu.

Vân Hoán có vẻ sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn thềm đá cổ mộ trước mặt rải đầy hoa quả cống phẩm mà những người mục dân ấy dâng lên, xanh xanh, đỏ đỏ. Cánh cửa đá dày nặng đã ngăn cách mọi thứ. Cao cao trên tường đá kiên cố, khung cửa sổ nho nhỏ đó như con mắt đen lay láy đang chăm chú quan sát y, sâu thăm thẳm.

Mười lăm năm trước, sau khi thoát khỏi hầm ngầm ấy, y chưa hề cảm thấy tuyệt vọng như lúc này. Trong khoảnh khắc cái chết đến, y hiểu rõ không một tộc nhân hay địch nhân nào đến cứu y, giữa trời đất này, y chỉ cô độc một mình, không mong nhận được sự giúp đỡ nào. Cũng như hiện nay sự sợ hãi cùng tăm tối ập đến nhấn chìm tâm trí, y biết rõ bản thân sắp mất đi cứu cánh sau cùng.

Chán nản, tuyệt vọng, y nện tay vào vách đá, trong khoảnh khắc này, bao tình cảm vẫn luôn miễn cưỡng đè nén trong lòng cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ…


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp