KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 21: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

“Nam Chiêu, lần này ngươi nhất định phải giúp ta!” Vân Hoán bỗng quay đầu lại, lặng lẽ quan sát ánh mắt đồng liêu, “Nếu như ngươi giở trò bịp bợm gì với ta, ta chắc khó tránh khỏi số kiếp, nhưng mà, trước lúc đó, lệnh phù vẫn nằm trong tay ta, mọi việc nơi này đều nằm trong dự tính của ta!”

“Nói đi đâu thế!” Sắc mặt Nam Chiêu đã thay đổi, giận dữ cầm kiếm lên, “Ta…”

“Đừng vội thanh minh trước,” Vân Hoán mỉm cười, đột nhiên ngước đầu, ánh mắt sắc lạnh, “Ta với ngươi là bằng hữu nên mới thẳng thắn buông lời cảnh cáo trước mặt, không muốn đâm lén sau lưng. Nam Chiêu, mấy năm nay, ngươi vì muốn được điều động trở về đế đô, đã bí mật đi lại với Quốc vụ đại thần Vu Lãng, dụng không ít công sức nhỉ?”

Vị tướng quân từ nãy đến giờ vẫn tỏ ra phóng khoáng, cởi mở bỗng nhiên đứng lặng người, nói không ra lời.

“Ta còn chưa ra khỏi Già Lam thành, ngươi đã biết việc này phải không?”. Thiếu tướng nhìn đồng liêu năm xưa, nụ cười nơi khóe môi đã được gọt giũa, không sao nhìn thấu “Ta thực hiện trách nhiệm trọng đại này, trước khi xuất phát, đã phải cẩn trọng điều tra qua mọi người, mọi việc ở đây.”

“Vu Lãng đại nhân có bóng gió nói đến việc này, nhưng mà, nhưng mà, ta tuyệt không có…” bị lãnh ý trong giọng điệu từ tốn của đồng liêu dồn ép đến mức khó thở, Nam Chiêu sực tỉnh, giận dữ phản bác.

“Ta biết rõ ngươi không có!” Vân Hoán lại mỉm cười, thần sắc có phần thả lỏng một ít “Nếu không ta cũng chẳng ngồi ở đây nói chuyện với ngươi! Nam Chiêu, ngươi từ trước đến nay không phải là kẻ chuyên giở thủ đoạn, bán bạn cầu vinh. Nếu không, với năng lực của ngươi, sao mấy năm qua vẫn phải đóng giữ ở thành Không Tịch này chứ!”

“…” Nam Chiêu lần nữa lùi lại một bước, quan sát vị Thiếu tướng đế đô nhiều năm không gặp này.

“Xin lỗi, thời gian khẩn cấp, cho nên ta không thể nhẫn nại quanh co với ngươi được! Nói rõ mọi chuyên ngay từ khi bắt đầu, đối với mọi người đều tốt!” Vân Hóan gõ nhẹ lệnh phù trong lòng bàn tay, ánh mắt bên dưới cặp mày lưỡi mác băng lạnh, song thấp thoáng vẻ bi ai, “Nam Chiêu, nếu như ta thực hiện nhiệm vụ này thuận lợi, trở về đế đô sẽ lập tức đi gặp Vu Bành đại nhân biểu công giúp ngươi, để điều ngươi hồi kinh đoàn tụ với gia đình.”

“Không cần đâu…” Nam Chiêu bỗng thở dài, từng chữ từng câu, “Trong thủ dụ vừa rồi, Vu Bành nguyên soái lệnh cho ta nhất nhất phải nghe theo sắp đặt của thiếu tướng, cha mẹ, người thân của ta ở đế đô, người sớm đã phái người chăm nom tốt rồi!”

Vân Hoán chợt nghĩ đến phần mật lệnh vừa rồi của Vu Bành nguyên soái, lặng lẽ hít sâu một hơi lạnh.

“Hắc, hắc hắc hắc…” Trong khoảnh khắc cả hai người cùng trầm mặc đó, Nam Chiêu không kềm lòng được, bất chợt cười phá lên, chắp tay, loạng choạng lùi lại, “Vân thiếu tướng, mạt tướng xin cáo lui.”

“Nam Chiêu.” Vân Hoán có phần ngỡ ngàng ngẩng đầu, muốn nói điều gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không thành lời.

Nam Chiêu nhìn người đồng liêu, khóe miệng mấp máy, dường như cũng muốn nói điều gì đó, cuối cùng cũng chỉ nói: “Hễ có việc gì, lính liên lạc sẽ lập tức phi ngựa đến bẩm cáo ngay. Mạt tướng ở trong đại doanh thành Không Tịch gươm giáo sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng nghe theo sự điều phái của thiếu tướng!”

Tất thảy mọi người đều đã tản ra, nơi Cổ Mộ ngoài thành chỉ còn lại một vùng trống trải mênh mông với cát vàng nhảy múa trong gió lạnh buổi ban mai.

Vân Hoán quay người bước lên bậc thềm, toan nhấc tay, cửa thạch mộ đã được mở ra từ bên trong. Nữ tử khoác áo trắng ngồi trên xe lăn, phía bên trong cánh cửa đá vừa mở ra đó đang lặng lẽ nhìn y, sắc mặt dường như có phần tiều tụy, ánh mắt sâu thăm thẳm. Vân Hoán thoáng thấy lạnh lòng, không biết những lời vừa rồi, sư phụ đã nghe được mấy phần? Y cúi người xuống, nhỏ nhẹ nói: “Sư phụ, bên ngoài gió lạnh, người trở vào trong đi!”

“Để ta ngắm bình minh đã.” Mộ Yên khe khẽ lắc đầu, ngồi nơi ngạch cửa thạch mộ ngước lên, trông về phía trời đông xa xăm. Ánh ban mai rực rỡ, soi trên gương mặt người, dường như khiến gương mặt trắng bệch cũng trở nên hồng hào hơn. Mái tóc người nhè nhẹ bay trong gió, thanh âm cũng tan vào không trung: “Hoán nhi, con ở đây với ta một lúc!”

Vân Hoán thoáng sa sầm nét mặt, có phần do dự, nhưng sau đó vẫn gật đầu: “Vâng.”

“Hiện tại, ở đây không ai nhìn thấy đâu, con không phải lo lắng!” Mộ Yên vẫn hướng về phía mặt trời, cũng chẳng quay đầu lại, chỉ lãnh đạm nói, “Ta biết con không muốn để người khác biết sư phụ con là người Không Tang…”

“Sư phụ.” Vân Hoán khụy gối xuống trước xe lăn, cũng chẳng biện giải, “con xin lỗi…”

“Không sao đâu. Bất kể con đã làm gì, đừng bao giờ nói xin lỗi với sư phụ…” Mộ Yên mỉm cười, dường như khí lực không thuận, thanh âm từ từ nhỏ dần, cuối cùng chỉ nhỏ nhẹ nói một câu: “Nhưng bọn trẻ mục dân đó, một tháng sau, con phải thả chúng trở về. Ta hiểu, trước khi con tìm được Như Ý Châu, tuyệt không thể để những người mục dân biết được con là thiếu tướng của đế quốc, cho nên con đã giam giữ bọn trẻ đó. Sư phụ rất vui vì con đã không chọn phương pháp đơn giản nhất để bịt miệng bọn chúng!”

“…” Trong lúc bất ngờ, Vân Hoán chẳng dám ngẩng lên nhìn mặt sư phụ, chỉ cúi người, khẽ gật đầu, “Con nhất định thả.”

“Hoán nhi, con giỏi thật đấy!… Quyết đoán, ngoan cường, dứt khoát, so với Ngữ Băng – chàng thư sinh năm đó còn tài tình hơn.” Trong ánh bình minh, Mộ Yên bất chợt mỉm cười buồn bã, ngả người tựa vào xe lăn, ngẩng đầu nhìn về phía cuối trời. Nơi chân trời mênh mông vô tận đó, ẩn hiện một tòa bạch tháp cao lớn, sừng sững. Mọi thứ đều đã thay đổi, duy chỉ có tòa bạch tháp đó tồn tại vĩnh viễn, như biểu tượng vĩnh hằng của trời đất.

“Thời gian đấy, ta không hiểu Ngữ Băng… Trải qua bao năm, đến nay, cũng ngẫm thêm được đôi phần, nhưng rốt cuộc vẫn không thể hiểu y là con người thế nào. Bất luận là ai, nếu xem mạng người như cỏ rác, tàn sát bách tính, chắn chắn sẽ phải chết!”

Vừa nghe sư phụ nhắc đến cái tên đó, trong lòng Vân Hoán không hiểu vì sao thắt lại, chẳng dám trả lời. Bất chợt nghe thấy Mộ Yên cười khẩy một tiếng: “Nhưng nếu bảo ta giết y, e rằng vẫn chẳng thể xuống tay… Lại thả đi một kẻ đáng phải chết!”

Vân Hoán cảm giác bàn tay sư phụ đặt lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu mình, hơi run lên. Trong khoảnh khắc ấy, y chợt cảm thấy một thứ lãnh ý kì quái, có phần không dằn được, hoảng sợ nhấc kiếm lên.

“Chủ nhân!” Có lẽ vì trông thấy chủ nhân bị người khác khống chế nên sắc mặt khôi lỗi đã thay đổi, vội bạt kiếm xông đến.

Vân Hoán bỗng phác tay, ra hiệu Tương dừng lại, vẫn quỳ gối trước xe lăn, cũng chẳng ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm trán.

“Cho nên, đối với con, ta cũng như thế…” Tay Mộ Yên nhẹ nhàng buông xuống, đặt lên vai y, thanh âm có phần yếu đi, “Con có thể trở về đại doanh thành Không Tịch! Mục dân Mạn Nhĩ Ca là những hán tử đã nói thì ắt làm. Nếu họ tìm được Như Ý Châu, sẽ lập tức mang đến đây, xem như cống phẩm đặt trên thềm đá bên ngoài cửa… Người của con mai phục sẵn quanh vùng này, khi ấy nhất định sẽ đến lấy.”

Nói đến đây, Mộ Yên lại im lặng một lúc lâu. Vân Hoán cảm thấy bàn tay sư phụ đặt trên vai mình run lẩy bẩy. Người lại khục khà, khục khặc ho lên: “Đấy cũng là điều cuối cùng sư phụ có thể làm cho con. Sau này, con muốn thỉnh cầu việc gì, nhờ vả ai đó, phải… trông vào bản thân con… Con có thể… có thể đi rồi… và đừng bao giờ trở lạ!.”

“Sự phụ!” Bỗng nhiên nghe thấy điều bất thường, thiếu tướng ngẩng đầu lên.

Y trông thấy một vạt áo trắng nhuộm màu đỏ thẫm- Khoảnh khắc đó, y còn tưởng đấy là sắc bình minh vương lại trên áo người.

Thế nhưng y đã lầm! Vân Hoán nhận thấy đi cùng với cơn ho dữ dội, khó lòng áp chế là những giọt máu đỏ tươi rỉ ra từ khóe miệng của Mộ Yên. Từng giọt, từng giọt rơi xuống tà áo trắng như tuyết, nhuộm thành một tảng mây hồng. Sắc mặt nữ Kiếm thánh Không Tang trắng bệch, mong manh như ngọc lưu li chạm vào là tan vỡ. Trong mơ hồ dường như có mùi tử khí của thời khắc đại nạn.

“Sư phụ! Sư phụ!” Sự kinh hãi đó chỉ trong chớp mắt đã đổ ập xuống đầu, Vân Hoán bỗng cảm thấy mình không còn chút khí lực nào, muốn đứng dậy, nhưng loạng choạng ngã khụy xuống đất. Y dùng một tay chống đỡ cơ thể, một tay vươn tới, nắm lấy vạt áo của sư phụ.

Thế nhưng xe lăn đã nhanh chóng lùi về sau không gây một chút tiếng động. Mộ Yên thả bàn tay đang bụm miệng ra, chỉ dụng một ít lực đã đẩy xe lăn lùi vào thạch mô. Cửa mộ rầm rập rơi xuống ngay sát vạt áo người, khiến một góc áo trắng bị kẹt lại bên dưới cửa đá.

“Sư phụ! Sư phụ!” Vân Hoán loạng choạng đứng dậy, dụng lực đánh vào mặt sau của cửa đá, lòng tan dạ nát, “Mở cửa! Mở cửa ra!”

Mạc đá từ tay y rơi xuống, trong chớp mắt đã thấm đầy máu. Mảnh vải vừa được băng bó cẩn thận lúc nãy đã bung ra. Y cũng chẳng bận tâm gì đến bàn tay bị thương cứ nện vào tảng đá to lớn đấy, lưu lại từng vết, từng vết máu. Khoảnh khắc đấy, thiếu tướng đế quốc dường như đã phát điên, phát cuồng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, căn bản đã quên mất mình có mang kiếm, cũng quên mất phải sử dụng loại võ công gì. Y chỉ như một người dân thường tay không tấc sắt, dùng thân thể máu thịt của mình nện vào cánh cửa đá đã oanh nhiên rơi xuống đó. Y điên cuồng gào thét, gọi người bên trong, cho đến khi trán và hai tay đều nhuốm đầy máu tươi.

Tình cảnh kinh người đó, thậm chí khiến giao nhân khôi lỗi đứng bên cạnh phải liên tiếp lùi lại mấy bước, trên mặt lộ ra thần sắc chấn động khó hiểu.

“Sư phụ, sư phụ… mở cửa.” Sức lực trong cơ thể cuối cùng đã cạn, Vân Hoán khụy xuống trước cửa mộ, tuyệt vọng chống hai tay vào tảng đá ấy, dùng hơi tàn lực kiệt khẽ lẩm nhẩm, “Mở cửa, mở cửa…”

Thế nhưng không ai trả lời y! Đại mạc buổi ban mai hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có gió cát thét gào bên tai, lúc gần lúc xa…

Khi cúi đầu xuống, nhìn thấy góc áo trắng bên dưới thạch môn, nỗi tuyệt vọng và sợ hãi bỗng nhiên ập đến, khiến y gần như ngã khụy.

Sư phụ lẽ nào đã qua đời? Lẽ nào người đã qua đời? Ngay sau tảng đá to lớn này?

Đến cả lần gặp mặt sau cùng cũng chẳng thể! Sao người lại lùi vào Cổ Mộ như thế, đoạn tuyệt mọi liên hệ với y như thế…? Tự dưng lại như thế…? Rõ ràng, người nói vẫn còn hơn ba tháng, sao lại như thế chứ?

Kỳ thực ban đầu y chưa hoảng loạn như bấy giờ, trong lòng còn trù bị vài phương pháp. Y tính sau khi hồi kinh, sẽ thử mọi cách có thể nghĩ ra được để trì hoãn, hoặc giả là xóa hẳn cái thời hạn tử vong kia của sư phụ. Trong những phương pháp đó, chí ít cũng có một phương án mạo hiểm thành công.

Nhưng cửa đá oanh nhiên đóng xuống kia đã đập tan tất cả. Cũng chẳng còn cách nào xoay chuyển tình thế được nữa!

“Không được… Không được. Sư phụ, người không mở cửa, con sẽ mở!”. Khi cơ thể dần dần cạn kiệt sức lực, đầu óc trống rỗng lại chầm chậm khôi phục ý thức. Vân Hoán bỗng ngẩng đầu nhìn tảng đá vừa dày vừa nặng trước mặt, chống tay trên mặt đất, gượng đứng dậy, loạng choạng lùi lại vài bước, trở tay bạt xuất Quang kiếm. Nếu như không thể chém nát cánh cửa đá, dù phải điều động quân đoàn đến, y cũng quyết phá tan tảng đá phân cách to lớn này!

“Hà tất phí bao nhiêu sức lực như thế? Tòa Cổ mộ này chẳng phải có cửa sổ thông khí sao?”. Bất thình lình, y nghe thấy có người kiến nghị.

Đầu óc gần như trống rỗng bỗng nhiên chấn động, vui mừng khôn xiết, nghĩ cũng chẳng kịp nghĩ, Vân Hoán quay người toan lao đi.

Bỗng nhiên, y khựng người, cũng chẳng thể đứng yên, chầm chậm xoay người lại: “Tương?”

“Vân thiếu tướng.” Câu nói rành mạch như thế lại có thể thốt ra từ miệng của một ả giao nhân khôi lỗi?

Dưới ánh ban mai, giao nhân kiều diễm như tựa người vào cửa đá, đầu ngón tay nhè nhẹ mân mê bội kiếm, ánh mắt cũng không còn vẻ đờ đẫn quen thuộc, trở nên trong suốt tinh anh. Y thị cười lạnh: “Ngươi cuối cùng cũng nhìn thẳng vào ta.”Dưới ánh ban mai, giao nhân kiều diễm như tựa người vào cửa đá, đầu ngón tay nhè nhẹ mân mê bội kiếm, ánh mắt cũng không còn vẻ đờ đẫn quen thuộc, trở nên trong suốt tinh anh. Y thị cười lạnh: “Ngươi cuối cùng cũng nhìn thẳng vào ta.”

Vân Hoán kinh ngạc trong tích tắc, song bấy giờ cũng chẳng thể quan tâm đến sự việc này, chỉ muốn nhảy vào cổ mộ qua cửa sổ.

“Không cần gấp, sư phụ ngươi tạm thời không chết được…” Tương bật cười lớn, tiếp tục mân mê bội kiếm, đôi mắt vẫn luôn ngây ngô, đờ đẫn lại mang đầy biểu cảm phức tạp, “Chỉ là bà ta chắc chắn rất đau lòng, khi nhận thấy viên Kim Đan mà đồ đệ tận tay trao cho mình lại chứa độc dược. Ta thật sự khó hiểu, vì sao ban nãy bà ta không giết chết ngươi nhỉ?”

Lời nói vừa thốt ra một nửa, Vân Hoán đã hiểu rõ mọi chuyện. Tất cả những mảnh sự kiện rời rạc bỗng nhiên được ghép lại với nhau.

Vì sao lần đấy sư phụ rõ ràng còn hơi thở, nhưng lại mất hết ý thức?

Lớp tử khí mơ hồ trên gương mặt, lại thêm vẻ cau mày, cách nói chuyện ngập ngừng khác thường.

Vốn dĩ sau khi dùng viên thuốc y dâng lên đó, cơ thể người đã chầm chậm cảm thấy khó chịu.

Thế nhưng sư phụ chẳng hề nói gì. Vì sao người lại không nói? Ngay khi phát hiện đệ tử dâng thuốc độc, vì sao người không nói? Ngay lúc chịu đựng nỗi đau độc tố bộc phát bên trong cơ thể, người vẫn ngồi bên ngọn lửa vì y mà cậy nhờ tộc trưởng giúp đỡ?

“Ta hiểu con không muốn người khác biết con có một sư phụ là người Không Tang.”

“Chẳng sao cả. Bất kể con đã làm gì, đừng bao giờ nói xin lỗi với sư phụ…”

“Hoán nhi, con giỏi thật đấy… Quyết đoán, ngoan cường, dứt khoát, so với Ngữ Băng chàng thư sinh năm đó còn tài tình hơn.”

“Nhưng nếu như bảo ta giết y, e rằng e vẫn không thể xuống tay. Cho nên, đối với con ta cũng như thế.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp