KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 20: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

Thời gian sau này, chẳng qua vì mến tài trí của nhau mới xưng huynh gọi đệ với người thanh niên này, tuyệt không có ý nịnh hót quyền quý. Lại chẳng ngờ Vân gia nhanh chóng trở nên hiển hách như thế. Không quá vài năm, thánh nữ Vu Chúc đã trở thành nguyên lão Vu Chân, bước chân vào giới môn phiệt hiển quý nhất ở đế đô. Và người thanh niên đó trong quân đội cũng được tấn thăng nhanh như tên bắn, hiện nay bỗng chốc đã trở thành thiếu tướng có thực lực nhất ở Chinh Thiên quân đoàn.

Bản thân y tuy đồng cảnh ngộ xuất thân bình dân, ở biên giới thuộc địa xa xôi nghìn dặm này, vẫn chỉ là một tướng quân nhỏ bé, cực khổ mà chẳng thu được kết quả tốt – theo quy định trong quân đội Thương Lưu, quân đoàn Trấn Dã và quân đoàn Chinh Thiên tuy vẫn luôn hợp lực, nhưng tử đệ Giảng Vũ đường vừa mãn khóa, trước tiên phải đến quân đoàn Trấn Dã, rèn luyện bộ chiến và mã chiến từ năm đến mười năm, mới có cơ hội được điều động vào quân đoàn Chinh Thiên.

Mấy năm nay y duy trì ổn định trên đại mạc vùng này, quản thúc mục dân, cũng xem như có một số thành tích. Trong vòng năm năm tấn thăng thiếu tướng đã là hiếm thấy. Hiện tuy cùng quan bậc với Vân Hoán, thế nhưng giữa thiếu tướng Chinh Thiên quân đoàn từ đế đô đến với thiếu tướng quân đoàn Trấn Dã đồn trú ở thuộc địa, ai cũng biết khác nhau một trời một vực.

Đúng là người nào mệnh ấy… Nam Chiêu vốn thô lỗ như thế trong lòng cũng không khỏi cảm khái, song dẫu sao cũng là người thẳng tính, nghĩ qua rồi lại gạt đi. Tóm lại, lần này Vân thiếu tướng bỗng nhiên đến đây, cầm lệnh bài của Vu Bành đại nhân trong tay, vì công hay tư, chỉ cần y có căn dặn gì, bản thân mình cùng toàn bộ binh sĩ thành Không Tịch đều phải nghe y điều phái.

“Tướng quân, đã bắt được mấy tên tiểu rợ cát!”. Đang lúc suy nghĩ, bên tai bỗng nghe thấy lời bẩm cáo của thuộc hạ. Nam Chiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy binh sĩ không biết nơi nào bắt được ba bốn đứa trẻ mục dân, mỗi tay kéo một tên đến trước ngựa, “Xử trí thế nào ạ? Khép vào tội tụ tập làm loạn bêu đầu thị chúng phải không ạ?””Tướng quân, đã bắt được mấy tên tiểu rợ cát!”. Đang lúc suy nghĩ, bên tai bỗng nghe thấy lời bẩm cáo của thuộc hạ. Nam Chiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy binh sĩ không biết nơi nào bắt được ba bốn đứa trẻ mục dân, mỗi tay kéo một tên đến trước ngựa, “Xử trí thế nào ạ? Khép vào tội tụ tập làm loạn bêu đầu thị chúng phải không ạ?”

“Thả ta ra! Thả ta ra!” Bọn trẻ con đó vô cùng hung hãn, không cam lòng vùng vẫy, “Chúng tôi chẳng qua là dâng vật cúng cho nữ tiên! Chúng tôi không làm loạn!”

“Nữ tiên?” Nam Chiêu cau mày, “lung tung bát nháo gì thế…”

Mắt nhìn lên, lại thấy trên thềm thạch mộ quả nhiên bày rất nhiều giỏ xách, bên trong chứa đầy các loại hoa quả ngon ngọt. Chiếc giỏ được trang trí bởi dải lụa màu nên vô cùng rực rỡ, đặt trên hòn đá cùng xương dê đủ màu. Rõ ràng những đứa trẻ này đã tốn rất nhiều tâm sức để đến nơi đây dâng lễ vật cho nữ tiên.

“Mẹ kiếp, mấy tên rợ các quái đản này! Bao nhiêu lần cảnh cáo bọn bây không được tùy tiện tụ tập huyên náo, từ trước đến nay, hết năm lần bảy lượt đều bỏ mặc mệnh lệnh của lão tử!” Nam Chiêu thấy trong lòng bốc hỏa, đá đổ một cái giỏ, lớn tiếng quát, “Bà nội mày, lại thích gây rối, làm loạn khắp nơi, luật lệnh đế đô bọn ngươi nghĩ là nói dóc à? Các ngươi thì bỏ mặc còn lão tử phải thực hiện đầu đuôi ngọn nguồn nếu không làm sao giao phó với cấp trên? Mỗi năm canh ba nửa đêm đều phải thức dậy đến đuổi các ngươi, tưởng là lão tử không cần ngủ chắc?”

“…” Quân đoàn Trấn Dã nửa đêm tập hợp binh sĩ ai ai cũng buồn ngủ, mệt mỏi, hiện nay nghe Tướng quân nổi giận, không cầm lòng được vừa muốn cười, vừa muốn pha trò. Thế nhưng nhìn thấy khắp nơi bừa bãi và mấy đứa trẻ mục dân đang giằng co vẫy vùng, trong mắt ai nấy đều ánh lên vẻ hung hãn không kiềm được. Bọn tiên dân này, cần phải nhốt vào lồng sắt mới chịu nghe lời mà!

***

Ngọn đèn trong thạch mộ dần dần tàn đi, song sắc trời bên ngoài cửa sổ cũng đã sáng lên.

Dưới ngọn đèn tàn, Mộ Yên dùng vải trắng tỉ mỉ băng bó bàn tay đệ tử, cuối cùng kết thành một cái nơ nơi lòng bàn tay.

“Những việc này gọi Tương lại là được…” Nhìn thấy sư phụ cẩn thận băng bó như thế, Vân Hoán không cầm lòng được, lên tiếng.

“Sau này không được làm càng như thế nữa!”. Mộ Yên cúi người cắn đứt phần vải trắng cắt thừa ra đó, ánh mắt đầy vẻ thương xót. Phản ứng ban nãy của đệ tử đích thực đã khiến người hoảng sợ, “Nếu như tay bị lửa thiêu hủy thì làm sao sử dụng kiếm nữa? Con đã là một người lớn, sao lại hành sự bừa bãi như thế? Nếu ở đế đô cũng như vậy thì khiến ta lo lắng lắm”

“Ở đế đô không thế.” Vân Hoán cúi đầu, cảm thấy những ngón tay của sư phụ nhè nhẹ xoa lên chỗ bị thương đã được băng bó cẩn thận, “Chỉ là con không chịu được một câu nặng lời của sư phụ.”

“Hài tử ngốc…” Mộ Yên không dằn lòng được, bật cười, nhấc tay muốn xoa má Vân Hoán, thế nhưng nhìn chăm chú vào gương mặt anh tuấn của đệ tử, ánh mắt có phần thay đổi, bèn đặt tay lên vai y, vỗ nhẹ vài cái, “Đừng ngốc thế… đừng ngốc thế. Con đã trưởng thành rồi, sư phụ cũng phải chết đi. Sau này cần tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Sư phụ.” Lại nhắc đến chuyện chẳng lành đó, Vân Hoán lập tức biến sắc, buộc miệng gọi.

“Con nghe xem, bên ngoài sao lại ồn ào thế?” Mộ Yên lái sang chuyện khác, không muốn bàn thêm, nghiêng đầu lắng nghe tiếng vọng từ bên ngoài, “Hình như có rất nhiều người.”

“Là Nam Chiêu… Con tệ quá, đã quên mất y” Vân Hoán nghe thấy tiếng chiến mã hí trong gió, đột nhiên bật dậy, “Tương, đi mở cửa.”

Bọn trẻ mục dân đó vẫn không ngừng giằng co, vùng vẫy, há miệng cắn vào tay giáo uy đang giữ bọn chúng. Tiếng răng chạm vào bao tay sắt phát ra những tiếng vang côm cốp. Tên giáo úy đó đã nổi trận lôi đình, thúc mạnh đầu gối vào bụng đứa trẻ, khiến nó rên lên thảm thiết.

“Tướng quân, đừng lãng phí thời gian với đám trẻ rợ cát này, kẻo làm lỡ việc gặp Vân thiếu tướng.” Phó tướng vừa nghe nhắc đến vị thiếu tướng từ đế đô đến vùng mênh mông hoang vắng này, ánh mắt đã rực sáng, xua xua tay, “Lôi đi chém, treo đầu lên các ngọn tre quanh khu Cổ Mộ này, không được phép tháo xuống! Để xem bọn rợ cát năm sau còn dám đến đây tụ tập hò hét không?”

“Dạ!” Giáo úy cuối cùng cũng đã nhận được lệnh, một mặt lôi đám trẻ ra ngoài, một mặt gọi đao phủ.

“Nữ tiên! Nữ tiên! Cứu mạng…” Mắt bọn trẻ mục dân đều đã đỏ hoe, liều mạng vùng vẫy kêu cứu, nhưng đâu đâu cũng có đám binh sĩ to khỏe, vừa gào khóc, mắng chửi, đã bị đè xuống. Tên đao phủ ngồi trên ngựa, rút ra thanh trường đao để sau lưng, vẻ mặt ung dung, thoải mái thậm chí còn có phần hả hê vui thích nhìn bọn trẻ bị đè xuống đất, dùng ủng đạp chúng mấy phát: “Kêu này! Nữ tiên của tụi bây đâu? Sao không giỏi ra cứu tụi bây đi?”

Giữa lúc ba quân cười ồ lên, tên đao phủ nhảy xuống ngựa, giơ trường đao nhằm thẳng vào cổ đứa trẻ mục dân.

“Ầm ĩ gì thế!”. Bỗng có người lên tiếng ngăn cản, “Đừng giết người ở đây! Dơ bẩn lắm!”

“Con bà mày!”. Thời gian qua, trong quân doanh, ngoại trừ Nam Chiêu, Phó tướng vốn chẳng xem ai ra gì, bấy giờ đứng giữa ba quân bỗng nhiên nghe thấy câu mệnh lệnh chẳng chút khách khí kia, giận tím mặt, ngước mắt nhìn lên, lại thấy một tên mục dân khoác áo bào trắng ngang nhiên đi tới, vội vung roi quát, “Tạo phản hả? Đưa ta…”

“Thiếu tướng!” Ánh mắt Nam Chiêu bỗng lóe sáng, xoay người nhảy xuống, bước đến nghênh tiếp, chắp tay, “Nam Chiêu đã đến trễ!”

“Vất vả rồi!”. Người thanh niên áo trắng từ thềm đá đi xuống, cũng chắp tay đáp lễ. Đợi y ngẩng đầu lên, phó tướng Tuyên Vũ mới nhận thấy y tuy mặc trang phục của mục dân, nhưng màu tóc và mặt mũi, đích thực là người Băng tộc – Lẽ nào đấy là Vân thiếu tướng? Người thanh niên bất ngờ bước ra từ Cổ Mộ này, lại là khách quý đến từ đế đô sao? Bào đệ của Vu Chân trong Thập Vu? Hiện ở đế đô có quyền thế rất lớn?

Người thanh niên mày tướng mắt sáng vừa cùng Nam Chiêu chào hỏi đã lấy ra một tấm lệnh bài từ ngực áo, giơ lên cao, đưa cho các chiến sĩ quân đoàn Trấn Dã xung quanh xem qua: “Thiếu tướng Vân Hoán thuộc Chiên Thiên quân đoàn, phụng mật lệnh từ đế đô đến đây. Lập tức quản mọi chánh vụ quân sự nơi này, quân nhu tự do điều phối, không được trái lệnh!”

Đấy là lệnh bài một mặt khắc hình đôi cánh chim vàng – Tất cả các chiến sĩ, kể cả Nam Chiêu vừa nhìn thấy đã lập tức quỳ xuống, không dám ngẩng lên.

Lệnh phù đấy trên toàn thể Vân Hoang chỉ có năm tấm. Mỗi tấm tượng trưng cho quyền lực tuyệt đối của quân vương ở mỗi khu vực. Trong đó, ba tấm đã cấp cho ba tộc trưởng của ba bộ lạc. Một tấm cấp cho một người thuộc dòng dõi quyền quý trong Băng Tộc, được điều phái đến Nam Phương Trạch quốc nhậm chức thống đốc. Tấm còn lại giữ ở đế độ, chỉ khi nào phát sinh việc đại sự cơ mật mới có thể đem ra sử dụng. Lệnh phù hai đầu cánh chim vàng đi đến đâu, tượng trưng cho thập Vu trong Nguyên Lão viện ở đế đố đích thân đi đến đấy, nắm quyền sanh sát trong tay. Phàm là người trên cương vực lãnh thổ Vân Hoang, bất kể chiến sĩ hay bình dân, thuộc địa hay bổn tộc, đều phải tuyệt đối tuân theo mỗi mệnh lệnh của người nắm lệnh phù trong tay.

Toàn bộ chiến sĩ Băng Tộc xoay người xuống ngựa, cầm vũ khí quỳ xuống, đồng loạt rền vang đáp lời: “Xin nghe lệnh thiếu tướng!”

Nhìn thấy lệnh phù hai đầu cánh chim vàng, phó tướng trong lòng thất kinh, chân như nhũn ra, bỗng rơi xuống ngựa, nằm rạp trên cát vàng, cùng mọi người đồng thanh đáp lời, giọng điệu run rẩy – Y vốn dĩ đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế để lấy lòng vị khách quý đến từ đế đô này, nào ngờ lần đầu tiên gặp mặt đã đắc tội.

“Đứng dậy đi!” Vân Hoán hơi hơi phác tay, ra hiệu cho quân đội về chỗ, hướng về phía thiếu nữ xinh đẹp đang đi đến bên cạnh, ra lệnh: “Tương, mang thủ dụ của Vu Bành nguyên soái giao cho tướng quân Nam Chiêu!”

“Vâng!” Tương từ trong người lấy ra bức thư đã được phong kín, giao cho Nam Chiêu.

Nam Chiêu hai tay nhận lấy, thận trọng mở ra. Mới xem qua, sắc mặt đã có phần thay đổi. Đọc xong cũng chẳng nói gì, chỉ cung cung kính kính mang mật thư xé thành nhiều mảnh nhỏ, từng miếng, từng miếng cho vào miệng nuốt xuống. Sau khi xử lí mật lệnh theo quán lệ trong quân, Nam Chiêu mới đằng hắng giọng, ngước mắt nhìn Vân Hoán chăm chú, chầm chậm siết chặt kiếm: “Nam Chiêu phụng lệnh nguyên sóai, trong vòng một tháng nghe theo mọi lời sai khiến của Thiếu tướng.”

Từ lúc Nam Chiêu mở phong mật thư ấy, mắt Vân Hoán đã không hề chớp, chăm chú quan sát vẻ mặt đồng liêu, chú ý đến từng thay đổi nhỏ. Y cũng không rõ nội dung bức mật thư ấy… rốt cuộc là gì. Nắm lệnh phù trong tay, y đã có thể tùy ý điều động binh mã thành Không Tịch. Bức thủ dụ do Vu Bành nguyên soái trao cho Nam Chiêu lẽ nào chỉ để nhắc lại chỉ lệnh kia?

“Như thế, thật vất vả cho Tướng Quân.” Vân Hoán nhận thấy một số thay đổi trên nét mặt của Nam Chiêu, song ngữ khí y vẫn lãnh đạm như trước.

“Thỉnh thiếu tướng di giá đến đại doanh thành Không Tịch.” Nam Chiêu chắp tay cung cung kính kính thỉnh cầu.

“Không cần” Vân Hoán lại phác tay tư chối, “Ở nơi này ta còn có việc phải làm, tạm thời không tiện hồi doanh… Nam Chiêu nghe lệnh!”

“Có mạt tướng!”. Nam Chiêu nghe giọng điệu Vân Hoán bỗng chuyển sang nghiêm lệ, lập tức quỳ gối xuống.

“Trong vòng một tháng kể từ lúc này, quân đội không được can dự vào bất kỳ hoạt động nào của mục dân – Bất luận là tụ tập, lang thang rời khỏi thôn trại cũng không được quản thúc, càng không được vặn hỏi.” Vân Hoán cầm lệnh bài trong tay, mặt không biểu cảm, mang từng mệnh lệnh truyền đạt xuống, “Ngoài ra, điều động toàn bộ trú quân chỉnh trang chờ lệnh, trong vòng một tháng gươm giáo sẵn sàng, lệnh ban xuống lập tức khởi binh, tuyệt không được chậm trễ!”

“Vâng!” Tuy chẳng hiểu nguyên cớ nhưng Nam Chiêu vẫn lớn tiếng lãnh mệnh.

“Lệnh quân đội phòng trú ở các vùng quan ải, nghiêm mật giám sát người qua kẻ lại. Trong tháng nay, chỉ cho phép người đi vào vùng đại mạc Bác Cổ Nhĩ này, tuyệt không cho phép người bước ra!”

“Vâng!”

Ngừng một chút, Vân Hoán dường như cúi đầu suy nghĩ một lúc, giọng điệu trang trọng, nhấc tay phác một vòng: “Cũng không cho phép bất cứ đội quân nào lai vãng quanh vùng đất hoang khu thạch mộ này. Nếu như có mục dân đến đây, tuyệt không được phép cản đường.”

“Vâng!” Nam Chiêu gật đầu nhận lệnh.

Vân Hoán thở dài một hơi, nhấc tay ra hiệu cho đồng liêu đứng lên: “Nam Chiêu tướng quân trở về lấy bản đồ bố phòng khu vực này mang đến đây cho ta. Những ngày này, ta tạm thời ở trong cổ mộ, có việc gì cứ lập tức đến tìm ta!”

“Vâng!”. Nam chiêu đứng dậy, vẫn không dám hỏi điều gì, chỉ biết cẩn tuân mệnh lệnh. Sau cùng mới ngập ngừng hỏi thêm một câu, “Đồ ăn thức uống, vật dụng có cần mạt tướng chuẩn bị đưa đến không ạ?”

“Không cần.” Vân Hoán lắc đầu, mắt liếc nhìn đám trẻ mục dân xem chừng đã ngây ngừơi ra, khóe môi nhếch lên, “Mấy thằng nhãi con bộ tộc Mạn Nhĩ Ca đấy cũng không được giết. Nhưng trước mắt không thể thả, cứ nhốt lại một tháng rồi hãy thả ra. Truyền lệnh ta, trong vòng một tháng này không cho phép quân đội tranh chấp với mục dân.”

“Vâng.” Nam Chiêu có phần kinh ngạc, dẫu sao y cũng rõ tính khí Vân Hoán tuyệt không phải là loại thiện nam tín nữ gì.

“Còn nữa… sau này cũng không được bắt bớ, giết người, gây ra tình cảnh hỗn loạn trong khu vực này…” Giọng điệu Vân Hoán bỗng nhiên trầm xuống, trong vẻ lãnh đạm lại có phần tươi cười, thân thiện, cúi đầu gõ gõ vào giáp vai Nam Chiêu, “Đây không phải là mệnh lệnh, cứ xem như ta xin ngươi! Thời gian cũng không hơn một tháng. Có được không? Trước đây ngươi nợ ta ba việc, hiện tại vẫn còn hiệu lực phải không?”

“Không vấn đề.” Nam Chiêu ngây người một lúc, rồi phá lên cười, một mặt căn dặn binh sĩ đứng yên đợi lệnh, một mặt kéo Vân Hoán đến nơi yên tĩnh, không kềm được, dùng lực thúc y một cái, “Con bà nó, nghe giọng điệu ban đầu của ngươi, ta sợ điếng cả người, còn tưởng tên tiểu tử ngươi năm năm qua đã thay đổi rồi chứ!”

“Cũng xem như đã thay đổi! Không thay đổi thì không làm việc được.” Vân Hoán mỉm cười, mắt nhìn về nơi xa xăm, lóe sáng, “Như ngươi đây, một thân lãnh binh tiêu diêu tự tại, núi xa hoàng đế cao, mặc sức tung hoành, lại có vợ con đề huề cả…”

“Ngươi chẳng lẽ vẫn chưa thành thân à?” Nam Chiêu bất ngờ, nhìn thiếu tướng đến từ đế đô.

“Đã định hôn sự nhưng vẫn chưa thành thân.” Nói đến việc hôn sự này, Vân Hoán hơi cau mày “Là con gái yêu thuộc dòng chi thứ của Vu Tức gia.”

“Vu Tức? Hiện nay trong dòng dõi Vu Tức, chi trưởng đang yếu thế, chi thứ lại thắng thế… Việc đó không phải quá tốt sao?” Nam Chiêu tuy nhiều năm ở Tây Vực xa xôi, nhưng dẫu sao cũng là tướng quân, tình hình cơ bản ở đê đô cũng năm được một hai việc, không dằn lòng được vỗ tay cười lớn: “Tiểu tử nhà ngươi tài ghê! Nàng ấy có xinh đẹp không? Đừng giống như sư tử Hà đông nhà ta…””Vu Tức? Hiện nay trong dòng dõi Vu Tức, chi trưởng đang yếu thế, chi thứ lại thắng thế… Việc đó không phải quá tốt sao?” Nam Chiêu tuy nhiều năm ở Tây Vực xa xôi, nhưng dẫu sao cũng là tướng quân, tình hình cơ bản ở đê đô cũng năm được một hai việc, không dằn lòng được vỗ tay cười lớn: “Tiểu tử nhà ngươi tài ghê! Nàng ấy có xinh đẹp không? Đừng giống như sư tử Hà đông nhà ta…”

“Nghĩ ngợi xa xôi thế!” Vân Hoán cười nhạt, vẻ mặt lại có phần u ám, “Nếu như lần này ta thất bại, việc hôn sự đó lập tức bị hủy, ở đế đô có rất nhiều người muốn Vân gia chúng ta chết, ngươi hiểu không?”

“…” Nam Chiêu lặng người một lúc, nói không nên lời.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp