KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 19: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

“Tại bọn họ cả thôi!” Vân Hoán hơi cau mày, “Hai mươi năm trước đế đô đã ban bố mệnh lệnh, cho phép ba bộ lạc xây dựng thôn trại, khiến họ an cư lạc nghiệp, không phải tiếp tục bôn ba – Thế nhưng khắp nơi vẫn có điêu dân không nghe chỉ lệnh, tướng quân Nam Chiêu vì an định đại mạc bất đắc dĩ mới làm như thế.”

“À…” Mộ Yên cũng không phản bác, chỉ mỉm cười, “Ta biết, các người muốn đoạn cánh chim ưng.”

Vân Hoán bỗng chấn động, trầm mặc không nói.

Vào năm bốn mươi Thương Lưu lịch, sau khi Hoắc Đồ Bộ nổi loạn, để tăng cường kiểm soát biên cương, Đế quốc thương Lưu quyết định cưỡng chế ba bộ tộc mục dân còn lại rải rác khắp nơi trên đại mạc đi định cư, không cho phép những người mục dân trên yên ngựa đấy tiếp tục rong ruổi. Nhưng chánh lệnh này đã gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ. Ngoài trừ bộ tộc Tát Lãng từ trước đến nay vẫn tỏ ra ôn thuận, đến cao nguyên Bố Hột Lạp, từng bước xây dựng thôn trại định cư ngoài đấy, bộ tộc Mạn Nhĩ Ca và Đạt Thản đều chống đối lại – Tuy không dám công khai phản kháng, nhưng vẫn luôn dây dưa, qua quýt.

Mười lăm năm trước, căn nguyên của cuộc phiến loạn đó là do một số mục dân của bộ tộc Mạn Nhĩ Ca không cam tâm bị cưỡng chế đi đến nơi định cư, bí quá hóa liều bắt cóc con tin Băng Tộc, tính buộc những người chức trách cao phải thay đổi chánh lệnh. Song đế quốc lại nổi trận lôi đình, dùng thủ đoạn đàn áp mạnh mẽ như ngày trước – bỏ mặc mười mấy con tin đó, ra lệnh quân đoàn Trấn Dã xuất kích, tiêu diệt toàn bộ đám mục dân bạo động. Sau khi dẹp yên cuộc nổi loạn trên quy mô nhỏ đó, bộ tộc Mạn Nhĩ Ca không dám phản đối bất kì ý kiến nào của Đế đô nữa, nhanh chóng đến vùng phụ cận sa mạc Bác Cỗ Nhĩ an cư hạ trại.

“Chánh lệnh của Đế đô cũng chỉ nhằm an định đại mạc”. Vân Hoán ngập ngừng một lúc, nói tiếp: “Trước đây, nơi này gần như mỗi năm đều có chiến loạn, ôn dịch, nhưng bây giờ, các bộ tộc đều được an cư lạc nghiệp, ăn no mặc ấm.

“Trong lồng chim thì không lo thiếu nước, gạo.” Mộ Yên cười nhạt lắc đầu, “Hoán nhi, con thấy sự đổi thay của một trăm năm qua, nhưng con không biết rằng việc trước mắt là như thế đến cuối cùng ý tốt cũng thành ý xấu… Với lại, xem người như sinh súc tùy ý sai khiến, dẫu thế nào cũng không đúng.”

“Sư phụ nói phải ạ. Vấn đề này gác lại. Nói cho cùng, Nam Chiêu cũng có điều không đúng.” Vân Hoán không muốn nói nhiều, chỉ buông lời hứa trước, “đệ tử nhất định khuyên y ra lệnh cho thủ hạ, hành xử mềm mỏng hơn – cùng lắm là ra một đạo lệnh thiết lập cấm vực quanh vùng Cổ Mộ, không để sư phụ phải trông thấy những phân tranh đó nữa!”

Mộ Yên gượng gạo cười, trên mặt ẩn hiện thần sắc có vẻ không khỏe. Khoảnh khắc sau, dường như đã khỏe lại, người mới mở miệng: “Hoán nhi giỏi thật đấy, ta thấy cô công chúa xinh đẹp nhất trên đại mạc ấy đã vì con mà động lòng. Đáng tiếc, con sớm đã có thê thất… Ương Tang là một cô nương khả ái, là mộng tưởng của bao thiếu niên trên đại mạc đấy!”

“Con đến gần bọn họ đã thấy buồn nôn” Trong mắt Vân Hoán bỗng lóe lên vẻ oán hận. Mộ Yên bất chợt ngẩng đầu. “Cái mùi vị đó… mùi sữa lạc đà quyện với mùi rượu mạnh đó!” Vân Hoán dùng lực siết chặt hai tay với nhau, nghiến răng gằn giọng thốt ra vài chữ, đôi vai không thể khống chế, khe khẽ run lên, “Cả cuộc đời con cũng không thể quên được, vừa ngửi thấy đã muốn nôn ra…”

Y không thể quên được khoảng thời gian trong hầm ngầm đói khát, thoi thóp đó… họ đã từng bỏ qua mọi liêm sỉ cầu xin bọn bạo dân ấy bố thí thức ăn – Đổi lại họ chỉ nhận được thứ rượu thừa hất đổ trên đất. Một đám người Băng tộc bị xiềng xích đã phát điên như loài dã thú, bò ra liếm thứ sữa hòa rượu ngấm vào đất ấy, thậm chí lấy đất cát nhai kĩ trong miệng. Phía trên có người hả hê cười lớn, giẫm lên đầu họ.

“Ngửi qua đã muốn ói… mười năm nay con không thể uống một giọt rượu nào…” Chén rượu ban nãy miễn cưỡng uống dường như cuồn cuộn trào lên trong bụng, Vân Hoán nhíu mày, nắm chặt cổ áo thở gấp, “Bầy lợn ấy không bị nhốt vào lồng sắt thì không an phận mà!”

“Hoán nhi, Hoán nhi…” Mộ Yên không ngớt lời gọi đệ tử, nắm chặt tay y an ủi, “Đều đã qua cả rồi… con không nên mang thù hận. Ma Kha và Ương Tang mười lăm năm trước chỉ khoảng hai, ba tuổi, không liên quan đến sự việc này.”

“La Nặc.” Vân Hoán lạnh lùng đáp lại hai chữ, “Con vẫn nhớ y.”

“Thủ lĩnh La Nặc…” Mộ Yên nhớ lại tình huống bi thảm trước đây khi mở hầm ngầm đó, thở dài một hơi, vẫn cố gắng khuyên giải, “Hoán nhi, y trong trận biến loạn cũng đã mất đi rất nhiều người thân. Y kì thực là thủ lĩnh tốt, mọi mục dân đều yêu kính y… y còn có hai người con gái khả ái cùng người cha già.”

“Người cha già à?”. Vân Hoán đột nhiên để lộ một nụ cười lạnh, “Đúng vậy, nhưng con thì không!”

Phụ thân Vân Hoán mười lăm năm trước đã mất đi trong đợt mục dân bạo động ấy. Mộ Yên bất ngờ kinh hãi không biết nói sao cho phải. Rất lâu, người mới khẽ thở dài, gỡ tay đệ tử đang nắm chặt kiếm, thu lại Quang kiếm bên hông y: “Con đưa lại cho sư phụ… Nếu như tộc trưởng La Nặc tìm được Như Ý Châu, cũng xem như đã bù đắp cho con – Hứa với sư phụ, sự việc này một bút xóa sạch, dừng truy cứu đến nữa!”

Vân Hoán vẫn trầm ngâm, ánh mắt âm u lạnh lẽo, có phần không cam tâm. Cả đời này, y trước giờ vẫn ân oán phân minh. Hiện nay kẻ thù đang đứng trước mặt, dù không tiện công khai xử tử, cũng nhất định không từ thủ đoạn mà ám toán đối phương. Song sư phụ lại muốn ngăn cản y rút kiếm.

“Lời nói của sư phụ con vẫn không nghe sao?”. Mộ Yên khẽ thở dài, “Đúng là đã trưởng thành rồi.”

“Con nghe.” Rất lâu sau, thiếu tướng đế quốc rốt cuộc cũng đã thốt ra một câu, “Mọi lời nói của sư phụ, đệ tử đều tuân theo – sư phụ bảo không được tìm tộc trưởng Mạn Nhĩ Ca báo thù, thì đệ tử sẽ không đi.”

Nữ kiếm thánh Không Tang thở phào nhẹ nhõm, thần sắc trên gương mặt như trút được gánh nặng. Song biết rõ tính khí khốc liệt của đệ tử, không thể không hỏi lại một câu: “Có thật con đồng ý không báo thù nữa?”

Câu truy vấn thứ hai khiến Vân Hoán thấy tim mình bất chợt nghẹn lại, kéo vạt áo giận dữ đứng dậy: “Sư phụ không tin con sao?”

“Hoán nhi!”, Trong khoảnh khắc ấy, biết mình đã khiến đệ tử đau lòng, Mộ Yên buột miệng gọi.

“Được, con xin thề -” Vân Hoán bỗng đứng dậy lùi lại ba bước, lui đến trước chân đèn bằng đá, mắt vẫn nhìn thẳng Mộ Yên, bạt ngang tay trên lửa, “Nếu con đi tìm La Nặc báo thù, nhất định chết không toàn thây, trời đất không dung thứ!”. Lời thề từng chữ, từng chữ thốt ra, như lưỡi dao lạnh và cùn khứa vào tim Mộ Yên.

Tay thiếu tướng trực tiếp bạt ngang trên lửa, để mặc ngọn lửa mạnh mẽ vô tình liếm vào lòng bàn tay, mang lời thề khắc sâu vào da thịt.

Gió cát thét gào, ngọn lửa vẫn còn bập bùng phát ra hơi ấm, tiếng vó ngựa dồn dập khua vỡ sự tĩnh lặng tinh sương của buổi bình minh. Trong bụi cát mịt mù, thấp thoáng hình ảnh đại đội kỵ binh từ thành Không Tịch gấp rút chạy về hướng này.

“Rợ Băng đã đến! Rợ Băng đã đến!”. Tất thảy mục dân vừa uống xong tuần rượu còn đang nghỉ ngơi, thoáng trông thấy đã lập tức bật dậy, nhốn nháo leo lên yên ngựa, cũng chẳng cần đến ly chén đựng rượu và những đồ vật linh tinh khác còn la liệt trên đất, vội vã thúc ngựa phi nước đại lao đi. Những năm gần đây, chiếu theo luật lệ hà khắc của đế quốc Thương Lưu, tất cả mục dân các bộ tộc nếu không được phép, tuyệt không thể tự tiện rời khởi thôn trại định cư, đi về nơi khác tụ tập, bằng không phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc. Bị nghiêm lệnh cấm thúc như vậy nên hằng năm, những người mục dân phải lén lút tiến hành lễ tạ thần sau ngày mười lăm thàng năm trong đêm đen, nếu không, đợi đến trời sáng bị quân đội rợ Băng bắt được, sẽ lập tức bị khép vào tội tụ tập ý đồ mưu phản.

“Băng Hà? Băng Hà ơi?” Ương Tang ngồi trên yên ngựa muốn kéo tỷ tỷ lên, nhưng Ma Kha áo vàng lại ôm cây đàn nhìn xung quanh – Cây đàn mười hai dây luôn kề cận bên cầm sư bị vứt lại cạnh ngọn lửa, còn bản thân y lại chẳng thấy tung tích gì – Chàng cầm sư mù lòa ấy liệu có thể đi đến đâu?

“Mặc kệ đi! Quân đội rợ Băng đến liền bây giờ đấy!”. Ương Tang ngồi trên ngựa quay đầu lại, nhìn thấy luồng cát bụi đó càng lúc càng gần, sốt ruột la lớn. Lần này tính khí ương bướng, ngang tàng của muội muội đã phát huy tác dụng: chẳng cần quan tâm đến sự vùng vẫy của tỷ tỷ, Ương Tang một roi quấn chặt eo Ma Kha, chẳng nói chẳng rằng nhấc bổng tỷ tỷ yếu đuối đặt ngang lên tuấn mã, múa roi giục ngựa lao đi.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trên bãi đá hoang vu, hơn một ngàn mục dân Mạn Nhĩ Ca đã nhanh chóng đào thoát.

“Mẹ kiếp, bọn rợ cát đó chuồn lẹ quá!” Bụi cát vàng lắng xuống, quân nhân khôi ngô đi đầu ghìm cương, trông về hướng mục dân đào thoát, giận dữ khạc đàm vào ống đựng tên của một tên binh sĩ đứng bên cạnh, lại vọng lên một tiếng “phịch” khá lớn.

“Tướng Quân, vẫn chưa chạy khỏi tầm tên bắn, có phải nên ra lệnh cho các tướng sĩ phóng tiễn không ạ?” Người bên phải có dáng vẻ phó tướng ghìm cương hiến kế, dùng roi chỉ về hướng người cưỡi ngựa sau cùng trong đám mục dân, cười hiểm, “Khó có được cơ hội hai tỷ muội bộ tộc Mạn Nhĩ Ca cùng đến… có phải nên một tiễn bắn xuống, lấy tội danh mưu phản đưa về doanh trại không ạ?”

“Tên Tuyên lão tứ ngươi…” Nam Chiêu tướng quân bật cười lớn, lấy đầu roi gõ vào mũ phó tướng, “Ngươi muốn hại ta chết sao? Tẩu tẩu của ngươi ăn chay chắc? Lấy cả hai người! Lại thêm tẩu tẩu ngươi, ba nữ nhân, một tuồng đại hỷ, ta làm sao lo xuể chứ?”

“Tướng quân không lo xuể thì ban cho thuộc hạ càng tốt.” Phó tướng trái lại bình sinh đã có gương mặt hào hoa phong nhã, thật chẳng thích hợp với vùng đại mạc cát vàng, bật cười phác tay, binh sĩ phía sau hò reo cổ vũ hòa với tiếng dây cung giương ra.

“Đừng ồn nữa, có việc quan trọng đây.” Nhận thấy phó tướng thật sự muốn cướp người, Nam Chiêu có phần bực mình sa sầm nét mặt, xoay người nhảy xuống ngựa, “Lần này cũng không thể bắt bọn rợ cát đó.”

“Việc quan trọng gì ạ?”. Phó tướng Tuyên Vũ bỗng ngẩn người, nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nam Chiêu, vội vã phác tay ngăn cản binh sĩ, hướng về cấp trên: “Tướng quân không bắt rợ cát sao? Vậy nửa đêm truyền quân lệnh, điểm khởi nhân mã đến nơi đây làm gì? Lẽ nào như bọn rợ cát không được phép tụ tập đó đến đây bái thần tiên quái quỷ nào đó sao?”

“Bớt lải nhà lải nhải đi!” Nam Chiêu nghe thấy không thể kiên nhẫn, phất tay một cái, “Là Vân thiếu tướng đã đến!”

“Sao ạ?” Phó tướng Tuyên Vũ giật bắn người, đôi mắt trên gương mặt xương xương mở to, “Vân thiếu tướng? Vân Hoán? Là người cùng học ở Giảng Vũ Đường với tướng quân sao? Đệ đệ của Vu Chân, thiếu tướng Vân Hoán của quân Thiên bộ thuộc Chinh thiên quân đoàn đó ạ? Ba quân đều kháo nhau trong tương lai, thiếu tướng Vân Hoán có thể sẽ là người kế nhiệm Vu Bành nguyên soái phải không ạ?”

“Lại lải nhải…” Nam Chiêu xoải bước hướng về phía Cổ mộ, trên gương mặt không giấu được vẻ tự hào, “Đúng thế, là bạn học tại Giảng Vũ đường của ta.”

Đêm qua nhận được truyền thư – vốn do giao nhân khôi lỗi của Vân Hoán theo lời dặn thông báo cho y đến đây nghênh tiếp.

Ngày trước ở Giảng Vũ Đường, bản thân y so với Vân Hoán còn trội hơn vài môn. Hơn nữa Vân Hoán, khi đó được hưởng hào quang thánh nữ của tỷ tỷ, vừa từ thuộc địa trở về, với thân phận bình dân tiến nhập đế đô, trong Giảng Vũ Đường, nơi tụ tập con cháu quý tộc, Vân Hoán thường bị bài xích, nhưng tính y vốn lạnh lùng, ương ngạnh và cô độc, cũng chẳng gần gũi bạn học, luôn lạc lỏng, lẻ loi. Nam Chiêu cũng đồng cảnh ngộ xuất thân bình dân, nên cùng một số ít người đến tiếp cận y.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp