KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 18: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

Y vẫn luôn cho rằng những thanh âm đó đã biến mất trên đời, nhưng giờ đây lại phát giác ra chúng chưa bao giờ tan biến.

Kẻ đứng đầu bọn mục dân hung bạo năm ấy đang lớn tiếng gào thét trước con gái và tộc dân. Y không còn nghe thấy gì, bên tai chỉ vọng lại hai từ “rợ Băng”, chỉ cảm thấy bản thân vô phương cất bước. Vân Hóa lạnh lùng quan sát cái gương mặt to bè đó. Trong đôi mắt bất tri bất giác phát ra tia nhìn sắc lạnh như gươm đao.

“Hoán nhi… Chúng ta trở về trước.” Mộ Yên khẩn thiết nắm chặt tay y, chỉ lo nếu buông tay, Quang kiếm sẽ lập tức chém vào đám người kia. Nhưng lời nói còn chưa dứt, đã cảm thấy sự khó chịu lan ra trong lòng ngực chầm chậm tăng lên như có một thứ gì đó đang ăn dần ăn mòn, khiến thanh âm của người càng lúc càng yếu đi. Mộ Yên đặt tay lên ngực, ngẩng đầu nhìn đệ tử. Khoảnh khắc ấy, trong mắt Vân Hoán chỉ có tuyệt vọng và sát ý!

“Phịch” Trong giây phút Vân Hoán không thể tự chủ, nắm chặt lấy Quang Kiếm, bàn tay vẫn luôn bấu chặt y bỗng nhiên buông ra. “Sư phụ!” Quay người lại, thiếu tướng đế quốc buộc miệng kinh hô. Khi nhìn thấy nữ tử trên xe lăn một lần nữa mất hết tri giác, ánh mắt y biến đổi nhanh chóng, như có vỏ kiếm vô hình trong chớp mắt đã phong trụ thanh gươm lòng vốn đang rực lửa.

Bị cơn thịnh nộ của phụ thân làm khiếp sợ, Ương Tang nhất thời quên mất vân cẩm đã bị xé nát, chỉ lúng túng đứng nhìn phụ thân, hồi lâu mới đáp lại một câu: “Nhưng mà… nhưng mà, nữ tiên nói y là người tốt… Nữ tiên nói thế mà!”

Câu nói đó khiến tộc trưởng La Nặc sững người một lúc, toàn bộ mục dân bấy giờ mới sực tỉnh, ánh mắt đồng loạt hướng về phía bên kia ngọn lửa, nhưng người đã biến mất tự lúc nào. Tất cả mục dân đồng loạt khẽ kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, dưới ánh lửa bập bùng cánh cửa chính của thạch mộ đã oanh nhiên đóng xuống.

***

(*) Đai lưng vân cẩm: do thiếu nữ mục dân dệt bằng gấm ngũ sắc, hoa văn tinh xảo, dùng để trao cho ý trung nhân thay lời định hôn.

“Tương! Tương!” Tảng đá phong mộ rầm rập rơi xuống, chặn đứng luồng sáng hắt vô từ bên ngoài. Vừa bế sư phụ vẫn còn bất tỉnh bước vào nội thất, Vân Hoán đã hô gọi giao nhân khôi lỗi của mình. Từ bên trong bỗng vọng ra một tiếng “tõm ” như có vật gì đó rơi xuống nước, nhưng trong lúc cấp thiết, Vân Hoán chẳng kịp nghĩ nhiều, chỉ vội vã căn dặn: “Thắp đèn lên!”

Một chốc sau, Tương từ nơi sâu nhất trong thạch thất đi ra, gương mặt vô cảm bước vào nội thất, dùng hỏa nhung thắp lên ngọn lửa trên giá nến bằng đá. Vân Hoán bế Mộ Yên đứng ngây ra, cảm giác người đang nằm trong vòng tay dường như đã chết, cơ thể dần dần lạnh đi. Tuy biết đấy là cách ngủ đông của “Diệt Tự Quyết”, nhưng y vẫn hoảng sợ như lần đầu tiên trông thấy sư phụ đột ngột khụy xuống. Cũng không hiểu có phải vì biết rõ đại hạn ba tháng kia hay không, mà khi y chăm chú ngắm nhìn gương mặt trắng bệch, thanh tú của sư phụ, cứ mơ hồ cảm thấy cái bóng của chuyện chẳng lành đang lởn vởn trong đầu.

Ba tháng… ba tháng sau, đôi mắt này sẽ chẳng thể mở ra nữa.

“Chủ nhân, xong rồi ạ.” Tương đã thắp lửa lên, nhưng sắc mặt Vân Hoán vẫn u ám, dường như không nghe thấy gì, cứ đứng yên như chết lặng. Rất lâu, rất lâu sau, mới cúi người, nhẹ nhàng đặt thân thể như chiếc lá khô nằm trong vòng tay mình xuống, nhưng vẫn không thể buông ra, ngồi bên giường, dùng ngón tay điểm vào huyệt Kiên Tỉnh của Mộ Yên, chầm chậm truyền kiếm khí vào cơ thể người.

Quá bất ngờ! Lần này kiếm khí của y truyền vào huyệt Kiên Tỉnh của sư phụ, lại như lần trước cảm thấy bên trong cơ thể Mộ Yên có một luồng khí mạnh mẽ phản kích lại! Nhưng lần này, sư phụ chẳng có dáng vẻ gì đang ngủ – Xảy ra chuyện gì sao?

“Sư phụ?” Trong lúc bất ngờ chẳng biết phải làm sao, Vân Hoán chán nản ngừng tay, để cơ thể không còn tri giác ấy dựa lên bờ vai, những sợi tóc mảnh mai xõa lên nửa người y. Tay y vẫn đặt trên huyệt vị, mơ hồ cảm thấy kiếm khí trong cơ thể sư phụ như thủy triều cuồn cuộn, lại hỗn loạn vô cùng. Không phải hôn mê, cũng không giống đang ngủ, lần này – rốt cuộc là chuyện gì?

Không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn sư phụ khụy xuống, hoảng sợ lập tức ập xuống đầu y, so với nỗi sợ trong hầm ngầm mười lăm năm trước còn khủng khiếp hơn. Khi vật lộn với thần chết ở hầm ngầm đó, y đã từng lập đủ mọi lời thề thốt: quyết không để rơi vào tình cảnh đấy nữa… quyết không để một ai khi phụ nữa… cũng quyết không ngu ngốc trông mong tộc nhân và người thân đến cứu y.

Thế nhưng, một đôi tay đã mở toang cánh cửa bằng sắt đó, đưa y rời khỏi nơi tuyệt địa đấy, đôi tay trắng bệch mà y đang nắm chặt. “Sư phụ… sư phụ.”. Vân Hoán cúi đầu lẩm nhẩm gọi, nâng đôi bàn tay ấy lên, nhẹ nhàng đưa sát vào môi, run rẩy hôn lên những ngón tay đã không còn chút hơi ấm nào.

Tám năm nay, ở Đế đô, gương mặt vẫn tươi cười ẩn giấu tâm tư đó luôn trưng ra giữa những lúc chén tạc chén thù với đồng liêu xưng huynh gọi đệ, giữa nhưng khi đối phó với chuyện rối reng phức tạp trên triều, trong quân. Việc tỷ đấu quyền lực và mưu kế trên sàn danh lợi phảng phất như một cơn sóng, mỗi ngày lại dâng lên trong tim, vùi lấp những chuyện xa xưa… Tất thảy chúng đều là giả dối, sự chân thành duy nhất đã bị chôn vào nơi sâu thẳm trong đáy lòng.

Dù thiếu niên ngày xưa từng rời khỏi vùng đại mạc này với một bầu nhiệt huyết ngất trời, khi trở về từ Đế đô chỉ còn hành trang trống rỗng, dù con bạch ưng đó không thể bay lượn trên chín tầng trời, gãy cánh mà rơi xuống, vẫn chỉ có đôi tay này mãi như ngày xưa mở rộng cửa đón y…

Vân Hoán bỗng nhận thấy sư phụ nhè nhẹ thở ra một hơi. Hơi thở ấy trong chớp mắt lại yếu đi, nhưng vẫn bình ổn không hề rối loạn.

“Sư phụ? Sư phụ!” Mừng rỡ như điên, như dại, Vân Hoán buột miệng gọi. Y đỡ Mộ Yên lên, tuy hô hấp đã trở lại, nhưng nữ tử sắc mặt trắng bệch vẫn nhắm nghiền hai mắt. Duy có nhịp tim yếu ớt chứng tỏ dấu hiệu sự sống đã trở về với Mộ Yên. Vân Hoán thở dài một hơi, nhắm chặt mắt: “Đi ra!”. Dường như không muốn để khôi lỗi nhìn thấy thần sắc trên gương mặt mình lúc này, Vân Hoán buông thõng hai tiếng.

Trong khoảnh khắc Tương lặng lẽ lui ra, trên bệ cửa cao cao cũng có vật gì đó vội vã lánh đi. Vân Hoán bỗng nhấc tay, bất ngờ búng vào không trung, “bốp” một tiếng, một vật tròn tròn với bộ lông mềm mại lăn xuống, phát ra tiếng rên khe khẽ. Lam hồ người lại, hiển nhiên đã bị kiếm khí của y tổn thương, ư ư kêu lên.

“Hừ.” Vân Hoán cười lạnh.

“Hoán nhi, con… lại ức hiếp Tiểu Lam rồi!” Bất thình lình, người nằm trong vòng tay cất tiếng, yếu ớt nhấc tay, gọi con Lam hồ đó đến. Y rốt cuộc vẫn không phát hiện được sư phụ tỉnh lại từ lúc nào. Lam hồ bị thương nhảy vào lòng chủ nhân, Mộ Yên xót xa xoa nhẹ chân trước vừa bị kiếm khí làm tổn thương của nó. Lần này không hiểu vì sao, người chẳng mở miệng trách cứ Vân Hoán, chỉ cúi đầu lặng im không nói.

“Đồ nhi đã sai.” Sự im lặng đó trái lại mang đến một áp lực vô hình mạnh mẽ. Vân Hoán rốt cuộc không thể chịu được đành phải lên tiếng, “thỉnh sư phụ trách phạt.”

“Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha – Thần sắc ôn nhu của Mộ Yên lại ẩn hiện một vẻ bi ai kì lạ, “Con trẻ thỉnh thoảng làm sai điều gì, sao có thể trách phạt mãi? Chỉ cần con ghi nhớ sau này đừng tùy tiện ức hiếp người khác là được!””Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha – Thần sắc ôn nhu của Mộ Yên lại ẩn hiện một vẻ bi ai kì lạ, “Con trẻ thỉnh thoảng làm sai điều gì, sao có thể trách phạt mãi? Chỉ cần con ghi nhớ sau này đừng tùy tiện ức hiếp người khác là được!”

Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha – Lời nói mộc mạc đó lại khiến Vân Hoán không thể không thấy chấn động, cúi đầu dạ một tiếng.

“Tiểu Lam đã theo ta gần mười năm… cũng đã già rồi” Mộ Yên nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lam hồ, ánh mắt ôn nhu nhưng phức tạp, “Con xem, lông của nó đã bắt đầu nhạt màu… Cũng không lạ, cháu trai cháu gái đều đã có cả rồi! Ta mỗi lần đuổi nó đi đều căn dặn đừng trở về, nhưng nó không nghe, mỗi tháng đến tổ nhìn con cháu một lần, rồi lại kéo cả gia đình trở về. Mai này con thành gia lập nghiệp, không biết có thể trở về nơi này chăm nom mộ phần của sư phụ không…”

Vân Hoán lúc này mới nhận thấy nơi cửa sổ cao cao, nối gót Lam hồ nhảy vào còn có cả một đội tiểu hồ li với bộ lông mềm mại. Con nào con nấy đều mở to mắt, sợ hãi nhìn Vân Hoán, rúc vào một góc, chẳng dám tiến vào.

Vân Hoán không biết nói gì cho phải, hơi cúi người xuống, chìa tay về phía đàn hồ ly.

Nhưng bầy tiểu hồ ly cảnh giác quan sát quân nhân lạ lẫm này, ư ư chít chít vài tiếng, vẫn không dám tiến lên. Chỉ có Tiểu Lam không so đo hiềm khích cũ, từ trong lòng Mộ Yên nhảy ra, khập khà khập khiễng bước đến bên cạnh Vân Hoán, dùng chiếc lưỡi âm ấm liếm liếm tay y, ngẩng đầu nhìn người bạn cũ của tám năm trước.

” Phải tìm người đến chăm sóc sư phụ!” Sự tiếp xúc thân mật đó khiến Vân Hoán có phần khó chịu, y gượng gạo bế Lam hồ lên, một mặt nắn bóp chân bị thương cho nó, một mặt trầm giọng nói, “con trở về tìm vài người tin cậy đến hầu hạ người – Nam Chiêu tướng quân của quân đoàn Trấn Dã vùng này là đồng liêu lâu năm của con, có thể nhờ y sắp xếp ổn thỏa.”

“Không cần đâu, sư phụ đã quen sống một mình.” Mộ Yên rất hiếm khi cau mày, “Hoán nhi, nếu như… con có dịp nói chuyện với Tướng quân vùng này, hãy thuyết phục y bớt quấy nhiễu mục dân. Những năm nay, ta lúc nào cũng thấy quân đội xua đuổi những người mục dân như súc sinh”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp