KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 17: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

“Ta biết.” Không rõ do nhìn thấy sư phụ đã vì mình lần thứ hai thỉnh cầu người khác, hay vì tác dụng của chén rượu mạnh đó mà Vân Hoán buột miệng đáp lại hai chữ, ném vỡ chén rượu không trong tay, xoải bước lớn hòa vào đoàn người.

Mộ Yên cũng lấy làm kinh ngạc một lúc, nhất thời không kìm được bật cười thành tiếng. Hoán nhi biết khiêu vũ? Trong quân đội, lẽ nào ngoài bộ chiến, mã chiến, thủy chiến, y còn học qua khiêu vũ?

Song nữ Kiếm Thánh Không Tang không biết rằng ở đế đô bên dưới bức tường thành cao vời vợi đó, giai cấp phù hoa nhưng khắc nghiệt có cách thức giao du của bản thân họ. Trong giới quý tộc, bất luận là nam tử hay nữ tử, đối với vũ đạo hay từ phú hoặc giả nhạc khí đều được dạy bảo, huấn luyện nghiêm khắc, thởu thiếu niên đã theo cha mẹ tham dự các buổi đại yến, mỗi khi rượu say tai nóng phải đứng dậy góp vui, vì gia tộc thể hiện tài năng, dành lấy danh tiếng – Vu Tạ người trẻ tuổi nhất trong thập Vu, từ nhỏ đã tinh thông các loại kĩ nghệ, được mệnh danh là thiên tài.

Vân gia tuy xuất thân hàn vi, mười năm trước mới đắc thế chen chân vào tầng lớp quý tộc Hoàng Thành, song để phá bỏ ngăn cách với môn phiệt quý tộc khác, vẫn phải nỗ lực tốn nhiều công sức bù đắp khoảng cách trên mọi phương diện, chỉ mong hòa nhập vào tầng lớp đó. Trong thời gian trấn thủ đế đô, trừ việc thao diễn, mỗi ngày thiếu tướng đều bỏ rất nhiều thời gian cho yến tiệc linh đình.

Bên ngọn lửa phía xa xa, Ma Kha khuất sau đám người, nhìn muội muội kiêu ngạo biểu hiện khác hẳn so với ngày thường, mang chén rượu đến cất tiếng hát mời người khách xa lạ, lại còn kéo y ra khiêu vũ, không kìm được “A” lên một tiếng vô cùng kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: “Ương Tang tiểu nha đầu này, đã động lòng rồi chăng?”

Song trong lúc nhìn người khách, nàng không chú ý đến tay Băng Hà bên cạnh, đặt trên dây đàn đột nhiên run lên bần bật, gương mặt thanh tú nhợt nhạt bên dưới mái tóc lòa xòa bỗng thoáng qua nét kinh hoàng và vẻ nghiêm trọng.

“Cầm sư! Cầm sư!” Người quý khách áo trắng còn chưa ra đến giữa sân để múa, mọi người đã đồng thanh hò hét, kêu gọi tấu nhạc. Song trong lúc Ma Kha quay đầu lại, mới phát giác người ngồi kế bên không biết nguyên do gì đã biến đi từ lúc nào.

“Băng Hà? Băng Hà?” Nàng sững người quay lại, đưa mắt tìm gã cầm sư vốn đã lặng lẽ rời khỏi – lại kinh ngạc phát hiện trong đám người rộn ràng náo nhiệt kia cũng không thấy bóng dáng gã cầm sư mù lòa đó.

Dù không có nhạc khúc, khiêu vũ nơi đấy vẫn bắt đầu.

Xung quanh ánh lửa bập bùng, mượn tửu hứng, Vân Hoán không đợi nhạc khúc trỗi lên, trong khoảnh khắc đã nghiêng người nhấc tay, hai tay vỗ vào nhau, phát ra một tiếng hét ngắn. Sau đó, y bỗng xoay người rút ra Quang Kiếm, tạo thành một đường ánh sáng lấp lánh. Y giậm chân và trầm giọng quát, phối hợp với những động tác đơn giản mạnh mẽ, phút chốc đã làm sống dậy khí thế hào hùng.

Khác với điệu múa “Hỏa” của Ương Tang ban nãy – lộng lẫy uyển chuyển, điệu múa này lại muôn phần điêu luyện và mạnh mẽ.

Không một cử chỉ dư thừa, không cần hài hòa nhạc đệm, chỉ là động tác cực kỳ đơn giản nhưng lại có lực. Tư thế oai hùng, dứt khoát, quyết đoán, mới nhìn như quân nhân duyệt binh – Đây chính là vũ đạo phổ biến ở đế đô: (Phá quân), sau những buổi yến hội, thanh niên quý tộc, chiến sĩ trong quân đoàn Chinh Thiên, thường mượn cảm hứng nhảy múa, vung kiếm đạp ca, làm chấn động một phương trời.

Vũ đạo kết hợp với võ thuật như thế, ngoài quý khí của những gia tộc uy quyền, xa mĩ ở đế đô phù hoa, còn thể hiện khí khái hào hùng trong quân đội.

Mục dân trên đại mạc chưa bao giờ thấy qua vũ đạo như thế, người người đều ngừng uống rượu, ngừng huyên náo, nhìn người thanh niên rút kiếm nhảy múa bên ngọn lửa trong đêm đen. Phong tư và khí độ như hùng ưng đó khiến dân tộc trên yên ngựa này nảy sinh sự đồng cảm mạnh mẽ.

Chỉ là điệu vũ một người. Nhưng dần dần, trong đêm đen, dường như vang lên âm điệu dồn dập và hiên ngang của vó ngựa trời thu, vũ giả áo trắng mỗi lần đưa tay nhấc chân đều bộc phát khí khái hào hùng, xung quanh tựa như có chớp điện đan xen, hừng hực mạnh mẽ khiến người khác không dám đến gần. Dung hợp với tư thế và chiêu thức của Cửu Vấn, Vân Hoán lại cảm thấy chén rượu mạnh ban nãy đang thiêu đốt trong lòng, y ngấm ngầm chịu đựng lâu dài, khắc chế sức nóng. Vỗ tay, giậm chân, trầm giọng ngâm nga, tất cả đều diễn ra trên vùng hoang dã trong điệu cuồng vũ của gió cát, như đêm mưa sấm chớp đan xen, như một đội quân tinh nhuệ rong ruổi trên nguyên dã.

“Hay!” “Hay lắm” Tiếng khen ngợi ầm ầm vang lên hết đợt này đến đợt khác, mục dân phóng khoáng niềm nở lại nhốn nháo, người người vứt chén rượu, theo nhịp điệu vỗ tay của Vân Hoán, bắt đầu ca lên.

Đằng kia Mộ Yên vừa mới nói đến chuyện Như Ý Châu, ngay lúc chuẩn bị giải thích cặn kẽ cho thủ lĩnh La Nặc, nghe thấy tiếng hát đó ngoảnh đầu lại, bất tri bất giác cũng ngây người nhìn. Một lúc lâu nghiêng đầu chăm chú quan sát đệ tử khiêu vũ bên đống lửa trong đêm đen, trong khoảnh khắc, cũng có đôi chút cảm giác si mê – Thật đã thay đổi… Hoán Nhi lần này trở về, trên người đã có sự thay đổi sâu sắc và rõ ràng như vậy, không còn là một thiếu niên Băng Tộc trên đại mạc năm xưa nữa.

“Đúng là một người thanh niên tài ba…” Tộc trưởng Mạn Nhĩ Ca cũng xem đến mê mẩn, khẽ lẩm bẩm.

“Đương nhiên.” Nữ tử áo trắng khóe môi mỉm cười kiêu ngạo, ngẩng đầu, “Hoán nhi của ta mà”

Ánh mắt thủ lĩnh La Nặc ngưng lại một lúc, khẽ lắc đầu, lấy làm tiếc nuối, buột miệng: “Đáng tiếc lại là một gã rợ Băng”

Lời nói vừa thốt ra, bất ngờ nhớ đến người đấy chính là khách quý mà nữ tiên đã dẫn đến, thủ lĩnh La Nặc vội im bặt. Song Mộ Yên hiển nhiên đã nghe thấy, tuy không nói gì, nhưng đồng tử trong sáng đã lóe lên một chút u ám – Dù trong đại yến, muôn người hoan hô, reo mừng như vậy, nhưng sự ám ảnh đó thủy chung vẫn tồn tại, phảng phất như hình ảnh vuốt sắt treo trên đầu mỗi tộc dân.

“Nữ tiên, người nói người muốn tìm viên trân châu thuần sắc xanh phải không? Ước chừng to khoảng một thốn? Có thể phát sáng?” Cũng không dám nói điều gì lung tung nữa, Thủ lĩnh La Nặc cung cung kính kính cúi người, hỏi lại lần nữa, “Có điểm nào đặc biệt không ạ? Trân châu như thế rải rác khắp đại mạc, muốn tìm cũng có rất nhiều – ví như Ngưng Bích Châu cũng có hình dạng gần giống ạ.”

“Ngưng Bích châu…” Mộ Yên buột miệng lẩm nhẩm, trong lòng bỗng rùng mình – Người biết rõ Ngưng Bích châu là vật gì, “Không phải Ngưng Bích châu. Viên trân châu đó không phải mắt của giao nhân.”

“Đó là-?” Thủ lĩnh La Nặc chưa hiểu được mấu chốt câu chuyện, y bắt đầu lúng túng.

Mộ Yên ngẫm nghĩ một lúc, cũng không thể trực tiếp nói đó là Như Ý châu của Thần Long, chỉ nói: “Bề mặt trân châu đó màu xanh, gặp ánh sáng nhìn sáng bóng như ngọc lưu ly ngũ sắc… Hơn nữa, nếu như chôn trong đất, lập tức tuôn ra dòng suối ngọt ngào.”

“Có suối ngọt tuôn ra?” Thủ lĩnh La Nặc lần này tinh thần chấn động, cười sang sảng: “Thế thì dễ, thế thì dễ! Trong đại mạc, ngoài trừ Xích Thủy, khu vực có thể tuôn ra nước suối thực không nhiều! – ta truyền lệnh cho toàn bộ tộc nhân đi tìm nguồn suối, rồi quật đất đào xuống ba trượng, ắt sẽ tìm ra.”

“Thật đã phiền đến thủ lĩnh…” Mộ Yên mỉm cười, ngồi trên xe lăn khẽ cúi người, vẫn là lần đầu tiên làm phiền người khác, trong lòng Nữ Kiếm Thánh cũng có đôi chút bất an, lại không thể không dày mặt hỏi tiếp, “Có thể trong vòng một tháng phúc đáp được không?”

“Một tháng… được” Tộc trưởng Man Nhĩ Ca xoa tay, cắn răng hứa: “Nữ tiên hễ căn dặn điều gì, người trên vùng đại mạc này dám không tận lực sao? Mọi người hợp sức lại thì có thể đi tìm ra viên trân châu đó”

“Như vậy, đa tạ tộc trưởng.” Nữ Kiếm Thánh cất giọng, khẽ gật đầu, ngoảnh lại tìm bóng dáng đệ tử.

“Sao ạ?” Nữ nô đứng bên cạnh giật nảy mình kêu lên “Công chúa! Người cần đai lưng vân cẩm (*) để làm gì?”

“Ngươi biết rõ ta muốn làm gì mà!” Công chúa áo đỏ ngắm nhìn dáng vẻ hùng dũng hơn người đang nhảy múa giữa rừng tộc nhân đấy, thúc giục “Nhanh mang đến cho ta! Có lẽ ta chẳng thể tìm thấy nam nhân nào tốt hơn chàng nữa đâu!”

“Không thể được!” Châu Châu trước giờ vẫn luôn vui cười hỉ hả, lần này chỉ khăng khăng giữ chặt lấy miệng túi “Công chúa, không thể được!”

“Sao không được chứ?” Ương Tang rốt cuộc đã nổi giận, dậm chân quát “Đấy là đai lưng vân cẩm của ta! Ta muốn trao cho ai thì trao!”

“Đai lưng vân cẩm công chúa dệt chỉ có thể trao cho dũng sĩ anh vũ nhất trên đại mạc, công chúa định trao cho ai?”, Thanh âm nữ nô đứng kế bên run run, “lẽ nào… lẽ nào là tên rợ Băng đó!”

“Rợ Băng thì làm sao nào? Ta đã yêu thích tên rợ Băng đó!” Chân mày Ương Tang cong lên, đôi mắt mở to, sáng rực, “Ma Kha chẳng phải cũng lén lút mang đai lưng vân cẩm trao cho gã cầm sư mù lòa kia à… sao ngươi không nói đi? Nhanh đưa vân cẩm cho ta! Nếu không, ta lấy roi da quất ngươi đấy!” Thế nhưng Châu Châu vẫn kiên quyết lắc đầu.

Đúng lúc đấy, ca múa bên kia ngọn lửa cũng vừa dừng lại, người thanh niên áo bào trắng có vẻ muốn rời khỏi vòng người. Ương Tang thêm nóng lòng, một bước nhảy đến, rút ngay roi da, chan chát liên tiếp mấy phát quật thẳng vào người nữ nô. Châu Châu vội đưa tay lên che mặt, liên tục thối lui, lại gọi tên công chúa Ma Kha, hy vọng đại công chúa có thể đến khuyên giải giúp mình. Nhưng không rõ công chúa Ma Kha đã đi đâu, nữ nô cũng không tránh được lâu, chỉ một chốc đã bị Ương Tang túm lấy.

Mộ Yên vừa dứt lời bàn với thủ lĩnh La Nặc, không hiểu vì sao cứ cảm thấy lồng ngực nhoi nhói đau, lại sợ mình đột nhiên ngất đi giữa yến hội nên vội vã từ biệt tộc trưởng Mạn Nhĩ Ca. Nhưng khi xoay xe lăn đi, lại chẳng thấy Vân Hoán đâu.

Bỗng bên tai truyền đến một trận huyên náo, đám người đứng bên ngoài đồng loạt lùi lại, kinh ngạc hô lên.

“Bên đấy làm sao thế?”. Mộ Yên nhìn về phía ngọn lửa vừa diễn ra ca múa, biểu lộ sự lo lắng, “Đã xảy ra chuyện gì?”. Thủ Lĩnh La Nặc cũng giật nẩy người: “Hỏng bét, chẳng lẽ là quân đội rợ Băng đã đến đây?”

Một năm nay, Băng tộc quản lý chặt chẽ các bộ lạc trên đại mạc, cưỡng chế bọn họ không được sống du mục, bắt buộc phải định cư trên vùng đất do đế quốc quy định, lễ bái tôn giáo thường ngày cũng bị cấm đoán, đến nghi thức tạ thần xua đuổi tà ma vào ngày mười lăm tháng năm cũng phải lén lút tiến hành vào ban đêm.

Thế nhưng lúc này trời vẫn còn chưa sáng, quân đội rợ Băng trấn giữ thành Không Tịch lẽ nào đã vội đến xua đuổi mục dân?

Dưới màn đêm tăm tối trước buổi bình mình, đám lửa âm thầm cháy, ánh đỏ cả một góc trời. Song bên cạnh đống lửa chỉ có hai người đang đứng. Những mục dân khác đã kinh hãi lùi về sau, để lại một khoảng sân trống trãi bên ngọn lửa. Chỉ còn tiểu công chúa Ương Tang, tay cầm đai lưng dệt bằng gấm ngũ sắc, muôn phần rực rỡ, sững sờ đứng nhìn người lai khách khoác áo bào trắng trước mặt. Toàn thân nàng khe khẽ run lên. Vân Hoán chẳng nói chẳng rằng vẫn đứng yên tại chỗ, ống tay áo trên cánh tay phải đã rách một đường, hằn rõ một vệt roi.

“Hoán nhi?” “Ương Tang?”. Nữ kiếm thánh Không Tang và tộc trưởng Mạn Nhĩ Ca đồng loạt kinh hô, cùng bước lên trước.

“Chát!” Khoảnh khắc đó, tiểu công chúa vốn ngây ngừời như phỗng, bỗng cử động, quất thẳng một roi về phía Vân Hoán, vừa nhanh vừa mạnh. Chúng mục dân mắt thấy công chúa động thủ với người khách quý do nữ tiên dẫn đến, nhốn nháo kinh hãi la lên, ùa đến ngăn cản.

Vân Hoán nhìn thấy roi da quất tới, cũng không né tránh, chỉ đưa tay ra đỡ lấy phát roi đó. Công chúa Ương Tang bấy giờ mới mở miệng, khóe môi hơi hơi run lên, bỗng nhiên òa khóc nức nở, quật mạnh roi, nhát đánh thẳng xuống đầu, nhát nhằm ngay mặt: “Ngươi, ngươi nói sao? Ngươi không cần, ngươi không nhận à? Ngươi nói cái gì…”

“Đáng tiếc, ta không thể nhận.” Roi da quất tới tuy không có chút khí lực đáng kể nào nhưng Vân Hoán dường như không thể tiếp tục nhẫn nhịn khi đứng trước trận giông tố này. Nếu như không phải sư phụ ở gần đây, vả lại cũng không thể trở mặt với đám mục dân này, y sớm đã đoạt ngay roi da, bẻ làm hai đoạn.

“Ngươi dám không cần sao? Ta… Từ năm ta mười lăm tuổi, dệt xong dây đai vân cẩm này, bao nhiêu anh hùng dũng sĩ đã vì tranh giành nó mà không tiếc nhuộm máu trên đại mạc… Ngươi dám không cần sao?”.

Mười bảy năm nay, chưa bao giờ tức giận và uất nhục như lần này, tiểu công chúa áo đỏ vẫn luôn cao ngạo rốt cuộc không thể kìm được òa lên khóc nức nở, dùng hết sức lực quật mạnh một roi đến, gào khóc, “Phụ vương! Phụ vương! Người phải giết y!” Nhát roi lần này vừa đến sát tay Vân Hoán, bỗng vang lên một tiếng “Bực”, từng đoạn, từng đoạn, bay lả tả khắp vùng.

Là Mộ Yên ngồi trên xe lăn vừa chỉ tay chém đứt roi da ra thành nhiều đoạn. Tất thảy mục dân trông thấy nữ tiên tức giận, sắc mặt bất giác thay đổi, khiếp sợ vô cùng.

“Càn quấy!” Thủ lĩnh La Nặc sải vội ba bước lớn đi vào vòng người, trong lòng vừa nóng vừa giận, lập tức giáng một bạt tay lên mặt con gái, “Nha đầu không biết xấu hổ! Lại mang vân cẩm trao cho rợ Băng!”

Lời nói vừa vào tai, Mô Yên đã cảm thấy vai lưng Vân Hoán bất chợt rung lên. Nữ kiếm thánh thất kinh trong lòng, vội vã nắm lấy cánh tay còn rướm máu của Vân Hoán, nhìn y khe khẽ lắc đầu. Cảm giác bàn tay ấm áp của sư phụ nắm lấy tay mình, Vân Hoán thoáng chấn động tâm can, từ từ nới lỏng Quang kiếm, cúi đầu cười nhạt.

“Oa…” Ương Tang lần đầu tiên bị phụ thân đánh mắng trước mặt mọi người, thoáng sững sỡ, không thể nhịn được, nức nở nói: “Vì sao đánh con chứ? Là phụ vương đã nói dây đai vân cẩm trao cho ai là tùy con quyết định, dù có trao cho bọn trộm cướp cũng được mà!”

“Có thể trao cho trộm cướp nhưng không thể trao cho rợ Băng!” Thủ lĩnh La Nặc từ trước đến nay vẫn xem con gái là niềm kiêu hãnh của bản thân. Sau khi vợ hiền qua đời, đối với các nàng nhất mực yêu thương, chiều chuộng, nhưng giờ đây trông thấy đứa con gái nhỏ của mình công khai bày tỏ tình yêu đối với một tên Băng Tộc không rõ lai lịch, lại bị cự tuyệt, lập tức nổi giận đùng đùng, y không còn quan tâm đến việc tên rợ Băng này là do nữ tiên dẫn đến, gầm lên giật lấy dây đai vân cẩm trong tay con gái, xé làm nhiều mảnh, quăng vào đống lửa, “La Nặc ta ko có thứ con gái xuất giá đi theo rợ Băng! Bộ tộc Mạn Nhĩ Ca ta cũng không có đứa con gái mê muội rợ Băng! Bọn chúng cướp lấy đất đai chúng ta, ức hiếp mục dân chúng ta, sỉ nhục thần thánh chúng ta… Mười lăm năm trước, cả gia đình đại bá ngươi bị rợ Băng tàn sát. Nếu như không phải ta nhanh chóng trốn thoát, sớm đã bị treo cổ từ lâu! Lần đó biết bao nhiêu người Mạn Nhĩ Ca bị giết! Ngươi quên rồi sao?”

Mười lăm năm trước… Bộ lạc Mạn Nhĩ Ca? Mộ Yên cảm thấy cánh tay Vân Hoán bỗng run lên, gương mặt ngày thường vốn thản nhiên đã biến đổi một cách kì dị, ánh mắt hướng về phía tộc trưởng La Nặc lóe lên vẻ cừu hận hiểm độc.

“Hoán nhi? Hoán nhi?”. Nữ tử ngồi trên xe lăn nhận thấy sát khí ngùn ngụt lan ra từ bên cạnh, nắm chặt lấy bàn tay của đệ tử, “Con muốn làm gì? Hãy gạt bỏ sát niệm… Nơi này không có ai để con phải ra tay.”

“Có.” Vân Hoán vẫn không chớp mắt, nhìn chòng chọc vào vị tộc trưởng đang hùng hồn kể chuyện, con ngươi sắc xanh chầm chậm đông lại, “Là y… là y. Con đã nhận ra. Tên cường đạo mười lăm năm trước!”

“Hoán nhi?” Mộ Yên bất chợt hiểu rõ điều đệ tử đang nói, sắc mặt càng thêm trắng bệch, “Đừng động thủ, chúng ta quay về đi”.

Vân Hoán tuy biết rõ lúc này tuyệt không thể động thủ, nhưng nhìn thấy gương mặt to bè thô kệch dưới ánh lửa soi sáng ấy, cánh cửa nơi thâm sâu nhất trong miền kí ức đã mở tung: bao nhiêu máu thịt mục rữa đầy rẫy khắp hầm ngầm, lại có đói khát, hoảng sợ và tuyệt vọng ngập đầu… Hơn thế, phía trên hầm ngầm, những người bạo dân ấy vẫn hỉ hả uống rượu… những thanh âm đấy… mười lăm năm nay, y chưa hề quên!


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp